Tiết Tranh chính là đang ngồi một mình trong điện, hai hài tử đã ngủ. Nàng yên lặng ngồi chờ Thái tử về.
Thái tử đi vào, nhìn vẻ mặt của Tiết Tranh, nhất thời có chút không dám tiến lên. Bất quá Tiết Tranh đương nhiên đã lường tới kết quả này, sớm chiều ở chung, nàng quen thuộc mỗi một vẻ mặt của hắn, huống hồ Thái tử ở trước mặt nàng xưa nay đều không che giấu bất cứ chuyện gì.
Nói thật, nam nhân như vậy, một chút cũng không thích hợp làm Thái tử. Tiết Tranh không nói, chỉ nâng mắt chờ Thái tử tự mình nói chuyện.
Thái tử phiền nhiễu do do dự dự đi tới bên người nàng, ấp úng nói: “A Tranh, xin lỗi…”
Tiết Tranh khuôn mặt nhàn nhạt, không nói gì.
Có cái gì cần xin lỗi? Hoàng hậu nhằm vào Lục Tông, cùng hắn lại có quan hệ gì?
Nàng không có ý oán trách, chẳng qua vẻ mặt này của Tiết Tranh rơi vào trong mắt Thái tử, lại bị nhìn thành ý tứ khác.
Hắn là nam nhân, cũng muốn ở trước mặt thê tử của mình biểu hiện một phen. Trong lúc hai người bọn họ ở chung, thế nào cũng phải có một người nhượng bộ. A Tranh của hắn từ nhỏ đã mạnh mẽ, hắn đồng ý làm một phu quân thuận theo nàng.
Thái tử cho rằng nàng cảm thấy hắn không có tiền đồ, lúc này mới thất lạc nói: “Nàng yên tâm, ta sẽ tiếp tục khuyên mẫu hậu, bên chỗ phụ hoàng, ta cũng sẽ cố gắng.”
Coi như không có A Tranh, hắn cũng không thể nào để Lục Tông không tội lại phải gánh chịu hậu quả này. Tuy rằng hắn một lúc có được đến ba nhi tử, Thái tử thật nhìn có chút không hợp mắt, nhưng chân thâm vẫn không muốn hắn xảy ra chuyện a.
Tiết Tranh thấy vẻ mặt hắn cô đơn, bày nguyên một bộ dạng cô dâu nhỏ đáng thương, mới hỏi: “Làm sao?”
Nàng cau lông mày, nghi hoặc: “Hoàng hậu đánh chàng?”
“Không…” Thái tử vội vàng lắc đầu, đạo: “Không thể nào.” Mẫu hậu này của hắn, nhìn ai đều không hợp mắt, chỉ có đối với đứa con trai này bảo hộ vô cùng, mất đi một cọng tóc cũng đau lòng không chịu nổi đấy. Tư tưởng chính là con trai của người ta không tính đến, nhi tử nhà bà mới là trong vàng nạm ngọc. Đối với hắn đau sủng như vậy, nơi nào sẽ nỡ lòng đánh hắn?
Tiết Tranh nói: “Không có thì tốt.”
Hoàng hậu nếu thực sự đánh hắn, vậy liền không xong với nàng đâu. Lại nhìn bộ dạng cà úng nước mưa của Thái tử, thầm nghĩ: Không bị đánh, vậy cái vẻ mặt bị người bắt nạt này là làm sao?
Tiết Tranh trong đầu lo lắng chuyện Lục Tông, nhưng càng nhiều hơn chính là tức giận. Dù sao Lục Tông chỉ là bị cách chức, không chịu thương tích gì. Lấy năng lực của hắn, chuyện này qua đi, nhất định Thừa Đức đế sẽ một lần nữa trọng dụng. Một tướng tài như vậy, Thừa Đức đế lại không phải đồ ngốc.
Thái tử giương mắt nhìn thê tử, lẩm bẩm nói: “A Tranh, có phải ta rất vô dụng hay không?”
Tiết Tranh nhìn hai con mắt long lanh nước trước mặt, trong lòng tê rần, đúng là hiếm thấy giơ tay sờ đầu của hắn: “Ai nói vậy?”
Thái tử nghẹn ngào dựa vào trêи vai Tiết Tranh, nói: “A Tranh, kỳ thật ta rất sợ. Nếu như không phải lần trước ta dai dẳng chơi xấu, nàng cũng sẽ không gả cho ta… Nhưng ta đối với nàng nhớ mãi không quên, thật sự không chịu nổi nàng gả cho nam nhân khác.”
Hắn vòng hai tay lại, bá đạo đem người ôm chặt: “Vừa mới nãy, mẫu hậu thật ra đã đáp ứng ta, người nói chỉ cần ta nạp Kỷ Liên Y làm Trắc phi, người liền đến chỗ phụ hoàng cầu xin, miễn tội cho Lục Tông… Nhưng ta không đáp ứng.” Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Hắn đã hại A Tranh mất đi quá nhiều, điều cuối cùng hắn có thể bảo vệ, cũng chỉ có cái này.
Hắn không thể muốn nữ nhân khác. Cho dù chỉ vẻn vẹn là trêи danh nghĩa, cũng sẽ không muốn. Hắn không nhìn nổi nàng phải chịu chút xíu oan ức. Ngoại trừ việc rời xa hắn, hắn cái gì cũng có thể cho nàng. Coi như nàng muốn mạng của mình, cũng có thể.
Tiết Tranh nghe xong không khỏi có chút khϊế͙p͙ sợ, sau đó không nhịn được xoa xoa mặt hắn, mở miệng mắng: “Chàng là đồ ngốc sao?”
Thái tử sứng sờ, nhìn mặt Tiết Tranh, yếu ớt nói: “Nàng không trách ta… không đáp ứng sao?”
Tiết Tranh vươn tay liền hướng về chỗ đó, nắm chặt, Thái tử giật mình một cái, ngẩn người, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, thẹn thùng nói: “A, A Tranh?”
Tiết Tranh nói: “Hôm nay chàng nếu dám thu Kỷ Liên Y kia, ngày mai ta liền tự tay thiến chàng.”
Thái tử mừng đến phát khóc. Hắn vốn tưởng rằng A Tranh không để ý đến hắn, cho dù hắn có nạp phi, nàng cũng không thèm để mắt đến. Hắn còn lo lắng, hắn nói ra yêu cầu của mẫu hậu, nàng sẽ bảo hắn phải nạp phi. Trong lòng khổ sở dãy dụa, cuối cùng vẫn là đem chuyện này nói ra, hắn chính là muốn nhìn phản ứng của A Tranh.
Kết quả phản ứng này quá cảm động!
Nhất thời lá gan Thái tử cũng lớn lên, liền nâng mặt Tiết Tranh hôn một cái, con mắt sáng lấp lánh, hưng phấn như đại cẩu được vuốt lông, chỉ kém mỗi nước miếng chảy dài, nói như chém đinh chặt sắt: “Sẽ không, ta ૮ɦếƭ cũng không theo. A Tranh, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đòi lại công đạo cho Lục Tông!”
Thái tử nắm chặt tay, chỉ bằng vì việc này của Lục Tông cho hắn biết được A Tranh cũng lưu ý hắn, hắn liền nhất định sẽ giúp đến cùng.
Tiết Tranh nghe, mỉm cười, buông lỏng tay ra. Thái tử gò má ửng đỏ, vội vã giữ chặt tay nàng, làm nũng nói: “A Tranh, sờ thêm một lúc a.”
Tiết Tranh liếc mắt nhìn hắn.
Đạo đức!
“Ối… đau đau, A Tranh, nàng nhẹ chút.”
“… Ấy, sẽ đứt mất.”
Ngày kế Mộ quý phi tiễn Thừa Đức đế xong, liền đến chỗ Nhị hoàng tử xem con trai.
Nhị hoàng tử thương thế không nhẹ, có điều dù sao cũng là thanh niên trẻ, thân thể cường tráng, ngủ một đêm sáng sớm tỉnh dậy liền có sức lắc lư.
Mộ quý phi một thân áo lụa màu tím thêu chỉ vàng, từng đóa hoa đào văn cẩm nhỏ thêu tinh xảo bên trêи như nở rộ, đầu vấn song đao kế, diễm quang bắn ra tứ phía, xinh đẹp kiều mỵ. Vì hôm qua lại được một phen mưa móc, nay giữa hai hàng lông mày càng thêm mấy phần ôn nhu.
Mộ quý phi nhìn Nhị hoàng tử mặc trung y ngồi yên lặng trước cửa sổ, vội vàng bước đến, trách cứ nói: “Cảnh nhi, con bị thương, không lên giường nằm, xuống tới đây làm gì?” Lại nhìn về phía đám nha hoàn đứng một bên, nổi giận quát: “Tất cả đều không có mắt sao? Cũng không biết đem thêm áo khoác cho Nhị hoàng tử?”
Nhị hoàng tử sắc hơi tái nhợt, vốn lĩ đã là khuôn mặt tuấn tú nho nhã, nay lại càng có vẻ văn nhước vô hại. Hắn cười cười nói: “Mẫu phi không cần lo lắng, nhi thần không sao.”
Cái gì không sao? Hôm qua bà nhìn nhi tử một thân áo bào dính đầy máu, sợ là nửa cái mạng cũng sắp không còn. Hoàng nhi này của bà từ nhỏ đến lớn vẫn luôn khỏe mạnh, coi như cảm lạnh sơ sơ tới nay cũng chỉ có một hai lần, huống chi là vết thương nặng như vậy?
Mộ quý phi hiểu được hôm qua nhi tử cũng là vì quá nóng vội, tâm trạng đương nhiên hiểu rõ, còn là đau lòng — — dù sao cũng không được đem thân thể mình ra đùa được a.
Mộ quý phi vẫy tay đuổi cung tỳ trong tẩm điện lui ra, lệnh mỗi người đi kính sự phòng lãnh mười trượng.
Nhóm cung tỳ nghe xong, mặt ai nấy trắng bệch ngậm miệng thối lui ra ngoài. Đừng nhìn Mộ quý phi này mặt mày hiền từ vô hại, thực tế là người lòng dạ hiểm ác, tình huống thế này cũng không phải là lần đầu tiên. Cung tỳ phạm lỗi bị bịt miệng đánh đến ૮ɦếƭ tươi cũng không phải chưa từng có.
Nhị hoàng tử thần sắc ôn hòa, nhìn Mộ quý phi: “Mẫu phi thân thể quý giá, không cần vì hạ nhân mà tức giận.”
Mộ quý phi nói: “Con nếu như cố gắng chăm sóc thân thể mình một chút, vậy mẫu phi cần gì tức giận.?” Bà đi tới cạnh giá áo, cầm một kiện áo khoác, tự tay giúp Nhị hoàng tử phủ thêm. “… Chuyện này con quả thực quá mạo hiểm. Muốn đạp ngã Lục Tông, dùng cách gì mà không được? Phái người trừ khử hắn là được rồi, cần phải dùng đến biện pháp này sao?
Nhị hoàng tử đăm chiêu, mới nói: “Lục Tông người này là kỳ tài dùng binh hiếm có, nhân tài như vậy, tự nhiên không thể cứ thế để Thái tử được lợi. Nhưng nếu Gi*t đi, đúng thật là đáng tiếc…” Hắn biết Lục Tông rất khó nghe lời, nhưng lúc này có thể làm cho Hoàng hậu đối với Lục Tông thêm bất mãn, lại để Lục Tông bị cách chức, tóm lại vẫn tạo được một ít khoảng cách.
Dù gì đi nữa, hắn vì hoàng gia bán mạng, kết quả hoàng thượng lại chỉ nghe hoàng hậu thổi gió bên gối, tùy tùy tiện tiện đem hắn cách chức, đương nhiên sẽ làm người thất vọng.
Hắn không hy vọng Lục Tông sẽ nhanh như vậy liền quy thuận hắn– — nếu là quá dễ dàng, thật không đáng để hắn bỏ ra nhiều công sức đến vậy.
Từ từ đi, hắn có rất nhiều thời gian.
Mộ quý phi nói: “Hoàng hậu ỷ vào chút gia thế chống lưng cùng tình nghĩa lúc nhỏ, để Hoàng thượng dung túng bà ta. Nếu không loại người ánh mắt thiển cận, bụng dạ hẹp hòi như thế, nơi nào xứng với vị trí quốc gia chi mẫu?”
Nhị hoàng tử ôn hòa nở nụ cười, nhìn Mộ quý phi nói:”Vị trí này, đương nhiên không ai có thể so với mẫu phi thích hợp hơn.”
Mộ quý phi nghe xong, mày liễu nhiễm chút ý cười, dung nhan thoáng qua lại càng say lòng người, nhàn nhạt nói: “Mẫu phi mới không có gì hiếm lạ, không cần thiết.”
Cái bà muốn, là nhi tử của bà có tiền đồ.
Nhị hoàng tử mỉm cười: “Nhi thần rõ ràng. Nhất định nhi thần sẽ không làm mẫu phi thất vọng.”
Hoàng thượng tuy cách chức Lục Tông, nhưng cũng không có mảy may đả động gì tới Vinh vương phủ.
Với Lục Tông mà nói, đây chẳng qua xem như là hưởng chút tháng ngày nhàn nhã ở nhà mà thôi.
Khương Lệnh Uyển nhìn Lục Tông tâm tình không tệ, chăm sóc ba nhi tử vô cùng chu đáo, nhìn cũng thật ra dáng иɦũ ɦσα em. Vì khen thưởng hắn, nàng còn cố ý tự mình nấu cho hắn chút canh bồi bổ thân thể. Lần đó Lục Tông bị thương, nàng muốn chăm sóc hắn, nhưng vác bụng lớn mới lực bất tòng tâm, lúc này xem như là bù đắp.
Khương Lệnh Uyển nấu tốt canh, mới đi vào muốn gọi Lục Tông, liền thấy hắn nhàn nhã ngồi trêи giường la hán, trong tay ôm lão tam, bên người là hai tiểu nắm trắng mập ngửa mặt nằm.
Hai tiểu tử còn nhỏ. Vẫn chưa biết vươn mình, chỉ mặt hướng lên trời, chân béo vù vù đạp, trong miệng không ngừng ê ê a a.
Cho tới lão tam nằm trong иgự¢ Lục Tông. Giống như nghe ra ý vị trêи người Lục Tông không phải là nàng, liền không khách khí bẹp miệng khóc toáng lên. Chỉ thấy Lục Tông nhẹ nhàng đung đưa tay, ôn nhu dụ dỗ. Tiểu tử này cuối cùng vẫn cho phụ thân ruột chút mặt mũi, tiếng khóc dần yếu bớt, đầu nhỏ chỉ hướng về иgự¢ Lục Tông sượt sượt củng củng, muốn bυ" sữa~
Nhìn cảnh này, Khương Lệnh Uyển không tử tế bật cười ra tiếng.
Nghe được tiếng cười, Lục Tông mới ngẩng đàu nhìn thê tử.
Khương Lệnh Uyển bước lại, tiếp nhận lão tam từ trong tay Lục Tông, nói: “Ta hầm canh cho chàng, mau nhân lúc nóng uống một chút đi.”
Sinh xong hài tử, đúng là ngày càng có phong phạm hiền thê lương mẫu.
Uống xong canh, Khương Lệnh Uyển để nhóm Đào ma ma mang theo ba tiểu tử đi ngủ trưa. Lục Tông ôm vòng eo thê tử, ở bên tai nàng nhẹ nhàng thổi khí: “Xán Xán, hay là… chúng ta cũng nghỉ một lát?”
Cùng ngủ trưa với Lục Tông, vậy tuyệt đối sẽ không phải đơn giản là che chăn lên thuần ngủ, nhìn hắn hai mắt óng ánh, càng ngày càng giống hài tử. Nàng giơ tay nặn nặn sống mũi anh tuấn kia, trách cứ: “Cả ngày đều không đứng đắn.”
Lục Tông lại chường mặt tới hôn một cái.
Khương Lệnh Uyển nói: “Mấy ngày nay ta thấy Bảo Thiền tâm tình không được tốt, Tông biểu ca, Trần gia kia đến cùng là có ý gì?”
Vinh Vương đau lòng nữ nhi, mới không tính toán đến xuất thân của Trần Tễ, nhưng việc hôn nhân đại sự, càng chậm trễ sẽ có nhiều phiền toái. Vương phủ đã hạ thấp mặt mũi ngỏ ý trước, nhưng dù sao cũng là gả nữ nhi, đương nhiên không thể thoái nhượng quá nhiều, đỡ phải đến thời điểm Bảo Thiền gả đi lại chịu thiệt.
Lấy thân phận của Bảo Thiền, Trần gia tuy không làm gì nàng, nhưng những lời đàm tiếu ở bên ngoài lại không có cách nào chặn nổi.
Nàng thân là tẩu tẩu, đương nhiên nên vì việc hôn nhân của tiểu cô tử mà suy nghĩ, thêm nữa Bảo Thiền hiện không còn mẫu thân, bên trêи không có tỷ tỷ, xác thực lại càng phải lưu tâm. Nhưng đoạn thời gian trước nàng bụng mang dạ chửa, lại phải quản chuyện nội viện, bây giờ một hồi sinh ba, còn phải dỗ thêm đại hài tử thứ tư đang nhàn nhã ở nhà này, thực sự là không có công phu quản.
Lục Tông hờ hững nói: “Không cần lo lắng, Bảo Thiền còn không lo gả.”
Khương Lệnh Uyển thầm nghĩ, là chàng không biết Bảo Thiền tính tình cố chấp đến mức nào thôi!
Đời trước chỉ coi trọng ca ca của nàng, biến thành gái lỡ thì cũng không chịu lập gia đình, đời này vất vả lắm mới gặp được Trần Tễ, nếu chuyện này còn không thành nữa, vậy thật sự là chuyện xấu a.
Lục Tông vuốt ve mặt nàng, chậm rãi nói: “Trần Tễ tuy được, nhưng mẹ cả của hắn tính tình vô cùng khó chịu…”
Trần Tễ là con thứ của chi thứ hai Trần phủ, mẹ cả Trương thị cay nghiệt, cả ngày oán Trần Nhị gia không có tiền đồ, đối với con thứ Trần Tễ này cũng luôn ngứa mắt, nhưng trời cao không bạc đãi, cho Trần Tễ so với con ruột Trương thị năng lực lại hơn rất nhiều.
Trương thị một lòng một dạ muốn tuyển cho nhi tử ruột một mối hôn sự môn đăng hộ đối, có điều cả Tấn thành ai cũng biết, Trần gia tuy được, nhưng chi thứ hai thật sự không có tiền đồ, gả con qua nhà đó chỉ sợ không có cái gì hi vọng.
Trương thị nghe được những lời đảm tiếu này, chẳng những không ૮ɦếƭ tâm, ngược lại càng muốn cho nhi tử thú một cao môn quý nữ, để bà nở mày nở mặt.
Bây giờ Vinh vương phủ có ý định kết thân, với Trương thị mà nói, chính là miếng bánh lớn từ trêи trời rớt xuống, nhưng sau mới biết người Vinh vương phủ coi trọng không phải nhi tử của bà, mà lại là con thứ Trần Tễ. Đây không phải đang giỡn hay sao?
Tiểu quận chúa Vinh vương phủ kim tôn ngọc quý, gả cho Trần Tễ, chuyện này quả chính là đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu.
Sau đó Tương thị nghĩ ra biện pháp, để khi Trần Nhị gia đến Vương phủ cầu thân, đem con trai trưởng mang tới, dù sao trong mắt Trương thị, con trai bà chỗ nào cũng tốt, Trần Tễ so với con trai bà chính là một đầu ngón tay cũng không sánh nổi. Cứ cho là Vinh Vương để ý Trần Tễ, chỉ cần nhìn thấy nhi tử của bà, nhất định sẽ vừa lòng hơn gấp bội.
Kết quả ngày ấy Trần Nhị gia đến cầu thân, suýt chút nữa làm Vinh Vương tức đến ngất. Trần Nhị gia mang theo nhi tử vớ va vớ vẩn đang sợ đến tè ra quần của hắn thất thiểu về nhà, việc này liền không còn đoạn sau nữa.
Tuy việc hôn nhân xưa nay vẫn luôn là cha mẹ chi mệnh môi trước chi hôn, nhưng có công công bà bà như vậy, nàng cũng lo lắng nếu Bảo Thiền thật sự gả qua, sẽ phải hối hận.
Chỉ là việc hôn sự của Bảo Thiền vẫn luôn là một nỗi bận tâm trong lòng nàng. Coi như đời này, muội ấy từng có thời điểm ích kỷ, nhưng đối với nàng thẳng thắn mà nói vẫn coi như thật lòng thật dạ. Con người mà, ai không có lúc ích kỷ, mà tính tình Bảo Thiền như vậy, trước nay cũng chưa từng làm ra sự tình gì quá đáng.
Khương Lệnh Uyển nghe xong trong lòng cũng nổi giận, chỉ là nàng hiểu được, Bảo Thiền đối với vị công tử Trần gia này, xác thực đã có chút tâm tâm niệm niệm.
Khương Lệnh Uyển nói: “Chỉ mong Trần Tứ công tử sẽ không chịu thua kém.”
Lục Tông gật đầu: “Ân. Cho nên chúng ta không vội.”
Nếu chút chuyện nho nhỏ này cũng không tự mình giải quyết được, cái kia Trần Tứ lại có tư cách gì muốn thú muội muội hắn?
Khương Lệnh Uyển trong lòng phát sầu. Bọn họ tuy không vội, nhưng tuổi tác của Bảo Thiền, không thể lại trì hoãn. Còn hoãn nữa thật sự sẽ thành gái lỡ thì.
Lục Tông cùng thê tử nói chuyện một lúc, liền đem người ôm lấy, cùng ngã xuống giường la hán.
Giường này ngày thường dùng cho ba tiểu gia hỏa nằm, phía dưới đương nhiên có trải đệm mềm mại, lại hết sức rộng rãi, nằm lên thật là thoải mái. Lục Tông cũng không trở về phòng, trực tiếp ôm thê tử ngủ trưa ở đây.
Khương Lệnh Uyển đỏ mặt đẩy hắn mấy lần, nhưng Lục Tông thân thể cứng rắn, vóc người vô cùng tốt, mấy khối đậu hũ chỉnh tề trêи bụng kia, lại không phải nam nhân nào cũng có. Mỗi lần bị hắn ôm lấy, nàng giống như bị tường đồng vách sắt vây cứng lại, không cách nào thoát thân.
Lục Tông không biết xấu hổ đem người ôm càng chặt hơn, cắn vành tai của nàng:”Chỉ ngủ một chút… ta cái gì cũng không làm.”
Khương Lệnh Uyển cũng có chút mệt, liền thuận theo Lục Tông.
Hắn vốn cho rằng bản thân không quen với tháng ngày nhàn nhã, nhưng mấy ngày nay ở trong phủ, lại cảm thấy lười biếng như vậy ngược lại cũng không tồi. Hắn thậm chí còn từng có ý nghĩ: giang sơn Đại Chu thì có liên quan gì, hắn chỉ cần bảo vệ thê nhi là được rồi.
Người vừa mới rồi còn không muốn ngủ, rầm rì một chút liền đã vùi trong иgự¢ hắn ngủ đến ngon lành. Lục Tông giơ tay vuốt ve lọn tóc nàng, trong lòng nhưng rất rõ ràng. Nếu như hắn thật sự trở thành người vì tư lợi, ham muốn hưởng lạc, vậy cũng sẽ không còn là Lục Tông trong lòng nàng.
Thời điểm Khương Lệnh Uyển tỉnh dậy, Lục Tông đã không còn trong phòng, trêи người nàng lại được ngoại bào của hắn phủ kín. Nàng mỉm cười đứng dậy, hướng tới phòng của ba nhi tử bước đến.
Khương Lệnh Uyển đứng trước cửa phòng, yên lặng nhìn Lục Tông cẩn thận từng li từng tí thay tã cho lão Nhị.
Hắn là hán tử tay dài vai rộng, lúc này làm việc nhẹ nhàng tỉ mỉ, nhìn như có nhiều thêm mấy phần ôn hòa từ ái. Tay nghề không mấy thuần thục, tiểu tử da thịt lại mềm mại, chỉ có thể dùng hết sức kiềm hãm tốc độ cùng lực đạo.
Lão Nhị đạp chân, cực kỳ không phối hợp, ngậm lấy đầu ngón tay ồn ào, làm Lục Tông phiền phiền nhiễu nhiễu loay hoay thật lâu. Cho dù như vậy, cũng không thấy hắn gọi người khác giúp.
Thật vất vả hầu hạ xong lão nhị, thời điểm Lục Tông kiểm tra tã lót của lão đại, gia hỏa lớn nhất luôn luôn bá đạo nghịch ngợm liền tặng thẳng lão cha một vòi rồng nước tiểu, chỉ kém chút đã làm ướt mặt phụ thân.
Lục Tông cũng không nổi giận, mỉm cười nặn nặn ʍôиɠ béo trắng của lão đại.
Hắn tuy rằng cả ngày cùng ba tiểu gia hỏa tranh giành tình nhân, nhưng đối với bọn chúng yêu thương, so với mẫu thân là nàng cũng không hề thua kém.
Khương Lệnh Uyển trong lòng ấm áp, không quấy rầy hắn học tập chăm sóc nhi tử, xoay người trở về phòng, muốn dặn dò nhà bếp buổi tối làm thêm mấy món ăn Lục Tông thích.
Ba ngày sau, Trần Nhị gia mang theo Trần Tứ công tử Trần Tễ tới cửa cầu hôn.
Lúc đó Khương Lệnh Uyển chính là đang cùng Lục Bảo Thiền ở trong phòng thêu thùa.
Khương Lệnh Uyển trêи tay chuẩn bị làm cho Lục Tông kiện áo choàng. Trong ngày thường nàng chỉ làm cho Lục Tông các loại tiết khố áօ ɭót, nhiều nhất là làm giầy, ngoại bào như thế này vẫn là lần đầu tiên. Cũng vì đêm qua Lục Tông ầm ĩ lợi hại, nàng làm cho ba tiểu gia hỏa rất nhiều xiêm y, hắn không có, liền bắt đầu cáu kỉnh.
Nghe tin tức Sơn Trà vừa nói, Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu, nhìn Lục Bảo Thiền mỉm cười: “Muội xem, cuối cùng cũng đến rồi,”
Lục Bảo Thiền cười tươi như hoa, hai má nhuộm màu đỏ ửng, vẫn là lần đâu tiên thấy nàng lộ ra vẻ thẹn thùng.
Lúc này Sơn Trà lại lộ vẻ mặt khó xử, do dự hồi lâu mới nói: “Lần này Trần Nhị gia tới, đối tượng muốn cầu thân cho Tứ công tử, là Nhị cô nương.”