"Em không sao.Anh thấy trong người thế nào rồi? Hôm qua anh đã bất tỉnh đấy, hiện tại anh thấy có ổn không?"
Vũ Tình vẫn luôn ghi nhớ lời dặn của Bạch Khiêm, nếu như Cố Kình Quân vẫn không đỡ mệt thì phải đưa anh tới bệnh viện để khám tổng quát cho chắc chắn.
Ngoại trừ thấy hơi đau sau gáy ra, anh chỉ cảm thấy có chút đau đầu và rát cố, còn lại thì không có gì đáng lo ngại cả.
Có lẽ là do hôm qua đã dầm mưa nên mới lên cơn sốt thôi.
"Anh không sao.Anh đứng lên đã, đừng cứ ngồi dưới sàn như vậy"
Cố Kình Quân nói rồi đưa tay ra đỡ Vũ Tình đứng dậy mà ngồi lên trên giường, những chuyện hôm qua hiện tại anh thấy thật mờ nhạt, khó nhớ.
"Anh về nhà lúc mấy giờ vậy?"
Cố Kình Quân đưa tay lên đỡ trán rồi cất tiếng hỏi Vũ Tình.
Anh đang nằm trong phòng ngủ của mình, vậy thì ít nhất dù cho có phát sốt anh cũng phải lái xe vẽ được đến nhà mình là điều đầu tiên, có đúng không? "Hơn bảy giờ tối, có người đưa anh về, họ bảo là thấy anh bất tỉnh ở trên đường"
"Trên đường sao?"
Cố Kình Quân cảm thấy đây là chuyện khó tin nhất mà mình từng nghe, cho nên anh liền mở lớn mắt ra mà cất tiếng hỏi để xác định lại thông tin cho chính xác.
"Em nghe thím Trần nói như vậy.
Lúc đó em không có mặt trực tiếp ở đó nên cũng không nắm rõ được tình hình"
"Vậy sao?"
Cố Kình Quân cũng không làm khó cô.
Vũ Tình đã nói như thế rôi, anh có hỏi thêm đi chăng nữa cũng đầu có ích lợi gì đâu.
Sau một đêm đổ mồ hôi, hiện tại người anh đang cảm thấy vô cùng bết dính.
Cố Kình Quân khó chịu vội vàng đứng lên, muốn bước vào trong nhà tắm tắm rửa qua một chút.
Nhưng vừa mới đặt chân xuống giường hai mắt anh đã hoa đi, lại chao đảo mà ngã phịch xuống giường.
Cảm ơn em"
Cố Kình Quân nói rồi đóng cửa phòng tắm lại.
Bước vào trong bồn đã được xả đầy nước ấm, Cố Kình Quân cũng cảm thấy mệt mỏi giống như đã được xua tan đi phần nào.
Anh nhắm mắt lại, hơi nước mờ ᴆục bốc lên bao phủ khắp căn phòng, khiến cho không gian càng trở nên mờ ảo.
Ngâm mình được một lúc thì anh cũng đứng dậy, đầu óc quả thật đã thấy tỉnh táo hơn, lấy chiếc áo choàng tắm mà khoác lên rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Vũ Tình đột nhiên nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, cô liên giật mình mà quay người lại nhìn về phía sau.
Mặt Cố Kình Quân hiện tại vẫn còn hơi ửng đỏ, nhưng xem ra thể trạng đã tốt hơn ban nãy một chút rồi.
"Kình Quân, anh tắm xong rồi sao?"
Vũ Tình ngẩng đầu lên nhìn anh, Cố Kình Quân nhìn cô gật đầu cười một cái.
Vũ Tình lúc này mới sực nhớ ra đồ của hai người để ở khách sạn hôm qua vẫn chưa lấy về, điện thoại của cô cũng chẳng thấy đâu, cho nên bây giờ vô muốn đi tìm nó.
Thật ra Vũ Tình không biết chính xác giá của cái điện thoại đó, nhưng nó lại là món quà đầu tiên Cố Kình Quân tặng cô, cho nên Vũ Tình rất trân trọng, cũng vô cùng yêu thích.
"thím Trần đã gọi điện cho Bạch Khiêm rồi.
Anh ấy nói lát nữa giờ nghỉ trưa sẽ đem thuốc qua cho anh.
Bây giờ anh cứ xuống nhà ăn sáng nhé, em ra ngoài có chút việc.".