Chương 29: Tần Noãn là bạn gái của cháuThời điểm Cố Ngôn Thanh tới biệt thự Lục gia, bà ngoại Lục đang ở vườn kính [1] trồng hoa cỏ, anh không để quản gia đi thông báo cho bà mà tự mình tới vườn kính.
Bà ngoại Lục năm nay đã hơn bảy mươi tuổi, thân thể rất cứng cáp. Bà xuất thân từ danh môn, quan hệ đối với ông ngoại Lục năm đó cũng là thông gia đại tộc, nhưng tình cảm giữa hai người cũng không tệ.
Trời sinh tính tình của bà ngoại Lục yêu hoa cỏ, cho nên ông ngoại Lục vì bà nên đi khắp thế giới để mang về các loại danh hoa dị thảo [2], để bà nuôi trồng chúng trong vườn kính này, nó như bảo bối của bà.
Cố Ngôn Thanh đứng ở cửa vườn kính, nhìn thấy bà ngoại Lục đeo mắt kính lão, lúc này bà đang cẩn thận quan sát tình hình sinh trưởng của một chậu hoa, cực kỳ yêu thích, dáng vẻ ung dung.
Anh mỉm cười đi qua, "Bà ngoại vui vẻ thật là tốt."
Phản ứng đầu tiên của bà ngoại Lục là sững sờ, sau đó, bà vừa mừng vừa sợ kéo tay của Cố Ngôn Thanh, "Mị Mị đó à, mẹ cháu vừa mới gọi điện nói hôm nay cháu sẽ tới, bà với ông ngoại còn đang nhắc tới cháu đó. Nghe nói tối qua cháu thức đêm, bà dặn đầu bếp nấu canh cho cháu rồi. Sáng nay bên trên vừa mới chuyển đến một mẻ nguyên liệu nấu ăn mới, đều là thực phẩm bổ dưỡng cả."
Nói xong, bà ngoại Lục nói người làm đi chuẩn bị.
Góc cua trong vườn kính có một cái bàn bằng gỗ chạm rỗng, phía trên có khắc hoa, bình thường bà ngoại Lục rất thích ngồi thưởng trà, ngắm hoa phơi nắng ở chỗ này.
Cố Ngôn Thanh đỡ bà đi qua đó, quản gia bày canh mà phòng bếp vừa nấu xong lên, đặt xuống trước mặt Cố Ngôn Thanh.
Cố Ngôn Thanh uống canh, hỏi: "Ông ngoại cháu đâu rồi ạ?"
Bà ngoại Lục nói: "Lúc nãy vừa giúp bà tưới hoa, sau khi mẹ cháu gọi điện nói cháu sẽ tới, ông ấy quay người đi lên lầu luôn, đến giờ vẫn chưa xuống. Cháu còn không biết ông ấy à, lão già ấu trĩ ấy vẫn chưa hết giận cháu thôi."
Ngón tay cầm thìa của Cố Ngôn Thanh hơi khựng lại, chỉ cười không nói.
Bà ngoại Lục đưa mắt nhìn ra phía danh hoa dị thảo, thở dài: "Ông ngoại cháu là một cái nữ nhi nô [3] nha. Lúc bà và ông ấy sinh được mẹ cháu, lúc nó còn nhỏ, ông ấy đã cưng chiều nó tới mức không ra phép tắc gì, còn muốn con rể phải ở rể tại Lục gia nữa."
"Chuyện của ba và mẹ con, thật ra năm đó hai nhà đều không tán thành. Một nhà là thư hương thế gia [4], một nhà là hào môn thương nhân [5], không hẳn là ai không xứng với ai, chỉ là mọi người luôn cảm thấy hai người thuộc hai thế giới khác nhau. Ông ngoại của cháu sợ Cố gia nghèo kiết và cổ hủ, tự cho là thanh cao; còn nhà nội của cháu thì sợ Lục gia hám lợi, lòng dạ sâu rộng. Nếu không phải tính tình của mẹ cháu bướng bỉnh, sống ૮ɦếƭ muốn theo ba của cháu thì hai nhà cũng không thành thông gia được, lại càng không có cháu trên đời."
Bà ngoại Lục nói, vỗ vỗ cánh tay của Cố Ngôn Thanh, "Nhưng mọi việc đã tới nước này rồi, ông ngoại cháu vẫn thương yêu cháu nhất, thậm chí thương cháu còn hơn thương mẹ cháu năm đó. Ông ấy không đồng ý việc cháu học Khoa học máy tính cũng là vì phó thác kỳ vọng lên người cháu. Ông ấy à, lớn tuổi rồi nên tính tình càng giống con nít, luôn để tâm mấy chuyện vặt vẵn, nghĩ không thông lại giận dỗi cháu. Cho nên cháu đừng chấp nhặt với ông ấy nhé!"
Cố Ngôn Thanh gật đầu, "Sẽ không đâu ạ, cháu biết ông ngoại thương cháu mà. Với lại, việc cháu học Khoa học máy tính không đồng nghĩa là cháu bỏ mặc Đằng Thuỵ không để ý tới."
Anh buông thìa xuống, đứng dậy, "Cháu lên lầu tìm ông đây ạ."
Cố Ngôn Thanh đi thang máy lên tầng ba, nhìn thấy cửa thư phòng đóng lại, anh nhẹ nhàng gõ cửa. Bên trong không có động tĩnh, anh nói: "Ông ngoại, cháu vào nhé?"
Nói xong, anh đẩy cửa đi vào.
Ông ngoại Lục đang ngồi trước bàn sách, trong tay cầm tờ báo che lên mặt, không cử động, dáng vẻ giống như rất chăm chú đọc báo.
Cố Ngôn Thanh cười cười, đóng cửa phòng lại.
Ông ngoại Lục không nói chuyện, anh cũng không nói chuyện, chỉ đảo mắt nhìn quanh thư phòng một lần. Nhìn thấy trên vách tường bên cạnh tủ sách có treo một bức chân dung của hai ông bà ngoại, anh nhất thời hiếu kỳ, đi qua ngắm thử.
Bên trong khung ảnh Ⱡồ₦g kính là dáng vẻ tươi cười hoà ái của hai ông bà, giống như chân nhân vậy. Ở mép tranh có một chữ ký nghệ thuật: Noãn.
Nhớ đến lần trước Tần Noãn tặng tranh chân dung cho Lục Tinh, bây giờ lại nhìn thấy bức tranh này, Cố Ngôn Thanh liền hiểu rõ.
Thì ra Lục gia đã có sẵn dấu vết của cô, chỉ là trước kia anh chưa từng để ý.
"Ông ngoại, bức tranh này rất đẹp đấy ạ." Cố Ngôn Thanh nói.
Ông ngoại Lục "xuỳ" một tiếng, vẫn như cũ nhìn đăm đăm tờ báo, cũng không thèm ngẩng đầu một cái.
Cố Ngôn Thanh kéo màn cửa trong thư phòng lên, trong thư phòng lập tức ảm đạm đi rất nhiều.
Ông ngoại Lục rốt cục cũng nhíu mày nhìn qua, "Mày quấy rầy ông đọc báo đấy!"
Cố Ngôn Thanh lắc lắc USB trong tay, nhướn mày nói: "Cháu muốn cho ông xem thử một thứ, chơi rất vui ạ."
Ông ngoại Lục hừ lạnh, nhìn xem anh làm cái gì.
Cố Ngôn Thanh mở máy chiếu lên, cắm USB vào ổ tải rồi cài đặt một trò chơi nhỏ vào đó.
Trên màn chiếu thuỷ tinh là phiên bản hoạt hình của một đôi lão nhân gia chơi trò phiêu lưu du lịch.
Ông ngoại Lục vuốt vuốt kính lão trên sống mũi, xích lại gần một chút, hiếm lạ hỏi: "Đây không phải là ông và bà ngoại mày sao?"
Cố Ngôn Thanh quay đầu nhìn qua, "Ông ngoại có muốn chơi thử không ạ?"
Ông ngoại Lục trở lại ghế ngồi của mình, kiêu ngạo hất cằm lên, không thèm cử động.
Cố Ngôn Thanh đi qua kéo ông, ông mới ỡm ờ đứng dậy, sau đó ngồi xuống ghế salon bên cạnh.
"Ông ngoại, cháu làm một trò chơi, ông có thể chơi cùng với bà ngoại đấy. Ở vòng cuối cùng, nếu như hai người chơi thắng còn thấy được cháu. Sau khi tìm được... ông có thể đánh cho cháu một trận nữa ạ."
"Thật sao?" Sự hiếu kỳ trên mặt ông ngoại Lục rõ hơn mấy phần. Tưởng tượng đến hình ảnh bị hành hung của thằng nhóc này, ông liền cảm thấy hả giận.
Cố Ngôn Thanh cong môi, đưa máy chơi cầm tay cho ông, "Lại đây, cháu luyện với ông hai ván."
...
Ngồi dưới vườn kính một hồi, bà ngoại Lục thấy hai ông cháu vẫn không có xuống nên đi lên lầu nhìn thử một cái.
Ai ngờ vừa đẩy cửa ra, bà lập tức nhìn thấy hai người chơi game tới mức nảy lửa.
"Mị Mị, mày đi chậm thôi, ông lại rơi xuống nước rồi này!"
"Sao ông không nhảy qua được cái mương này thế?"
"Mày mau tránh ra, quái vật tới kìa!"
"Úi da, ông ૮ɦếƭ rồi!" Ông ngoại Lục vỗ đùi, tức giận đến đỏ cả mặt.
Cố Ngôn Thanh cười, buông máy chơi cầm tay xuống, nhìn về phía ông, "Ông ngoại, Khoa học máy tính vẫn có chỗ tốt đúng không ạ?"
Ông ngoại Lục không thèm để ý tới anh, nhìn thấy bà ngoại Lục ở cửa liền ngoắc tay, "Bà qua đây chơi thử chút đi, trò này vui lắm!"
Bà ngoại Lục cười, "Sao tôi chơi được?"
"Không sao cả, tôi dạy cho bà." Ông ngoại Lục làm như bản thân rất hiểu biết trò chơi.
Cố Ngôn Thanh đứng dậy nhường chỗ cho bà ngoại Lục, "Bà ngoại, ông ngoại của cháu chơi khá tốt nha. Bà để ông ấy dạy đi, rất đơn giản ạ."
Ông ngoại Lục nghe đến vui vẻ, đưa máy chơi cầm tay cho bà ngoại Lục rồi nhiệt tình chỉ bà phải thao tác làm sao.
Cố Ngôn Thanh ở bên cạnh xem một hồi, thấy hai người chơi đến nghiêm túc thì nói: "Ông ngoại, bà ngoại, hai người cứ chơi nhé, cháu đi trước ạ."
Ông ngoại Lục cũng không quay đầu lại, "Đi đi, đi đi! Ông vượt ải thành công sẽ gọi cho mày! Đúng rồi, mày làm bao nhiêu ải vậy?"
"Ba trăm ải."
Ý cười của ông ngoại Lục cứng đờ, "Vượt tận ba trăm ải mới có thể nhìn thấy mày ở điểm cuối á? Vậy ông phải đợi tới bao giờ?"
Cố Ngôn Thanh cười, "Ông và bà ngoại không có việc gì cứ chậm rãi mà chơi. Đúng rồi, cháu đã hạn chế thời gian chơi, mỗi lần ông chỉ được chơi một tiếng thôi. Lúc trò chơi dừng lại thì hai người ra ngoài đi dạo nhé."
Ông ngoại Lục giật giật khoé miệng mấy lần, mất hứng nói: "... Ông ngoại mày cũng không phải trẻ vị thành niên, mày hạn chế thời gian làm cái gì?"
"Bản thân ông còn không giữ sức khoẻ cho tốt, còn trách thằng bé." Bà ngoại Lục giận ông một chút, lại nhìn về phía Cố Ngôn Thanh, "Cháu vừa tới sao lại về rồi? Ở lại ăn cơm trưa đi."
"Hôm nay cháu rảnh nên muốn đi thăm ông bà nội nữa ạ." Thăm viếng người già đợi chiều mới đi cũng không tốt, lúc này qua đó vừa vặn sẽ là buổi trưa.
Bà ngoại Lục gật đầu, "Vậy bà nói quản gia đưa cháu đi."
"Không cần đâu ạ, cháu lái xe được."
Sau khi Cố Ngôn Thanh đi, bà ngoại Lục cảm khái: "Ông còn giận thằng bé nữa, nhìn đi, nó đối xử tốt với ông bao nhiêu, còn làm trò chơi để dỗ ông cao hứng đấy."
"Cháu ngoại của tôi giống tôi nên thông minh!" Ông ngoại Lục rất đắc ý, sau đó lại nhìn về phía màn hình trò chơi, "Vợ ơi, bà đi nhanh một chút đi, lát nữa có quái vật ra đó."
Bà ngoại Lục: "..."
...
Nhà bà nội của Cố Trí Dương nằm ở cảnh khu [6] ngoại ô, toạ lạc ở chân núi, ngói trắng gạch xanh, bốn phía là những tiểu viện nhỏ, hoàn toàn khác biệt với mấy nhà cao tầng trong thành phố, người xe như nước, rất có khí ngoại đào nguyên [7], không tranh quyền thế và khói lửa cùng nhân gian.
Cố gia là thư hương môn đệ [8], ông nội Cố và bà nội Cố khi còn trẻ đều là giáo sư Đại học, sau khi về hưu thì tới đây dưỡng lão.
Dưới gối của hai ông bà tổng cộng có hai đứa con trai. Người con cả nghe nói cũng là giáo sư Đại học, người con thứ là ba của Cố Trí Dương, ông tự lập nghiệp mở công ty, chí làm ăn càng làm càng lớn, có hợp tác với ba của Tần Noãn.
Ông nội Cố và bà nội Cố là người đọc sách, đối nhân xử thế rất nho nhã và lễ độ, vừa hoà ái vừa hiền lành.
Hôm nay, Cố Trí Dương đưa Tiểu Linh Đang và Tần Noãn đến thăm hai người, cho nên hai người đều rất cao hứng.
Bà nội Cố còn đích thân xuống bếp làm sủi cảo chiên mà Tần Noãn thích ăn.
Lúc này, ông nội Cố kéo Cố Trí Dương đi chơi cờ vây, Tần Noãn và Tiểu Linh Đang không có việc gì làm liền đi phòng bếp, cùng nhau phụ bà nội Cố làm sủi cảo.
Tần Noãn và Tiểu Linh Đang không biết làm, bà nội Cố liền dạy cho hai người từng chút từng chút.
Bà nội Cố là người Đông Bắc, sủi cảo bà làm không giống với sủi cảo đông lạnh trong siêu thị bán nhanh. Da bánh mỏng nhưng nhân bánh nhiều, hương vị rất ngon! Tần Noãn rất chân thành học hỏi, suy nghĩ chờ sau khi học xong, nói không chừng có cơ hội sẽ làm cho Cố Ngôn Thanh ăn.
Bên trong nhà chính thi thoảng truyền đến tiếng của ông nội Cố và Cố Trí Dương, hai ông cháu đang tranh chấp:
"Tại sao cháu lại đi lại nước cờ này?"
"Ông phải nhường cháu chứ, cháu nhỏ hơn ông mà."
"Cháu lớn vậy rồi, khả năng chơi cờ vẫn kém như vậy, kém xa anh họ của cháu!"
"À thì... khả năng chơi cờ của anh ấy tốt, vì dỗ ông vui vẻ còn phải nhường ông!"
"Thằng nhóc thúi! Rõ ràng là ông chơi tốt hơn thằng bé, từ khi nào lại thành thằng bé nhường ông rồi? Cháu nói nhăng nói cuội!"
"Vâng vâng vâng, ông nội là giỏi nhất ạ, giỏi nhất thế giới luôn ạ!"
Trong phòng bếp, Tiểu Linh Đang nghe thấy đối thoại bên trong thì cười không ngừng, "Sao Cố Trí Dương ở đâu cũng phải chịu thiệt như vậy nhỉ?"
Bà nội Cố đang làm cá, nghe thấy liền cười nói: "Dương Dương từ nhỏ đã như thế rồi, miệng tiện hay đùa nghịch lắm, không giống Thanh Thanh, thằng bé ít nói hơn."
Tần Noãn nắn miếng sủi cảo xấu xấu, tò mò hỏi: "Thanh Thanh là ai thế ạ?"
"Anh họ của Dương Dương, nhà con trai cả của bà. Đúng rồi, thằng bé cũng học Đại học C, nghe nói còn rất nổi tiếng ở trường nữa, nói không chừng cháu biết đấy." Bà nội Cố đột nhiên nhớ ra chuyện Tần Noãn đang học ở Đại học C.
Tần Noãn kinh ngạc, vừa muốn hỏi là ai, bên ngoài chợt truyền đến giọng nói của Cố Trí Dương, "Bà nội ơi, anh họ về rồi!"
Bà nội Cố nghe xong lập tức vui vẻ, "Vừa nhắc tới thằng bé, thằng bé liền tới rồi."
Vừa dứt lời, hai người đàn ông có thân hình cao lớn đứng chặn ở cửa bếp, che đi tia sáng bên ngoài.
Dáng người cả hai không khác nhau là mấy, khí chất đa phần cũng không giống nhau, một cái là hăng hái, phong lưu, phóng khoáng, một cái là ôn tồn lễ độ, thanh dật thoát tục [9].
Một người là Cố Trí Dương.
Còn một người là... Cố Ngôn Thanh.
Tần Noãn ngơ ngác đưa mắt nhìn về phía cửa, trên tay run một cái, sủi cảo vừa mới gói kỹ liền mất khống chế văng khỏi lòng bàn tay, rơi xuống đất.
Miệng nhỏ của cô khẽ nhếch, cả mặt không thể tưởng tượng được.
Lúc nhìn thấy Tần Noãn, rõ ràng Cố Ngôn Thanh cũng hơi sững sờ, trong lòng dường như hiểu ra cái gì, thần sắc lập tức khôi phục như thường. Thậm chí, anh còn có hơi buồn cười. Lại nhìn đến mấy cái bánh sủi cảo xấu xấu rớt bên cạnh cô và biểu lộ như tiểu ngốc manh này, khoé môi của anh khẽ nhếch lên, đuôi lông mày nhướn nhẹ.
Thấy anh nhìn về hướng này, bà nội Cố giới thiệu, "Đây là bạn học của Dương Dương, hôm nay đến thăm bà đấy."
Nói xong, bà lại nói với Tần Noãn, "Đây là Thanh Thanh mà bà vừa nói tới, học cùng trường Đại học với cháu."
Cả người Tần Noãn lúc này vẫn như đang mơ. Cô ngơ ngác nhìn Cố Ngôn Thanh, nhất thời không biết nói gì cho phải, chỉ rất lúng túng vẫy tay, nửa ngày mới nặn ra mấy chữ, "Xin, xin chào anh ạ."
Cố Ngôn Thanh giật khoé miệng, nhíu mi nhìn gương mặt kia của cô.
Hai gò má của Tần Noãn trắng hồng, lúc này có dính một chút bột mì, trên chóp mũi cũng có, khuôn mặt của cô thật giống con mèo mướp nhỏ.
Bị Cố Ngôn Thanh nhìn chằm chằm, Tần Noãn như phát hiện cái gì, lập tức nâng tay áo lên lau mặt. Không ngờ bột mì dính trên tay áo cô còn nhiều hơi, bây giờ lau lên... thảm hại không nỡ nhìn thấy, vô ý còn làm đau mắt.
"Tần Noãn!" Cố Trí Dương vừa dứt lời, Cố Ngôn Thanh bên cạnh đã bước nhanh lên trước, đỡ Tần Noãn từ trong phòng bếp ra.
Thấy cô còn muốn đưa tay dụi mắt, Cố Ngôn Thanh ghì tay cô lại, "Em đừng cử động, tay áo của em dính bẩn."
Bà nội Cố đưa khăn nóng qua, Cố Ngôn Thanh nhận lấy giúp cô lau mắt một lần.
Tần Noãn mở mắt ra, nháy nháy mấy lần, cực kỳ mất mặt mà nhỏ giọng nói: "Em, em không sao ạ."
"Đều tại anh, tự nhiên xuất hiện doạ em muốn ૮ɦếƭ!" Cô nỉ non phàn nàn, chôn mặt trong иgự¢ anh, vô cùng xấu hổ.
Nhìn dáng vẻ của cô quẫn bách như vậy, Cố Ngôn Thanh nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng của cô.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của bà nội Cố, anh giải thích: "Bà nội, Tần Noãn là bạn gái của cháu."
_____
[1] Vườn kính: hình ảnh minh hoạ:
[2] Danh hoa dị thảo: hoa thơm cỏ lạ - ở đây chỉ thực vật nổi tiếng, hiếm có.
[3] Nữ nhi nô: quá thương/cuồng con gái - tương tự thanh khống: cuồng giọng nói; thê khống/thê nô: cuồng vợ.
[4] Thư hương thế gia: dòng họ tri thức lâu đời.
[5] Hào môn thương nhân: dòng họ kinh doanh lâu đời.
[6] Cảnh khu: khu vực có nhiều phong cảnh đẹp.
[7] Khí ngoại đào nguyên: không khí hương sắc ngoài đồng nguyên.
[8] Thư hương môn đệ: kiểu nhà phân khu của bậc tri thức: hình ảnh minh hoạ:
[9] Thanh dật thoát tục: khí chất cao quý, không vương bụi trần.