Ngô Gia Kiều Thê - Chương 121

Tác giả: Mạt Trà Khúc Kỳ

Cuộc sống ngày ngày trôi qua, rất nhanh đã đến ngày mùng 6 tháng 3.
Ngày hôm đó vừa qua giờ mão, Kim Kết cùng Sơn Trà liền đi vào phòng đánh thức tiểu thư nhà mình rời giường.
Khương Lệnh Uyển còn ngủ mơ mơ màng màng.
Xưa nay nàng là người không tim không phổi, thường ngày dính giường liền ngủ, hôm qua khó có khi trằn trọc khó ngủ, cuối cùng cũng không biết làm sao mà ngủ được. Nhưng dường như vừa mới ngủ được thì lại phải dậy. Khương Lệnh Uyển ảo não không thôi, nhưng cũng biết hôm nay là ngày đại hỉ của nàng, không thể làm xằng bậy.
Chu thị, Diêu thị, Di An Quận Chúa đều đã đến cả rồi, tất cả đều rất vui mừng, trên mặt tràn đầy nụ cười.
Ở giữa gian phòng là một lão phụ nhân mặc một thân áo bào đỏ thêu ám văn hình mẫu đơn bằng sợi chỉ vàng, khuôn mặt hòa ái vui mừng là lão thái thái Từ Quốc Công phủ. Nữ tử Đại Chu xuất giá, xưa nay đều có tập tục để một lão nhân gia cả đời hạnh phúc mĩ mãn chải đầu nói cát tường. Từ Quốc công Mạnh lão thái thái là người có phúc, là thanh mai trúc mã biểu huynh muội với Từ Quốc công, sau khi kết hôn sinh con, hai người một đời tổng cộng có năm nam ba nữ tám hài tử, bây giờ con cháu đầy cả sảnh đường, hầu hạ dưới gối.
Mặt sinh từ tâm, Mạnh lão thái thái là người thân thiện, bà cười khanh khách nhìn Khương Lệnh Uyển mới tắm rửa xong, con ngươi sáng ngời, tán dương nói: “Lớn lên thật xinh đẹp, tân lang quân quả thậtcó phúc lớn.”
Mạnh lão thái thái cũng từng nhìn thấy tiểu cô nương này vài lần, chỉ thấy nàng từ nhỏ đã rất tốt, nhất là đôi mắt to linh khí bức người, đứng bên trong một đám tiểu cô nương, dường như cũng sẽ tỏa ra ánh sáng, hơn nữa cô nương này còn rất dẻo miệng, yêu cười, làm người ta vừa nhìn đã yêu.
Thường ngày mặt Khương Lệnh Uyển rất dày, hôm nay là ngày xuất giá, dường như cũng phá lệ biết thẹn thùng.
Nàng ngoan ngoãn ngồi im.
Mạnh lão thái thái lúc này mới cầm lược chải đầu cho nàng.
“Nhất sơ sơ đến vĩ, nhị sơ sơ đến bạc đầu tề mi, tam sơ sơ đến con cháu đầy nhà, tứ sơ sơ đến tứ ngân duẩn tận tiêu tề…”(*)
(*) Đây là tập tục ngày cưới của Trung Quốc, lễ chải tóc, chữ sơ ở đây là chải, thường chải mười lần và có mười câu nói chúc phúc khác nhau, bốn câu trên có ý nghĩa là một chải đến đuôi (tình duyên khôngđứt đoạn), hai chải đến bạc đầu vẫn còn tình thâm nghĩa trọng, ba chải con cháu đầy nhà, bốn chải may mắn đầy nhà (câu thứ tư này tui không chắc cho lắm, gg nó ra thế…)
Chải xong mười chải, liền bắt đầu trang điểm.
Đem mái tóc dài 乃úi thành tóc phụ nhân, cài thêm một nhánh trâm phượng vàng nạm hạt châu.
Chu thị lẳng lặng đứng một bên, nhìn nữ nhi ngồi trước gương, nhất thời viền mắt đỏ lên, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, vội vàng giúp đỡ trang điểm.
Khương Lệnh Uyển nghiêng đầu, hướng về Chu thị gọi một tiếng: “Nương…”
Chu thị thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi còn hiện vẻ non nớt, mặt mày đều là vẻ tiểu cô nương gia ngây thơ, trong lòng lại càng không muốn. Nếu không phải tuổi Lục Tông không chờ nổi, nàng nhất định sẽ giữ nữ nhi lại thêm một năm.
Chu thị nói: “Ngoan ngoãn ngồi yên, đừng lộn xộn.”
Lúc này Khương Lệnh Uyển mới chịu ngồi yên.
Nàng nhìn gương mặt trắng nõn của mình trong gương, tóc đen được 乃úi rườm ra, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng được thoa một tầng phấn dày, sau đó là màu son tươi mới. Tuy thường ngày nàng rất chú tâm đến dáng vẻ của mình, nhất định phải trang điểm tinh xảo xinh đẹp không chút tì vết mới dám ra ngoài, nhưng tuổi nàng còn nhỏ, chỉ cần trang điểm nhạt qua là xong, bây giờ khuôn mặt trang điểm tinh xảo như vậy vẫn là lần đầu tiên. Trang điểm qua một tầng, nhìn nàng dường như trầm ổn hơn trước. Mà 乃úi lên mái tóc phụ nhân, cả người nàng đều giống như thoát thai hoán cốt.
Khương Lệnh Uyển có chút thất thần.
… Ngay cả bản thân nàng đều không nhận ra chính mình.
Cuối cùng đến lúc mang lên thứ rườm rà nhất, mũ phượng tinh xảo, Khương Lệnh Uyển mới tỉnh táo lại.
Khương Lệnh Uyển nhíu mày.
Quá nặng.
trên đầu nàng giống như đang đội một quả dưa hấu to.
Khương Lệnh Uyển cảm giác như cổ mình bị bẻ đi, nhưng hôm nay nàng thành thân sợ rằng phải đeo vài canh giờ. Nhớ đến cái này, Khương Lệnh Uyển nghĩ mà sợ. Kiếp trước nàng nhớ cái này rất rõ ràng, sau khi lấy mũ phượng xuống, nàng liền cảm thấy hô hấp mình thuận hơn nhiều. Hồi đó nàng bị đau bị Lục Tông nhận ra, vẻ mặt hắn nhu hòa, còn giơ tay xoa cổ chăm sóc cho nàng. Có điều nàng khôngthích bị người khác chạm vào, luôn cảm thấy mình và Lục Tông chỉ là người xa lạ, liền tránh xa hắn. Nhưng Lục Tông cũng không nói gì, chỉ lúng túng thu tay về, nhìn nàng cười.
Đêm nay nhất định phải để Lục Tông xoa xoa.
Mũ phượng trên đầu này được Vinh Vương phủ đưa tới cách đây không lâu. Được làm từ hơn mười vị thợ giỏi tay nghề ở Trân Bảo Hiên nổi tiếng Tấn thành, chế tạo suốt hai năm. Mỗi viên trân châu đính trên mũ đều cực kì mượt mà, ánh sáng bắt mắt, thợ làm khéo tay khỏi nói, tinh tế khiến người nhìn phải tặc lưỡi. Xiêm y xuất phát từ Cẩm Tú Phường tốt nhất Tấn thành, mà đồ trang sức tốt nhất xuất phát từ Trân Bảo Hiên, nhưng Trân Bảo Hiên chưa từng làm ra mũ phượng bao giờ. Có điều trước đây đúng là có người nguyện ý dùng nhiều tiền để Trân Bảo Hiên làm mũ phượng, nhưng có người nói đằng sau Trân Bảo Hiên là hoàng thất, cho dù quan to hiển quý lợi hại đến đâu, đều đối xử bình đẳng. khôngquan tâm núi vàng núi bạc, đều không làm. Lúc này quả là một đặc cách.
Khương Lệnh Uyển hiếu kỳ, không biết lúc nào Lục Tông lại có bản lĩnh như vậy.
Nhưng cả đời cô nương chỉ xuất giá được một lần, đương nhiên phải bề ngoài chói mắt, mũ phượng hoa lệ, cũng coi như thỏa mãn lòng hư vinh của nàng.
Trang điểm chải chuốt xong, Khương Lệnh Uyển mới nhìn mẫu thân nhà mình, thấy viền mắt nàng hồng hồng, dường như không kìm nén được. Trong lòng Khương Lệnh Uyển cũng đau xót, tuy rằng nàng muốn gả cho Lục Tông, nhưng hôm nay nàng xuất giá, lại không nỡ. Chóp mũi nàng chua xót, thanh âmmềm mại nói: “... Nương.”
Chu thị nhìn nữ nhi, rưng rưng cười nói: “Được rồi, còn chưa tới lúc, chờ một lát hẵng khóc.”
Dựa theo tập tục của Đại Chu, chờ đến lúc tân nương tử đi ra ngoài mới khóc gả.
Khương Lệnh Uyển gật đầu, nhưng đến cùng vẫn không nỡ bỏ, tay nàng kéo ống tay áo mẫu thân, yếu ớt nói: “Nương, nữ nhi luyến tiếc người.”
Chu thị vừa nghe, suýt chút nữa rơi lệ.
Khương Lệnh Uyển nhìn về phía Diêu thị và Di An Quận Chúa, cũng nói: “Cũng luyến tiếc Nhị thẩm thẩm cùng tẩu tẩu… Luyến tiếc cha cùng ca ca, luyến tiếc bà nội, còn có Hạo nhi Hữu nhi Đường nhi....”
“Hài tử ngốc.” Chu thị nói một câu, nhìn khuôn mặt nhỏ bé như hoa như ngọc của nữ nhi, tiếp tục nói: “Thành thân, không được có tính trẻ con như vậy. Con nha, phải nhớ kĩ nhưng lời lúc trước nương căn dặn, mọi việc đừng hành động tùy tính, trước khi làm phải suy nghĩ.”
Chu thị vui mừng vì hậu viện Vinh Vương phủ cũng không phức tạp như những gia đình giàu có bình thường khác, hơn nữa không cần lo lắng vấn đề mẹ chồng và em chồng, đứa nhỏ Lục Tông này cũng làm nàng yên tâm, nữ nhi gả đi, hẳn là không có vấn đề gì. Có thể mường tượng ra cảnh ngày sau, những tháng ngày mà hai đứa nhỏ trải qua sau này, tóm lại vẫn có thể có chút ngập ghềnh trắc trở. Lục Tông có thể bao dung nữ nhi một lần hai lần, nhưng thời gian dài, có một số việc cũng không thể cho phép. Chu thị chỉ hy vọng Lục Tông đối xử với nữ nhi trước sau như một, còn về phần tiền đồ nàng mộtchút cũng không thèm để ý.
Khương Lệnh Uyển nghe Chu thị căn dặn, đến giờ, liền đứng dậy đi đến tiền thính.
Khương Lệnh Uyển một thân mũ phượng khăn quàng vai, hành động tất nhiên chậm đi không ít, kính trà dập đầu cho lão thái thái cùng cha mẹ, mới cắn môi rơi lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời nước mắt như mưa.
Khương Dụ đứng ở một bên, một đại nam nhân, nhìn chính muội muội ruột của mình mặc giá y màu đỏ tươi gả đi, cũng không nhịn được đỏ mắt. Nhưng nếu hắn khóc lên, thì quả thật là một trò cười.
Bả vai Khương Lệnh Uyển run lên, khóc một hồi lâu. Hạo nhi Đường nhi bước từng bước ngắn chạy về phía nàng, hai đứa chia ra, một đứa ôm cánh tay trái, một đứa ôm cánh tay phải. Hai tiểu tử cũng nước mắt rưng rưng, rất là không muốn. Tuy hai tiểu tử còn nhỏ tuổi, nhưng lại rất thông mình, dường như cũng ý thức lần này nàng rời đi, chính là đi theo người khác. Đường nhi ngày thường hoạt bát hơn chút, nhưng bây giờ cũng quệt miệng, khuôn mặt mập tròn tròn, bộ dáng oan ức muốn khóc. Khương Lệnh Uyển đến gần, hôn lên mặt Đường nhi một cái, sau có hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của Hạo nhi, sau đó nghiêng đầu nhìn Hữu nhi đã trở thành một tiểu thiếu niên đứng bên cạnh, ăn mặc một thân xiêm y màu xanh ngọc, đôi mắt quật cường rưng rưng.
Xưa nay Hữu nhi thân cận với nàng nhất, là nàng nhìn hắn từ nhỏ lớn lên. Khi còn bé Hữu nhi ngây thơ đáng yêu, nhưng bây giờ lớn lên dần dần hiểu chuyện, tính tình cũng trầm ổn hơn trước. Hơn nữa hai năm qua lại thêm hai đứa nhóc Đường nhi và Hạo nhi, hắn thân là huynh trưởng cùng thúc thúc, tất nhiên không thể làm nũng. Nhưng mỗi lần nhìn Đường nhi và Hạo nhi vây quanh đường tỷ, hắn chỉ có thể đứng ở một bên ước ao. Trước đây hắn cùng đường tỷ cũng như vậy.
Khương Lệnh Uyển gọi Khương Hữu một tiếng.
Lúc này Khương Hữu mới đi đến, đôi mắt rưng tưng, gọi: “Lục tỷ tỷ.”
Khương Lệnh Uyển sờ đầu Khương Hữu, nói: “Lục tỷ tỷ lập gia đình, sau này Hữu nhi phải chăm sóc Đường nhi và Hạo nhi thật tốt.”
Khương Hữu gật đầu đồng ý. Nhưng dáng vẻ đấy, dường như lại muốn khóc lên.
Dỗ xong ba hài tử, Khương Lệnh Uyển lại nhìn lão thái thái cùng cha mẹ một lần nữa, khóc nỉ non mộtphen, liền trở về phòng trang điểm lại một lần nữa, đội lên khăn voan đỏ. Nhất thời trước mắt liền mộtmảnh đỏ tươi.
Đội ngũ đón dâu của Vinh Vương phủ đã sớm chờ trước cửa.
Chờ gây khó dễ cho Lục Tông xong, Khương dụ mới bằng lòng cõng muội muội của mình lên kiệu hoa.
trên đầu Khương Lệnh Uyển bị khăn đỏ phủ kín, tất nhiên không nhìn thấy cái gì, nhưng lại có thể nghe được tiếng chiêng trống huyên náo bên ngoài, pháo nổ vang dội. Thanh âm náo nhiệt này, thường ngày chỉ cảm thấy ồn ào vô cùng, nhưng lúc này nàng lại cảm thấy vô cùng vui mừng và kích động.
Khương Lệnh Uyển cầm một khối ngọc như ý trong tay, yên lặng ngồi lên kiệu hoa.
Khương Dụ nhìn mành kiệu hoa được thả xuống, sau đó ngẩng nhìn Lục Tông đang ngồi trên đại mã.
Lục Tông vốn sinh ra đã tuấn mỹ vô cùng, bây giờ mặc một thân hỉ phục, càng không thể không nói đến phong thái vô song. Từ nhỏ Lục Tông đã thành thục hơn nam tử cùng tuổi rất nhiều, xưa nay không lộ sự vui mừng ra ngoài mặt, nhưng bây giờ gương mặt tuấn tú nhiễm ý cười, con ngươi rực sáng, đuôi lông mày đều nhiễm không khí vui mừng. Quen biết mười mấy năm, đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy dáng dấp Lục Tông vui mừng như vậy.
Khương Dụ nghĩ: Giao muội muội bảo bối cho Lục Tông, hắn cũng yên lòng.
Chu thị nhìn kiệu hoa nữ nhi ngồi được nhấc lên, nhất thời khóc sướt mướt. Hôm nay tình huống đặc thù, Khương Bách Nghiêu tự nhiên cũng không kiêng dè, chỉ ôm thê tử động viên một phen, nhưng khóe mắt của hắn cũng hơi ẩm ướt.
Cách đó không xa, Chu Quý Hành một thân xiêm y lụa xanh ngọc hoa tím, đứng lẳng lặng một chỗ, nhìn nàng lên kiệu hoa, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không dời đi. Chờ người đi rồi, Chu Quý Hành mới quay đầu, thấy viền mắt Tiết Vanh ửng hồng, hai tay nắm chặt thành hai nắm đấm, dường như cố nén ý nghĩ tiến lên ςướק tân nương.
Chu Quý Hành không khỏi cười cợt.
·
Đội ngũ náo nhiệt đón dâu đi ròng rã một vòng Tấn thành, lúc này mới đên Vinh Vương phủ. Phô trương lớn như vậy, Vinh Vương phủ xưa nay điệu thấp quả thật vô cùng bạo tay. Nhưng đến cùng vẫn là Thế tử thành thân, cưới được trưởng nữ Vệ Quốc Công phủ, xa hoa một phen cũng đáng.
Sau khi bái đường, Khương Lệnh Uyển được đưa đến tân phòng trong Long Ngọc viện.
Bên ngoài một trận ồn ào, lúc này Khương Lệnh Uyển chỉ cảm thấy đầu mình ong ong, thêm nữa mũ phượng này quá nặng, tất nhiên nàng mong sớm lấy xuống một chút. Nhưng khoăn voan tân nương tử thì phải do tân lang tự tay nâng lên, vì đó chính là điều may mắn.
Khương Lệnh Uyển ngồi ngây người, ngóng trông, nghe các phu nhân trong phòng trò chuyện. Đợi mộtlúc, mới nghe thanh âm hoan hỉ của các nàng: “Nhanh, tân lang quân vào.”
Hô hấp Khương Lệnh Uyển ngưng lại, bỗng nhiên có chút sốt sắng, hai tay đặt trên đầu gối nắm nắm lại.
Nhưng sau đó nàng lại nghĩ: Lục Tông cũng không phải cọp, nàng căng thẳng cái gì?
Chờ lúc khăn voan bị xốc lên, Khương Lệnh Uyển mới không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn.
Nhìn thấy Lục Tông sát mặt trong gang tấc, Khương Lệnh Uyển chỉ cảm thấy trái tim nhỏ của mình đang“ầm ầm” nhảy loạn, dường như bên trong có một con thỏ nhỏ, lúc này đang nghịch ngợm nhảy nhót.
Nàng bỗng cảm thấy bị Lục Tông làm cho kinh ngạc.
Khương Lệnh Uyển xem người xem mặt, kiếp trước đã rất thỏa mãn Lục Tông, có điều lớn lên đẹp đến cỡ nào đi nữa, nhìn lâu thì cũng như nhau cả. Nhưng hôm nay không giống nhau. Thường ngày Lục Tông hay mặc cẩm bào màu xanh ngọc hoặc tím sẫm, hôm nay một thân hỉ bào đỏ, làm cả người hắntoát lên sự vui mừng, thêm nữa trên mặt hắn hiện lên ý cười nhợt nhạt, một đôi mắt đẹp đến kinh người, so sánh với dáng dấp lạnh lùng ít nói thường ngày tuyệt đối không giống nhau.
Nàng cũng nhìn thấy trong mắt hắn thoáng qua vẻ kinh diễm, tất nhiên rất ngầm đắc ý.
Có điều nàng vẫn biết hôm nay khuôn mặt nàng trang điểm kĩ càng, vẫn đẹp hơn thường ngày mộtchút. Trong lòng nàng không rõ, cũng không biết cảm giác kinh diễm này của Lục Tông từ đâu mà có? Nhưng chẳng lẽ thường ngày nàng còn không đủ xinh đẹp sao? Mỗi lần gặp hắn, nàng đều có trang điểm qua.
Lục Tông thoáng cúi đầu, nhìn người ngoan ngoãn ngồi trên giường, một thân giá y màu đỏ, nhất thời cũng quên mất cây vén khăn hỉ trong tay.
Nàng vốn đã xinh đẹp, bây giờ một thân mũ phượng khăn quàng vai, dường như muốn áp chế nàng sụp đổ, càng có cảm giác giống như một hài tử. Nhưng lúc này nhìn khuôn mặt nhỏ long lanh tinh xảo của nàng, Lục Tông cảm thấy, kiếp này hắn sống không quá nhanh —— nàng đã là thê tử của hắn.
Kiếp này, hắn không muốn gì đặc biệt, nhưng chỉ một mực với nàng, rất kì diệu, tham vọng rất sâu.
Bây giờ, đã cưới được nàng.
Trong tân phòng một đám quý phụ cùng nha hoàn, vốn đã kinh diễm với tướng mạo tuấn mỹ của Vinh Thế tử, bây giờ nhìn thấy Khương Lục tiểu thư, cũng chính là Thế tử phu nhân, lại càng đẹp đến chói mắt, nhìn một chút, ánh mắt dường như muốn dính lên, không muốn rời đi.
Chà chà, nhìn cặp vợ chồng này, đẹp đến không biết nói sao, nếu sau này sinh con, vậy hài tử kia phải đẹp cỡ nào a?
“Nhìn xem, tân nương tử thật xinh đẹp, Vinh Thế tử của chúng ta cũng nhìn đến choáng váng.” mộtđám người bắt đầu trêu ghẹo.
Sau kinh diễm, Khương Lệnh Uyển nhìn Lục Tông cười khanh khách, cảm thấy hắn có chút ngốc. Thường ngày nhìn hắn nội liễm trầm ổn, vào lúc này lại hiếm có mấy phần ngây thơ, giống như một tên thô lỗ.
Hôm nay ngày vui, bị chọc ghẹo, Lục Tông cũng không thể ngừng cười, khóe miệng cong cong, lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt hai người chạm nhau, dù không nói lời nào, đều cảm thấy ngọt ngào.
Khương Lệnh Uyển rũ mắt, hai tay quấn quít trên đầu gối, đã bị hắn nhìn đến ngại ngùng.
Lục Tông hất áo ngồi xuống. Mấy nha hoàn đứng bên cạnh, tay nâng khay, trong khay chứa một ít táo đỏ, đậu phộng—— dùng để rải giường.
Rải giường xong, hai người liền uống rượu giao bôi.
Khương Lệnh Uyển không biết uống rượu, hơn nữa cái bụng trống trơn, liền như thế uống một chén vào bụng, hai gò má bắt đầu nóng lên, may mắn phấn trên mặt đủ dày, son đủ đậm, căn bản không nhìn thấy mặt đỏ.
Uống xong rượu giao bôi, một nha hoàn váy xanh mới bưng một khay sủi cảo lên.
Khương Lệnh Uyển giơ tay, cổ tay tinh tế như ngọc đeo một chiếc vòng vàng khảm hạt ngọc thạch lựu, càng làm nổi bật lên cổ tay trắng nõn của nàng. Nàng cầm đôi đũa gắp một miếng sủi cảo, thoáng cúi đầu cắn một cái.
Khương Lệnh Uyển đói bụng cực kỳ, nhưng sủi cảo này là sinh, mùi vị cũng không ngon lắm.
Nhìn Khương Lệnh Uyển cắn sủi cảo, hỉ nương lúc này mới cười tủm tỉm hỏi: “Sủi cao sinh không sinh?”
một bên các phu nhân thế gia ồn ào, thật náo nhiệt.
Khương Lệnh Uyển nhìn Lục Tông bên cạnh, cảm thấy có chút ngại ngừng, đáp: “Sinh.”
Đương nhiên sinh.
Kiếp này, nàng phải sinh cho hắn thật nhiều hài tử.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc