Tôi suy sụp bả vai, vẻ mặt u sầu: "Chớ nói, mình khẩn trương gần ૮ɦếƭ, gần đây xem một vài phim sinh sản, thật là máu tanh kinh khủng, làm cho người tôi không rét mà run."
"Có biện pháp gì, tên đã lắp vào cung, không bắn không được, nhẫn nại, đợi sau khi sinh em bé, liền sẽ cảm thấy tất cả đều đáng giá."
"Sao có thể nói cảm tính như vậy? Bồ dứt khoát cũng sinh một đứa." Tôi trêu chọc cô.
"Cũng không vĩ đại như bồ." Cô cười cười.
"Gần đây cùng Diệp Nghị tốt không?" Tôi hỏi.
Thịnh Hạ lắc đầu, trong mắt bị lây một tầng mây đen.
Tôi thầm kêu không tốt: "Các người cãi nhau?"
"mình thật xin lỗi anh ấy." Thịnh Hạ cúi đầu nói.
"Tại sao?" Tôi kinh hỏi: "Chẳng lẽ bồ cùng Cung Viêm..."
"Đó là vĩnh viễn không thể nào." Thịnh Hạ cười chua xót.
"Vậy lại là tại sao?" Tôi nhíu mày.
Thịnh Hạ rũ ánh mắt xuống: "Lòng rất loạn, tôi không có tư cách ở bên cạnh Diệp Nghị nữa. Anh đáng có một phụ nữ tốt hơn, một người trong lòng chỉ có anh, mà không phải tôi... Mình quyết định rời đi anh."
Tôi ôm chầm bả vai của cô: "Nhưng Diệp Nghị yêu bồ như vậy..."
Cô tựa vào trên vai tôi, sâu kín nói: "Cho nên tôi không thể hại... anh nữa."
Tôi vuốt mái tóc đen mềm của cô, chỉ có thể thở dài một tiếng, tại sao tình yêu vĩnh viễn cũng là chuyện khó khăn, hoặc là bởi vì khó khăn, mới sẽ khiến người muốn ngừng mà không được?
"Tốt lắm, tốt lắm, tâm tình phụ nữ có thai không thể rơi thấp như vậy." Thịnh Hạ lên tinh thần: "Nói cho mình nghe một chút đi, mang thai chơi có tốt không?"
"Làm sao có thể chơi tốt?" Tôi oán trách: "Hai chân sưng vù giống như chân voi, toàn thân cao thấp đau nhức, sợ phóng xạ cũng không dám lên mạng, cả ngày nhàm chán gần ૮ɦếƭ. Đáng sợ nhất chính là Nhiễm Ngạo, suốt ngày vây ở bên cạnh mình, không cho làm cái này, không cho chạm vào cái kia, ngay cả đi nhà cầu cũng muốn vịn mình đi, nói sợ mình ngã xuống, thật là phiền ૮ɦếƭ người."
"Chung quy vẫn vui vẻ chứ. Nếu không tại sao nhiều phụ nữ người sau tiếp bước người trước đi sanh con dưỡng cái như vậy." Thịnh Hạ không tin.
Tôi sờ sờ bụng, không tự chủ cười lên: "Đương nhiên là có, mỗi lần cục cưng động đậy ở trong bụng, trong lòng liền đặc biệt cảm động, tràn đầy vui sướng được làm cha mẹ."
Thịnh Hạ tán thưởng nhìn tôi : "Quả nhiên, phụ nữ mang thai đẹp nhất."
Tôi hướng cô nháy mắt mấy cái: "Bồ cũng không nên yêu mình, tôi có ông xã."
"Ai muốn theo đoạt bà xã?" Phía sau truyền đến tiếng cười của Nhiễm Ngạo.
Anh đi tới ngồi ở bên cạnh tôi, hôn trán của tôi, sau đó dịu dàng hỏi: "Hôm nay cảm giác như thế nào? Con có đá em không?"
"Hôm nay coi như ngoan, không có nháo em." Tôi trả lời.
"Tốt lắm, tốt lắm, chủ chính trở lại, người không có chức vụ như mình phải xuống đài." Thịnh Hạ đứng lên hướng chúng tôi nói lời từ biệt.
"Lưu lại đi, chúng ta thật lâu không có cùng nhau ăn cơm ." Tôi kéo cô.
"Lưu lại xem các người khanh khanh ta ta, liếc mắt đưa tình?" Cô sờ sờ dạ dày, hài hước nhìn chúng tôi: "Quên đi, mình còn nuốt trôi sao? Tốt lắm, đừng tiễn nữa."
Nói xong, Thịnh Hạ rời khỏi nhanh như chớp.
Tôi nhìn bóng lưng của cô, không khỏi thở dài.
"Tại sao?" Nhiễm Ngạo khuấy động tóc của tôi.
"Còn không phải là nha đầu Thịnh Hạ này, vận khí sao lại không tốt như vậy, người yêu cô ấy cùng người cô ấy yêu đều không thể lựa chọn. Thật lo lắng nó tuổi già cô đơn cả đời."
"Cô ấy cuối cùng cũng gặp được người thích hợp thôi!" Nhiễm Ngạo khuyên lơn tôi: "Giống như là anh cuối cùng gặp được em."
"Làm sao anh biết anh là người thích hợp?" Tôi trêu ghẹo anh: "Sau này em nhìn thấy người tốt hơn sẽ ly hôn với anh."
Nhiễm Ngạo âm hiểm cười một tiếng: "Vậy sau này anh liền để em không ngừng sanh con cho anh, mãi cho đến không thể sinh mới thôi."
"A!" Tôi kêu to.
"Biết lợi hại chưa." Vẻ mặt Nhiễm Ngạo đắc ý: "Xem em còn dám nói những lời này hay không."
Tôi biện bạch: "Là con cử động!"
Nhiễm Ngạo vội vàng gục ở trên bụng tôi, nghe động tĩnh bên trong, cười nói: "Thật, xem ra con cũng còn muốn có em."
Tôi lườm anh một cái, tức giận nói: "Đứa trong bụng này còn chưa có đi ra, đã vọng tưởng, làm như em là nữ hộ pháp vô địch sao?"
Nhiễm Ngạo giơ tay lên nhẹ nhàng lướt qua da của tôi, ánh mắt u oán mà mập mờ: "Anh cũng rất muốn con mau ra đây. Anh cũng đã suốt 6 tháng lẻ 4 ngày không có ᴆụng em."
Tôi đánh rớt tay của anh xuống, bất khả tư nghị: "Sao anh biến thái như vậy, còn có thể tính toán loại chuyện này, †ïηh †rùηg vào não a? !"
Anh nhưng lẽ thẳng khí hùng: "Anh nếu như không tính chuyện đó mới là có quỷ, nói rõ anh bên ngoài có phụ nữ."
Vẻ mặt tôi chán ghét: "Không cùng con côn trùng dâm như anh nói chuyện! !"
Đứng dậy đi tới cầu thang, chuẩn bị lên lầu, nhưng bụng thật sự quá lớn, mới đi mấy cấp liền bắt đầu cố hết sức.
Nhiễm Ngạo đi tới phía sau, một phen ôm lấy tôi, vẻ mặt cười xấu xa: "Hãy để cho con côn trùng dâm như anh tới ra sức."
Không có biện pháp, tình thế mạnh hơn ngươi, tôi chỉ tốt tùy ý anh định đoạt.
Ai, cục cưng, con chừng nào mới có thể ra tới đây?
Ngày này, thật vất vả chờ mong tới lễ giáng sinh, mẹ nói buổi tối muốn đích thân xuống bếp làm một bữa ăn thịnh soạn cho cả nhà tôi. Tôi đợi ở nhà sắp mốc meo, liền cùng đi siêu thị mua thức ăn, thật ra thì muốn nhân cơ hội trộm mua đồ ăn vặt.
"Mẹ, còn muốn mua những thứ gì?" Tôi hỏi thăm.
Sau khi kết hôn, rốt cục đổi giọng gọi dì là mẹ. Bất quá, ở trong mắt người khác, chúng tôi một chút cũng không có giống mẹ chồng cô dâu, chủ yếu là bởi vì mẹ nhìn qua thật sự quá trẻ tuổi.
"Còn thịt bò ba ba con thích ăn nhất nữa..." Mẹ lấy một hộp thịt bò, quay đầu lại nhìn thấy chiếc xe đẩy chất đầy đồ ăn vặt, thấy buồn cười: "Tịnh Nhã, chúng ta là đến mua thức ăn."
Tôi ý không tốt vò đầu, lập tức chuyển chủ đề khác: "Mẹ, mẹ cùng cha rất âи áι, cái gì cũng muốn đối phương."
Mẹ đi tới, giúp tôi đẩy xe mua đồ, bình tĩnh nhìn tôi : "Tịnh Nhã, con đã biết Tiểu Ngạo không phải là con ruột của cha nó."
Tôi thành thực gật đầu, nhịn không được tò mò hỏi: "Mẹ, mẹ còn hận cha ruột Nhiễm Ngạo không?"
Trên gương mặt xinh đẹp của mẹ tìm không được một tia hận ý, trong mắt chỉ là một mảng nhu hòa, cô hỏi ngược lại tôi: "Con muốn nghe một chút chuyện xưa của mẹ không?"
Tôi vội vàng gật đầu không ngừng: "Ngẫm lại thấy muốn! !"
"Mẹ là ở năm 18 tuổi gặp Vĩ Kiệt." Mẹ nhìn về phía trước, trong mắt một mảnh dày, lâm vào trong hồi ức: "Lúc ấy mẹ mới vừa gia nhập đại học, ông ấy là huynh trưởng cao hơn mẹ 2 khóa, khắp nơi đều giúp mẹ, chiếu cố mẹ cẩn thận, cho nên, đã ngạo mạn chậm yêu ông ấy, trở thành bạn gái của ông. Ông ấy rất cưng chìu mẹ, mọi thứ đều theo ý của mẹ, khi ông ấy sủng ái mẹ có cảm giác mình là phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới. Mỗi ngày đều có một trò lãng mạn mới mẻ, khiến người không kịp nhìn, khiến cho mẹ cảm thấy trên thế giới chỉ còn lại có tình yêu."
"Sau đó, ông ấy muốn kết hôn với mẹ, nhưng gặp phải ba ông mãnh liệt phản đối. Lão nhân nói mặc dù nhà mẹ cũng là thư hương môn đệ, nhưng không thể so sánh nổi với nhà bọn họ, ông muốn cho Vĩ Kiệt cưới vợ môn đăng hộ đối... Nhưng mẹ thủy chung có loại cảm giác, đây không phải là nguyên nhân thật sự mà ông ấy phản đối."
"Vậy nguyên nhân chân chính là cái gì?" Tôi vội vàng hỏi.
Mẹ lắc đầu: "Không biết, bất quá cũng không trọng yếu."
"Mẹ cho là Vĩ Kiệt sẽ không để ý gia đình phản đối mà cùng mẹ ở chung một chỗ, nhưng không có, ông ấy muốn mẹ chờ , đợi đến sau khi ông nắm đại quyền lại cùng mẹ kết hôn. Cho nên, vì lấy được tín nhiệm của cha mình, ông hàng phục cùng một thiên kim nhà giàu đính hôn. Đêm hôm đó, mẹ khóc một đêm, mẹ biết, chúng ta từ đó chính là mỗi người đi một ngả . Nhưng sau đó, mẹ lại phát hiện... mẹ có bầu. Sau khi ba mẹ phát hiện vừa vội vừa tức, liền vào bệnh viện. mẹ thế mới biết, lão nhân gia của tôi đã bị ung thư gan thời kỳ cuối. Lúc ấy trong bụng mẹ mang Tiểu Ngạo, trong tay cầm báo cáo bệnh tình nguy kịch của ba, ngay cả dũng khí sống sót cũng sắp dập tắt."
"Hoàn hảo, Thành Tư, cũng chính là ba ba của con xuất hiện. Anh là thanh mai trúc mã của mẹ, từ nhỏ đối đãi mẹ vô cùng tốt, nếu như không có Vĩ Kiệt, mẹ nghĩ mẹ sẽ cùng anh ở chung một chỗ. Thành Tư nói cho cha mẹ biết đứa bé trong bụng mẹ là của anh, thỉnh cầu đem mẹ gả cho anh. Ba mẹ thì thích Thành Tư, đem mẹ phó thác cho Thành Tư ông mới yên tâm. Vì để cho ông an tâm rời đi, mẹ mang tâm tình cảm kích cùng xấu hổ gả cho ba ba con."
"Tào Vĩ Kiệt đồng ý để mẹ mang theo hài tử của ông lập gia đình?" Tôi nghi ngờ, ông không phải yêu mẹ như vậy sao?
"Vĩ Kiệt cũng không biết mẹ đã mang thai, mẹ chỉ nói cho ông biết, mẹ không muốn đợi ông nữa, mẹ đã yêu người khác. Vĩ Kiệt rất kích động, ông thậm chí... Quỳ xuống cầu xin mẹ, nhưng mẹ cự tuyệt. Không phải vì giận dỗi, chỉ là mẹ quá hiểu, giữa chúng tôi đã kết thúc. Để tránh Tào gia quấy rầy, Thành Tư mang mẹ đem đến vùng này, ở chỗ này sanh ra Tiểu Ngạo. Những năm gần đây, Thành Tư đối với mẹ vô cùng tốt, có đôi khi, ngay cả mẹ cũng hoảng hốt cho là chúng tôi thật là một nhà, giống như, thật giống như Vĩ Kiệt cũng chưa từng xuất hiện qua."
"Sau đó, Vĩ Kiệt từ từ khống chế Tào thị, có thể không nghe lệnh cha của nữa. Ông ấy tìm được mẹ, hy vọng mẹ có thể trở về bên cạnh ông. Lần này, ông ấy nhìn thấy Tiểu Ngạo, một cái liền cảm thấy ra đây là con mình, vui mừng muôn dạng, vì để cho mẹ con mẹ cùng anh ở chung một chỗ, thậm chí phái sát thủ đối phó Thành Tư. Trong lúc vô tình mẹ biết được chuyện này, chạy tới hiện trường, thay Thành Tư cản một phát súng."
Tôi hoảng hốt: "Mẹ, thương thế của mẹ ra sao rồi?"
"Chớ khẩn trương, mẹ bây giờ thật tốt." Mẹ ngược lại an ủi tôi, sau đó theo bản năng xoa trước иgự¢: "Viên đạn kia cách trái tim mẹ chỉ có mấy centi mét, nhưng mẹ may mắn vẫn còn tồn tại."
"Trải qua chuyện này, Vĩ Kiệt tỉnh táo lại, rốt cục hiểu giữa chúng tôi đã không cách nào vãn hồi. Ông quyết định buông tha, không quấy rầy cuộc sống của chúng tôi nữa. Đó là lần cuối cùng mẹ gặp ông ấy trong đời này... Bốn năm sau, truyền đến tin tức ông ấy qua đời vì bệnh."
"Thành Tư mang mẹ rời đi nơi thương tâm này, đi Paris định cư. Mà Tiểu Ngạo thì tự nguyện lưu lại chiếu cố công ty."
Từ đầu đến cuối, thanh âm của mẹ cũng là bình tĩnh.
Cô chẳng qua là đang thuật lại một chuyện xưa, những người này, những chuyện này đã thoáng qua như mấy gió trong cuộc đời cô.
Nguyên tưởng rằng, mẹ là u lan trong nhà ấm, chưa từng nghĩ, cô lại đã trải qua nhiều gió sương như vậy. Bất quá việc này vừa lúc giải thích tại sao trên người cô có sự thoải mái và tuỳ tính tồn tại
Rất nhiều chuyện, cố gắng chịu đựng qua, miệng vết thương chảy máu ௱ôЛƓ lung kia cũng sẽ trở thành dấu hiệu mỹ lệ.
"Vậy Tào gia đối với Nhiễm Ngạo là thái độ gì?" Tôi hỏi.
"Sau khi Vĩ Kiệt qua đời, ba ông ấy cũng biết Tiểu Ngạo tồn tại, trăm phương ngàn kế muốn cho nó nhận tổ quy tông. Nhưng Tiểu Ngạo thủy chung không chịu đáp ứng, còn cùng ông nội của nó ầm ĩ rất cương. Bất quá, nhìn ra được ông nó cũng là yêu thương nó, vẫn bảo lưu cho nó vị trí tổng giảm đốc Tào thị."
Xem ra Nhiễm Ngạo nếu như trở về, ít nhất có thể nhận được một nửa giang sơn của Tào thị, khó trách Tào Kinh Kiệt xem Nhiễm Ngạo là quân địch. Bất quá, có thể hạ thủ với cháu ruột, cũng thật là lòng dạ độc ác.
"Tịnh Nhã." Mẹ đột nhiên dừng bước, chuyển hướng tôi, ánh mắt lấp lánh: "Mẹ muốn hỏi con một lời thật, lúc trước Tào Kinh Kiệt có phải làm khó các con hay không?"
Tôi đóng chặt miệng, trong lòng bắt đầu thiên nhân giao chiến.
Nhiễm Ngạo dặn dò tôi không thể tiết lộ với mẹ chuyện kia, để tránh cô lo lắng. Nhưng mẹ lại dùng ánh mắt tín nhiệm như vậy nhìn tôi tôi, coi như là thiện ý nói dối tôi cũng không nói nên lời.
Làm sao bây giờ, vừa ông xã, vừa mẹ chồng, mà tôi phải làm ra lựa chọn khó khăn.
Thật là hao tổn tâm trí, đầu của tôi bắt đầu đau, ngay sau đó, liền cả bụng cũng đi theo mơ hồ đau.
Bắt đầu cho là phản ứng dây chuyền, nhưng cảm giác đau đớn càng ngày càng mạnh, cảm giác được hài tử ở bên trong càng không ngừng lộn xộn, trước kia chưa từng có tình huống như thế.
"Tịnh Nhã, tại sao?" Thấy tôi che bụng, mẹ bắt đầu sợ hãi.
"Không biết, mẹ, con bụng đau quá." Thanh âm của tôi kém đến ngay cả mình đều sắp nghe không được.
"Đừng hoảng hốt, mẹ lập tức đưa con đi bệnh viện!"
Mẹ vội vàng đem tôi dìu vào trong xe, gia tốc đi tới bệnh viện gần đây, đồng thời báo cho Nhiễm Ngạo.
Tôi co rúc ở chỗ ngồi, che bụng, cắn chặt môi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, trong lòng một mảnh lạnh như băng.
Cục cưng, con ngàn vạn không thể có việc!