Đông Lộ sửng sốt, nhanh chóng quay đầu, thấy Thẩm Thần đang đứng đó, hắn trầm mặt nhìn về phía bên này, ánh mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Sao hắn lại ở đây?
Đông Lộ chấn động, ở dưới cái nhìn chăm chú của hắn, có chút không được tự nhiên rụt rụt thân mình lại, tay kéo váy như muốn nó dài ra thêm một chút.
Làm việc đã nhiều ngày như vậy rồi, cô đã sớm mặc quen loại quần áo này, cũng quen với ánh mắt của những người khác, vì tiền, hết thảy đều không sao cả, nhưng Thẩm Thần lại không giống, bị hắn nhìn như vậy cứ có cảm giác quái quái.
Giống như đang chạy trốn.
Đông Lộ cảm thấy cực kì xấu hổ, cúi đầu không dám nhìn nét mặt hắn, nếu không phải còn đang làm việc thì cô đã sớm chạy rồi.
Thẩm Thần thấy cô thật sự đang làm phục vụ ở đây, đại não liền muốn bùng nổ, khuôn mặt tuấn tú đen như mực, hắn không nói gì, cũng không nhìn những người khác, đi thẳng tới trước mặt Đông Lộ, ϲởí áօ khoác ra khoác lên người cô, tỉ mỉ bọc lại cơ thể nhỏ xinh kia, sau đó nắm lấy cổ tay cô, trầm giọng nói: "Đi về với anh."
"Chờ..." Đông Lộ mở to mắt, miệng vừa mới hé ra thì nam sinh tóc dài đã tức giận chắn trước mặt bọn họ, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Thẩm Thần: "Mày là ai? Con cừu này là lão tử coi trọng trước! Mày mẹ nó buông cô ấy ra..."
Lời hắn ta còn chưa nói xong, cổ áo đã hung hăng bị Thẩm Thần túm lấy ném ra đằng trước, "Cút."
"A!" Nam sinh tóc dài không kịp phòng bị, lảo đảo lui ra phía sau vài bước, thiếu chút nữa là ngã xuống, trong lòng hắn ta sợ hãi, sau khi phản ứng lại thì giận tím mặt, chỉ vào Thẩm Thần nói: "Mày dám động thủ? Bây giờ tao sẽ báo cảnh sát, mày có bản lĩnh thì đừng có chạy!"
Thẩm Thần nhàn nhạt liếc hắn ta, "Vừa lúc, tôi cũng muốn biết tội quấy rối nữ sinh sẽ bị tạm giam mấy ngày."
Tóc dài giận đến mặt mũi đỏ bừng, lại tự biết mình đuối lý, không thể báo cảnh sát được.
Thẩm Thần tiếp tục kéo Đông Lộ đi về phía trước.
Đông Lộ hơi hơi hé miệng, lại không nói ra được một chữ, có chút do dự.
Phải giải thích thế nào đây?
"Ai khoan đã, từ từ, ngài là ai thế, muốn mang phục vụ của chúng tôi đi đâu?" Giám đốc ngây ra một lúc, lập tức phản ứng lại, vội vàng ngăn cản đường đi của bọn họ, không vui nói: "Đông Lộ còn đang làm việc, không thể đi, ngài mà gây chuyện nữa là tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"
"Cô ấy từ chức." Thẩm Thần không kiên nhẫn, "Cô tránh ra một chút."
"Cô ấy từ chức lúc nào?"
"Ban nãy."
"A?" Giám đốc ngốc ra, "Cô ấy làm tốt lắm mà, sao phải từ chức? Còn chưa làm được mấy ngày nữa."
Giám đốc luyến tiếc khi phải thả Đông Lộ đi, cô gái này xinh đẹp lại chăm chỉ như vậy, từ sau khi cô tới đây, việc làm ăn ở nhà hàng tốt hơn rất nhiều.
"Này còn phải hỏi sao?" Thẩm Thần nhướng mày, kéo Đông Lộ tới bên cạnh, bàn tay thon dài ôm chặt lấy eo cô, "Bộ quần áo này, cô ấy chỉ có thể mặc cho tôi xem."
Đông Lộ: "..."
Có thể đừng dùng biểu tình đương nhiên nói ra mấy lời ngu ngốc như vậy có được không?
Giám đốc hiển nhiên cũng không biết phải nói gì, hỏi Đông Lộ: "Cô thực sự muốn từ chức?"
Đông Lộ vừa định lắc đầu, tay trên eo đã siết chặt lại, Thẩm Thần lặng lẽ dùng sức, cô hơi hơi nghiêng đầu, nhìn thấy cái cằm trắng nõn của thiếu niên, đường cong bạnh ra, sắc mặt ủ dột.
Đông Lộ có chút bất đắc dĩ, nói với giám đốc: "Xin lỗi, có thể cho tôi suy xét một chút không? Ngày mai tôi sẽ cho chị một câu trả lời."
"Không cần phải suy xét." Thẩm Thần âm u nói, gằn từng chữ một: "Ngày mai cô ấy sẽ không tới."
Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại, kéo Đông Lộ rời đi, bước đi nhanh như gió.
***
"Rốt cuộc sao lại thế này?"
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Thẩm Thần lập tức hỏi cô: "Sao em phải làm phục vụ, em thiếu tiền?"
Đông Lộ không có biện pháp, đành phải nói thẳng với hắn, chỉ là giấu đi đoạn chuyện mối quan hệ yêu đương của họ bị phát hiện.
"Bây giờ mẹ em đã mang theo Đông Kỳ rời khỏi nhà rồi." Đông Lộ đạm nhiên nói, "Mẹ em nói sẽ không chi trả học phí học đại học cho em, cho nên em mới phải tự mình kiếm."
Thẩm Thần nghe xong liền đau lòng vô cùng, xoa xoa mặt cô, cả giận nói: "Em có ngốc hay không, em phải nói cho anh sớm hơn mới phải."
Tuy hắn biết quan hệ giữa cha mẹ cô không tốt, nhưng không nghĩ tới lại diễn biến tới mức này.
Đông Lộ bĩu môi, "Nói cho anh thì có ích gì, anh cũng không có tiền."
"..." Thẩm Thần: "Ai nói?"
Đông Lộ cho là hắn đang làm giá, "Bây giờ anh đã biết hết rồi, có thể thả em về làm việc tiếp không?"
"Không có khả năng." Thẩm Thần chém đinh chặt sắt nói.
Đông Lộ nhíu mày, "Sao anh lại không nói đạo lý như thế chứ?"
Thẩm Thần tức đến bật cười: "Tiểu thư, em nhìn trạng thái lên lớp của em lúc này xem, cứ cho là em có thể lo được học phí, em chắc chắn mình sẽ thi đỗ đại học sao?"
Đông Lộ mím môi, "Nhưng em không còn cách nào."
"Em có."
"Cách gì?"
"Em có anh."
"..."
Thẩm Thần nâng má cô lên, nghiêm túc nói: "Em phải nhớ kỹ, anh mãi mãi luôn ở phía sau em."
Đông Lộ ngơ ngẩn nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của hắn, trong con ngươi xinh đẹp màu hổ phách là ảnh ngược của cô, giống như biển sao cuồn cuộn, thâm thúy lại mê người.
Cô có chút cảm động, nhưng giây tiếp theo lại trở về hiện thực.
"Anh cũng không phải nhân dân tệ."
"..."
Động tác nâng mặt cô của Thẩm Thần lập tức chuyển sang Ϧóþ, "Em đủ rồi nha."
Hắn hỏi: "Bây giờ cha em đang ở nhà sao?"
Đông Lộ: "Có quỷ mới biết, anh hỏi cái này làm gì?"
"Anh muốn nói chuyện với ông ấy."
"Anh muốn cảm hóa ông ấy?" Đông Lộ lạnh mặt, "Không cần uổng phí công sức làm gì, ông ấy đã hoàn toàn thoái hóa thành động vật, nghe không hiểu ngôn ngữ của nhân loại đâu."
Thẩm Thần nhìn bộ dáng tức giận của cô, có chút buồn cười, nhéo nhéo cái mũi nhỏ xinh của cô, "Tin anh một lần thôi, nhé?"
Đông Lộ rầu rĩ gật đầu, "Ông ấy hầu như không có ở nhà đâu, anh cũng đừng ôm hy vọng quá lớn."
Đêm đã khuya, Thẩm Thần dắt cô trở về nhà.
Đèn đường ở đây đã hỏng rồi, rất tối, Đông Lộ đã không ít lần tự soi đèn đi qua con đường này, nhưng lại chưa có lần nào an tâm như bây giờ.
Trên đường về, Thẩm Thần có chút kỳ quái hỏi: "Sao mẹ em lại mặc kệ em?"
Dù sao cũng là con gái mình đẻ ra.
Không tới mức nhẫn tâm như vậy chứ.
Đông Lộ cúi đầu nhìn bàn tay mười ngón đan xen của hai người, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Em đã làm một chuyện khiến bà ấy rất tức giận."
"Chuyện gì?"
"Không nói cho anh."
***
Đông Lộ đưa Thẩm Thần về nhà, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi rượu gay mũi, mặt cô không có biểu cảm gì, quay sang Thẩm Thần cong môi, "Vận khí anh thật tốt, ông ấy có nhà."
Thẩm Thần cũng ngửi thấy được, vẫn trầm mặc.
Đông Lộ bật đèn lên, nhìn thấy Hoàng Kiến Hoa giống như con lợn ૮ɦếƭ nằm ở trên sofa, tóc tai hỗn độn, quần áo nhăn dúm dó, gương mặt bụ bẫm đỏ ửng, không biết là lại đi mua say ở chỗ nào.
Cô bịt mũi, ra vẻ ghét bỏ đi qua đẩy vai ông, "Hoàng Kiến Hoa, đứng dậy, muốn ngủ thì lăn về phòng ngủ."
"Hức, đợi chút, đầu cha bây giờ choáng lắm, không đứng được." Hoàng Kiến Hoa nấc một cái, mùi rượu trong không khí càng nồng, ông mở đôi mắt mê ly ra: "Lộ Lộ, con đỡ cha lên có được không?"
"Để anh."
Thẩm Thần thấy sắc mặt Đông Lộ đen đến nỗi muốn đá ông một cái, liền xung phong nhận việc.
"Sao lại có tiếng của đàn ông!" Hoàng Kiến Hoa nhanh chóng thanh tỉnh, đột nhiên liền có sức lực, đứng phắt dậy khỏi ghế sofa, trừng mắt nhìn Thẩm Thần, biểu tình lập tức trở nên oán giận: "A! Là cậu à! Tiểu tử thối dám bắt cóc con gái của tôi!"
Thẩm Thần sửng sốt.
Đông Lộ giải thích: "Ông ấy biết chuyện của chúng ta rồi."
"Vậy vừa lúc." Thẩm Thần không chút hoang mang, cũng không để ý tới sự giãy giụa của Hoàng Kiến Hoa, mạnh mẽ đỡ ông trở về phòng, chớp chớp mắt cười với Đông Lộ: "Anh muốn nói chuyện riêng với ông ấy, em đừng nghe lén đó."
"Ai thèm." Đông Lộ không có hứng thú đối với chuyện riêng của bọn họ, không, phải nói là cô đã hoàn toàn hết hy vọng đối với Hoàng Kiến Hoa, căn bản là không cảm thấy Thẩm Thần sẽ đả động được đến ông, buông cặp sách xuống rồi vào nhà tắm tắm rửa.
Trong phòng.
Thẩm Thần đỡ Hoàng Kiến Hoa nằm lên giường, Hoàng Kiến Hoa còn không ngừng mắng, lớn giọng rầm rì: "Cậu muốn nói cái gì? Tôi nói cho cậu biết, mặc kệ cậu có cầu xin tôi thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không đem con gái mình giao cho cậu đâu, tuyệt đối không bao giờ!"
"Cháu không muốn nói tới cái này." Thẩm Thần rót cho ông một ly nước, "Chú có biết Đông Lộ đi làm thêm ở nhà hàng không?"
Hoàng Kiến Hoa mơ hồ trợn to mắt, đầu còn rất choáng, "Đánh*... đánh cái gì? Đánh người? Lộ Lộ đánh người?"
"Làm, thêm." Thẩm Thần lặp lại, "Làm phục vụ."
*Có lẽ từ "làm" với từ "đánh" phát âm giống nhau nên HKH nghe nhầm.
Lúc này Hoàng Kiến Hoa đã nghe rõ, không thể tin tưởng nói, "Sao con bé lại đi làm thêm? Không thể nào không thể nào, nó còn nhỏ như vậy, không ai sẽ nhận nó vào làm."
Đây là trọng điểm sao?
Ấn đường của Thẩm Thần trầm xuống, tức giận, "Chú, chú có biết tình huống hiện tại là gì không? Chú cứ như thế này không gượng dậy nổi, chú bảo Đông Lộ phải sống thế nào? Chú có từng nghĩ tới tương lai của cô ấy không? Chú biết cô ấy học hành bận rộn tới mức nào không? Chú có biết cô ấy mệt mỏi lắm rồi hay không?"
Đôi mắt Hoàng Kiến Hoa nhìn về một nơi khác, "Tôi đương nhiên là biết, nhưng tôi cũng không có tiền, cũng không nuôi nổi con bé. Dù sao mẹ con bé cũng có tiền, chắc chắn sẽ có cách."
"..." Thẩm Thần nỗ lực bình ổn lại cảm xúc táo bạo của mình, có chút bội phục Đông Lộ sống với Hoàng Kiến Hoa lâu như vậy mà vẫn chưa bị tức ૮ɦếƭ.
Hắn lấy ra một thẻ ngân hàng đưa cho ông, "Trong này có hai mươi vạn, hy vọng chú có thể sử dụng số tiền này làm sinh hoạt phí và tiền học đại học của cô ấy."
Hoàng Kiến Hoa vừa nghe tới nhiều tiền như vậy, hoàn toàn thanh tỉnh, khi*p sợ nói: "Cậu lấy đâu ra lắm tiền như vậy?"
Thẩm Thần cười cười, "Trước kia tiết kiệm lúc còn đi làm thêm."
Hoàng Kiến Hoa: "Sao cậu không tự đưa cho con bé?"
Thẩm Thần: "Lòng tự trọng của cô ấy cao như vậy, có cho cũng sẽ không nhận."
Hắn nhét thẻ vào tay ông, "Làm ơn đi, chú."
Hoàng Kiến Hoa á khẩu không nói được gì, nhìn hắn hồi lâu: "Vậy còn cậu, cậu làm thế nào để học đại học?"
Thẩm Thần cười, "Không cần lo lắng, mỗi năm trường học đều sẽ có danh sách trao học bổng, cháu sẽ cố gắng kiếm được."1
***
Đông Lộ dọn dẹp sạch phòng Đông Kỳ, chuẩn bị để Thẩm Thần ngủ lại, nhưng Thẩm Thần sau khi ra khỏi phòng của Hoàng Kiến Hoa thì đột nhiên nhận được điện thoại của cậu hắn, nói bà ngoại lúc leo lên cầu thang thì không cẩn thận ngã xuống, bị thương ở chân, bây giờ đang nằm ở bệnh viện đòi gặp hắn.
Thẩm Thần không còn cách nào khác, đành vội vàng chạy qua đó.
Ngày hôm sau, lúc tới trường, Đông Lộ hỏi hắn: "Bà ngoại không sao chứ?"
"Không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi." Thẩm Thần bâng quơ nói.
"Vậy thì tốt." Đông Lộ nhẹ nhàng thở ra.
Thẩm Thần nhướng mày cười nói: "Sao thế, em cho là bà ấy bị xơ chứng teo cơ?"
"Ừ." Đông Lộ gật đầu, nhớ không nhầm thì lúc mẹ hắn phát biện cũng chính là té gã ở trên cầu thang, cái bệnh này của nhà bọn họ thật sự là quá đáng sợ rồi.
"Ngày hôm qua anh đã nói gì với cha em?"
Thẩm Thần: "Không có gì, tâm sự chút thôi."
Đông Lộ hoài nghi: "Thật không? Anh không gạt em trộm đưa tiền cho ông ấy đó chứ?"
"..."
Một lời trúng đích.
Đông Lộ híp mắt: "Anh sẽ không ngu tới mức vậy đi?"
Thẩm Thần che giấu sờ sờ mũi: "Anh nghèo như vậy, lấy đâu ra tiền mà cho chứ."
"Cũng đúng."
...
Lúc này, lớp trưởng từ bên ngoài đi vào, gọi bọn họ một tiếng: "Thẩm Thần Đông Lộ, thầy La tìm hai cậu."
Hai người liếc nhau, đồng thời thấy được vẻ nghi hoặc trong mắt đối phương, cùng đi tới văn phòng, thấy La Nhạc Phúc đang âm trầm ngồi trước bàn làm việc, mày nhíu chặt tới mức có thể kẹp ૮ɦếƭ một con ruồi.
"Thầy, thầy tìm bọn em?" Đông Lộ hỏi.
Thẩm Thần đút tay vào túi, lười biếng đứng bên cạnh cô.
Ánh mắt La Nhạc Phúc đảo qua hai người, không buông tha cho bất cứ biểu tình gì trên mặt hai người, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng: "Có người nói với thầy hai đứa đang yêu đương, có thật không?"+