Ngủ thế nào được mà ngủ khi anh cứ dính sát lấy cô như vậy chứ? Vũ Tình đưa tay lên che đi mặt mình, nhiệt độ cơ thể cô có thể nhận thấy rất rõ ràng càng lúc càng tăng cao.
"Sao vậy?"
Cố Kình Quân thấy cô không ngừng cựa quậy liền lên tiếng hỏi.
Không phải cô đã không còn gác đầu lên tay anh rồi sao? Sao lại còn chưa chịu ngủ chứ? Chẳng lẽ con gái đến kì sẽ khó chịu đến mức trằn trọc mất ngủ luôn à? "Anh...!
Anh về phòng có được không? Anh cứ ôm lấy em như vậy, em thấy không thoải mái một chút nào."
"Nhưng đây cũng đâu phải là lần đầu tiên chúng ta ôm nhau đâu?"
Hơi thở nóng ấm của Cố Kình Quân phả lên vành tai cô, khiến cho Vũ Tình liền rụt cổ lại.
"Chúng ta thậm chí còn làm việc táo bạo hơn cả hôn cơ mà?"
Cố Kình Quân vừa nói vừa cười khúc khích, khiến cho Vũ Tình ngượng càng thêm ngượng.
Cô lập tức cầm lấy tay anh để qua một bên rồi ôm gối ngồi dậy: "Em thật sự không ngủ được thế này mà.
Nếu anh đã thích ngủ trên chiếc giường này như vậy thì hôm nay chúng ta đổi phòng đi.
Em qua phòng anh ngủ"
"Em xua đuổi anh sao?"
Cố Kình Quân vừa nghe cô nói xong liên ngồi bật dậy, tiện tay bật đèn ngủ được đặt trên chiếc bàn gỗ cạnh đầu giường lên.
Ánh đèn ngủ màu vàng nhạt chiếu lên gương mặt nhìn nhụ một chú cún vừa vị chủ đá ௱ôЛƓ của anh khiến cho Vũ Tình cảm thấy hơi chột dạ, liên đảo mắt đi chỗ khác không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen thâm trầm của anh.
Cô đương nhiên hiểu anh vì quá lo lắng cho mình nên mới chăm sóc cô cẩn thận từng ly từng tí như vậy.
Nhưng Vũ Tình hiện tại đã mười tám tuổi rồi, cô cũng không phải là lần đầu trải qua cơn đau bụng do kì sinh lý, cô cảm thấy mình có thể chịu được, cố gắng thêm hai, ba ngày nữa là mọi thứ sẽ lại trở về quỹ đạo bình thường như mọi ngày rồi.
"Em...Em không có xua đuổi anh"
Cô chỉ nói ra ý kiến của mình thôi mà, anh cần gì phải bày ra vẻ mặt thương tâm như vậy chứ? "Anh thấy em chính là đang muốn xua đuổi anh"
Cố Kình Quân miệng tuy nói vậy nhưng người lại không ngừng xích lại gân cô hơn: "Em không muốn anh ở cạnh em hả? Em chê anh phiền phức sao?"
"Đi ngủ thôi"
Cố Kình Quân tắt đi đèn ngủ rồi nằm xuống bên cạnh cô.
Vũ Tình muốn anh nhanh chóng rời khỏi đây nên cô cũng không kì kèo thêm làm gì nữa.
Quay đi quẩn lại một lúc, bên tai Cố Kình Quân vang lên nhịp thở đều đều của Vũ Tình.
Anh lay ly bả vai cô, xác định cô đã ngủ thì mới yên tâm cô đã ngủ thì mới yên tâm bước xuống giường để đi vào phòng làm việc.
Trước khi ra khỏi phòng cũng không quên chỉnh lại chăn giúp cô và đóng cửa phòng lại cẩn thận.
Hiện tại đã là mười giờ khuya rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa.
Cố Kình Quân đấy cửa thư phòng, nhìn thấy trên bàn có một chồng văn kiện, anh liên đưa tay lên vuốt tóc rồi thở dài một cái.
"Bỏ đi vậy"
Cố Kình Quân nói rồi đóng cửa phòng lại, lại quay người đi về phía phòng ngủ của Vũ Tình.
Ban nãy anh có nói với cô rồi, công việc thì bỏ một hôm cũng không sao, được ở cạnh cô mới là điều quan trọng.
Cố Kình Quân nhẹ nhàng gạt tay nắm cửa rồi rón rén bước lại phía giường cô, lật chăn chui lên giường nằm cùng với Vũ Tình, cũng không quên vòng tay qua ôm lấy eo cô.
Nếu như là bình thường, khẳng định Vũ Tình đã bị hành động này của anh làm cho giật mình mà tỉnh giấc.
Nhưng hôm nay cô thật sự rất mệt, cho nên mi mắt giống như dính bùn mà nhằm chặt, chẳng bận tâm lắm xung quanh đang xảy ra chuyện gì.
"Ngủ ngon".