Không ngoài dự đoán. Kết quả việc chỉ ăn lưng lửng bụng là nửa đêm bị đói tới thức giấc. Dạ dày đau do trào ngược. Tôi lấy tay xoa xoa bụng, nghiêng người cuộn tròn lại. Theo kinh nghiệm, chịu đựng qua thời gian này thì sẽ ổn.
Tôi bắt đầu nghĩ ngợi để phân tán chú ý. Hôm nay là thứ bảy, mai là chủ nhật. Lễ Quốc khánh được nghỉ 7 ngày, thứ hai tuần sau mới phải đi học.
Nhưng tôi không muốn đi học, tôi sợ bọn họ, càng không biết nên đối mặt với cô Lý thế nào.
Tấm chăn dưới người mềm mại, thoải mái. Tôi đưa tay vuốt phẳng mặt ngoài, ngửi ngửi. Trên đó không có mùi thuốc lá, mùi rượu hôi hám, cũng không có mùi ẩm mốc mà là mùi nắng.
Tôi không kiềm được cong khóe môi.
Hôm nay dì Chu ôm tôi, dì nói ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy tôi đã thích tôi, cảm thấy tôi rất đáng yêu.
Dì nói sáng nay không phải dì cố ý mà vì dì nhát gan, sợ ma.
Dì còn nói tôi có duyên với nhà họ Chu, trước kia dì luôn muốn sinh một đứa con gái, đặt tên Chu Hà Thanh, một trai một gái, ngụ ý trời yên biển lặng, vạn vật thái bình.
Nhưng mà dì không có phúc phần đó.
Khi dì nói lời này, ngữ điệu lộ vẻ bi thương thầm kín.
Thế gian này, mỗi người đều có mặt tối và mặt sáng riêng.
Không biết có phải ông trời thấy tôi đáng thương nên cuối cùng bằng lòng cho tôi chút tình thương cảm. Nếu vậy, tôi chỉ muốn xin ông, có thể thương xót tôi nhiều hơn một chút. Chỉ cần một chút là được. Để cho tôi được ở đây thêm mấy ngày. Xem như là một giấc mơ ngắn ngủi đẹp đẽ.
Tôi trở người, giường gỗ vang lên tiếng cọt kẹt. Ngôi nhà nhỏ này khá cũ.
Bụng khó chịu không ngủ nổi, tôi ngồi dậy mở đèn đầu giường, lấy bài kiểm tra toán ra.
Viết chưa được vài phút, cửa phòng bị gõ nhẹ ba tiếng.
Tôi mở cửa.
Người thanh niên dựa vào khung cửa. “Còn chưa ngủ?”
“Em… em đi ngủ ngay.”
Ánh mắt anh nhìn thẳng tắp, bóng dáng anh chìm trong nửa tối nửa sáng.
Dưới ánh nhìn như vậy, tôi có cảm giác mình bị nhìn thấu.
Anh nói: “Chu Hải Yến tôi không từng nuôi trẻ con, nhưng cũng không ngu tới mức để người ta đói ૮ɦếƭ.”
Mặt tôi đỏ bừng lên, nóng hực. Trăm phương nghìn kế che lấp đột nhiên bị vạch trần, lộ ra vẻ chật vật nhất. Tôi bấu chặt góc áo, không biết nên nói lại gì.
Rõ ràng trước kia không hề bị phát hiện.
Tôi không ý thức được môi mình đang run rẩy.
Tôi sợ, sợ họ sẽ cảm thấy tôi dối trá, cảm thấy tôi không làm người ta thích.
Tôi cụp mắt xuống. Hình như tôi không giữ được gì cả.
Bạn đang đọc truyện tại website
Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Một bàn tay to nắm cằm tôi, tôi ngẩng lên, nước mắt trong suốt theo khóe mắt chảy xuống, ướt đẫm. Lòng bàn tay khô ráo lau nước mắt tôi, người thanh niên than khẽ.
“Sao lại khóc? Tôi ngồi xổm dưới lầu chờ em lâu vậy, con nít bình thường đã đi xuống tìm đồ ăn từ sớm, nhưng em có thể chịu đựng được.
Em không giống ba mình chút nào, một người chỉ sợ làm phiền người khác, một kẻ chỉ sợ không gây thêm phiền cho người khác. Chưa kể phí bảo kê tôi đã nhận, em còn lo lắng cái gì?”
Tôi hít hít mũi, giương mắt nhìn anh. Nhưng mà hôm qua chính anh nói không được.
Như để chứng minh với tôi, anh lấy trong túi ra tờ 10 tệ nhàu nát, xòe ra trên lòng bàn tay.
Đợi tôi nhìn rõ, anh lại bỏ vào túi. Kéo tay tôi, đi xuống lầu, đến bếp thì dừng lại.
Bật sáng đèn. Trong nồi áp suất còn giữ ấm canh xương sườn.
Anh nói: “Mẹ tôi để dành lại cho em.”
Lúc này tôi mới nhận ra kỹ thuật diễn xuất của mình vụng về đến mức nào. Nhưng mà mười năm như một, tôi chưa bao giờ bị ba mẹ vạch trần.
Sau này tôi mới biết, có những nguời nhìn bằng mắt, trong khi có những người khác nhìn bằng tim.
“Tài nghệ có hạn, mì hầm nước xương sườn được chứ?”
Tôi gật đầu như giã tỏi.
Anh bảo tôi ngồi chờ. Vì không mở máy hút mùi nên khói trắng bay khắp nơi, anh đưa tay đẩy hé cửa sổ ra.
Mì có rất nhanh. Bát đầy tràn, rất nhiều, nhìn là biết ăn không hết.
“Ăn hết không?”
Tôi nói hết.
Anh hỏi lại: “Nhiều hay ít?”
Tôi nói vừa rồi.
Giây tiếp theo bị ăn một cái 乃úng tay lên trán. Không đau, nhưng kêu rõ to.
Anh nheo nheo mắt hỏi lại: “Nhiều hay ít?”
Tôi ôm trán, thành thật, “Nhiều.”
Lúc này anh mới có vẻ nhẹ nhõm, bê bát trước mặt tôi đi, thay vào đó là một bát có quai màu hồng nhạt không quá to cũng không quá nhỏ.
“Sau này ăn không đủ thì nói, ăn không hết cũng phải nói. Ăn nhiều hay ít quá đều không tốt cho dạ dày.”
Tôi gật đầu.
Sợi mì bóng loáng xen lẫn với xương sườn, bắp. Tôi ăn nhỏ nhẻ từng miếng. Anh ngồi đối diện ăn từng miếng to.
Anh hỏi: “Ngon không?”
Tôi nói: “Dạ ngon.”
Anh cười: “Coi bộ em khá dễ nuôi.”
Phòng bếp yên tĩnh tràn ngập mùi thơm thức ăn, gió đêm luồn qua cửa sổ thổi vào, dạ dày và trái tim từng chút được lấp đầy.