Ngoan, Đều Nghe Em - Chương 97

Tác giả: Diệp Tích Ngữ

Chương 97: Phiên ngoại bảo bảo
Đoạn thời gian Đông Lộ mang thai, nôn nghén đến lợi hại, ban ngày không ăn không uống, buổi tối dễ bị đói, hơn nữa thứ cô muốn ăn cũng thiên kỳ bách quái, một lúc lại muốn ăn cái này, một chút lại muốn ăn cái kia, đem Thẩm Thần lăn lộn đến ૮ɦếƭ đi sống lại, thường xuyên đêm hôm khuya khoắt còn phải bò dậy nấu đồ ăn cho cô.
Hôm nay, trời đã khuya, Thẩm Thần dỗ dành bà cô nhỏ ngủ xong, lúc đang mơ mơ màng màng thì cảm giác quần áo bị kéo kéo, mê mang mở mắt ra, đối diện với đôi mắt long lanh ánh nước của vợ mình.
"Em đói."
"Muốn ăn cái gì?" Thẩm Thần tập mãi thành quen, xuống giường chuẩn bị làm đồ ăn cho cô.
Đông Lộ chớp chớp mắt, "Muốn ăn cơm hộp trên máy bay."
"..." Thẩm Thần lại yên lặng nằm trở về, hiền từ sờ sờ đầu cô, "Ngoan, ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có."
Tuy nói như vậy, nhưng Thẩm Thần vẫn đem chuyện này ghi nhớ ở trong lòng, ngày hôm sau liền lái xe tới sân bay, tìm nhân viên công tác mua một phần cơm hộp về cho Đông Lộ.
Nhưng bà cô nhỏ này lại ngang ngược nói, "Hôm nay em muốn ăn cơm trên xe lửa, làm sao bây giờ?"
"..."
Thẩm Thần bị lăn lộn đến không biết giận, ngoài cười nhưng trong không cười Ϧóþ Ϧóþ mặt cô vợ nhỏ của mình, "Sao em không lên trời luôn đi."
Cứ như vậy lăn lộn hơn nửa năm, bảo bảo của bọn họ rốt cuộc cũng sinh ra, là một đứa bé trai trắng trẻo mập mạp, sinh đẻ thuận lợi, mẫu tử bình an.
Thẩm Thần lấy tên cho nó, gọi là Thẩm Tử Hạnh.
Thẩm Tử Hạnh di truyền đầy đủ mỹ mạo của chả cha và mẹ, đôi mắt to tròn, cái mũi cao cao, gương mặt phấn nộn, lúc cười rộ lên thì vô cùng ngây thơ hồn nhiên, đáng yêu siêu cấp vũ trụ, đem một nhà già trẻ lớn bé đều bị hắn làm cho manh manh ૮ɦếƭ người.
Hoàng Kiến Hoa đối với những yêu cầu của bé con là muốn gì được nấy, ngay cả Đông Vân cũng cực kỳ thích bé, thường xuyên tới nhà con gái để thăm cháu trai, mua một đống đồ chơi lớn nhỏ cùng quần áo, sủng Thẩm Tử Hạnh đến vô pháp vô thiên, cũng dưỡng ra một tiểu ác ma có thể lật trời, nghịch ngợm gây sự là chuyện thường xuyên, làm cho hàng xóm láng giềng vô cùng hao tổn tâm trí, gõ ầm ầm của nhà Thẩm gia, tìm hai vợ chồng cáo trạng.
"Tiểu hài tử nhà các người lại bắt nạt Nam Nam nhà chúng tôi kìa, chuyện này các người nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích!"
"Thái Diệp Tử nhà tôi còn bị con trai hai người lấy mất đồ ăn, nói đi, đền thế nào đây?"
"Con trai cô thế mà lại cắt đứt bím tóc của con gái tôi, cô bảo con bé sau này ra ngoài gặp người ta thế nào đây hả!"
Hai vợ chồng gập eo không đứng thẳng dậy nổi, không ngừng khom lưng xin lỗi.
"Thực xin lỗi, rất xin lỗi mọi người, tiền thuốc men và tiền đồ ăn chúng tôi sẽ bồi thường, chúng tôi bảo đảm về sau sẽ dạy dỗ thằng bé thật nghiêm, tuyệt đối sẽ không để hắn tái phạm thêm lần nào nữa, thật sự rất xin lỗi..."
Đông Lộ cười trừ, vừa xin lỗi vừa dùng dư quang nơi khóe mắt liếc người bên cạnh không nói lời nào, đứa con trai đáng thương đang giả vờ vô tội của cô.
Tiễn những vị phụ huynh đó rời đi, cô không nói hai lời liền ôm thằng bé vào trong phòng, ૮ởเ φµầɳ nó ra đánh ௱ôЛƓ.
Thẩm Tử Hạnh vung vung cái chân ngắn nhỏ oa oa kêu to, "Ô ô ô, ba ba, cứu con, ba ba..."
Thẩm Thần ho vài tiếng, mắt lộ ra vẻ đồng tình, thương mà không giúp gì được.
Ở nhà, Thẩm Tử Hạnh sợ nhất chính là mẹ mình, bởi vì chỉ có mẹ là sẽ đánh hắn, hơn nữa sẽ đánh đến không hề nương tay, những người khác ai ai cũng đều coi hắn như bảo bối, ngay cả ba ba cũng tốt hơn so với mẹ, dù hắn làm sai cũng chỉ giáo dục một hai câu, chưa bao giờ động thủ.
Nhưng sau đó phát sinh một chuyện làm ấn tượng của hắn về cha bị đảo lộn điên cuồng, có một ngày, hắn đang ở trong phòng bếp chơi bắn súng nước, mẹ ở bên cạnh thái rau.
Hắn không cẩn thận ᴆụng phải mẹ, tay mẹ trượt một cái, dao cắt vào ngón tay, máu chảy ra như nước.
Thẩm Tử Hạnh là lần đầu tiên thấy nhiều máu như vậy, luống cuống, cho dù có đôi khi hắn rất chán ghét người mẹ này, nhưng trong lòng vẫn rất yêu mẹ, hắn vụng về lấp kín miệng vết thương của mẹ, nước mắt đảo quanh hốc mắt, "Mẹ, con xin lỗi, con không cố ý, bây giờ phải làm sao đây, mẹ sẽ không ૮ɦếƭ chứ, con không muốn mẹ ૮ɦếƭ..."
Đông Lộ dở khóc dở cười, vừa muốn lắc đầu nói không sao hết thì Thẩm Thần đã đi vào, nhìn thấy Đông Lộ bị thương, biểu tình anh đại biến, Thẩm Tử Hạnh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người cha hòa ái của mình lộ ra biểu tình khẩn trương như vậy, ba ba lập tức đi tìm hòm thuốc băng bó cho mẹ, "Chịu đựng, bây giờ anh dán băng cho em."
Thẩm Tử Hạnh mở to đôi mắt xinh đẹp, đứng ở một bên tay chân luống cuống mà nhìn, thấy máu mẹ đã ngừng chảy, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Xong việc, hắn liền bị đánh ௱ôЛƓ, bất quá không phải mẹ hắn đánh mà là ba ba hắn đánh, lực đạo mạnh hơn so với mẹ nhiều, đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy cha hắn phát hỏa với mình như vậy, ngược lại với cha, Thẩm Tử Hạnh thế mới biết là bình thường mẹ hắn đối xử ôn nhu với hắn tới mức nào.
Chẳng qua là lúc này đây, hắn chịu đựng nước mắt rơi cũng chưa từng rên một tiếng, hắn biết mình sai rồi, nhìn thấy mẹ chảy nhiều máu như vậy, trong lòng vô cùng khó chịu, bị đánh một trận còn dễ chịu hơn một chút.
Sự kiện kia qua đi, Thẩm Tử Hạnh liền trở nên an phận thủ thường, không có gây họa nữa, sau khi hiểu chuyện, hắn lại phát hiện so với vợ chồng nhà khác, cha mẹ hắn vẫn rất âи áι y như lúc ban đầu, cả ngày nhão nhão dính dính sến sủa dán ở bên nhau, có một hôm đêm khuya vắng lặng, hắn bò dậy muốn đi vệ sinh lại có thể nghe được mấy thanh âm kỳ quái phát ra từ trong phòng bọn họ.
Vì tràn đầy lòng hiếu kỳ cho nên sáng ngày hôm sau hắn liền hỏi bọn họ tối qua làm cái gì ở trong phòng.
Đông Lộ có chút xấu hổ, Thẩm Thần lại cười đến chẳng biết xấu hổ là gì, "Chúng ta không đành lòng nhìn con cô đơn, muốn sinh một đứa em gái chơi cùng con."
Đông Lộ Ϧóþ eo anh, "Anh có còn biết xấu hổ hay không? Dám nói mấy chuyện này trước mặt con?"
Thẩm Thần không thèm để ý, "Không có việc gì, dù sao nó nghe cũng có hiểu đâu."
Thẩm Tử Hạnh xác thật nghe không hiểu, hắn mê mang hỏi: "Nhưng em gái không phải nhặt được từ đống rác sao? Trong phòng hai người cũng không phải đống rác."
Hắn nhớ rất rõ ràng, hắn đã từng hỏi bọn họ là mình từ đâu tới, bọn họ nói là nhặt được ở đống rác, nếu đã như vậy thì em gái cũng nên giống mình xuất hiện từ đó chứ.
"Nhưng trong phòng cha mẹ có điện thoại nha." Đông Lộ phản ứng rất nhanh, bình tĩnh nói: "E gái con sinh ra từ cái điện thoại, so với con thì cao cấp hơn một chút."
Thẩm Thần bật cười, ôm bụng cười đến nở hoa.
Thẩm Tử Hạnh: "..." Sao cứ có cảm giác mình bị lừa dối.
Hắn từ nhỏ đã rất thông minh, học cái gì cũng rất nhanh, nhưng đối với cái vấn đề mình sinh ra như thế nào thì vẫn luôn rất hoang mang, thẳng tới khi hắn lên cấp hai, sự việc mới được giải thích rõ ràng.
Mà khi đó, hắn lại thật sự có thêm một đứa em gái.
***
Năm Thẩm Tử Hạnh học lớp bốn, mối tình đầu của hắn đã xuất hiện, hắn nhất kiến chung tình đối với một bạn học nữ ở lớp bên cạnh, cô bé đó tinh xảo lại yên tĩnh, chính là tính cách có chút lạnh lùng, không thích phản ứng lại người khác, nhưng Thẩm Tử Hạnh lại là kiểu càng cản càng hăng, trải qua nỗ lực không ngừng, cuối cùng hắn cũng hỏi được tên của cô bé.
Lục Hoan.
Tên nghe thật hay.
Hắn lại không nghĩ tới sẽ ở buổi họp lớp của cha mẹ mình nhìn thấy cô bé ấy.
Đó là buổi họp lớp cấp ba, người khởi xướng là lớp trưởng, cố ý bảo cả lớp mang vợ chồng với con mình tới đây xem.
Lục Hoan đứng ở bên cạnh một chú đẹp trai cao lớn, không khóc không nháo, mặc cái váy trắng, an tĩnh uống nước trái cây, xinh đẹp giống như một tiểu tiên nữ.
Là ba ba cô bé đưa cô bé tới.
Thẩm Tử Hạnh xem tới không chớp mắt, nước miếng đều sắp chảy xuống tới nơi.
Ba ba của hắn với chú đẹp trai kia dường như có ân oán, ánh mắt hai người nhìn nhau không mấy thiện cảm, chưa nói được hai câu đã bắt đầu uống rượu.
Thẩm Tử Hạnh nhỏ giọng hỏi mẹ mình: "Ba ba với ba ba của Lục Hoan có phải có thù oán gì không ạ?"
Đông Lộ đau đầu đỡ trán, "Mặc kệ bọn họ, hai tên quỷ ấu trĩ."
Cô thấy ánh mắt hắn nhìn về phía Lục Hoan, không có ai hiểu con trai bằng mẹ, một chút liền đoán được tâm tư của hắn, muốn cười nhưng không cười nói, "Có phải con thích người ta rồi không?"
"Dạ phải." Thẩm Tử Hạnh di truyền gen da mặt dày từ cha mình đầy đủ không sót chỗ nào, chưa bao giờ biết thẹn thùng là cái gì, hứng thú bừng bừng chạy đi tìm Lục Hoan: "Hi, trùng hợp quá."
Lục Hoan quay đầu, "Cậu là ai?"
Thẩm Tử Hạnh chịu đả kích lớn: "Tốt xấu gì tớ cũng thường xuyên tới lớp cậu mà, sao cậu không biết tớ thế."
Lục Hoan lắc đầu: "Xin lỗi."
"Không sao, tớ muốn kết bạn với cậu." Thẩm Tử Hạnh cười hì hì nói, chỉ Thẩm Thần ở bên cạnh, "Tớ là con trai của người này, tớ là..."
"Khoan đã, cậu là con trai chú Thẩm?" Lục Hoan đánh gãy, "Cậu họ Thẩm?"
Thẩm Tử Hạnh ngốc ra: "Đúng thế, sao vậy?"
"Vậy tớ không thể làm bạn với cậu được." Vẻ mặt Lục Hoan nghiêm túc, "Cha tớ nói, về sau nếu gặp được nam sinh nào họ Thẩm, đánh không lại thì phải tránh xa ra một chút, còn nếu có thể đánh được thì phải đá cả hai chân của hắn."
...
Động tĩnh của hai người bị Thẩm Thần với Lục Càng đang uống rượu ở bên kia thu hết vào mắt, Lục Càng hả giận cười lớn, nhấp một ngụm rượu nói: "Cậu cũng có ngày hôm nay cơ đấy."
Thẩm Thần thần mắng con trai mình không biết cố gắng, trên mặt lại cười đến vân đạm phong khinh, "Cái này chứng tỏ con trai tôi rộng lượng, mới không như người nào đó lòng dạ hẹp hòi."
Lục Càng: "Dù sao tôi tuyệt đối cũng không có khả năng để cho con trai cậu chạm vào một cọng lông con gái tôi."
Thẩm Thần cười lạnh, "Ai thèm."
Anh vừa dứt lời, Thẩm Tử Hạnh hứng thú hừng hực nói với Lục Hoan: "Không sao cả, cùng lắm thì tớ sửa họ, từ nay về sau tới sẽ theo họ mẹ tớ, tớ tên Đông Tử Hạnh!"
Thẩm Thần: "..."
Lục Càng dừng một chút, đột nhiên cười phá lên, "Ha ha ha ha ha!"
Thẩm Thần hung hăng nhéo mặt con trai, ngoài cười nhưng trong không cười, "Con nói cái gì, nói lại lần nữa?"
Thẩm Tử Hạnh ủy khuất bĩu môi, "Mẹ cũng theo họ của bà ngoại mà, có cái gì mà không thể."
Đông Lộ đi tới, vừa vặn nghe thấy thế, không khỏi cười, "Em cảm thấy nó nói rất có đạo lý."
Thẩm Thần cũng rất ủy khuất, buông con trai ra, kéo cô qua ôm vào иgự¢, mặt ngoài giống như đang làm nũng, kỳ thật đang ngầm show âи áι trước mặt Lục Càng, "Vợ, em còn nói chuyện giúp nó, em nhìn nó đi, tuổi còn nhỏ mà không lo học hành, đã bắt đầu biết theo đuổi con gái rồi."
Đông Lộ nhướng mày, "Đúng thế, trò giỏi hơn thầy mà."
Thẩm Thần nghẹn một chút, "Khi đó anh vẫn chưa hiểu mấy cái này.:
Anh nói thầm: "Hơn nữa là nhà ai mà không được, sao cứ phải là nhà của anh ta."
Ngẫm lại liền khó chịu.
Đông Lộ cười cười giúp anh vuốt phẳng nếp uốn trên quần áo, "Đáng đời."
Có lẽ vận mệnh đã được chú định rồi, cha mẹ thiếu nợ đào hoa, đời con phải trả là chuyện bình thường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc