Ngõ Nhỏ Có Người Đang Đợi - Chương 03

Tác giả: Zhihu

Đêm đó ba tôi nói rất nhiều lời hay ý đẹp với mẹ, tối còn ngáy ngon hơn mọi ngày.
Mẹ ôm tôi ngủ trên chiếc giường nhỏ trong căn phòng chứa đồ linh tinh sát vách. Bà luôn miệng nói: “Trước kia ông ấy đối xử với mẹ rất tốt, sau này cũng sẽ tốt, đúng không?”
Tôi hỏi: “Vậy bây giờ thì sao?”
Bà chậm rãi quay đầu nhìn tôi, khóe mắt ướt đẫm. “Trước kia ông ấy đối xử với mẹ rất tốt, lúc chưa có con ông ấy đối xử với mẹ thực sự rất tốt. Nếu như không có con, nếu như không có con thì có phải…”
Tôi không nói gì, chỉ nhìn bà, đau thương tràn trong mắt. Tôi vẫn tưởng trái tim này không còn đau nữa.
Bà chợt bừng tỉnh, nhận ra mình vừa nói gì, bà ôm lấy tôi, lắc đầu nguầy nguậy, giải thích: “Thanh Thanh, không phải mẹ có ý đó, mẹ không có ý đó.”
Mãi đến khi tôi ngủ, bà vẫn còn thì thào lẩm bẩm.
Chiều hôm sau tan học về. Trong nhà không có ai.
Tôi đẩy cửa phòng ngủ, mẹ mặc chiếc váy trắng mới tinh, nhắm mắt nằm yên trên giường cưới của ba mẹ, trên đầu giường có treo tấm ảnh cưới hai người.
Máu chảy từng giọt từ cổ tay mẹ nhỏ xuống đã sắp khô.
Trên mặt đất là một vũng máu đã khô.
Thân thể bà cũng đã cứng đờ.
Mẹ tự s/á/t.
Bà c/h/ế/t trong giấc mộng tự mình dệt nên.
Trái tim ba đã trống rỗng từ lâu nhưng mẹ luôn cho rằng mùa xuân đến nó sẽ đâm chồi nảy lộc, cuối cùng tất cả mong đợi đều vô ích, người c/h/ế/t cả tinh thần lẫn thể xác lại chính là bà.
Lời xin lỗi thực sự chính là đền đáp và bù đắp, xin lỗi bằng lời chỉ là trò khổ nhục kế, vì thế ba không đáng được tha thứ.
Nhưng từ trước đến nay mẹ không bao giờ chịu hiểu.
Năm 11 tuổi, từ nay về sau tôi không còn có mẹ. Kể từ đó, giông tố cuộc đời ập đến với tôi.
Lửa giận của ba cũng mình tôi gánh vác.
Không có người ôm tôi vào giấc ngủ, không còn người gọi tôi Thanh Thanh.
Hương thơm thuộc về mẹ không còn, chỉ còn lại mùi rượu, thuốc lá hôi hám.
Mẹ mất rồi, chẳng những ba không đau lòng mà ngược lại còn tức giận chửi bà không biết điều, thậm chí không tổ chức cho bà được một tang lễ đàng hoàng.
Mỗi lần say rượu, nắm đấm ông ta hạ xuống quật ngã tôi xuống đất thì tôi lại đứng lên với lòng thù hận thấu xương.
Ông ta đánh tôi, tôi báo cảnh sát.
Tôi từng ngây thơ cho rằng báo cảnh sát có thể giải quyết vấn đề. Nhưng ông ta bị nhốt lại dăm ba bữa, sau khi được thả thì lại càng giận, ra tay càng tàn nhẫn.
Tôi bị đánh hộc máu, đánh đến suýt mù.
Vô số lần đầu váng mắt hoa, tôi đã từng nghĩ mình sắp ૮ɦếƭ.
Thật đáng buồn là không.
Có thể là vì ông ta nên ૮ɦếƭ trước tôi.
Tôi hận ông ta, càng hận bản thân.
Tôi hận mình tại sao hèn nhát không dám đánh trả.
Tôi hận mình tại sao nhìn thấy ông ta thì run lên không thể kiềm chế được.
Tôi hận mình tại sao lại sợ một tên còn tồi tệ hơn cả súc sinh.
Lòng căm hận này chống đỡ cho tôi lung lay sắp đổ mà sống sót.
Ngày trôi qua như vũng bùn lầy, bốc lên mùi tởm lợm khiến người chán ghét.
Nhà nghèo, không có mẹ thương, không có cha chăm, học lực trung bình, trầm lặng ít nói. Tôi trở thành mục tiêu bắt nạt của bạn học trong trường cấp 2.
Tôi thành đề tài bàn tán của họ, cô lập, chế nhạo tôi.
Bạo lực lời nói thật ra không thua kém bạo lực thân thể. Họ không động tay đánh tôi, lại làm tôi run rẩy.
Trong lớp, khi tôi trả lời câu hỏi, họ nhìn tôi vẻ khinh thường, nói giọng tôi ti tiện, cố tình đãi giọng nhão nhoét.
Sau giờ học, tôi đi toilet, họ lớn tiếng bàn tán, nói tư thế tôi kỳ quái, cố tình õng ẹo.
Dán giấy sau lưng tôi, ném sách bài tập của tôi, đặt cho tôi đủ mọi biệt danh nhục nhã.
Họ cười tôi ăn mặc quái đản.
Nhưng họ không biết nỗi sợ hãi, xấu hổ, bất lực khi иgự¢ tôi bắt đầu phát triển trong tuổi dậy thì.
Tôi không có mẹ dạy. Không biết tuổi này họ đã mặc áo lót dành cho thiếu nữ.
Tôi tiết kiệm tiền nên mặc đồ lót của mẹ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc