Cái bàn cạnh thùng rác đã bị dời đi.
Lớp học vẫn đông đúc, thậm chí không nhìn ra là thiếu đi một học sinh.
Khi một người đã mất, tựa như giọt nước hòa vào trong nước.
Mọi thứ dần dần trở lại bình lặng.
An Tề từ sống trong miệng của bọn họ, trở thành sống trong ký ức của tôi.
Những ngày tốt đẹp của cậu ấy không dài, ngày lành của tôi cũng không kéo dài bao lâu.
Lên lớp 9, học hành căng thẳng, cô chủ nhiệm xin trường cho tôi một chỗ ở miễn phí.
Tôi mới chuyển đến ngày thứ hai. Buổi tối trong giờ tự học, cô Lý đang giảng bài toán trên bục thì ba tôi xông vào, người nồng nặc mùi rượu.
“Con khốn Đường Hà Thanh đâu rồi?”
Xem ra ông ta lại thua nên tâm trạng bực bội, muốn tìm tôi trút giận. Tôi siết chặt 乃út trong tay.
Cô Lý buông bài kiểm tra xuống, sau khi kinh ngạc thì bình tĩnh lại. “Vị phụ huynh này, làm phiền ông ra ngoài, bây giờ đang là giờ học.”
Giọng điệu nghiêm túc không biết đã chọc trúng chỗ đau nào của gã đàn ông kia. Ông ta vung tay lên, ném hết đồ đạc trên bục giảng xuống đất, ngón tay gần như chọc vào trán cô.
“Dám bảo ông đây đi ra ngoài? Mày là cái thá gì? Tưởng mình là ai hả.”
Ông ta vung tay lên.
Cô Lý cho dù nghiêm nghị đến đâu thì cũng chỉ mới hơn 20, gặp kẻ vô lại thế này làm sao không sợ. иgự¢ cô phập phồng dữ dội, đầu ngón tay bấu chặt vào mép bàn đến trắng bệch.
Đây là cô giáo tôi thích nhất, kính trọng nhất.
Cô sẽ lấy danh nghĩa động viên mà âm thầm đưa văn phòng phẩm cho tôi.
Cô sẽ tranh luận với trưởng khối để giành cho tôi một phần trợ cấp cho học sinh nghèo.
Cô nhìn thấy buổi trưa tôi chỉ ăn cải trắng, sẽ lặng lẽ gắp đùi gà trong mâm mình đưa cho tôi.
Cô sẽ quan tâm đến tôi trong mọi việc ở lớp, sợ tôi sẽ bị đối xử bất công.
Nhưng mà bây giờ, cô lại vì tôi mà chịu uất ức.
Trong nháy mắt, không biết dũng khí từ đâu đến, tôi xông lên như điên. Vừa kéo cô giáo ra, chắn trước mặt cô, vừa thét to bảo ba tôi cút đi, tôi mắng ông ta là đồ súc sinh.
Một cái tát vang dội đập vào mặt tôi. Lực mạnh đến mức nửa mặt tôi gần như tê dại, khóe miệng chảy máu. Tai ù đi hết lượt này đến lượt khác.
Ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu tôi:
[Cũng may, may mà chặn kịp]
[Tiếc là bó hoa giấy tôi làm còn cất trong ngăn kéo, chưa kịp tặng cô.]
Hôm nay là Ngày nhà giáo. Nhưng tôi nghĩ mình không xứng là học trò của cô.
Gã súc sinh bị mấy người bảo vệ đến đưa đi.
Tôi từ từ ngẩng đầu lên, nhìn những ánh mắt từ bốn phía đổ dồn về đây. Bọn họ không làm gì cả, nhưng tôi cảm giác mình như bị lột trần ra.
Cái tát này đánh nát uy nghiêm của cô giáo, cũng đánh nát lòng tự trọng của tôi, chiếc ô bảo vệ cuối cùng của tôi cũng bị xé toạc ra rơi xuống.
Hiệu trưởng tìm cô chủ nhiệm, nói việc tôi sống trong trường sẽ ảnh hưởng đến an toàn của những bạn học khác, đề nghị tôi nên tiếp tục học ngoại trú.
Cô còn muốn lên tiếng bênh vực tôi, tôi lại không còn mặt mũi nào nhận sự cố gắng của cô. Tôi đồng ý dọn đi trong đêm.
Lúc này lại thấy may vì đồ đạc của tôi quá ít ỏi, không cần cô giúp, tự mình tôi có thể dọn đi.
Nhìn ra màn đêm đen kịt, tôi biết từ ngày mai, ngày lành của tôi đã kết thúc.
Thủ phạm gây ra bạo lực không hề e dè nơi nào, từ nay càng không kiêng nể gì. Mà tôi sau khi về nhà sẽ đối mặt với trái đắng của lần đầu tiên phản kháng.
Tôi đeo hành lý đứng ở ngã tư, nhớ về quá khứ, tưởng tượng tương lai, quá khứ và tương lai đan xen nhau trong cơn gió lạnh đầu thu.
Trong ngơ ngẩn, tôi như rơi vào ảo giác.
Cả đời này, con đường tôi đi sẽ là con đường lầy lội khó khăn.
Nhưng mà cuộc sống vẫn đang tiếp diễn.
Vì thế, trên dòng sông khốn khổ này, tôi lại vung mái chèo gãy của mình tiếp tục lên đường.