Ngô Gia Kiều Thê - Chương 150

Tác giả: Mạt Trà Khúc Kỳ

Hiện tại đứng đây cũng có không ít danh môn quý nữ, tuy nói vị Vinh Thế tử này mười phần tuấn mỹ phong hoa, chi lan ngọc thụ, có điều phu nhân của người ta còn đang đứng ngay bên cạnh, hành động này của Kỷ Chi Lan, đúng là quá không biết xấu hổ.
Quý nữ Tấn Thành ở độ tuổi này tính ra cũng phải xếp được một hàng rất dài, Kỷ Chi Lan từ nhỏ ham mê tập võ, ít ra ngoài giao thiệp, lại có chỗ dựa là Hoàng hậu, người bên ngoài cảm thấy nàng tự cho mình thanh cao, vẫn luôn là không thích thân cận với nàng. Nhưng Kỷ Chi Lan bây giờ đã mười sáu mà vẫn chưa bàn chuyện hôn sự, theo lý mà nói, nữ nhi của Vĩnh Yên Hầu phủ không thể có chuyện không ai muốn hỏi, thêm vào được Hoàng hậu ủng hộ, việc hôn nhân đương nhiên lại càng không thành vấn đề mới đúng.
Thì ra nguyên lai là mơ mộng Vinh Thế tử.
Có điều Vinh Thế tử phu nhân xuất thân cũng không hề thấp, đường đường là đích nữ của Vệ Quốc Công phủ, vị trí này chắc chắn là nắm được vững vững vàng vàng, vậy Kỷ Tam cô nương này, hẳn là đuổi tới muốn làm thϊế͙p͙ đi?
Hoàng hậu nhìn thủ đoạn này của cháu gái ngoại, nhất thời không vui nhíu mày lại, lúc này mới phất tay áo đi vào phòng.
Kỷ Chi Lan liếc mắt nhìn Khương Lệnh Uyển, cũng theo dì vào trong.
Khương Lệnh Uyển gò má vẫn luôn mỉm cười nhẹ nhàng, khéo léo lại thong dong, không chút nào mất thể diện, chờ Kỷ Chi Lan đi vào trong, mới đột nhiên thu lại ý cười, nghiêng đầu trừng mắt nhìn Lục Tông.
“Xán Xán…”
Lục Tông đang muốn mở miệng. Khương Lệnh Uyển thu lại ánh mắt, nhàn nhạt nói: “Chàng trước hết suy nghĩ xem nên nói thế nào cho tốt đi, về nhà ta sẽ hỏi chàng!” Nói xong, liền nhấc chân đi vào thăm Tiết Tranh.
Tiết Vanh liếc nhìn Lục Tông, có chút tươi cười nhìn người khác lâm vào đại nạn.
Trong phòng lúc này.
Một đoàn mệnh phụ, quý nữ đều vây quanh hai hài tử giống nhau như đúc nằm trong nôi, đúng là yêu thích không muốn rời. Tiểu Hoàng tôn cùng tiểu Quận chúa đã không còn dáng vẻ nhăn nheo giống như lúc vừa ra đời, hiện nay cả người trắng trẻo non nớt, được nuôi dưỡng vô cùng tốt, hơn nữa khí khái giữa hai hàng lông mày hiện ra cực kỳ giống Tiết Tranh.
Vị Tiết cô nương này ngày xưa được xưng tụng là tiểu Bá Vương của Tấn Thành, đột nhiên vô duyên vô cớ đươc ban hôn, một bước thành Thái tử phi vô cùng cao quý, kết hôn không lâu, lại thuận lợi sinh ra một đôi long phượng, đây chính là phúc phận người đời đều ao ước mà không được a.
Phần lớn nhóm quý nữ ở đây, lúc trước đều chưa từng cùng Tiết Tranh giao hảo, vì thấy Tiết Tranh tính tình thô lỗ, không có nửa phần yểu điệu tư thái của nữ nhi, nên thường thường lén lút nghị luận, luôn cho rằng Tiết Tranh này nếu không phải không ai thèm lấy thì cũng là mệnh phải gả đến chỗ thấp kém mà thôi, bây giờ, đúng là mạnh mẽ tự làm mất mặt.
Phóng tầm mắt ra toàn bộ Tấn Thành này, ai cũng không thể gả đến nơi tốt hơn Tiết Tranh được.
Đợi một thời gian nữa khi Thái tử lên kế vị, Tiết Tranh này chính là Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, nếu như lúc trước điều này còn chưa xác định được chắc chắn, nhưng hôm nay đã có tiểu Hoàng tôn cùng tiểu Quận chúa, mà bên người Thái tử lại không hềcó nữ nhân khác, chuyện này chính là ván đã đóng thuyền không cần bàn cãi.
Nghĩ như vậy, lại nhìn đến hai tiểu oa nhi trắng nõn trong nôi, đúng là chọc người ta ước ao muốn nhỏ dãi. Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Lúc này Hoàng hậu bước vào, mọi người đồng loạt lùi sang hai bên, cung thuận hành lễ.
Tiết Tranh nhấc mâu, nhìn Hoàng hậu, mới hơi quỳ gối thi lễ, mở miệng nói: “Mẫu hậu.”
Hoàng hậu đúng là nhìn đã quen Tiết Tranh một bộ dáng không thèm tuân theo quy củ, thời điểm mang thai, bà nể tình nàng ta mang theo bụng lớn, bên trong cũng là song thai, tất nhiên có thông cảm cho qua một chút, nhưng hiện nay hài tử cũng đã sinh ra rồi, vẫn không quy củ như vậy.
Hoàng hậu càng nhìn càng cảm thấy con dâu này không hợp mắt, ngặt nỗi tên con trai ngốc kia, lại cứ một mực treo cổ mình trêи cây của Tiết Tranh này mới chịu.
Hoàng hậu trong lòng phát sầu, cúi đầu nhìn hai Tôn nhi, mặt mày mới giãn ra một chút, bước đến đem tiểu Hoàng tôn ôm lên. Đối với tiểu Hoàng tôn này, Hoàng hậu vẫn là tương đối coi trọng, dù sao bà đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng coi như được ôm tôn tử. Xem như Tiết Tranh này phúc khí không tệ.
Có điều, nói thế nào đi nữa, bà cũng tuyệt đối không cho phép nữ nhân này một mình độc chiếm con trai của mình. Dù sao nàng một người sinh con cho Thái tử, có lợi hại đến mấy một năm cũng chỉ sinh được một lần, mà song thai lại không phải mỗi hồi đều có. Cần nhiều hơi mấy phụ nhân cùng nhau sinh, con cháu hoàng gia mới có thể đông đúc đủ đầy được.
Hoàng hậu ôm tiểu Hoàng tôn dụ dỗ, liếc mắt nhìn Tiết Tranh, lại nhìn sang Kỷ Chi Lan đứng bên cạnh.
Lúc trước Thái tử chậm chạp không lập phi, Hoàng hậu cũng đã nghĩ tới để cháu ngoại nữ này gả cho con trai của bà, tóm lại biết gốc biết rễ, người trong nhà với nhau cũng dễ dàng hơn. Chỉ là Kỷ Chi Lan từ nhỏ đã mê tập võ, luôn thích chạy loạn từ Nam ra Bắc, tuy bà vừa ý cháu gái ngoại này, nhưng cũng hiểu được nàng tính tình không thích hợp với hoàng cung.
Có điều từ lúc nhi tử thú Tiết Tranh vào cửa, suy nghĩ của Hoàng hậu đã có chút dao động. Nghĩ đến nhi tử lại không yêu thích quý nữ an phận thành thật, chỉ một mực yêu thích cô nương biết võ công, tính tình có chút thô lỗ, về điểm này– — Kỷ Chi Lan lại vô cùng thích hợp.
Hoàng hậu vốn đang có ý định đem Kỷ Chi Lan giao cho Thái tử, ban nãy lại nhìn thấy một màn ngoài cửa, mới biết Kỷ Chi Lân hóa ra với Lục Tông có lòng ái mộ, vậy đối với sắp xếp của bà chắc là không vừa ý. Nghĩ tới đây, trong lòng không nhịn được mắng thầm một câu “Không có chí tiến thủ.”
Hoàng hậu tâm trạng tức giận, cánh tay ôm tiểu Hoàng tôn cũng vô thức siết chặt lại. Tiểu Hoàng tôn yếu ớt, cảm thấy không thoải mái, liền lập tức oa oa khóc rống lên. Hoàng hậu giật mình, vội vàng dỗ dành.
Chỉ là tiểu gia hỏa này không hề cho tổ mẫu mặt mũi, miệng nhỏ nhếch lên, lộ ra cái răng sữa phấn trắng, khóc đến gương mặt nhỏ đỏ au, không kể hết có bao nhiêu tội nghiệp.
Tiết Tranh có chút nhìn không nổi nữa, liền tiến lên, nói: “Mẫu hậu, để thần tức đến đi.”
Tiểu Hoàng tôn khóc quá lợi hại. Hoàng hậu đúng là không dỗ được, chỉ có thể trầm mặt đem tiểu Hoàn tôn đưa cho Tiết Tranh. Tiết Tranh cẩn thận từng li từng tí nhận lấy, sau mới nhìn thấy trêи xiêm y của Hoàng hậu ướt một mảng lớn, suýt nữa không nhịn được bật cười, nhếch miệng lên, vội nói: “Lưỡi 乃úa bướng bỉnh, làm bẩn xiêm y của mẫu hậu, mẫu hậu vẫn là mau mau trở về đổi xiêm y thì hơn.”
Hoàng hậu nghe đến sắc mặt lại càng khó coi, Kỷ Chi Lan đứng một bên vội vàng đỡ Hoàng hậu trở về cung.
Tiết Tranh ôm tiểu Hoàng tôn nhẹ nhàng dỗ, tiểu Hoàng tôn bình thường thích nhất mẫu phi, chỉ một lát liền không khóc náo nữa, còn nhếch môi cười, bên khóe mắt vẫn còn chút ẩm ướt. Tiết Tranh nhìn nắm nhỏ đáng yêu này, lòng dạ mềm đến rối tinh rối mù, lúc này liền lấy lí do tiểu Hoàng tôn cùng tiểu Quận chúa cần yên tĩnh, tiễn chân nhóm mệnh phụ, quý nữ trong phòng tới Thiên điện.
Trong phòng chỉ còn lưu lại một mình Khương Lệnh Uyển, Khương Lệnh Uyển ở bên cạnh nhìn, thấy Tranh biểu tỷ của nàng từ nhỏ đến lớn yêu thích múa đao động thương, bây giờ lúc chăm sóc hài tử, lại thật ra dáng một mẫu thân tốt, vô cùng kiên nhẫn.
Khương Lệnh Uyển bước tới, ngắm nhìn tiểu Hoàng tôn trong иgự¢ Tiết Tranh, không nhịn được cảm thán: “Không nghĩ tới muội còn có thể nhìn thấy một mặt ôn nhu như vậy của Tranh biểu tỷ.”
Tiết Tranh cười cười, ôm nhi tử trong Ⱡồ₦g иgự¢, lại liếc nhìn tiểu Quận chúa đang yên lặng ngủ trong nôi, nói: “Có lẽ là ở trong cung đã lâu, tính tình cũng bị san bằng hết. Lúc đầu tỷ còn có chút ương ngạnh, cuối cùng kìm nén lại kìm nén, cũng đã quen rồi.”
Khương Lệnh Uyển mỉm cười, cũng không lại tiếp tục đề tài này.
Tiết Tranh bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn Khương Lệnh Uyển nói: “Tiểu cô nương vừa nãy đứng bên cạnh Hoàng hậu, hình như đối với muội có chút địch ý…” Nàng dừng một chút, cười nói: “Muội từ nhỏ đã luôn thích gây phiền toái, thế nào? Phiền toái này làm sao lại chọc phải?”
Từ nhỏ đến lớn, Tiết Tranh vì bảo hộ tiểu biểu muội phong quang nghịch ngợm này, đúng là đã đánh không ít người.
Khương Lệnh Uyển vô tội chớp mắt: “Vị Kỷ Tam cô nương này, hôm nay là lần đầu tiên muội gặp mặt.”
Tiết Tranh lẩm bẩm nói: “Kỷ Tam cô nương?”
Khương Lệnh Uyển nói: “Đúng vậy, Tranh biểu tỷ, có việc gì sao?”
Tiết Tranh đem tiểu Hoàng tôn bỏ vào trong nôi, cùng nằm song song với tiểu Quận chúa, nhìn một lượt hai hài tử giống nhau như đúc, lúc này mới chậm rãi nói: “Mấy ngày trước Hoàng hậu cùng ta nói về việc nạp Trắc phi cho Thái tử, có nhắc tới Kỷ Tam cô nương này.”
Hoài thai mười tháng, thật vất vả sinh ra đôi nhi nữ: bảo bối Tôn tử như vậy, đã không thành tâm săn sóc Tranh biểu tỷ thì thôi đi, bây giờ liền vội vã cho Thái tử nạp phi!
Khương Lệnh Uyển siết chặt nắm đấm, phẫn nộ trừng mắt: “Hoàng hậu rõ ràng là quá đáng, quả thực là tá ma Gi*t lừa*.”
*Tá ma Gi*t lừa: Dỡ cối xay liền Gi*t lừa, nghĩa tương tự như mấy câu qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát, hết rêи quên thầy…
Tiết Tranh bật cười: “Muội mới là lừa!.”
Khương Lệnh Uyên cũng mỉm cười, vào lúc mấu chốt như thế này, Tiết Tranh vẫn còn tâm tư đùa giỡn.
Thái tử và Lục Tông không giống nhau, Lục Tông không cưới vợ bé, cũng không ai dám đem hắn ra nghị luận thiệt hơn gì, nhưng Thái tử là Thái tử một nước. Đời này… rất khó làm được chỉ có một nữ nhân là Tiết Tranh. Bây giờ tình cảm vẫn còn nóng hổi, có thể kiên cường chống lại Hoàng hậu, nhưng còn sau này?
Tiết Tranh ngoài mặt nói không thèm để ý, nhưng hôm nay hài tử cũng đã sinh rồi, đời này ngoại trừ việc cố gắng giữ chặt lấy Thái tử, còn có thể có hi vọng gì khác? Ra chiến trường Gi*t địch đã là không thể, chỉ có thể an phận nuôi dưỡng một đôi nhi nữ này, đợi đến khi tiểu Hoàng tôn đăng cơ, cố gắng còn có thể làm một Thái hậu nương nương…. Chỉ là đến lúc đó, cả đời cũng chỉ còn là quá khứ, vô vị như vậy.
Vào lúc này, nàng chợt cảm thấy mình nên vui mừng vì Lục Tông chỉ là Thế tử Vinh Vương phủ.
Tiết Tranh nói: “Muội đừng nhìn tỷ như vậy, ngược lại tỷ thấy xem thường mấy thủ đoạn quyến rũ tranh sủng ghê tởm kia, huống hồ tỷ cũng không làm được, lúc trước trải qua vô cùng nhạt nhẽo, bây giờ tỷ đã có hai hài tử, nhìn bọn chúng lớn lên, dạy võ nghệ cho chúng, ít nhất cũng sẽ không nhàn rỗi vô vị như trươc nữa.”
Tâm thái này, đúng là thư thái đến khó tưởng tượng.
Tiết Tranh nghiêng đầu, nhìn Khương Lệnh Uyển, nói: “Còn muội? Nghe nói muội mang thai?”
Khương Lệnh Uyển có thai vẫn chưa đến ba tháng, tin tức này rất ít người biết được, Tiết Tranh đúng là tin tức linh thông. Có điều tin tức này không phải từ trong miệng nàng nói ra, vậy đến chín phần là do Lục Tông đã nói với Thái tử, sau đó Thái tử nói lại cho Tiết Tranh.
Khương Lệnh Uyển không nhịn được bật cười.
Nam nhân này, cũng thật là tính tình tiểu hài tử, người ta khoe khoang trước mặt hắn, hắn còn phải khoe khoang trở lại mới chịu.!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc