Thái tử thấy Tiết Vanh một bộ dáng uống rượu cố sống cố ૮ɦếƭ, trong lòng cũng đã đoán ra mấy phần — –sợ là Tiết Vanh không vừa ý cô nương Chân Diệu kia.
Thái tử híp híp mắt, hắn đối với Chân Thái phó thật lòng kính trọng, thường thỉnh thoảng đi tới Chân phủ, cũng từng thấy Chân Diệu vài lần, cảm thấy Chân Diệu là tiểu cô nương đáng yêu thiện lương, hơn nữa rất yêu thích những loại động vật nhỏ như tiểu miêu miêu tiểu cẩu cẩu, vô cùng tốt bụng.
Hắn vốn không có muội muội cùng mẫu thân, lúc trước Tiểu Cửu lại gả tới tận Tây Khương xa xôi, nên đối với vị tiểu muội muội thường xuyên gặp mặt là Chân Diệu, vẫn là rất có hảo cảm.
Huống hồ Chân Diệu lớn lên dung mạo không tệ a, cùng Tiết Vanh cũng cực xứng đôi, lại không giống hắn, có loại sở thích kỳ quái này.
Có điều — —
Thái tử hiểu được Tiết Tranh quan tâm nhất đệ đệ này, liền đoạt lấy vò rượu trong tay hắn, nói: “Được rồi, đừng uống nữa.” Nếu không chờ một lúc nữa liền thật sự không có cách nào động phòng.
Nghĩ đến động phòng, Thái tử không khỏi nhớ lại đêm động phòng hoa chúc của mình, nhất thời gương mặt tuấn tú hiếm thấy hiện lên một tầng đỏ ửng khả nghi.
Hắn liếc mắt nhìn Tiết Vanh, trong lòng thầm mắng: Thực sự là có phúc mà không biết hưởng!
Cái vò rượu trong tay bị ςướק mất, Tiết Vanh ngước lên một đôi mắt to long lanh đầy nước nhìn Thái tử, dáng vẻ chịu ủy khuất một lời khó nói hết.
Thái tử sững sờ, chỉ sợ chút nữa Tiết Tranh nhìn thấy Tiết Vanh như vậy, cho rằng là hắn bắt nạt em vợ, đến lúc đó hắn lại không có quả ngon để ăn. Dáng vẻ như muốn nói chỉ cần trì hoãn thêm không trả, một khắc sau hắn liền òa khóc, Thái tử hốt hoảng vội vàng đem cái vò rượu nhét lại vào иgự¢ Tiết Vanh: “Trả cho đệ.”
Sau đó vỗ vỗ ʍôиɠ đứng dậy rời đi. Ta vẫn là đi ôm nhi tử cùng khuê nữ thì hơn!.
Chân Diệu rửa mặt sạch sẽ, liền ngồi trêи giường hỉ chờ Tiết Vanh. Chờ quá hai canh, mới thấy Tiết Vanh một thân hỉ bào đỏ, say khướt không biết trời trăng gì nữa bị người ta khiêng vào tân phòng.
Chân Diệu hiểu được, ngày vui tân lang đều không trốn được bị chúc rượu, nhìn Tiết Vanh ngày thường ngoan ngoãn biết điều, trắng nõn nà, tửu lượng sợ là không cao lắm. Hiện tại xem ra đúng là như vậy.
Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, trước mắt sắc trời đã tối, trong phòng bọn nha hoàn tất nhiên là thức thời cùng nhau lui ra ngoài. Trước khi rời đi, len lén liếc mắt xem xét Tiết Vanh say như ૮ɦếƭ một chút, trong lòng đều chắc chắn, động phòng tối nay, sợ là Tiết Vanh động không xong rồi.
Trong phòng chỉ còn lại đôi vợ chồng mới cưới hai người, Chân Diệu ghi nhớ lời mẫu thân căn dặn trước khi xuất giá, tự giác hầu hạ phu quân thượng giường. Đem hỉ bào của hắn thoát ra, chỉ còn lại áօ ɭót cùng tiết khố, sau đó giúp hắn đắp kín chăn. Thấy Tiết Vanh say khướt tự mình lẩm bẩm nói chuyện, chợt cảm thấy buồn cười.
Chân Diệu một đôi mắt sáng to tròn liền cứ như thế lẳng lặng rơi vào trêи mặt Tiết Vanh, nhìn ở khoảng cách gần như thế này, càng phát hiện Tiết Vanh quả thật vô cùng đẹp đẽ. Cô nương gia đến tuổi này tự nhiên sẽ phải xuất giá, hôn sự nàng nàng vẫn là rất hài lòng.
Chân Diệu giơ tay nặn nặn gò má Tiết Vanh, sau đó xoa xoa đầu của hắn, giúp hắn vuốt vuốt lông mày, trong lòng có cảm giác vui mừng khó kìm nén.
Kỳ thực nàng thích nhất là con mắt của hắn, có đôi lúc long lanh nước tội nghiệp làm người ta nhìn đều đau lòng.
Tiết Vanh say đến gần như bất tỉnh nhân sự, Chân Diệu hướng về ngoài phòng liếc nhìn một chút, lúc này đi chân trần bước đến góc phòng, đem rương đồ ban ngày được chuyển vào kéo tới, mở ra.
Chân Diệu nhìn cún con bị giam một ngày trong rương, lập tức ôm lấy hôn một cái. Cún con thân hình rất nhỏ, hai bên rương cũng cố ý khoét một số lỗ, để nó thông khí, lại thả thêm chút đồ ăn, an ủi cún con một chút.
Hiện tại cún con bị nhốt cả ngày, nhìn thấy Chân Diệu liền lao tới, hướng về Ⱡồ₦g иgự¢ của nàng dụi dụi, oan ức kêu ô ô.
“Thất Tịch ngoan.” Chân Diệu loan môi kêu một tiếng, con ngươi óng ánh.
Mẫu thân Chân Diệu không cho phép nàng đem cún con tới đây, nhưng nàng thực sự là không nỡ, cho nên mới nghĩ ra biện pháp này.
Chân Diệu đau lòng hôn nhẹ cún con, sau đó ôm nó đi về phía giường. Nàng nhìn Tiết Vanh trêи giường ngủ thật say, lại cúi đầu liếc nhìn tiểu Thất Tịch trong Ⱡồ₦g иgự¢, suy nghĩ một chút, liền thẳng thắn nằm xuống bên cạnh Tiết Vanh, đem cún con để ở rìa ngoài.
Chân Diệu xưa nay luôn có thể thích ứng vô cùng nhanh với hoàn cảnh mới, bây giờ gả tới Trung Dũng Hầu phủ, giường đã đổi mới, bên người cũng nhiều thêm một nam nhân, nhưng lại không ảnh hưởng chút nào tới việc nghỉ ngơi của nàng.
Bên ngoài hỉ trướng, nến long phượng vẫn lay động chập chờn thắp sáng. Bên trong màn, trêи giường một nam một nữ cùng… một chó con, ngủ đến thơm ngọt…