Ngõ Nhỏ Có Người Đang Đợi - Chương 39

Tác giả: Zhihu

Ly biệt luôn đến bất ngờ, khiến người trở tay không kịp.
Đêm hôm trước, Chu Hải Yến còn hứa với tôi ngày hôm sau cùng đi xem ảnh chụp. Ngủ một giấc dậy lại nói với tôi, trưa nay anh phải đi.
Thời gian chúng tôi ở chung chỉ còn không đến 3 giờ.
Mà hôm nay là 22 tháng 6.
Tôi dự định khi được trả tiền công làm người mẫu sẽ tổ chức sinh nhật cho anh, nhưng bây giờ làm trước.
Chu Hải Yến chưa bao giờ cho tôi thiếu tiền tiêu, nhưng lần này tôi muốn dùng tiền của mình.
Tôi đi đến chợ bán thức ăn phía đông, chiếc xe đạp xà ngang rỉ sét vẫn đậu ở đó, chiếc loa vẫn rao to, “Mua tóc, mua tóc dài, mua bím tóc, thu mua giá cao…”
“Cô bé, bán tóc không?” Người cắt tóc vẫn là người đó.
“Bán.”
“200 được không?”
“Không được.”
“300, 300 là nhiều lắm rồi!”
“Không được.”
“Vậy tôi không mua.” Ông ta thấy tôi có vẻ cần tiền nên cố tình ép giá.
“300 thì 300.”
Học cấp 3 lịch trình dày đặc, tóc dài quá mất thời gian gội đầu, vì vậy tôi đã cách một lần. Gần 4 năm, tóc tôi bây giờ chỉ dài hơn trước một chút.
Tôi không có thời gian cò kè mặc cả với ông ta, 300 tệ là đủ.
Nhưng tôi quên mất con buôn gian trá, khi lưỡi kéo lạnh lẽo xoẹt qua tóc, tôi không nhìn thấy ông ta cắt thế nào, chỉ thấy từng lọn tóc bị kéo ra, da đầu lạnh buột, người nhẹ đi không ít.
Ông ta nói chỉ cắt đến cằm, nhưng khi tôi soi gương phát hiện thì ông ta cắt sát gốc, tóc tôi chỉ còn một phân.
Gã đàn ông trung niên liếm nước miếng ra tay, đếm ba tờ tiền đỏ đưa cho tôi.
Tôi tức tới run môi, “Ông không nói là cắt đến đây.”
Ông ta liếc xéo tôi, “Trong ngành này ai cũng cắt vậy, cô còn muốn lấy tiền của mình không, cùng lắm thì trả tóc lại cho cô.”
Ông ta biết là cắt xong rồi, có lấy về cũng vô dụng.
Tôi giơ tay giật tiền, “Khốn nạn, sớm muộn gì cũng gặp xui xẻo.”
Giờ này hầu hết tiệm bánh ngọt trong thị trấn chưa mở cửa, tôi chạy khắp các tiệm, tưởng rằng không mua được thì cuối cùng có một tiệm mở cửa.
“Chị ơi, làm ơn nhanh lên, làm ơn nhanh lên ạ.”
Một giờ sau, tôi xách chiếc bánh kem Bluebery, đi tới tiệm hoa cạnh đó. “Bà chủ, cho một bó hướng dương.”
Mua xong hết thì trong túi tôi còn lại 8 đồng 7 xu. Tôi nhìn đồ đạc đầy tay, thỏa mãn, quên đi chuyện tóc tai.
Nhưng khi Chu Hải Yến nhìn thấy bánh kem và hoa cũng không vui như tôi nghĩ. Anh nhìn chăm chăm vào tóc tôi, mím môi thật chặt, sau một lúc lâu mới khẽ mắng: “Đồ ngốc.”
Tôi nhìn thấy những giọt nước mắt mơ hồ trong mắt anh, không bận tâm những chuyện khác, vội tiến lên, “Dừng dừng, không được khóc. Ông bà mình nói khóc lúc chia tay là xui xẻo.”
“…”
Tôi quạt quạt tay trước mắt anh.
“…” Anh nghẹn lại, khi ngẩng lên lần nữa thì mắt hiện vẻ cạn lời.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, giống như trước đây kéo anh cùng cắm nến, bậc lửa. Ánh nến chập chờn, ánh nắng vừa chiếu vào hòa cùng ánh nến.
“Chu Hải Yến, sinh nhật vui vẻ.”
Cùng lúc đó, anh cúi thấp xuống thì thầm gì đó vào tai tôi. Nhưng tai phải tôi bây giờ đã điếc hoàn toàn.
Tôi ngẩn người nhìn anh.
Anh bình tĩnh đảo mắt đi, thản nhiên: “Không có gì, chỉ chúc em sinh nhật vui vẻ.”
Tôi tin là thật.
Chúng tôi cùng nhắm mắt ước nguyện.
Ước nguyện năm nay của tôi là anh lên đường bình an, cầu mong chúng tôi còn có thể có nhiều năm nữa.
Anh như thường lệ muốn bôi lớp kem đầu tiên lên trán tôi, tôi né tránh, nhanh tay bôi lên trán anh trước.
“Em đem vận may sau này của em tặng hết cho anh, chờ anh về sẽ trả lại cho em.”
Anh không thích ăn ngọt nhưng lần này phá lệ ăn hết bánh kem.
Trước khi chia tay, anh đưa tay xoa đầu tôi, ngạc nhiên, “Còn hơi đâm tay.”
“… Vậy anh đừng có xoa.”
Anh mỉm cười, khóe môi cong cong: “Lần sau về sẽ không đâm tay nữa.”
Khi đi, anh không mang theo gì ngoài từ 10 tệ cũ mèm và bó hướng dương vừa mua.
Tôi đứng ở cửa nhìn theo bóng lưng anh và anh Tiểu Phó đến khi biến mất ở cuối con đường.
Thật lạ là trong lòng cũng không thấy quá khó chịu, chỉ thấy âm ỉ, không biết cảm xúc cụ thể thế nào.
Mắt cũng ê ẩm nhưng không khóc được, miệng chua xót.
Sau này tôi mới biết, đó gọi là ૮ɦếƭ lặng.
Buổi tối trước khi ngủ, tôi tìm thấy chùm chìa khóa và một thẻ ngân hàng ở dưới gối. Chu Hải Yến để ngôi nhà nhỏ lại cho tôi cùng số tiền tiết kiệm trong mấy năm nay của anh.
Nước mắt bất ngờ tràn ra không ngăn kịp.
Tựa như trời đang mưa axit.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc