Ngoại Tình Với Bố Chồng - Chương 37

Tác giả: Diễm My

Ngoại truyện 5
– Đưa đây, anh bê cho, để nóng…
Trinh không nói, đi lại bàn ngồi.
Kiệt đặt bát phở xuống:
_ Hôm qua đã ăn phở rồi mà em?
Trinh ‘:
– Em nghĩ anh thích ăn phở chứ?
Kiệt cảm nhận mùi vị nguy hiểm trong lời nói của Trinh, liền cười hỏi :
– Vợ.. Rốt cuộc là có chuyện gì? Nói anh nghe?
– Chả có gì? Chỉ là hôm qua có một cô gái nhắn tin cho anh, bảo nhớ nhung. . Còn hẹn hò các kiểu.. Xem ra, anh thích ăn phở hơn cơm nhà rồi!
– Đợi anh một chút.
Kiệt toang đứng lên thì Trinh chìa ra chiếc điện thoại di động, đặt lên bàn :
– Không cần tìm, nó đây.
Kiệt cầm lên, vào xem một lượt, cặp mày rậm bỗng chốc chau lại, rồi hỏi Trinh:
– Em tin anh không?
Trinh vốn dĩ đã rất tin Kiệt, nhưng vết son, và mùi nước hoa kia là sao?
Thế Kiệt nhìn thẳng vào đôi mắt rối bời của Trinh, anh nói :
– Nếu em không tin, anh lập tức gọi cô ta đến.
Không chậm trễ, Kiệt nhanh chóng bấm máy gọi cho Thục Anh, cô ta cũng rất nhanh nghe máy :
– Alô..tôi cần gặp cô.
Kiệt mở loa cho Trinh nghe, giọng ẻo lả của Thục Anh vang lên :
– Thế Kiệt à, có chuyện gì sao anh? Sao tối giờ em gọi vào di động anh không được, mà giọng anh nay lạ thế?
– Cô nhắn vớ vẩn gì vào máy tôi vậy? Cho tôi lời giải thích..
Thục Anh giọng nói thút thít, hình như cô ta khóc :
– Thế Kiệt.. Anh nói vậy là sao? Chẳng lẽ chuyện đêm qua, anh đã quên hết.
Trinh trừng mắt nhìn Kiệt, tay bấu chặt vào thành ghế. Ánh mắt này, chính là muốn nghe anh giải thích rõ.
Kiệt :
– Cô bị điên à? Nói cái quái gì vậy?
– Hix.. Anh Kiệt, anh không muốn nhận cũng không sao, dù gì lần đầu của em cũng đã cho anh rồi, là do em tự nguyện, em không trách anh đâu.. Chỉ mong.. Những lúc anh mệt mỏi, hãy đến bên em, em sẵn sàng san sẻ cùng anh? Có được không anh?
Kiệt quát vào điện thoại :
– Thục Anh, cô nói gì vậy? Ai làm gì cô chứ?
– Làm gì thì anh tự biết, anh đã muốn phủ nhận, em cũng không nói nhiều.
– Nè, cô nói gì cũng phải có chứng cứ , tôi đã có vợ con rồi, đúng là nhảm nhí.
Thục Anh nấc nghẹn :
– Em biết, anh đã có gia đình, em cũng không muốn vì em mà gia đình anh xào xáo, nhưng giữa chúng ta đúng là có duyên, dù chỉ mới một đêm, nhưng em..
Kiệt cắt ngang câu nói của cô ta :
– Thục anh, Cô có thôi mấy cái lời điên rồ này không? Hay cô có vấn đề về nhận thức, tôi thích quan hệ thật, nhưng chỉ muốn làʍ ȶìиɦ với vợ tôi thôi..
Thục Anh :
– Anh dám làm không dám nhận. Thật.. Thật.. Hèn hạ.. Uổng công những ngày qua tôi toàn ý với anh.
Trinh chen vào :
– Alô.. Tôi là vợ Thế Kiệt.. Tôi muốn gặp cô.. Được không?
Thục Anh :
– Hixx.. Được.. Tôi đến quán cà phê xxx đợi..
Tắt máy, Trinh hỏi Kiệt :
– Anh có gì muốn nói với em không?
Kiệt quay qua, nắm tay Trinh:
– vợ, anh không làm gì cô ta hết.
– Vậy hôm qua anh đã làm gì, tại sao áo anh lại có vết son?
– Anh không biết, hôm qua anh đi tiếp khách với trợ lý ở nhà hàng, xong anh về nhà luôn, anh thề đấy, anh không làm gì có lỗi với em hết..
– Em cũng muốn tin anh lắm, nhưng mọi thứ rõ ràng như vậy, anh nói em tin anh kiểu gì đây Kiệt?
– Đi.. Anh và em đến gặp cô ta, ba mặt một lời..
Bên ngoài có tiếng bước chân chạy vồn vã, trợ lý của Kiệt chạy vào, anh ta thở không ra hơi mà nói :
– Giam… Giám đốc…
Thế Kiệt :
– Chuyện gì vậy? Cậu sao thế?
– Tôi.. Đến để đổi áo..
– Đổi áo.. (Trinh Kiệt đồng thanh nói)
Thế Kiệt :
– Cậu nói rõ ràng xem, áo gì?
Lúc này Trinh mới để ý chiếc áo trợ lý đang mặc rất giống áo Kiệt, mà vốn dĩ, hai chiếc áo đều giống nhau.
– đêm qua áo anh bị bẩn nên tôi đã đưa áo mình cho anh mặc tạm.. Anh nhớ không?
Trinh thắc mắc:
_ Sao lại bị bẩn?
– là do tôi bất cẩn làm dơ nên đã đưa áo mình cho giám đốc mặc tạm, tôi sợ hiểu lầm nên vội chạy đến đổi lại, giám đốc, cho tôi xin lại cái áo.
Thế Kiệt:
– Khoan đã.. Tôi nhớ rồi đêm qua anh đã đi đâu mà rất lâu mới quay lại?
Trợ lý ấp úng, gãi đầu gãi tai :
– Tôi có chút việc riêng..
Kiệt nhếch mép :
– Việc riêng, việc gì? Cậu làm gì khuất tất sau lưng tôi đúng không?
Trợ lý xanh mặt, Kiệt liền lấy điện thoại đưa cho anh ta :
– Mấy cái này là sao?
Trợ lý đọc xong thì gãi đầu, ra chiều biết lỗi :
– Thật ra.. Là.. Tôi… Tôi thích Thục Anh nhưng không dám thổ lộ, nên mới dùng số điện thoại cũ của giám đốc để làm quen, nói chuyện!
Kiệt nhăn mặt :
– Cái gì? Nghĩa là cậu nhận là tôi à? Cậu có làm sao không vậy Tuấn? Giờ vợ tôi đang hiểu lầm kìa? Sợ cậu thật đấy!
Trợ lý Tuấn đưa ánh mắt cầu xin nhìn Trinh:
– Chị, là do em, không liên quan đến giám đốc đâu..
Kiệt bực tức :
.
– Đi theo tôi ngay.
Bà người đi tới quán cà phê X, Thục Anh đã ngồi đợi sẵn, trong chiếc váy body trắng, khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm kĩ lưỡng, nước da trắng hồng, thật là nổi bật.
Họ tiến đến chiếc bàn, Kiệt nói Tuấn :
– Cậu ngồi xuống, nói rõ đi.
Kiệt kéo ghế cho Trinh, hành động này thật khiến Thục Anh không thuận mắt. Liền nói :
– Anh Kiệt, anh nói đi.
Thế Kiệt hình như không quan tâm đến cô ta, mà hỏi Trinh :
– vợ uống gì để anh gọi?
Trinh nhàn nhã trả lời :
– Gì cũng được.
Ặc ặc.. Gì cũng được, xem ra Trinh còn giận rồi.. Mà không giận làm sao được, chuyện đã được giải quyết đâu..
Kiệt sau khi gọi xong thức uống thì mới lên tiếng, mở đầu câu chuyện :
.
– Thục Anh, xem ra cô đã hiểu lầm rồi, tôi không có bất cứ dính líu nào đến cô hết..
Thục Anh hai hốc mắt còn đọng đỏ, đôi môi đỏ rực trả lời :
– Hiểu lầm, một câu hiểu lầm là xong sao Kiệt?
Kiệt :
– Tuấn.. Nói đi..
Trợ lý Tuấn lấp lửng :
-Thật ra.. Thật ra.. Tôi cũng không biết nói sao nữa..
What?.. Không biết nói sao.. Kiệt điên tiết khi ánh mắt trợn trừng của Trinh đang nhìn mình, tên Tuấn này, thường ngày nhanh nhẹn, sắc bén rất được việc, hôm nay ăn trúng cái bã gì mà ăn nói chẳng ra gì, định để vợ lột da anh à.
– Tuấn…
– Giám đốc, từ từ tôi nói..
Thục Anh :
– Rốt cuộc là sao, các người hẹn tôi ra đây làm gì?
Thế Kiệt thấy màu của Tuấn như thế thì nói luôn :
– Nói cho cô biết người quan hệ với cô là Tuấn, không phải tôi, còn nữa, số điện thoại đó tôi không dùng lâu rồi, tôi chả rảnh hơi đâu mà làm mấy cái chuyện đó.. Hiểu chưa..
Thục Anh tất nhiên không tin, cho là Kiệt muốn phủ nhận nên mới đổ cho trợ lý, cô ta khóc um lên, tên Tuấn lúc này mới luýnh quýnh :
– Thục Anh, đừng khóc, mọi chuyện là do tôi.. Là tôi đã lừa em..tôi đã rất ấn tượng với em khi vô tình xem em qua một clip trêи mạng, rồi tình cảm ngày một lớn hơn, nhưng tôi không đủ dũng cảm, nên mới âm thầm tặng hoa cho em, rồi lân la bắt chuyện qua tin nhắn, đã để em hiểu nhầm, thật sự xin lỗi.. Còn chuyện đêm qua.. Nếu em không chê.. Tôi hứa sẽ chịu trách nhiệm với em cả đời.. Thục Anh.. Cho tôi một cơ hội nha..
Thục Anh tức giận, cầm túi lên :
– Các người thật quá đáng , đem tình cảm của tôi ra đùa giỡn.. Tôi ghét các người..
Cô hầm hầm bỏ đi ra khỏi quán, bắt chiếc taxi về chung cư gấp, thật là mất mặt.. Sao có thể nhầm đến mức độ này chứ, cô mơ hồ nhớ lại, hôm qua cô vào bar để uống rượu với đám bạn, khi say quá, cô đã gọi “anh ta” đến đón về, hai người đã vào khách sạn, trong cơn say, cô vẫn ý thức hai người đã quan hệ, cô thϊế͙p͙ đi, khi tỉnh dậy thì anh đã về từ lúc nào, còn để lại tin nhắn là có việc gấp, cô gọi lại thì toàn thuê bao, nên mới vào fb anh mà nhắn tin, ai ngờ…. Trời ơi..
Sao cô có thể ngu ngốc như vậy, sao lại để tên trợ lý kia dẫn dắt lâu đến như vậy, đúng là ngu mà.. Giờ thì đẹp mặt rồi.. Làm sao đây..
Lại nói về Tuấn, sao khi Thục Anh rời đi anh ta vẫn ngồi thừ ở đấy, Trinh mới nói :
– Sao không đuổi theo cô ấy.
Tuấn buồn bã :
– Tôi sợ cô ấy không chấp nhận đâu..
Trinh :
– Chưa chi đã nản lòng, phải mạnh mẽ lên, mặt dày như anh Kiệt mới cưới được vợ chứ, phải không anh?
Kiệt đang uống ngụm cà phê mà xém sặc, cô nói anh mặt dày sao được, được lắm, về nhà sẽ cô biết mặt dày là thế nào?
– Ừ.. Vợ nói gì mà chả đúng.. Thôi, việc cậu cậu tự mà xử lý, đừng lôi tôi vào, kẻo vợ tôi đã hành tôi không đi làm nổi thì lại khổ cậu đấy.. Chúng tôi về trước đây.
Tuấn gật đầu.. Không biết anh ta có cưa đổ Thục Anh không nhỉ?
Còn về phần vợ chồng Trinh Kiệt, hai người họ lên xe ra về, Kiệt vừa lái xe vừa cầm tay vợ :
– Đó, vợ thấy chưa, anh không làm gì có lỗi với em và con hết.. Đã tin anh chưa?
Trinh hăm dọa :
– Anh mà dám làm gì là em cho anh thành thái giám luôn!
Kiệt phá lên cười :
– Haha.. Em nỡ à?
– Sao không? Hàng độc quyền, không phải phân phối.. Biết chưa?
Cuối cùng qua bao sóng gió, hiểu lầm, họ cũng tìm thấy con đường mang tên hạnh phúc.
Cái giá của nó cũng không hề rẻ, họ phải trải qua những ngày tháng xa cách, yêu thương trong mỏi mòn, tưởng chừng tử biệt, nhưng đúng là sau cơn mưa trời lại sáng, sau mọi thứ họ lại về với nhau, cùng nhau xây dựng một gia đình đúng nghĩa..
Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, hằng ngày vợ chồng họ cắp cặp đi làm, à, Trinh giờ làm thư ký cho Kiệt đấy nhé, chẳng phải vừa đâu. Bởi vậy mấy cô có ý ve vãn Kiệt cũng phải kiêng dè, vì giờ ai cũng biết phu nhân của giám đốc ghen cực kì, còn nhớ có một đợt công ty cho mấy em thực tập sinh đến, mấy em mơn mởn, như 乃úp măng vừa nở, mấy thanh niên chưa vợ ra sức mà trêu ghẹo, cưa cẩm.
Chuyện thì cũng bình thường thôi, chỉ là có một em hình như rất để ý, quan tâm đến Kiệt. Có khi còn cố tình mặc áo hở cổ, cúi xuống, mời cà phê Kiệt, Trinh chú ý, nhưng vẫn im lặng, không tỏ gì cả, để xem con bé này muốn gì. Tất nhiên vì chồng của cô vẫn dửng dưng với nó, chứ léng phéng thì đã to chuyện rồi.
Sắp tới sinh nhật Cherry nên Trinh bận túi bụi, cô muốn chính tay mình chuẩn bị từng khâu, để bữa tiệc thật là ý nghĩa, Kiệt thì càm ràm, thấy cô cứ làm hết việc này đến việc kia anh xót lắm, anh cứ lèm bèm bên tai làm Trinh bực bội, cộng thêm bầu bí mệt mỏi nên cô đâm ra cáu gắt, nhớ hồi mang thai Cherry cô đâu có như vậy.. Hazzz, lần hai này mệt hơn lần đầu quá.
Xoay qua xoay lại rồi hôm sinh nhật cũng đến, gia đình họ bốn người vui vẻ chụp hình, à, Thế Hải nó thích Cherry lắm, không bắt nạt em bao giờ, có gì chơi cũng nhường em chơi hết, Kiệt dạy nó kêu Trinh bằng dì, nó gọi mấy lần cũng quen, nhưng nó không chịu ở nhà nữa, đòi sang ở với ông nội, ừ cũng được, có nó ông Hào cũng đỡ buồn. Từ đợt điều trị ở Mỹ về tình hình nó khá hơn một chút, nhưng vẫn còn ngơ ngơ lắm, chỉ là không hay khóc thét, quậy phá nữa, nó có vẻ trầm hơn rất nhiều.. Cũng chưa bao giờ nghe nó nhắc hay hỏi về mẹ nó, có lẽ những hồi ức về mẹ đã quá nhạt nhoà, vốn dĩ, mẹ cũng chưa từng yêu thương nó..
Bữa tiệc diễn ra bình thường, Trinh giao Cherry cho giúp việc rồi cùng Kiệt tiếp đãi quan khách, thì con bé thực tập từ đằng kia đi tới, tay cầm ly rượu, mời :
– Anh Kiệt , chúc mừng sinh nhật con anh?
Ồ, Trinh Kiệt đều đứng đây mà cô ta chỉ mời mỗi mình Thế Kiệt ý đồ là gì đây?
Thế nhưng Trinh giờ đã là mẹ của hai bé, đâu còn là cô gái hai mươi tuổi năm nào bị người ta ức hϊế͙p͙, cô nhanh chóng trả lời thay Kiệt, không quên khoác tay vào khủy tay anh một cách tình tứ:
– Cảm ơn em. Nhưng hình như trong danh sách không có em nhỉ?
Cô ta cười một cái, chìa ra tấm thiệp:
– Tôi đến thay mẹ, được không thư ký Phan?
A.. Con này láo, gọi KIỆT thì anh anh rõ ngọt, đến lượt Trinh thì nhấn mạnh hai từ thư ký đầy dè bỉu, đúng là có ý xấu.
Trinh vui vẻ đáp lại :
– Thì ra là con gái của cô Phương.. Em tự nhiên nhé, anh chị phải đi tiếp khách.
– Khoan đã, anh Kiệt vẫn chưa uống với em mà.
Trinh quay qua, nhìn cô ta một gái, nhẹ nhàng nói với Thế Kiệt :
-Anh đi tiếp khách đi, em lo việc này cho
Kiệt ấm áp nhìn Trinh :
– Giao lại cho em.
Trinh khẽ cười, ánh mắt hài lòng.
Đợi bước chân Kiệt hòa lẫn vào đám đông, Trinh mới nâng ly lên :
– Ly này chị uống thay chồng chị nhé.
Con bé lúc này không cần diễn kịch, lập tức nhìn Trinh bằng con mắt khinh thường :
– Chồng cơ đấy, để xem chị gọi được bao lâu?
Trinh thầm nghĩ :”con này bị điên rồi à?”
– Dăm ba cái đám cưới thì ăn nhầm gì, ba mươi chưa phải là tết nhé bà chị.. Đã nghèo còn không biết điều, đời nào con dâu lại lấy ba chồng, còn sanh ra của nợ.. Chặc chặc.. Ba mẹ chị thật khéo dạy con.. Á.,.. Cái gì vậy?
Nguyên ly rượu được Trinh hất thẳng vào mặt nó, nó hoảng hốt la lên :
– Chị bị điên à? Trời ơi ướt hết rồi?
Trinh hai tay vòng lại, hất hàm :
– này con bé kia, đừng tưởng chị không biết mày thích chồng chị nhé, ba cái trò ngớ ngẩn của mày chị biết tỏng hết đấy, mày tưởng tao đuôi sao mà cứ lởn vởn, ve vãn chồng tao, tuổi mày chồng tao đẻ được đấy.. Đồ nít ranh..
Mọi người thấy ồn ào thì quay lại, con bé định nói gì thì đã bị Trinh nhanh miệng nói trước :
– Mọi người, con bé này cứ bám theo tôi mà tỏ tình, tôi đã khuyên răng nhiều lần nhưng vẫn cứ đeo mãi, hôm nay là sinh nhật con tôi, nó còn dám vác mặt đến đây mà bảo tôi bỏ trốn cùng nó, mọi người nói tôi làm phải sao với thể loại này đây?
Mọi người được dịp xì xào, quay trực tiếp, con bé tức đến run người, giải thích :
– Không phải đâu, mọi người đừng tin chị ta, sao chị dám vu oan tôi hả?
– Vậy cô nói đi, vậy lí do cô đến đây làm gì mà nãy giờ cứ bám lấy tôi?
Con bé cứng họng, chả lẽ nó nói nó muốn mồi chài Thế Kiệt, tiến không được, lùi cũng chẳng xong, nó giậm chân:
– Chị giỏi lắm..
Sau việc đó đoạn clip phát tràn lan, con bé cũng không đến công ty nữa, phải nói , Trinh cao tay rồi…
***
Đó là chuyện của những năm trước, còn bây giờ thì họ thực sự rất viên mãn, Cherry mặc dù lanh lợi hay cãi lý nhưng lại học cực giỏi, chắc do di truyền từ Kiệt, nó thông minh lắm, đôi lúc nó giải quyết vấn đề còn hay hơn Trinh nữa, nó với ba nó rất hợp , bàn về kinh doanh rất sôi nổi, ừ, con bé nó đúng chất là con nhà nòi.
Còn Thế Anh, thì khỏi nói, ông Hào bảo nó ý hệt Thế Kiệt lúc nhỏ lầm lầm lì lì, nhưng lại sống tình cảm, nó học cùng giỏi, nhưng không bằng Cherry…
Khi rảnh rỗi, gia đình 5 người họ lại đi du lịch, tham quan đây đó, càng lớn, mấy đứa nhỏ lại không chịu đi cùng, thành ra mỗi chuyến đi giờ chỉ còn hai vợ chồng Trinh Kiệt, chiều nay, đứng trêи lớp sương mù của Thành phố Đà Lạt, dưới cái se lạnh của đất trời, có đôi tim đang hòa chung nhịp đập, trao nhau nụ hôn sâu ngút..
Trời lúc mưa, lúc nắng, người lúc vui, lúc buồn, nhưng tình yêu họ dành cho nhau là còn mãi.
Cũng như trêи cao kia là bầu trời xanh thẫm, dưới đại dương là mặt nước gợn dòng, thì trêи đời này, có Kiệt yêu Trinh như ngày đầu vẹn ý..
Rời đôi môi mọng, anh khẽ nói :
– Vợ.. Anh yêu em……. Vào làʍ ȶìиɦ phát nào!…
HẾT…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc