Thời điểm hồi phủ mới đi được nửa đường, xe ngựa bỗng nhiên hỏng rồi.
Tiểu Hà đỡ cô nương xuống xe ngựa, ngoái đầu hướng về phu xe trách cứ một phen.
Chu Mãn Nguyệt tính tình rất tốt, cũng không tức giận, còn lôi kéo tiểu Hà khuyên nhủ.
Tiểu Hà cũng biết chuyện này không thể trách phu xe. Nàng nhíu lông mày, ỉu xìu nhìn cô nương nhà mình, nói: "Lại hỏng ở vị trí lúng ta lúng túng này, không có lấy một chỗ nghỉ chân, cô nương thân thể yếu đuối, nếu như chờ bị đông lạnh thì làm sao bây giờ?"
Nói, lại sờ sờ tay của cô nương, quả thật là một mảng lạnh lẽo, tự nhiên càng đau lòng, bận bịu đốc thúc phu xe mau mau sửa.
Chu Mãn Nguyệt tâm thái được, ngược lại không gấp.
Chỉ là ông trời giống như thích trêu đùa người, chủ tớ mấy người vừa mới xuống xe ngựa không lâu, tuyết lớn liền nổi lên.
Chu Mãn Nguyệt trên người khoác một thân đấu bồng thêu gấm nạm lông, một vòng quanh cổ đều là lông trắng xù xù, khuôn mặt nhỏ trắng nõn vùi trong đó, nhìn càng có vẻ lung linh xinh đẹp.
Có điều trời quá lạnh, màu môi nàng dần dần trở nên trắng bệch.
Tiểu Hà nhìn, đau lòng nói: "Nhị cô nương, hay là người lên xe ngựa ngồi đợi đi."
Chu Mãn Nguyệt nhìn phu xe trong tay cầm công cụ ngồi xổm ở bên cạnh bánh xe sửa chữa, nếu như nàng lên, chỉ sợ sẽ làm tăng gánh nặng, xe ngựa này lại càng không biết tới khi nào mới sửa tốt, mới lắc lắc đầu: "Không cần, ta không lạnh."
Tiểu Hà cũng không thể làm gì, nghiêng đầu liếc nhìn Thanh Phù Thanh Đồng đứng bên cạnh, hai người các nàng cũng đầy mặt bất đắc dĩ.
Chính vào lúc này, cách đó không xa đi tới một chiếc xe ngựa sơn đen phủ gấm đỉnh bằng. Lúc chạy đến gần đây liền ngừng lại.
Gã sai vặt áo xanh ngồi ở bên cạnh phu xe nâng mắt nhìn các nàng, sau đó hướng về phía bên trong xe nói: "Nhị công tử, là Nhị cô nương An vương phủ, chắc là xe ngựa của các nàng hỏng rồi."
Chu Mãn Nguyệt người quen biết không nhiều, người bên ngoài biết tới An vương phủ cũng không có gì kỳ quái, nhưng nhìn một cái liền có thể nhận ra nàng là Nhị cô nương An vương phủ, đúng là có phần kỳ lạ.
Nàng nâng mắt nhìn xe ngựa kia, thấy gã sai vặt kia có điểm quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra được, chờ gã sai vặt vừa dứt lời, người bên trong liền đưa một bàn tay đem mành nâng lên, khởi thân ra đến.
Chu Mãn Nguyệt ánh mắt hơi ngưng lại, không ngờ lại ở chỗ này gặp phải Bùi Chu.
Mà xe ngựa hắn ngồi hôm nay, không có dấu hiệu của Bùi gia, cho nên nàng mới không có nhận ra.
Hiện tại thấy Bùi Chu từ bên trong xe đi ra, Chu Mãn Nguyệt mới đổi sắc mặt, chỉ theo cuống quýt theo bản năng hạ mắt, có chút không biết phải làm sao.
Những nha hoàn bên người Chu Mãn Nguyệt, Thanh Phù Thanh Đồng chưa từng thấy Bùi Chu, nhưng Tiểu Hà đã thấy qua hai lần, đương nhiên là nhận ra.
Tiểu Hà nhìn Bùi Chu, cũng là kinh ngạc, sau đó theo bản năng nhìn về phía cô nương, quả nhiên lúc này cô nương nhà nàng đã cúi đầu, chính là một bộ dáng dấp không muốn gặp công tử người ta.
Bùi Chu một bộ trường bào màu xanh sẫm, trên người phủ áo choàng màu tuyết, gương mặt như ngọc, tuấn lãng ôn hòa.
Hắn đi tới bên người Chu Mãn Nguyệt, chắp tay nói: "Chu Nhị cô nương."
Chu Mãn Nguyệt biết Bùi Chu là người đọc sách, rất thiện tâm, hôm nay coi như người gặp sự cố không phải là nàng, hắn cũng sẽ xuống xem một chút. Đây cũng không đại biểu cho cái gì.
Hiện tại thấy hắn thái độ bằng phẳng như thế, nếu như nàng vẫn nhăn nhăn nhó nhó, cũng quá có vẻ nàng không đủ phóng khoáng, không buông xuống được chuyện lúc trước.
Chu Mãn Nguyệt hít sâu một hơi, ngẩng mặt nhìn Bùi Chu, cúi đầu hành lễ, nàng vốn muốn mở miệng gọi một tiếng Bùi công tử, nhưng chữ "Bùi" ra đến miệnh, dừng một trận, mới gọi: "Bùi đại nhân."
Bùi Chu hai mắt thanh minh, chỉ thoáng đánh giá một phen, lúc thấy nàng bị lạnh đến chóp mũi ửng đỏ, sắc mặt mới có chút thay đổi.
Hắn mỉm cười gật đầu, cũng không nhiều lời, liền quay đầu dặn dò phu xe của mình cùng gã sai vặt tới giúp đỡ sửa xe ngựa.
Phu xe của Bùi Chu là lão nhân có kinh nghiệm, nhìn tình hình, mới quay về nói với Bùi Chu: "Nhị công tử, xe ngựa này trong một chốc không sửa xong được, ít nhất phải một canh giờ."
Tiểu Hà đối với công tử Bùi gia rất có hảo cảm, hiện nay thấy người ta cử chỉ khiêm tốn, ra tay viện trợ, càng cảm kích không ít, lúc này nghe phu xe Bùi gia nói còn muốn đợi một canh giờ, nhất thời nụ cười cũng tắt, sầu mi khổ kiểm nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Một canh giờ, Nhị cô nương nhà chúng ta muốn lạnh hỏng mất."
Chu Mãn Nguyệt cúi đầu không lên tiếng.
Bùi Chu suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Nếu như Nhị cô nương không chê, liền để tại hạ đưa Nhị cô nương trở về?"
Tiểu Hà vui mừng muốn gật đầu, Chu Mãn Nguyệt lại nhỏ giọng từ chối: "Đa tạ Bùi đại nhân, chỉ là một canh giờ thôi, không đáng ngại."
Bùi Chu dừng một trận, biết chính mình có chút lỗ mãng.
Hắn suy nghĩ chốc lát, nói: "Là tại hạ đường đột, nếu cùng Bùi mỗ ngồi một chiếc xe ngựa, sợ là sẽ ảnh hưởng tới khuê dự của Nhị cô nương..."
Hắn nhìn mặt nàng, tiếp tục nói, "Như
vậy đi, phu lái của ta đã đánh xe mười mấy năm, là người có kinh nghiệm, nhất định sẽ rất nhanh sửa xong xe của Nhị cô nương.
Có điều hiện tại tuyết càng lúc càng nhiều, Nhị cô nương thân thể quý giá, không thích hợp ở dưới tuyết chờ lâu, liền để phu xe đánh xe ngựa của ta đưa về phủ trước. Chờ xe ngựa của Nhị cô nương sửa xong, ta liền để phu xe đem xe ngựa đưa về vương phủ, không biết ý Nhị cô nương như thế nào?"
Chu Mãn Nguyệt sững sờ, theo bản năng hỏi: "Vậy còn Bùi đại nhân?"
Hắn đem xe ngựa của hắn cho nàng, vậy hắn phải làm sao?
Bùi Chu nhìn nàng, khẽ mỉm cười: "Bùi mỗ là nam tử, chút đoạn đường này, từ từ đi bộ về là được."
Chu Mãn Nguyệt tuy rằng không bước chân ra khỏi cửa, nhưng lúc trước vốn là định phải gả tới Bùi phủ, tự nhiên biết được, nơi này cách Bùi phủ rất xa, nếu như muốn đi bộ, không hơn một canh giờ chắc chắn sẽ không tới.
Nàng hấp hấp môi, vừa muốn mở miệng nói chuyện, đã thấy Bùi Chu quyết định xong rồi, gọi gã sai vặt tới bên cạnh, sau đó chắp tay với nàng: "Vậy tại hạ liền cáo từ trước."
Chu Mãn Nguyệt thấy chủ tớ hai người bọn họ đã tự mình lên đường, hướng về gió tuyết trước mặt đi tới, trong lòng mạc danh có cảm giác khó chịu.
Tiểu Hà cảm thán: "Vị Bùi công tử này thật đúng là người tốt."
Có thể sớm hồi phủ, Tiểu Hà tự nhiên là vui mừng, dù sao nếu để bị lạnh, nàng bị trách phạt là chuyện nhỏ, nhưng nếu cô nương lại bị bệnh mà thêm tiều tụy, mới là chuyện nàng lo lắng nhất.
Tiểu Hà thấy cô nương nhà mình vẻ mặt còn có chút xuất thần, liền nhỏ giọng nhắc nhở: "Cô nương, chúng ta mau lên xe ngựa thôi."
Chuyện đến nước này, nàng nào có chỗ trống để từ chối?
Chu Mãn Nguyệt gật đầu.
Nàng hướng về phu xe Bùi gia vẫn đang sửa chữa xe ngựa của mình nói cảm tạ, sau đó bị Tiểu Hà đỡ lên xe ngựa của Bùi Chu.
Xe ngựa này bên ngoài nhìn qua đơn giản, thậm chí còn có phần không thu hút, nhưng bên trong xác thực đầy đủ mọi thứ, đệm êm mềm mại thoải mái, đến bộ trà đặt trên bàn cũng rất tinh xảo khác biệt.
Lên xe ngựa, đương nhiên so với chờ ở phía dưới ấm áp hơn nhiều, Chu Mãn Nguyệt ngồi xuống, vừa dịch thân, trong tay lại ᴆụng tới món đồ gì đó.
Nàng cúi đầu nhìn một chút. Phát hiện là một nhánh hồng mai.
Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, nàng đối với hoa mai rất có cảm tình.
Nàng cầm lên xem, chóp mũi ngửi hương mai, khóe môi lúc này mới gợi lên ý cười.
Tiểu Hà nói: "Bùi nhị công tử thật là biết hưởng thụ, chẳng trách còn trẻ tuổi đã an vị đến chức quan tứ phẩm, thực sự là quá lợi hại. Vương gia nhà chúng ta thương Nhị cô nương, đệm bên trong xe ngựa đã là đỉnh đỉnh tốt, nhưng vị Bùi nhị công tử này rõ ràng là nam tử, mà đệm này chất lượng cũng không thua trên xe ngựa của chúng ta, ngồi thật sự là thoải mái."
Nói đến đây, trong đầu đã nghĩ, nếu như cô nương có thể cùng Bùi nhị công tử nối lại tiền duyên, vậy thì thật tốt, vừa rồi Bùi nhị công tử quan tâm cô nương như vậy, đến cả người mù cũng nhìn ra được.
Tiểu Hà nhìn nhìn cô nương nhà mình, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, đẩy màn xe ra hướng về bên ngoài nhìn, than thở: "Tuyết này thật là lớn, Bùi phủ cách nơi này xa như vậy, Bùi công tử cứ đi bộ như thế, đợi lúc về đến nhà trời cũng tối rồi."
Chu Mãn Nguyệt tay cầm nhánh hồng mai hơi cứng lại, không nhịn được cũng đẩy ra một góc mành liếc nhìn.
Trời tuyết người đi trên đường vốn không nhiều, mà lúc này bên trong mênh ௱ôЛƓ tuyết lớn, bóng lưng hai người chủ tớ bọn họ có vẻ đặc biệt đáng thương.
Bùi An là gã sai vặt bên người Bùi Chu, lúc này phải cùng Bùi Chu đi bộ về, bàn tay thay chủ tử che dù cũng sắp bị đông cứng.
Đi một đoạn xa, Bùi An mới không nhịn được nói: "Nhị công tử ngài đây là muốn gì chứ? Bảo Quý thúc lén lút đi kiếm người làm hỏng xe ngựa của người ta cũng thôi đi, còn bắt không được để lúc xe ngựa xảy ra sự cố làm bị thương Chu Nhị cô nương.
Quý thúc bằng này tuổi, cũng phải mặt dày đi làm rồi. Thế nhưng Nhị cô nương là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, làm sao có khả năng lên xe ngựa của chúng ta chứ? Ngài nhìn một cái đi, lúc này tiền mất tật mang, chúng ta cả xe ngựa cũng không còn, thật sự muốn đi bộ về, chân cũng phế mất."
Tuy là gió tuyết đầy mặt, nhưng Bùi Chu hiện tại đuôi mày ôn hòa, phảng phất như lúc này cũng không phải là đưa thân vào giữa trời ngập tuyết, mà là bốn phía là ánh nắng rạng rỡ, xuân ý đầy tràn vậy.
Bùi Chu thân hình cao to kiên cường, so với Bùi An còn cao hơn một cái đầu có dư, hắn tiếp tục bước đi, giống như tâm tình rất tốt, liếc mắt nhìn Bùi An một cái, nói: "Tay mệt rồi? Nếu không để ta cầm?"
Bùi An vội nói: "Ngài đừng đùa, quay về để phu nhân biết, sẽ lấy cái mạng nhỏ của tiểu nhân."
Bùi Chu cười cười, đưa tay tiếp nhận dù giấy trong tay Bùi An, nói: "Không cần lo lắng."
Bùi An biết công tử thiện tâm, rất thương cảm hạ nhân, cũng yên tâm tạm thời để hắn giữ một lúc, tự mình vội vàng xoa xoa tay. Nhưng trong lòng lại nghi ngờ: Hôm nay tiếp cận mỹ nhân không thành, làm sao Nhị công tử còn cao hứng như vậy a?
Thực sự là kỳ lạ.
Chủ tớ hai người đi bộ, xe ngựa phía sau rất nhanh đã sắp vượt qua.
Bùi An nhìn xe ngựa nhà mình, trông mà thèm, chỉ là vào lúc này cũng không có gì oán giận, dù sao cũng không thể để Nhị cô nương người ta một nữ tử mỏng manh một mình đứng chờ ở trong tuyết đi.
Bùi Chu cũng nhấc mắt nhìn.
Sau đó, chợt thấy cỗ xe ngựa sơn đen phủ chung đỉnh kia dần dần ngừng lại. Bùi An hai mắt đều phát sáng, bận bịu hướng về chính mình công tử nháy nháy mắt.
Từ trên xe đi xuống một nha hoàn mặc áo bông ngắn màu xanh nhạt, chính là một trong hai nha hoàn biết công phu bên cạnh Chu Mãn Nguyệt, tên là Thanh Đồng.
Thanh Đồng hướng về phía Bùi Chu hành lễ, nói: "Nhị cô nương mời Bùi đại nhân lên xe ngựa."
Bùi An trộm nhìn vẻ mặt công tử nhà mình, chỉ lo công tử đọc sách đọc đến choáng váng, sẽ nói ra cái gì mà "sẽ ảnh hưởng tới khuê dự của Nhị cô nương, vẫn là không nên đi".
Nhưng hắn chưa chuẩn bị tinh thần xong, đã thấy công tử khóe miệng uốn cong, gật đầu.
Bùi An lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, có chút vui mừng, công tử nhà hắn vẫn không tính là quá ngốc.
Màn xe xốc lên, gió lạnh lập tức ùa vào.
Chu Mãn Nguyệt hơi chau lông mày, khép vạt đấu bồng chặt hơn.
Bùi Chu nhìn thấy, theo bản năng nghiêng người cản gió lại. Chu Mãn Nguyệt trong lòng cảm động, nhìn Bùi Chu tiến vào, đúng là không còn xa lánh như lúc trước, chủ động nói chuyện: "Bùi đại nhân có lạnh không?"
Âm thanh không phải quá kiều nhuyễn giống những cô nương bình thường, nhưng đặc biệt dễ nghe.
Xe ngựa tuy rằng rộng rãi, nhưng Bùi An vẫn rất thức thời ngồi ở bên ngoài, bên trong xe chỉ có thêm một nam tử là Bùi Chu mà thôi.
Bùi Chu ngồi xuống, phủi tuyết trên người một cái, nói: "Không có gì lo ngại. Chỉ là..."
Chu Mãn Nguyệt khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng khôi phục một chút sắc hồng hào, nàng khẽ lắc đầu: "Không sao. Đây vốn là xe ngựa của Bùi đại nhân, hơn nữa cũng tiện đường."
Bùi Chu cười cười: "Nhị cô nương không ngại là được."
Hắn nhìn bên cạnh đặt mấy túi giấy, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi, "Nhị cô nương cũng thích ăn bánh ngọt?"
Chu Mãn Nguyệt cúi đầu nhìn, nói: "Ta cũng không phải rất thích, chỉ là tiểu muội trong nhà thích nhất những cái này, hôm nay liền tiện đường mua một chút."
Bùi Chu tự nhiên biết rõ, nàng khẩu vị thanh đạm, không thích quá ngọt, mà Tam cô nương quý phủ cùng nàng quan hệ vô cùng tốt.
Bùi Chu bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như hồi đó không có phát sinh chuyện kia, bọn họ thuận lợi kết hôn, bây giờ, hắn có lẽ cũng đã có một khuê nữ.
Bùi Chu nói: "Mấy tiểu cô nương xác thực thích ăn nhất những cái này, tiểu chất nữ nhà ta cũng rất thích, chỉ là ta trí nhớ kém, mỗi lần đều quên mất, hôm nay trở về, chắc chắn không khỏi lại bị nàng nhắc tới. Tiểu nữ hài kia, bé tí thế nhưng càng ngày càng không dễ dụ."
Bùi Chu nói tới chuyện trong nhà chính mình, Chu Mãn Nguyệt đúng là nghe được chăm chú.
Có lẽ là nàng từ nhỏ đã không còn nương, cho nên đặc biệt quý trọng tình thân, yêu thích sự ấm áp khi nói đến người nhà.
Nàng biết Bùi gia tổng cộng có hai trai một gái, Bùi Chu là con thứ, trưởng huynh phía trên đã kết hôn, có trai có gái, muội muội phía dưới cũng đã gả chồng. Hiện tại tiểu chất nữ trong miệng hắn, có lẽ chính là nữ nhi của Bùi gia Đại công tử.
Chu Mãn Nguyệt nói: "Hôm nay ta mua nhiều, nếu như tiểu chất nữ của Bùi đại nhân thích ăn, chờ chút nữa Bùi đại nhân liền cầm một nửa đi, đỡ phải thất tín."
Bùi Chu nói: "Này sợ là, có chút không tiện lắm."
Chu Mãn Nguyệt mỉm cười: "Nếu không có Bùi đại nhân giúp đỡ, lúc này ta vẫn còn chờ ở trong tuyết đây, so với đó, chút bánh ngọt này thật không tính là gì."
Bùi Chu lúc này mới gật đầu nói cảm tạ.
Hắn hiểu nên đúng mực, nói chuyện với nàng thêm một chút, cũng không lại tiếp tục tìm đề tài.
•
Lúc Bùi Chu hồi phủ, tiểu nữ nhi A Dao của huynh trưởng Bùi Phàm chạy tới.
Tiểu A Dao chỉ mới bốn tuổi, rất thích ăn đồ ngọt, lớn lên trắng trẻo chắc nịch, là một cô bé mập dễ thương. Hiện nay 乃úi hai bím tóc, lập tức tiến lên đón người, giang ha tay hô: "Nhị thúc ôm."
Bùi Chu đem A Dao ôm lên, mỉm cười ở trên mặt nàng hôn một cái.
Bùi mẫu Tần thị đi theo phía sau tôn nữ, thấy nhi tử ôm tôn nữ, mặt mày hớn hở, nhìn tâm tình phá lệ tốt, đúng là có chút kỳ quái, hỏi: "Làm sao hôm nay trở về muộn như vậy?"
Hôm nay là ngày hưu mộc của Bùi Chu, nói là đi ra ngoài cùng bằng hữu uống chút trà, chẳng mấy chốc sẽ về, vậy mà đến hiện tại mới trở về.
Bùi Chu nói: "Trên đường có chuyện trì hoãn."
Tần thị cũng không hỏi thêm nữa, nhi tử bây giờ có tiền đồ là chuyện tốt, nhưng vẫn không chịu thành thân, thật là làm bà có chút đau đầu.
Bùi Chu ôm tiểu chất nữ vào phòng, đem bánh ngọt mang về đưa cho nàng.
A Dao nháy mắt mấy cái, ngọt ngào giòn tan nói: "Nhị thúc thật tốt."
Bùi Chu nặn nặn khuôn mặt nhỏ của nàng: "Cái này không phải là Nhị thúc mua cho A Dao."
A Dao mở to hai mắt "Ồ?" một tiếng, nghiêng đầu nhỏ hỏi: "Vậy là ai mua nha?"
Bùi Chu cười cợt, chậm rãi mở miệng nói: "Là Nhị thẩm thẩm của con."
A Dao bất quá mới bốn tuổi, trí nhớ có chút không được tốt, nhưng xưng hô Nhị thẩm thẩm này, cha nương xưa nay chưa từng bảo nàng gọi qua.
Nhưng Nhị thúc đã nói là Nhị thẩm thẩm mua, vậy thì là Nhị thẩm thẩm mua. A Dao cũng không có hỏi nhiều.
Đạt được bánh ngọt, A Dao tự nhiên rất vui. Nhưng Bùi gia thư hương môn đệ, xưa nay đặt hiếu thuận lên đầu, A Dao tuy rằng tham ăn, lại ngay lập tức ôm bánh ngọt đi tới viện của tổ mẫu tổ phụ.
Bùi phụ đang uống trà, Tần thị một mặt cùng phu quân nói tới hôn sự của thứ tử, một mặt đem A Dao ôm lên trên đùi: "Phu quân, hôn sự của Chu nhi không thể lại kéo dài nữa, nếu như hắn không vừa ý những cô nương khác, Tuệ tỷ nhi nhà Nhị muội của thi*p thân qua năm liền mười lăm, có tri thức hiểu lễ nghĩa, chàng lần trước gặp, không phải cũng khen đó sao?"
Bùi phụ cau mày, nói: "Còn phải Chu nhi chính mình thích mới được."
Tần thị bất đắc dĩ thở dài, nhìn tiểu tôn nữ trong иgự¢ cố sức giơ tay nhỏ, đem bánh ngọt đúт νàσ тяσиg miệng bà, lúc này mới theo bản năng xem xét một chút, cười hỏi: "Nhị thúc mua cho A Dao sao?"
A Dao lắc đầu một cái, khuôn mặt nhỏ đàng hoàng trịnh trọng, chăm chú cải chính nói: "Không đúng không đúng, không phải Nhị thúc mua, là Nhị thẩm thẩm mua cho A Dao."
Phốc ——
Bùi phụ đang yên ổn uống trà, một ngụm liền đem trà trong miệng phun ra ngoài.
Tần thị cũng một mặt khi*p sợ.
Tiểu A Dao lớn lên thông tuệ, nhìn ra cái gì đó không đúng, nhất thời khuôn mặt nhỏ tràn đầy vô tội.
Nàng bận bịu trốn tránh trách nhiệm, âm thanh mềm mại nhìn Tần thị nói: "Là... Là Nhị thúc cùng A Dao nói như thế."