Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người - Chương 18

Tác giả: Tát Không Không

Ngày đó ở trên sân thượng bị anh hôn đến sắp bất tỉnh, đã đem chuyện trọng yếu quên đi, sau này nhắc tới, cũng bị anh qua loa cho qua, thật sự là không cam lòng, tôi quyết định hôm nay phải biết rõ chân tướng sự tình.
Nghe vậy, Nhiễm Ngạo thu đi toàn bộ cơn giận.
Tôi nhìn anh, thái độ kiên định: "Người kia thiếu chút nữa hại ૮ɦếƭ em và con, em có quyền lợi biết chân tướng sự tình."
Nhiễm Ngạo trầm ngâm một lúc lâu, tối tăm nói: "Bởi vì anh ta sợ tôi sẽ tranh đoạt tài sản Tào thị với anh."
"Tại sao? Anh cùng anh ta có quan hệ như thế nào?" Tôi vừa nghi ngờ vừa khi*p sợ, Tào thị là tập đoàn tài chính số một số hai, Nhiễm Ngạo cùng bọn họ có liên quan gì?
Khoé miệng Nhiễm Ngạo vung lên châm chọc cười lạnh: "Anh ta là con của bác anh ."
"Anh ta là anh con của bác trai?" Đầu óc tôi rối loạn hơn: "Nhưng bác trai không phải là họ nhiễm sao?"
"Không, " Nhiễm Ngạo nhìn tôi , ánh mắt phức tạp: "Bác là anh của cha ruột anh."
Tôi thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Cái gì! Bác trai không phải cha ruột anh? !"
Khó trách bọn họ tuyệt không giống nhau.
"Nhưng ba đối đãi anh còn tốt hơn con trai ruột." Nhiễm Ngạo nghiêm túc nhìn tôi .
"Rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra?" Tôi kéo Nhiễm Ngạo, gấp không thể chờ muốn biết hết chuyện từ đầu đến cuối.
"Chuyện này không truyền ra ngoài." Thấy tôi lo lắng như thế, Nhiễm Ngạo xấu xa cười một tiếng: "Trừ phi em đã là con dâu nhà chúng tôi."
Tôi không phục: "Trong bụng em đã mang thai hài tử nhà các người."
Nhiễm Ngạo hướng tôi nháy mắt mấy cái: "Nhưng có người vừa mới nói ‘Bọn con còn chưa có kết hôn\' ."
"Hẹp hòi!" Tôi chán nản.
"Cái này gọi là em mua dây buộc mình." Anh đắc ý cười cười: "Em cứ chờ hôn lễ nhanh đến một chút."
"Ai thèm biết." Tôi không để ý tới anh nữa.
Bất quá, trong lòng có bí ẩn, cuộc sống thật không sống tốt, đúng như lời của anh, tôi bắt đầu hy vọng ngày kết hôn mau đến chút.
Có cha mẹ hai bên giúp đỡ, tất cả mọi chuyện đều không cần tôi phải bận tâm, mỗi ngày cứ nằm ở nhà làm ký sinh trùng, thoải mái đến không biết năm nay là năm nào. Đột nhiên được cho biết lập tức phải bắt đầu hôn lễ, tôi đây mới khẩn trương lên, mà chứng bệnh sợ hãi trước hôn nhân bắt đầu chính thức xuất hiện.
"Nơi này có cái gì đường ngầm không... Có thể để cho mình chạy trốn a?" Trong phòng nghỉ của khách sạn, tôi nhìn Thịnh Hạ đang trang điểm hỏi.
Thịnh Hạ trả lời như đinh chém sắt: "Có mình ở đây bồ bỏ ý định đi.’
"Thịnh Hạ, hôn nhân là phần mộ của phụ nữ trẻ tuổi! Bồ nhẫn tâm trơ mắt nhìn mình đi vào, sau đó hình dáng tiều tụy, từ từ rửa nát?"
"Quên đi, có Nhiễm Ngạo - hoàng lăng (ngôi mộ hoàng gia) này bồ nên cười, bao nhiêu phụ nữ thông minh hơn bồ xinh đẹp hơn bồ gặp người không tốt, chỉ có thể quấn chiếu thi thể thì sao, bồ còn ở chỗ này già mồm cãi láo?" Thịnh Hạ cẩn thận dò xét trang điểm trên mặt một lần: "Tốt lắm, nên đi ra ngoài trao đổi nhẫn ."
"Không nên! Màu son môi quá tươi đẹp, mình muốn nhạt chút." Tôi tận lực trì hoãn tử kỳ (thời kỳ ૮ɦếƭ).
"Dài dòng, chờ, mình đi lấy." Thịnh Hạ liếc tôi một cái, đi ra phòng nghỉ.
Nhìn mình trong gương, thật sự là không muốn đi đi ra ngoài, không phải nói phụ nữ có thai đẹp nhất ư, sao lại một chút cũng không có nhìn ra, ánh sáng rực rỡ thiêng liêng mà mọi người quảng cáo rùm beng căn bản cũng không có tung tích a.
Nhìn hai bên một chút, đúng là không có cửa ra, bất quá coi như là chạy đi, Nhiễm Ngạo khẳng định giận dữ, nói không chừng phanh thây tôi tại chỗ.
Quên đi, hay là buông tha đi.
Bất quá cũng may bụng thịt vốn không nhiều lắm, bây giờ cũng không chưa lộ ra ngoài, hy vọng có thể giấu diếm được ánh mắt người khác.
"Tịnh Nhã." Đúng vào lúc này, một người đẩy cửa vào, vừa ngẩng đầu, nguyên lai là Cung Viêm!
Chợt nhớ tới chuyện xấu hổ phát sinh ở trong bệnh viện, nhất thời, trên mặt cháy nóng ửng đỏ.
Nhưng, không thể nào vĩnh viễn cũng không gặp mặt anh, tôi chỉ tốt ấp úng nói xin lỗi với anh: "Cung Viêm, hôm đó thật sự xấu hổ, anh coi như tôi mang thai đại não thiếu dưỡng nói hưu nói vượn, ngàn vạn không nên để ở trong lòng a."
Anh cười cười, ôn hòa nói: "Làm sao có, có thể bị em cô bé đáng yêu như em thích, tôi hẳn là đắc ý mới đúng."
Không hỗ là Cung Viêm, vĩnh viễn cũng sẽ không làm cho người tôi khó khăn.
"Tịnh Nhã, " Cung Viêm thu đi nụ cười: "Lâm Dã đi."
Mặc dù là chuyện trong dự đoán, nhưng tin tứcvừa nghe thấy kia khiến cho mỗi một chỗ trong lòng tôi mãnh liệt đau đớn.
"Đây là lễ vật kết hôn nó đưa, để nhất định nhận lấy." Cung Viêm lấy ra mấy phần văn kiện đưa cho tôi, ý vị thâm trường nói: "Bởi vì, đây vốn chính là vì em mà mở."
Nhận lấy vừa nhìn, Lâm Dã chuyển nhượng hết mấy quán ăn cho tôi.
Trong một sát na, tôi bừng tỉnh đại ngộ (hiểu ra), thì ra là, hết thảy cũng bởi vì tôi.
Lâm Dã...
Nước mắt trong nháy mắt nảy lên hốc mắt, sau đó xẹt qua khuôn mặt, rơi ở trên văn kiện trong tay, thấm ướt tầng tầng trang giấy.
"Tự mình tới chọn màu sắc." Đúng vào lúc này, Thịnh Hạ cầm một đống lớn môi son, đi đến, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Cung Viêm, lập tức ngây ngốc tại nguyên chỗ.
Cung Viêm nhìn Thịnh Hạ, trong mắt có dịu dàng như nước cùng đau thương.
Hai người trầm mặc, giống như là chuẩn bị cứ như vậy đứng ở địa lão thiên hoang.
"Xong chưa? Nhiễm Ngạo đều trông mòn con mắt..." Đang lúc kịch tính, Diệp Nghị đẩy cửa vào, nhìn thấy hình dáng của Cung Viêm cùng Thịnh Hạ, nhất thời sửng sốt.
Ba người cứ cứng đờ như vậy.
Trong lòng tôi âm thầm kêu khổ, cái này thật đúng là phức tạp .
May là Thịnh Hạ tỉnh táo lại, lướt qua Cung Viêm đi tới bên cạnh tôi, hỏi: "Tịnh Nhã, tự mình tới chọn màu sắc."
"Loại này đi." Tôi tuyển đại, ánh mắt lại liếc trộm hai người nam chính.
"Tịnh Nhã, tôi còn có việc, đi trước ." Cung Viêm dịu dàng nói từ giã, sau đó ra khỏi phòng.
"Các người nhanh lên một chút, sắp bắt đầu." Diệp Nghị đối với chúng tôi cười cười, cũng đi theo ra ngoài.
Rốt cục thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát giác Thịnh Hạ mặc dù cố gắng giả ra bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra, nhưng tay run rẩy lại bán đứng cô.
"Thịnh Hạ..." Tôi kêu.
"Cái gì cũng đừng nói." Thịnh Hạ cắt đứt lời của tôi, nhìn tôi chằm chằm: "Hôm nay bồ là nhân vật chính."
Nhìn về phía cô, tôi đột nhiên gật đầu.
"Tốt lắm." Thịnh Hạ một lần nữa khôi phục lại bình tĩnh, xem kỹ bộ dạng của tôi, hài lòng hô khẩu khí: "Đi thôi, nên đi phần mộ ."
Nghe vậy, tôi ai thán một tiếng, suy sụp bả vai, nhưng vẫn bị cô cứng rắn lôi đi ra ngoài.
Hôn lễ cử hành ở ngoài trời trên bãi cỏ xanh nhạt trong vườn hoa của khách sạn, cả hội trường bày đầy bách hợp đoan trang thanh nhã, cùng với bóng bóng trắng và hồng nhạt, hôm nay ánh mặt trời rất mỹ lệ, sáng rỡ làm lòng người say, hết thảy lộ ra vẻ mộng ảo.
Người thân cũng đã ngồi vào chỗ của mình, toàn bộ đang đợi.
Tiếng nhạc vang lên, tôi để cái khăn che mặt xuống, tùy ba ba mang theo tiến vào hội trường, đi trên những cánh hoa trắng thuần trên mặt thảm màu đỏ.
Không biết sao, lòng chợt co rút nhanh, cổ họng cứng ngắc, chân cũng bắt đầu mềm, thật lo lắng sẽ té xuống.
"Nha đầu, con nắm chặt hơn nữa, tay của cha cần phải phế bỏ." Cha thấp giọng cười nói.
Lúc này mới ý thức tới tay của tôi vẫn bấu cánh tay của cha, vội vàng buông lỏng, ngập ngừng: "Cha, con..."
"Con gái trước khi lập gia đình đều sẽ lo được lo mất." Cha cho tôi nụ cười hiểu rõ, sau đó nhìn phía trước, trong ánh mắt có khẳng định vô cùng: "Nhưng, Nhiễm Ngạo là một đứa nhỏ tốt, đem con phó thác cho nó, cha yên tâm."
Lời của cha giống một trận gió dịu dàng, trấn an cảm xúc khẩn trương của tôi.
Rốt cục, đi tới trước bồn hoa, chúng tôi dừng lại trước mặt Nhiễm Ngạo.
Cha đem tay của tôi giao vào trên tay Nhiễm Ngạo, thật tình mà nghiêm túc nói: "Tiểu Ngạo, cha đem Tịnh Nhã giao cho con."
Nhiễm Ngạo nhận lấy tay của tôi, nắm thật hặt trịnh trọng cam đoan: "Con sẽ bảo vệ cô ấy cả đời."
Tôi ngẩng đầu, xuyên thấu qua tấm màn màu trắng trước mặt, đối diện với tầm mắt của Nhiễm Ngạo .
Ở một khắc đó, tôi nhìn thấy ánh mắt anh, một đôi mắt mỹ lệ nhất tôi từ lúc chào đời tới nay mới thấy, ở trong đó lưu chuyển lên ánh sáng làm người tôi hoa mắt mất hồn, giống như sao mờ trong đêm đông lóe lên ánh sáng trên bầu trời đen nhánh, vững vàng chiếm lấy tinh thần của tôi.
Trong nháy mắt đó, tôi đã hiểu hàm nghĩa trong mắt Nhiễm Ngạo, sự lo lắng trong lòng trở thành hư không, tất cả không thích cũng tan thành mây khói.
Mục Sư trước mặt hỏi những thứ gì, tôi trả lời cái gì, tất cả đều không nhớ rõ.
Tôi chỉ biết là, gả cho anh, tôi là dứt khoát.
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt màu vàng tuấn tú sáng bóng của Nhiễm Ngạo dựa gần vào tôi, tôi nhắm hai mắt lại, cảm giác được trên môi truyền đến một trận làm người tôi chóng mặt tê dại. Nụ hôn này, ôn hòa mềm nhẹ, tràn đầy thương tiếc.
Trước khi tôi hít thở không thông trong niềm hạnh phúc này, bên tôii truyền đến tiếng nói nhỏ thoả mãn của Nhiễm Ngạo: "Rốt cục, em là của anh ."
"Tịnh Nhã! Bồ là đệ nhất thiên hạ này: lười nhất, luôn luôn cũng chậm, tại sao vừa nhắc tới kết hôn bồ lại lao đi nhanh hơn tất cả người khác!"
"Đúng a, còn cầm giấy chứng nhận tốt nghiệp và giấy kết hôn cùng một lúc, ghen tỵ ૮ɦếƭ tôi! !"
"Hơn nữa còn gả cho ông xã đẹp trai như vậy nhiều tiền như vậy, thật sự không có thiên lý!"
Tôi che lỗ tai, nhưng tiếng thét chói tôii của đám nư nhân này vẫn kích động đến đầu tôi thấy choáng, tôi chỉ có thể xin tha: "Thỉnh chú ý hình tượng, bên kia có một đoàn suất ca đấy! Cũng không nên tự hủy tương lai a."
Quả nhiên mưu kế hay, lời vừa ra khỏi miệng, đám phụ nữ này lập tức an tĩnh, mọi người làm hình dáng thục nữ.
Tôi xoa xoa lỗ tai: "Như vậy mới đúng, xem tôi trượng nghĩa chưa, bảo ông xã của tôi đem toàn bộ đàn ông độc thân hoàng kim ở công ty của bọn họ đến cho các ngươi chọn. Con mồi đang ở trước mặt, tôi không quản các ngươi là trộm, là lừa, hay gạt, dù sao phải đem hết toàn bộ thủ đoạn ra, để cho bọn họ quỳ gối ở dưới váy các ngươi!"
Nghe vậy, đám phụ nữ này mọi người xoa xoa tay, mài đao soàn soạt chuẩn bị đi đến chỗ suất ca.
Đang vào thời khắc này, thanh âm bao hàm châm chọc nũng nịu của Hồ Nghi Dĩ vang lên ở phía sau: "Thì ra cô chính là dùng những phương pháp này đem Nhiễm Ngạo thu vào tay."
Tôi than thở một tiếng, cô ta thật là không chịu dễ dàng bỏ qua cho chúng tôi, lại chạy đến trong hôn lễ cho tôi mất mặt.
"Không sai, áo cưới trên người của tôi chính là thành quả của những thủ đoạn đó." Tôi trả lời lại một cách mỉa mai, bản thân cũng không phải là người ở không mặc người khi dễ.
Bị tôi cầm một quân, Hồ Nghi Dĩ chợt nheo mắt lại, sau đó kiều mỵ cười một tiếng: "Nghe ra rất là lợi hại đâý. Xem ra, tôi thật muốn thỉnh giáo tiếp, ngươi là dùng thủ đoạn gì đem Nhiễm Ngạo, đàn ông mới vừa tròn 18 tuổi mê đến đầu óc choáng váng đây?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc