Khương Lệnh Uyển và Khương Dụ cùng trở về Vệ Quốc Công phủ, lập tức liền báo việc này cho Khương Bách Nghiêu. Khương Bách Nghiêu cũng biết con trai này của hắn xưa nay luôn gây chuyện, tức giận suýt chút nữa cầm gậy đánh người, “Di An quận chúa thân thể không tốt, khắp Tấn thành ai mà chẳng biết, ngươi xem ngươi làm chuyện tốt gì? một đại nam nhân, đi đường cũng không có mắt, làm cô nương người ta ngã hôn mê, nếu như hôm nay Di An quận chúa có mệnh hệ gì, người ta muốn trách phạt ngươi như thế nào, ta cũng sẽ không quản!”
Khương Bách Nghiêu cũng là một người yêu thương nữ nhi, suy bụng ta ra bụng người, cũng hiểu nữ nhi mảnh mai yếu ớt từ nhỏ nâng trong lòng bàn tay nuôi lớn lên, chỉ sợ chút gió cũng khiến nữ nhi cảm lạnh. Thân thể nữ nhi của hắn coi như không tệ, nhưng Di An quận chúa sống mười mấy năm, hầu như không ngày nào mào không rời khỏi chén thuốc, trong lòng cha mẹ sao có thể không lo lắng đề phòng?
Chu thị nhanh chống kéo lấy ống tay áo Khương Bách Nghiêu, chỉ sợ hắn tức giận liền động thủ, nhanh chóng khuyên nhủ: “Quốc Công gia, chuyện này xác thực là Dụ nhi làm sai, nhưng Dụ Nhi cũng chỉ là quan tâm đến Xán Xán, hành động không tránh khỏi có chút lỗ mãng. Lại nói, Di An quận chúa không phải đã tỉnh rồi sao? Ta thấy hẳn là đã không có chuyện gì, chúng ta nhanh chóng đến cửa xin lỗi công chúa và phò mã, tránh cho người ta tìm tới cửa, nói chúng ta không hiểu lễ nghi.”
Có lỗi trước, đương nhiên phải cúi đầu xin lỗi, tóm lại là không sai.
Khương Lệnh Uyển cũng nhanh chóng kéo lại cánh tay của cha mình khuyên nhủ: “Đúng vậy, cha, chuyện này đều do nữ nhi, là nữ nhi không cẩn thận, ca ca chỉ lo lắng cho nữ nhi thôi. hiện tại chuyện quan trọng nhất, chính là đi thăm hỏi quận chúa.”
Khương Bách Nghiêu nhìn nhi tử một chút, nói: “Ngươi nên cầu nguyện cho Di An quận chúa không có chuyện gì xảy ra, nếu như nàng có mệnh hệ gì, đời này của ngươi cứ chuẩn bị đi làm trâu làm ngựa cho người ta, đừng mong trở về Vệ Quốc Công phủ.”
Làm trâu làm ngựa, cũng may là cha nàng có thể nghĩ ra được.
Khương Lệnh Uyển nhịn không được cười liếc mắt nhìn ca ca mình một cái.
·
Khương Bách Nghiêu mang nhi tử đến nhận lỗi, nhìn rất có thành ý.
Chỉ là Minh Hoa trưởng công chúa lại là một người tính tình nóng nảy, thấy phụ tử Khương Bách Nghiêu đi tới, không hề có chút sắc mặt gì tốt, chỉ lạnh lùng cho người đến phụng trà, lẳng lặng không nói lời nào. Phu quân của Minh Hoa trưởng công chúa, Hoắc Phò mã, lại là người tình tình ôn hòa, lúc trước có trò chuyện mấy lần với Khương Bách Nghiêu, xem như là hợp ý, nhưng chuyện này có liên quan đến nữ nhi bảo bối, giờ khắc này hắncũng không dám lên tiếng, chỉ liếc mắt nhìn Minh Hoa trưởng công chúa.
Minh Hoa trưởng công chúa mặc một thân quý khí, chải một kiểu tóc tinh xảo đang rất được ưa chuộng, nữ trang lóa mắt, giương mặt kiều diễm đoan lệ, dáng người thướt tha, một đôi mắt phượng hơi xếch, nhìn vào liền có cảm giác đây là một vị chủ tử khó tính. Bên cạnh nàng là ba người con trai, mỗi người đều cao lớn anh tuấn, ba vị huynh đệ từng năm từng năm được sinh ra, dung mạo giống nhau đến bảy tám phần, đứng cùng một chỗ, khí thế vô cùng bức người.
Hoắc Tam công tử mở miệng trước: “Gia Nguyệt vừa về đến nhà liền không thể bước ra khỏi giường, gương mặt trắng bệnh không chút khí sắc, ta nhìn liền đau lòng.”
Hoắc Nhị công tử liền phụ họa: “Đứng nha, Gia Nguyệt từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu chút ủy khuất nào, từ khi còn bé đến lúc học đi, luôn có ba người chúng ta giúp đỡ nàng, nâng trong tay còn sợ rớt chứ đừng nói gì đến chuyện để nàng té ngã. Lúc về phủ yếu ớt như vậy còn nói giúp rằng người ta cũng không phải cố ý, Gia Nguyệt nhà chúng ta thật là quá mức hiểu chuyện.”
Khương Dụ nghe xong, trong lòng không ngừng tự trách, vừa định mở miệng nói chuyện, Khương Bách Nghiêu ngồi bên cạnh liền hơi giơ tay, ra hiệu cho hắn bình tĩnh, đừng nóng nảy. Khương Bách Nghiêu mỉm cười khiêm tốn, hắn nói: “Công chúa, Phò mã, khuyển tử làm việc lỗ mãng, làm quận chúa bị té ngã, bây giờ tại hạ mang khuyển tử đến quý phủ, thứ nhất là muốn hỏi thăm sức khỏe của quận chúa, thứ hai…” Khương Bách Nghiêu nhìn Khương Dụ một chút, sau đó nhìn Minh Hoa trưởng công chúa nói, “Công chúa và Phò mã muốn trách phạt hắn thế nào, tại hạ cũng không đứng ra che chở, mặc quý phủ tùy ý trách phạt, muốn làm gì cũng được.”
Khương Lệnh Uyển nhìn toàn gia phủ công chúa, ai cũng không phải là người tầm thường, nếu như ca ca nàng rơi vào tay ba vị huynh đệ này, lấy tâm tư của ba người bọn họ, còn không dằn vặt ca ca nàng đến ૮ɦếƭ. Khương Lệnh Uyển nhíu mày, sau đó tiến lên, hành lễ với trưởng công chúa, nhỏgiọng nói: “Trưởng công chúa, chuyện hôm nay nguyên do tất cả cả đều vì thần nữ, thần nữ có chút lo lắng cho quận chúa, có thể… có thể đến thăm quận chúa một chút?”
Minh Hoa trưởng công chúa giương mắt, nhìn tiểu cô nương trước mắt, thấy giương mặt nhỏ của nàng còn hiện lên vẻ non nớt, nhưng lại xinh đẹp đến kinh người, không khỏi nhìn lâu một chút. Nàng biết đây là nữ nhi bảo bối của Khương Bách Nghiêu, thấy gương mặt nàng tươi cười hồng hào, vừa nhìn cũng biết thân thể không sai, không giống như Gia Nguyệt của nàng… nghĩ đến nữ nhi của chính mình, Minh Hoa trưởng công chúa khôngkhỏi đau lòng.
Minh Hoa trưởng công chúa nó: “Nếu ngươi đã có tâm, vậy ta sẽ để nha hoàn mang ngươi qua, tiện thể giúp Gia Nguyệt giải buồn. Có điều thân thể Gia Nguyệt có chút suy yếu, ngươi đừng nói nhiều với nàng.”
Hôm nay nàng cho phép nữ nhi đến Tương Nguyên tự cũng bởi vì nữ nhi ở trong phủ cũng quá lâu. Tiểu công nương mới vừa cập kê, mỗi ngày đều bắt nàng ở trong phòng thì sao mà chịu nổi? Nhưng ngày đông gió rất lạnh, nữ nhi của nàng không chịu được gió, vất vả chờ đến mùa xuân, sao nàng có thể khiến nữ nhi buồn bã nhíu mày? không nghĩ tới, nàng vừa đáp ứng để nữ nhi xuất môn, nữ nhi liền xảy ra chuyện.
Khương Lệnh Uyển vội vàng cảm tạ, sau đó theo nha hoàn đi tới khuê phòng của Di An quận chúa, ngoài sân trồng nhiều cây cảnh quý giá, khiến người bước vào không khỏi cảm thấy thoải mái trong lòng. Nàng nhìn thấy một chiếc xích đu tinh xảo treo bên ngoài, không nhịn được hỏi nha hoàn: “Quận chúa thích chơi cái này sao?”
Nha hoàn tháy vị Lục công nương này xinh đẹp đáng yêu, ngữ khí cũng ôn hòa mấy phần, chỉ là vừa nhắc tới quận chúa, lông mày cũng hơi nhíu lại, thở dài nói: “Từ nhỏ thân thể của quận chúa đã vô cùng yếu ớt, sao có thể chơi đu dây? Nhưng quận chúa tuy không chơi được nhưng ngài sẽ để chúng nha hoàn trong phòng chơi, quận chúa chỉ ngồi bên cạnh, tủm tỉm cười, giống như người đang chơi đùa là quận chúa. Khương Lục cô nương, tính cách của quận chúa rất tốt, chuyện hôm nay, khi trở về quận chúa cũng không có bất kì lời nào trách móc Khương công tử, chỉ là ba vị công tử trước giờ luôn sủng ái quận chúa nên không thể nuốt trôi cơn giận này…”
Khương Lệnh Uyển nghe xong, có chút thất thần.
Di An quận chúa quả thật là một vị cô nương tốt, đáng tiếc thân thể của nàng ấy… đáng tiếc. Khương Lệnh Uyển đi vào, liền thấy Di An quận chúa ngồi trên ghế quý phi, trên người đắp một chiếc khăn bông mỏng màu trắng, gương mặt nhỏ nhắn vô cùng xinh đẹp yếu ớt, tuy rằng có chút tái nhợt, nhưng vẫn tốt hơn khi ở Tương Nguyên tự rất nhiều.
Nha hoàn hành lễ nói: “Quận chúa, vị này là Khương Lục tiểu thư.”
Khương Lệnh Uyển khẽ cúi chào, Di An quận chúa vội nói: “Khương Lục tiểu thư không cần đa lễ, ngồi đi.” Quận chúa lại thật khách khí, là người không câu nệ lễ tiết, nói nàng ngồi xuống bên cạnh.
Khương Lệnh Uyển phần nào cũng hiểu được tính cách của nàng, cũng không từ chối, ngồi xuống bên cạnh, cười nói: “Thân thể quận chúa có tốt không? Có chỗ nào không khỏe hay không?”
Di An quận chúa mỉm cười, chậm rãi nói: “Khương Lục tiểu thư không cần khách khí như vậy, gọi ta là Gia Nguyệt là được.” Nàng dừng một chút, đôi mắt to tròn vô cùng có thần thái, “Muội yên tâm, ta đã nói với mẫu thân, mẫu thân sẽ không trách phạt ca ca muội. Lúc cha muội mang huynh trưởng đến đây, mẫu thân trong lòng có chút tính toán chi li, chỉ vì tính cách hơi chút nóng nảy, lời nói tuy hơi nặng nề, nhưng lại rất dễ mềm lòng, thường ngày mẫu thân luôn nghe lời khuyên của ta. Ba vị ca ca cũng vậy, ta đã nói bọn họ đừng làm khó dễ Khương công tử, bọn họ sẽ chỉ khua môi múa mép chứ tuyệt sẽ không động thủ.”
Khương Lệnh Uyển nguyên tưởng rằng, Di An quận chúa từ nhỏ thân thể yếu ớt, lại được người nhà bảo vệ quá tốt, hẳn sẽ là một người tính tình đơn thuần, nhưng hôm nay nhìn thấy, rõ ràng là một vị chủ tử tâm tư vô cùng mềm mại hiểu lý lẽ. Hai tay Khương Lệnh Uyển đặt lên gối, có chút ngượng ngùng nói: “Có lời nói này của quận chúa… Gia Nguyệt, ta liền yên tâm. Cảm ơn tỷ, ca ca ta hắn, ngày thường cũng rất trầm ổn, hôm nay cũng bởi vì ta…”
Di An Huyền Chủ nói: "Ta rõ ràng, ba người ca ca kia của ta cũng là như vậy." Làm ca ca, nào có ai không che chở muội muội?
Khương Lệnh Uyển gật gật đầu, nhìn mặt Di An quận chúa, nhớ tới kiếp trước nàng tuổi còn trẻ là qua đời, thực sự làm người ta đau lòng. cô nương tốt như vậy, ông trời làm sao lại không có mắt đây? Nàng biết Di An quận chúa ngày thường ít khi ra ngoài, bị mấy ca ca che chở, bằng hữu cũng ít ỏi, nhân tiện nói: “Nếu Gia Nguyệt không chê, sau này muội sẽ thường xuyên tới thăm tỷ, cũng coi như là thay ca ca muội bồi thường, có được không?”
Di An quận chúa nghĩ tới nam tử tuấn lãng vừa thấy, tuy rằng có chút lỗ mãng, nhưng cũng là nam nhân ôn hòa như mặt trời, chuyện lần này thực sựlà ngoài ý muốn. Chỉ là… nàng nhìn tiểu cô nương trước mặt một chút, nụ cười điềm tĩnh, nói: “Hừm, tỷ cầu cũng không được đây. Chỉ là, muội đừng chê tỷ nhàm chán là được, hơn nữa… hơn nữa rất nhiều chuyện tỷ không biết, muội đừng chê cười tỷ đó.”
·
Bước ra khỏi phủ công chúa, Khương Bách Nghiêu mới nói: “Ngươi thật là, không biết là dẫm phải vận gì.”
Khương Dụ cười cười, trong lòng cũng cảm thấy may mắn. Nhìn Minh Hoa trường công chúa và ba vị kia, hắn còn tưởng ít nhất cũng sẽ bị lột một lớp a, không ngờ lại hữu kinh cô hiểm, chỉ mắng hắn vài câu. Khương Dụ liếc nhìn Khương Lệnh Uyển bên cạnh, trong lòng vẫn canh cánh chuyện hắnᴆụng phải tiểu cô nương nhà người ta, lập tức hỏi: “Di An quận chúa không có chuyện gì chứ?”
Khương Lệnh Uyển cũng thở phào nhẹ nhõm, trả lời: “không có chuyện gì, ca ca cứ yên tam. Hơn nữa Di An quận chúa còn nói sau này nhờ muội, nếu có rảnh rỗi thì đến trò chuyện với nàng. Ca nhìn đi, muội muội ta còn phải lấy thân mình ra để giúp ngài chuộc tội đây.”
Nghĩ tiểu cô nương không có việc gì, Khương Dụ nói: “không có chuyện gì là tốt rồi, nếu thật sự xảy ra chuyện, trong lòng ta cũng không an…”
Chuyện này coi như cứ vậy mà trôi qua. Khương Lệnh Uyển nhớ tới hôm nay khi Lục Bảo Thiền kéo nàng lên, cổ tay có chút bị trầy, chỉ là hôm nay xảy ra chuyện của Di An quận chúa, nàng liền quên mất chuyện này. Khương Lệnh Uyển nói chuyện này với Khương Bách Nghiêu, Khương Bách Nghiêu cũng đồng ý với nàng, lúc đi ngang qua Vinh Vương phủ, tiện đường ghé vào thăm Lục Bảo Thiền một chút.
Khương Lệnh Uyển vừa tiến vào Vinh vương phủ, lập tức liền chạy ngay đến tiểu viện của Lục Bảo Thiền, vừa vặn gặp phải Phan trắc phi.
Phan trắc phi thấy Khương Lệnh Uyển đi gặp Lục Bảo Thiền, liền cười dài nói: “Khương Lục tiểu thư cũng thật quan tâm đến quận chúa, có điều lúc này Chu tiểu thư cũng đang ở đây, Chu tiểu thư cũng giống Khương Lục tiểu thư, đều thật dụng tâm đối đãi với quận chúa nhà chúng ta. Có điều ít hôm nữa Chu tiểu thư vào cửa, quận chúa và Chu tiểu thư càng có nhiều thời gian ở chung —— "
Đối với vị Phan trắc phi này, Khương Lệnh Uyển vốn chỉ định nghe nước đổ đầu vịt, nhưng nghe tới câu cuối, sắc mặt lập tức thay đổi: “Ngươi nói cái gì? Cái gì vào cửa?”
Phan trắc phi lập tức vỗ vỗ cái miệng, nói: “Ai, xem cái miệng ta này, chuyện gì cũng có thể nói lung tung. Có điều, dù sao thì Khương Lục tiểu thư cũng không phải người ngoài, sớm biết một chút cũng không sao. Vương gia chúng ta cũng đã biết thế tử gia vừa ý Chu tiểu thư, dang muốn chọn ngày lành tháng tốt tới cửa cầu hôn đây. Vương gia nhà chúng ta a, trước giờ luôn tốn hết tâm tư lo lắng cho việc hôn nhân của thế tử gia, định thân xong, khẳng định sẽ vội vàng để cho bọn nhỏ bái đường thành thân…”
Khương Lệnh Uyển hơi ngẩn ra, biết rằng trong này khẳng định là có hiểu lầm, nhưng trong lòng lại giận mà không có chỗ phát tiết.
Nha hoàn bên người Phan trắc phi nhìn bóng lưng dã đi xa của Khương Lệnh Uyển, nhíu mày nói: “Khương Lục tiểu thư này làm sao vậy?”
Phan trắc phi khẽ mỉm cười, quay người trở về, lạnh nhạt nói: “Còn không phải tiết mục nhị nữ tranh nhất phu sao? nói cho cùng, vẫn là Chu tiểu thư cao hơn một bậc, nảy sinh cảm tình rồi cũng chưa chắc tất cả mọi thứ đều có thể chiếm được thượng phong.”
Lúc này Khương Lệnh Uyển nào có tâm tình để đi gặp Lục Bảo Thiền a? Chỉ thiếu chút nữa gặp người liền phun lửa.
Nàng trực tiếp muốn quay về phủ, lại nhìn thấy Lục Tông đã trở về.
Lục Tông thấy nàng, vẻ mặt hắn vô cùng vui vẻ, nhanh chóng đi tới: "Xán Xán."
Khương Lệnh uyển cắn răng một cái, lập tức tiến lên, giơ tay nhéo cánh tay của Lục Tông, nhưng mà thịt của hắn quá cứng, nàng căn bản là khôngnhéo được, hơn nữa tay còn rất đau.
Nàng xoa xoa tay, sau đó lại nhấc chân đạp một cái lên mu bàn chân của hắn, quai hàm tức giận phình lên: “Ăn trong bát còn nhìn trong nồi, Lục Tông, ngươi quả là có năng lực a!”