Ngô Gia Kiều Thê - Chương 151

Tác giả: Mạt Trà Khúc Kỳ

Bị tiểu Hoàng tôn ủ một thân mùi hương, Hoàng hậu bận bịu trở về cung Càn Khôn, thay đổi một bộ phượng bào mới.
Hoàng hậu ngồi trêи giường phượng, nghĩ tới thái độ ngữ khí của Tiết Tranh hôm nay, tâm trạng liền vô cùng bực bội. Bà nhấc mâu nhìn cháu gái ngoại đang quy củ đứng một bên, thấy nàng dáng người cao gầy, dung mạo sinh đẹp, bởi vì quanh năm tập võ, trêи người có thêm một luồng anh tư hiên ngang mà quý nữ bình thường ở Tấn Thành khó có được. Khí chất này, cùng với Tiết Tranh tiến cung trước một bước, đúng là giống nhau đến mấy phần.
Có điều so với Tiết Tranh tính khí thô lỗ, cháu gái ngoại này của bà vẫn tính là quy củ, hiểu biết lễ độ hơn rất nhiều.
Chỉ là vừa nghĩ tới cử chỉ khác thường hôm nay của cháu gái ngoại…
Hoàng hậu nheo mắt lại, gọi: “Chi Lan.”
Lúc này Kỷ Chi Lan đang có chút thất thần, nghe được tiếng của Hoàng hậu, mới mờ mịt ngẩng đầu: “Dì?”
Hoàng hậu động thân đứng dậy, cung nữ một bên liền tiến lại đỡ lấy tay bà. Hoàng hậu đi tới trước người Kỷ Chi Lan, tinh tế đánh giá nàng một phen, lúc này mới cong khóe miệng, nói: “Chi Lan của chúng ta lớn rồi, cũng đến lúc nghĩ đến chuyện lập gia đình rồi, đúng hay không??”
Kỷ Chi Lan biết hôm nay nàng quả thật đã quá kϊƈɦ động, căn bản không gạt được mắt nhìn của Hoàng hậu. Có điều nàng thật sự cũng không có ý định gạt dì. Kỷ Chi Lan hít sâu một hơi, nói: “Dì, Chi Lan quả thực là yêu thích Vinh Thế tử.”
Nàng yêu thích Lục Tông, từ rất lâu trước đây đã yêu thích rồi.
Hoàng hậu nghe xong câu này, nhất thời cơn giận bừng lên não, nâng cao giọng: “Xem ra là thật sự bị cha mẹ ngươi chiều đến hỏng rồi!”
Đường đường là quý nữ kinh thành, sao có thể đem những lời này treo ở trêи mép, đúng là không có chút quy củ, không biết tu thân!
Kỷ Chi Lan sống lưng dựng lên, thẳng thắn nói thẳng: “Dì, Chi Lan không thích Thái tử biểu ca, cho nên…”
Nàng không ngốc, đương nhiên hiểu được dì muốn đem nàng giao cho Thái tử biểu ca. Dù sao Thái tử thân phận cao quý, nàng chỉ là nữ nhi của một cái Hầu phủ, ở trong mắt mọi người mà nói, chỉ cần được làm Trắc phi của Thái tử, đã xem như là phúc khí đời trước tu luyện được.
Hoàng hậu cũng rõ ràng vị cháu gái ngoại này của bà là người cương trực, yêu thích ai, không yêu thích ai đều vô cùng thẳng thắn, chưa bao giờ che giấu. Có điều thân là một cô nương gia, tính tình quá thẳng thắn, cũng có lúc không tốt cho lắm.
Hoàng hậu ít nhiều cũng có chút đau lòng cháu gái ngoại, lại tưởng tượng đến cách ở chung hiện tại của con trai cùng Tiết Tranh, cảm thấy trêи trán gân xanh muốn thình thịch nhảy lên, thật sự phiền tâm!
Bà cũng không muốn vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Chi Lan, con cũng biết từ nhỏ dì đã thương con, dì dưới gối không có công chúa, luôn xem con như nữ nhi ruột thịt mà thương yêu…”
Tựa như đang nghĩ tới những chuyện từ rất xa xưa, Hoàng hậu híp híp mắt, cười nhìn Kỷ Chi Lan: “Khi còn bé con vào cung chơi, còn thường xuyên ngủ chung với dì, lúc không ngủ được, còn muốn dì phải kể chuyện xưa cho con nghe, con còn nhớ không?”
Kỷ Chi Lan gật đầu, thật lòng nói: “Vẫn còn nhớ một ít.”
Hoàng hậu mỉm cười, giơ tay sờ sờ gò má Kỷ Chi Lan, khuôn mặt nhỏ này ngũ quan tinh xảo, trắng nõn hồng hào, là màu sắc hảo hạng đẹp đẽ nhất, nói: “Con xem, con cũng đã mười sáu, dáng dấp đã phát triển, chuyện hôn sự đương nhiên phải bàn. Con cùng Thái tử biểu ca khi còn bé chơi cùng nhau vô cùng ăn ý, bây giờ nếu như có thể vào cung, bồi ở bên người Vân nhi, cũng có thể mỗi ngày gặp được dì. Hơn nữa có dì ở đây, trong cung này sẽ không có ai dám bắt nạt con.”
Vị trí chính thê đã bị Tiết Tranh chiếm mất, nhưng chỉ cần cháu gái ngoại ngày sau không chịu thua kém, sinh ra được tiểu Hoàng tôn, tất cả vẫn còn có cơ hội trở mình. Dù gì, làm một sủng phi thực chất cũng không thua kém phong quang của Hoàng hậu là bao nhiêu.
Kỷ Chi Lan ngẩn người. Thái tử tuy rằng tính tình không tệ, nhưng nàng chỉ xem như huynh trưởng, khó có thể sinh ra tình yêu nam nữ được, huống hồ trong lòng nàng đã có người khác, làm sao có thể cùng với Thái tử biểu ca? Lại nói bây giờ biểu ca cùng biểu tẩu ân âи áι ái, sinh ra một đôi long phương thai phấn điêu ngọc mài, thông tuệ đáng yêu, nàng chẳng lẽ lại có thể chui vào quá đám?
Nàng cắn cắn môi, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nói: “Việc này, vậy ý tứ của cha mẹ con…”
Hoàng hậu nói như vậy, khẳng định là đã cùng cha mẹ nàng thương lượng qua.
Quả nhiên, Hoàng hậu gật đầu.
Kỷ Chi Lan sắc mặt trắng bệch, “phù phù” một tiếng quỳ xuống. Nàng sống lưng thẳng tắp, cứ như thế qùy gối trước mặt Hoàng hậu.
Hoàng hậu lạnh lùng nói: “Con đây là có ý gì?”
Kỷ Chi Lan gằn từng câu từng chữ, giọng nói leng keng mạnh mẽ: “Nếu như dì còn ghi nhớ Chi Lan là cháu gái ngoại của người, xin dì hãy bỏ ý niệm này đi, có được không? Biểu tẩu cùng Thái tử biểu ca âи áι như vậy, Chi Lan không muốn xem vào giữa hai người họ– –“
“… Nhưng Lục Tông kia cũng đã kết hôn rồi.”
Lời này của Hoàng hậu vừa dứt, Kỷ Chi Lan sắc mặt hơi đổi, sau đó khẽ hạ mắt, chậm rãi nói: “Vinh Thế tử…Vinh Thế tử không giống.”
Hoàng hậu không nhịn được cười nhạo, âm trầm nói: “Có chỗ nào không giống nhau, Chi Lan à Chi Lan, chẳng lẽ nhi tử của Bổn cung còn không sánh được với Lục Tông?”
Kỷ Chi Lan không lên tiếng, nắm tay trong tay áo siết chặt, cúi thấp dập đầu một cái: “Xin dì đừng ép Chi Lan.”
Dứt lời, nàng lại dập đầu một lần nữa.
Hoàng hậu nhìn trêи trán cháu gái đã lưu lại một ấn hồng hồng, rốt cục vẫn là đau lòng, nheo mắt lại, buồn bực phất tay: “Được rồi, để Bổn cung suy nghĩ thật kỹ…” Lại nói: “Lui ra đi.”
Kỷ Chi Lan vội vàng đứng dậy, cung kính hành lễ: “Chi Lan xin cáo lui.” Nói xong liền cất bước ra khỏi cung Càn Khôn.
Hoàng hậu trở về ngồi trêи giường phượng, ảo não xoa xoa mi tâm.
Cung nữ xinh đẹp bên cạnh Hoàng hậu cúi đầu, thưa: “Hoàng hậu nương nương, người có muốn nô tỳ…”
Hoàng hậu thở dài, phất tay: “Không cần.” Bà thả tay xuống, hai con mắt ẩn nhẫn lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hết đứa này đến đứa khác, đều không cho Bổn cung bớt lo, xem ra là muốn để Bổn cung tức ૮ɦếƭ mới bằng lòng bỏ qua!”
Cung nữ cúi đầu không lên tiếng.
Hoàng hậu hít sâu một hơi, lại hỏi: “Hôm qua Thái tử phi thị tẩm?”
Ở cung Cảnh Phúc của Thái tử, cùng cung Trường Thọ của Thái tử phi, bên trong đều có người của Hoàng hậu, nhất cử nhất động bên trong, mỗi ngày sẽ có người đến bẩm báo lại với Hoàng hậu. Có điều nội dung mỗi lần bẩm báo, đều là làm cho Hoàng hậu xém khí huyết công tâm, tức giận đến tim gan đều muốn hỏng.
Cung nữ quy thuận đáp: “Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, tối hôm qua đúng là Thái tử cùng Thái tử phi ở cùng nhau, ma ma ở cung Trường Thọ đếm bẩm báo, hai người dằn vặt đến rất muộn, có thể thấy tình cảm vô cùng tốt…”
Hoàng hậu nghe xong, tâm trạng lại càng thêm một trận không thoải mái.
Làm sao có thể không ầm ĩ?
Vân nhi của bà là nam tử khí huyết cương dương, tuổi còn trẻ, lại mấy tháng không gần nữ sắc. Bây giờ có thể ăn, lấy tính tình của hắn, còn không phải nhất định ăn cho bõ thèm mới bỏ qua. Lại nói đường đường là Thái tử, nào có ở đâu Thái tử chờ Thái tử phi rảnh rỗi mới được chiêu hạnh?
Làm thật là không có quy củ! Hoàng hậu càng nghĩ càng giận.

Khương Lệnh Uyển ở cung Trường Thọ nán lại hồi lâu.
Tiết Tranh nhìn hai tiểu tử được nàng trêu chọc, hưng phấn gọi a a a a, không nói hết có bao nhiêu vui vẻ, cảm thán nói: “Hai hài tử này tính khí yếu ớt, trong này thường dù được Hoàng hậu ôm, cũng không ồn ào vui vẻ như vậy, đúng là rất yêu thích muội, xem ra mắt nhìn người giống hệt tỷ rồi.”
Khương Lệnh Uyển không nhịn được cười cười, hôn một cái lên mặt nhỏ mềm mại thơm thơm của tiểu Quận chúa, tiểu Hoàng tôn ở một bên nhìn thấy, cặp mắt to đen tựa nho đen cứ như thế chăm chăm nhìn theo nàng, giống như muốn nói “ta cũng muốn”.
Nàng nhìn thấy tâm cũng mềm nhũn, lại cúi xuống hôn mặt nhỏ của tiểu Hoàng tôn một cái, tiểu Hoàng tôn lúc này mới nhếch môi, đạp đạp hai tiểu chân ngắn, sung sướиɠ hoa tay múa chân. Bộ dáng nhỏ ngốc nghếch nhìn có chút giống cha hắn.
Lần trước cô nàng cũng đã nói, tiểu Quận chúa tính tình giống Tiết Tranh, trầm mặc nhưng bá đạo, mà tiểu Hoàng tôn thế nhưng tính tình lại theo như Thái tử, còn kèm theo mấy phần giống như Tiết Vanh. Ngày sau, hai tiểu gia hỏa này, sợ là cũng sẽ giống như hai tỷ đệ Tiết Tranh Tiết Vanh, là tỷ tỷ bảo vệ đệ đệ.
Tiết Tranh thấy nàng ở lại đã lâu, lúc này mới hỏi: “Hôm nay Lục Tông cùng muội vào cung chứ?”
Khương Lệnh Uyển gật đầu: “Tông biểu ca ở bên ngoài đợi, chắc đang cùng Vanh biểu ca nói chuyện.”
Tiết Tranh cảm thấy có chút buồn cười: “Giữa hai người họ, có thể có lời gì để nói chứ?”
Lấy tính tình của Lục Tông cùng Tiết Vanh, hiện tại chỉ sợ đứng trước mặt nhau cũng không có phản ứng, càng nhìn càng thấy đối phương không hợp mắt.
Khương Lệnh Uyển ở cung Trường Thọ được nửa canh giờ, mới bị Tiết Tranh giục đi ra ngoài, đỡ cho đến lúc hai người bên ngoài không chịu nổi mà ᴆụng tay ᴆụng chân, vẫn là đệ đệ thân thể mềm mềm nhược nhược của nàng chịu thiệt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc