Phan Trắc phi trở về Trầm Hương Viện, đặt ʍôиɠ ngồi xuống ghế đôn, nhớ tới Chu thị vừa gặp lúc nãy, không khỏi lại nghĩ đến Khương Lệnh Uyển bây giờ một tay che trời ở Vinh Vương phủ, nhất thời tức giận đến gan cũng đau.
Lục Bảo Yên đến thăm mẫu thân, thấy Phan Trắc phi đang đầy mặt tức giận, không nhịn được nhắc nhở: “Nương, đại phu đã dặn người phải duy trì tâm tình tốt, đừng cả ngày sinh khí, sẽ hỏng thân thể.”
Phan Trắc phi nhìn nữ nhi một bộ dáng dấp kiều kiều nhược nhược, thật sự là một quả hồng nhũn để mặc người ta bắt bí, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: ” Cả ngày đều là tâm thái yếu đuối này, sao không cố gắng đi quan tâm cha ngươi cho tốt?.”
Lục Bảo Yên bị mắng, trong lòng có chút oan ức, hai mắt rưng rưng nói: “Không phải là vì cha không muốn thấy con sao…” Nàng cũng muốn đi xem cha chứ, nhưng nhân gia không muốn gặp nàng, nàng còn có thể làm gì. Hiện tại nàng không muốn làm cha sinh khí, cũng không muốn làm tỷ tỷ tức giận nữa.
Phan Trắc phi tức đến nỗi trước иgự¢ phập phồng, mắng: “Không có tiền đồ!”
Phu quân cũng sắp bị người ta ςướק mất, còn đần độn như vậy.
Lục Bảo Yên cúi đầu, trong lòng lại thầm nghĩ: Nàng vốn chính là không có tiền đồ a.
***
Ngày đại thọ bốn mươi của An Vương, Khương Lệnh Uyển mang theo lễ đi tới An Vương phủ. Hiện tại nàng mang thai, xe ngựa đi cũng chậm lại một chút, vốn là lộ trình nửa canh giờ, lại mạnh mẽ chậm chạp kéo dài đến thành một canh giờ.
Xe ngựa vững vững vàng vàng dừng lại, Khương Lệnh Uyển chỉ vừa bước xuống, liền thấy xe ngựa của Lương Vương phủ cũng vừa đến tới.
Lục Lễ một thân cẩm bào màu tím cưỡi trêи ngựa, nhã nhặn tuấn lãng, sau khi xuống ngựa liền đem Chu Lâm Lang trêи xe ngựa đỡ xuống, nhưng rèm mở ra, đón được, đỡ xuống trước lại là Chu Mãn Nguyệt.
Khương Lệnh Uyển nhìn, đúng là cảm thấy mới mẻ.
Quan hệ giữa Chu Lâm Lang và muội muội Chu Mãn Nguyệt này, cùng Lục Bảo Thiền với Lục Bảo Yên không phân cao thấp, trước nay đều như nước với lửa, có điều nhìn tình hình này, phảng phất lại giống như là Chu Mãn Nguyệt ở Lương Vương phủ chăm sóc Chu Lâm Lang vậy.
Khương Lệnh Uyển nhíu mày, thầm nghĩ: Quan hệ của hai tỷ muội này, từ lúc nào mà đã tốt đến mức độ này?
Chu Lâm Lang cũng nhìn thấy Khương Lệnh Uyển. Nàng biết nàng ta có thai, liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ hồng hào của nàng, sau đó ánh mắt liền rơi trêи phần bụng nhô lên, nghĩ tới nơi đó chính là đang mang hài tử của Lục Tông, Chu Lâm Lang nhất thời chán ghét cùng ghen tị đến khó chịu, hai tay trong tay áo cũng nắm thật chặt.
Lục Lễ mặt không chút biến sắc đánh giá vẻ mặt biến hóa của Chu Lâm Lang, xem xong vầng trán đột nhiên hoàn toàn lạnh lẽo. Sau đó theo bản năng nhìn về phía Chu Mãn Nguyệt đứng sau Chu Lâm Lang. Chu Mãn Nguyệt không cẩn thận bắt gặp ánh mắt Lục Lễ, nhất thời khuôn mặt nhỏ trắng bệch, sau đó cúi đầu không nói, chỉ yên lặng đi theo Chu Lâm Lang một đường vào phủ.
Lúc trước Chu Lâm Lang trêи mặt còn có thể cùng nàng khách khí một chút, hiện tại xem ra đúng là cả khách sáo cũng không muốn nữa.!
Khương Lệnh Uyển xưa nay không thích với người giả vờ thân thiết, thái độ lần này của Chu Lâm Lang cũng vừa vặn hợp với ý nàng. Nàng nhìn phu thê Lục Lễ Chu Lâm Lang vào trong, lúc này mới chậm rãi đi vào.
Khương Lệnh Uyển gặp qua An Vương cùng An Vương phi một chút, sau đó liền đi hậu viện chỗ các nữ quyến tụ họp.
Di An quận chúa đang ôm Hạo nhi béo ị ngồi một bên. Tiểu tử vừa nhìn thấy Khương Lệnh Uyển, đôi mắt to lập tức sáng ngời, sau đó ồn ào muốn xuống, đôi tiểu chân ngắn liền hướng về phía nàng chạy tới.
Hạo nhi hai gò má thủy thủy nộn nộn đỏ au, hiện tại hứng thú bừng bừng lao tới, trực tiếp đem bọn nha hoàn đứng hai bên Khương Lệnh Uyển dọa cho hoảng sợ.
Trước khi Lục Tông xuất môn đã cố ý căn dặn, chỉ cần nàng đi ra ngoài, nhất định phải mang theo Thanh Lan, Thanh Mai. Kim Kết cùng Sơn Trà mặc dù trung thành, nhưng Thanh Mai Thanh Lan võ nghệ xuất chúng, nàng mang hài tử, bên người cần có hai nha hoàn biết võ công, như vậy mới thỏa đáng.
Lúc này Thanh Mai Thanh Lan vừa thấy Hạo nhi xông tới thì lập tức phản ứng lại.
Tiểu hài tử không hiểu chuyện, nhìn thấy cô cô đều quen thuộc giống như những lần trước, thân mật hướng về phía bụng Khương Lệnh Uyển nhào tới. May nhờ có Thanh Mai Thanh Lan hai người lanh tay lẹ mắt—Thanh Mai lập tức che chắn trước người Khương Lệnh Uyển, mà Thanh Lan lại vô cùng cẩn thận chuyển thân đứng phía sau Khương Lệnh Uyển, đề phòng nàng đứng không vững mà té ngã.
Thật vất vả mới nhìn thấy cô cô, nhưng lại ôm không tới, Hạo nhi oan ức nước mắt uông uông, miệng nhỏ bẹt bẹt ngập ngừng nói: “Cô cô…”
Khương Lệnh Uyển thấy Hạo nhi dáng dấp càng lớn càng giống ca ca, không khỏi mỉm cười. Nàng ra hiệu cho Thanh Mai tránh ra, lúc này mới thoáng cúi người nặn nặn mặt bánh bao của Hạo nhi, ôn nhu nói: “Hạo nhi, cô cô không phải cố ý. Trong bụng cô cô bây giờ có tiểu bảo bảo, Hạo nhi chạy tới quá nhanh, sẽ va đau tiểu bảo bảo bên trong.”
Di An quận chúa cũng đi tới, nắm bàn tay nhỏ của nhi tử, nói: “Hạo nhi không phải vẫn ồn ào muốn đệ đệ muội muội sao? Thêm một hời gian nữa, trong bụng cô cô con liền sinh ra tiểu biểu đệ tiểu biểu muội. Hạo nhi ngoan, lần tới không thể lao đến như thế nữa, nếu không sau này tiểu biểu đệ tiểu biểu muội sẽ chỉ chơi cùng với Đường nhi thôi.”
Hạo ca nhi một đôi mắt to chớp chớp, vừa nghe đến ba chữ” Đường ca nhi”, lập tức bé ngoan gật đầu” Hạo nhi biết rồi.”
Khương Lệnh Uyển cười cười. Nàng biết ở Vệ Quốc Công phủ, Hạo nhi cùng Đường nhi tuổi gần như nhau, trước mắt chính là thời điểm hai đứa bắt đầu so bì với người kia. Tiểu biểu đệ tiểu biểu muội đáng yêu sắp tới, tất nhiên là không thể bằng lòng tặng cho mình Đường nhi được.
Khương Lệnh Uyển giơ tay sờ sờ đầu Hạo nhi, nói: “Lớn lên khỏe mạnh mới tốt.”
Di An quận chúa từ nhỏ thân thể đã không tốt, có được một nhi tử khỏe mạnh, tất nhiên là một lòng muốn đem hắn nuôi đến béo trắng, cũng sẽ không ràng buộc hắn quá nhiều quy củ, để hắn làm những việc mình thích. So sánh với nàng, người làm cha Khương Dụ kia đúng là nghiêm ngặt hơn một chút. Có điều hơn nửa vẫn là rất sủng nhi tử, lão con trai này là cục cưng quý giá đấy!
Di An quận chúa liếc mắt nhìn nhi tử bảo bối, quay về Khương Lệnh Uyển nói: “Nương cũng nói tiểu hài tử khỏe mạnh một chút mới tốt…” Nàng nhìn nhìn cái bụng của tiểu cô tử: “Muội hiện tại mang theo hài tử, chúng ta vẫn là ngồi xuống tán ngẫu đi.”
Khương Lệnh Uyển cười tủm tỉm gật đầu.
Viện tử lý có bố trí một sân khấu mời đoàn kịch đến diễn, một đán nữ quyến ngồi xem cuộc vui, vừa nói vừa cười vô cùng náo nhiệt.
Khương Lệnh Uyển cùng Di An quận chúa nói chuyện một lúc, liền đứng dậy muốn đi rửa tay một chút.
Thanh Mai Thanh Lan hộ tống Khương Lệnh Uyển đi thanh tẩy sạch sẽ xong, thời điểm quay về đi qua một đoạn hành lang, liền thấy Chu Mãn Nguyệt sắc mặt trắng bệch ngồi ở một bên.
Khương Lệnh Uyển tuy cùng Chu Mãn Nguyệt không có bao nhiêu giao tình, nhưng trêи danh nghĩa dù gì cũng là biểu tỷ muội, mới bước đến bên đó nhìn một chút.
Chu Mãn Nguyệt dung mạo không thua Chu Lâm Lang, thậm chí nếu cố gắng chăm chút đầu tóc trang phục một chút, có thể so với Chu Lâm Lang còn muốn chói mắt hơn nhiều. Có điều nàng là nữ thứ, tất nhiên là luôn biết đúng mực, biết điều một chút, trong ngày thường chỉ vận trang phục đơn giản, nhiều nhất chỉ thoa chút phấn son nhạt. Mà trước mắt lớp phấn đã lau đi, trêи mặt chỉ còn một chút son, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng thủy thủy nộn nộn, đúng là làm người thường mơ ước.
Khương Lệnh Uyển thấy bên cạnh nàng không có nha hoàn, liền để Thanh Mai tới đỡ nàng.
Chu Mãn Nguyệt ngẩng đầu nhìn Khương Lệnh Uyển một chút, mở miệng nói: “Đa tạ Uyển biểu muội, ta không sao…”
Lại có thể không sao? Mặt đều đã trắng thành như vậy.
Khương Lệnh Uyển cũng không phải người thích lo chuyện bao đồng, nhưng cũng sẽ không thấy ૮ɦếƭ mà không cứu, tuy nói Chu Mãn Nguyệt không nghiêm trọng đến mức đó, nhưng cũng là đạo lý này.
Nàng vừa muốn mở miệng dò hỏi, đã thấy Chu Mãn Nguyệt nhíu mày lại, nghiêng đầu qua một bên, che иgự¢ nôn khan.