Khương Lệnh Uyển dùng tay nhỏ sờ sờ khóe miệng, phát hiện không có chảy nước miếng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nói linh hồn nàng không phải bốn tuổi, nhưng chung quy thân thể này vẫn là một tiểu oa nhi, chảy nước miếng cũng không phải là việc nàng có thể kiểm soát. Là một tiểu oa nhi bốn tuổi, mới đầu nàng thật có chút không thích ứng được, nhưng bây giờ cũng đã dần quen. Hơn nữa thời điểm dùng thức ăn cũng không có chú ý phong phạm thục nữ, chỉ cần trưng ra bộ mặt thiên chân vô tà, coi như thức ăn có đầy miệng cũng là cực kì đáng yêu.
Khương Lệnh Uyển dùng sức chà chà khuôn mặt bánh bao của mình, thanh tỉnh một ít, liền quay đầu lại nhìn Lục Tông.
Lục Tông cúi đầu, hắn còn đang xem sách.
Lục Tông tuổi còn nhỏ đã có sự trầm ổn như vậy cũng rất hiếm thấy. Khương Lệnh Uyển dùng hai tay nhỏ chống cằm, nhìn không chớp mắt.
Tính tình Lục Tông lúc trưởng thành quá mức nội liễm, phảng phất như không có thời thơ ấu, nhưng người như vậy, nếu như đối xử tốt với ai đó thì cũng sẽ là mang người kia sủng đến tận trời. Hơn nữa tính tình như vậy mới có lợi, chí ít đối với ai, hắn cũng không hiện ra vẻ mặt ôn hòa, người mình và người ngoài đều phân biệt rõ ràng.
Nàng yêu thích hắn chính là ở cái tính bao che khuyết điểm kia.
“Tông biểu ca…”
Lục Tông nghe được tiếng vang, nghiêng người quay sang, đã thấy tiểu bánh bao ôm hai cái túi không trên tay, bánh ngọt bên trong đã ăn xong, mắt to lay láy đang chăm chú nhìn hắn. Lục Tông biết phần lớn tiểu oa oa tuổi còn nhỏ đều rất tham ăn, nhóc con trước mắt này thì càng không phải nói, dù sao khuôn mặt nhỏ mập mập như vậy cũng không phải tự nhiên mà có. Ở thư quán thời gian đủ lâu, Lục Tông cầm mấy quyển sách tốt mà mình đã chọn, từ trên cao nhìn xuống tiểu bánh bao đang ngồi trên ghế nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Ừm.” Khương Lệnh Uyển quơ quơ chân ngắn, phát hiện cái ghế này quá cao, nàng hoàn toàn không thể tự mình đứng xuống đất. Đang định muốn nhảy xuống đã thấy Lục Tông cong lưng đưa tay đặt dưới hai nách ôm nàng xuống.
Có chút ngứa nhưng trong lòng Khương Lệnh Uyển rất vui.
Lục Tông đối với nàng vẫn có chút đặc thù.
Nàng nghiêng đầu nhìn vẻ mặt Lục Tông, môi mỏng mím lại, gương mặt mội hồng răng trắng của vị thiếu niên tuấn mỹ này khi còn nhỏ có vẻ thân thiết hơn nhiều so với dáng dấp rong ruổi sa trường kiếp trước của hắn.
Tục ngữ nói “ Lên núi thì dễ xuống núi thì khó”, áp dụng cho lúc xuống cầu thang cũng không sai. Cầu thang thư quán này lại rất cao, Khương Lệnh Uyển chỉ là một tiểu oa nhi bốn tuổi, thân thể mượt mà mập mạp cùng một đôi chân ngắn, đi xuống quả thật có chút vất vả. Lục Tông thấy nàng một tay ôm lấy tay mình, một tay cẩn thận từng li từng tí nhấc làn váy đi xuống, lúc này mới nắm chặt tay nàng, cùng nàng từng bước đi xuống. Tay nhỏ này cũng giống như thân thể nàng, mập mập mềm mềm như không có xương. Hai người đi xuống lầu hai, mới thấy được Lục Bảo Thiền và Chu Lâm Lang cùng đi xuống dưới.
Sau khi xuống lầu, liền gặp được mẫu thân của Chu Lâm Lang--- An Vương phi tới đón người.
An Vương phi dáng người cao gầy tinh tế, mặc một bộ xiêm y thêu chỉ bạc, bên ngoài điểm xuyến từng đóa mẫu đơn có đính bảo thạch, tóc đen được chải thành hai 乃úi cùng với một chiếc châm cài làm bằng vàng ròng khắc hình hồ điệp nối liền với một viên trân trâu lớn bằng một sợi mảnh cũng bằng vàng ròng, đong đưa phiêu dật, bên tai có đeo một bộ khuyên tai nạm vàng được đính một viên hồng bảo thạch lớn bằng hạt lựu, trang phục từ trên xuống dưới hiện ra một vẻ quý phái. Nếu là người khác, đeo một đôi châm bạc hoa tai như vậy, khẳng định sẽ thô tục không chịu được, nhưng dung mạo của vị An Vương phi này lại đoan lệ ko ai có được, nhiều đồ trang sức hơn nữa cũng không thể che đi khuôn mặt xinh đẹp này của nàng.
“Mẫu thân.” Chu Lâm Lang vui vẻ chạy tới nhào vào Ⱡồ₦g иgự¢ An Vương phi.
Lục Bảo Thiền cũng lễ phép mở miệng chào nàng.
An Vương phi ôm nữ nhi bảo bối, giương mắt nhìn hai huynh muội Lục Tông và Lục Bảo Thiền đang đứng bên cạnh thư quán, khuôn mặt nhuộm đầy ý cười, nhưng khi ánh mắt rơi vào tiểu bánh bao đang được Lục Tông ôm lấy, nhất thời lạnh lẽo mấy phần, mày liễu cũng lập tức nhăn lại. Khương Lệnh Uyển cũng hiểu vị An Vương phi này cũng không thích nàng, nhưng chung quy như thế nào An Vương phi vẫn là mợ nàng, Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu lên ngọt ngào kêu một tiếng: “Mợ.”
An Vương phi “Ân” một tiếng, vẻ mặt nhàn nhạt.
Trong lòng Khương Lệnh Uyển sáng như gương, biết An Vương phi không thích mình cũng là có nguyên nhân. Nhớ năm đó An Vương phi cùng mẫu thân nàng đều là đại mỹ nhân xinh đẹp nổi tiếng nhất Tấn thành, An Vương phi xinh đẹp phô trương, mẫu thân mỹ diễm nhưng lại khiêm nhường, mỗi người một vẻ, có điều mọi người đều nói rằng mẫu thân nàng hơn An Vương phi một bậc. Mỹ nhân từ xưa đã luôn không thích người có dung mạo được so sánh cùng mình đừng nói là xinh đẹp hơn mình, An Vương phi là thiên chi kiêu nữ, tính tình khó tránh khỏi kiêu ngạo, cho nên cùng mẫu thân nàng vẫn là không hợp nhau.
Cái này vốn cũng không có gì để nói.
Cho đến sau này---- An Vương phi và mẫu thân nàng đồng thời coi trọng cha nàng Khương Bách Nghiêu.
An Vương phi nhiệt tình như lửa làm người khác không thể chống đỡ, nhưng cha nàng lại nhất kiến chung tình với mẫu thân, đã sớm quỳ gối dưới váy của mẫu thân, khổ thâm viết không biết bao nhiêu thư tình, sau đó đương nhiên là vô cùng thuận lợi ôm mỹ nhân về nhà. Hai người phu thê âи áι, trải qua những tháng ngày ngọt ngào, mẫu thân thành thân không lâu liền mang thai hài tử. Nhưng dù cha mẹ đã thành thân, An Vương phi đối với cha nàng lại vẫn dư tình chưa dứt, luôn tâm tâm niệm niệm. Nói đến An Vương phi này cũng là một mỹ nhân dũng mãnh, không gả được cho cha nàng, liền dứt khoát gả cho cậu nàng, thành đại tẩu của cha mẹ.
Cho nên nói, vị An vương phi này, mỗi lần nhìn thấy nàng vẫn không cho được cái sắc mặt tốt đẹp nào, bình thường còn không có.
Có lẽ là oan gia ngõ hẹp, An Vương phi chân trước vừa đến, Chu thị chân sau liền đi vào. Chu thị thấy An Vương phi, khách khí gọi một tiếng “tẩu tẩu”. Thái độ của An Vương phi cũng rất lạnh nhạt nở nụ cười, liếc mắt nhìn Lục Tông đứng bên cạnh Khương Lệnh Uyển, quay về phía Chu thị nói: “Hôm nay hiếm có dịp gặp mặt, đúng là hữu duyên, trước đây Lâm Lang luôn nháo muốn ăn thịt thỏ bát bảo thái hạt lựu, nếu không chúng ta đi qua Nhất phẩm cư dùng bữa trưa được không?”
Chu thị cười cười, ôm nữ nhi lên, nói: “Muội cũng nghĩ vậy. Xán Xán nhà muội cũng thèm ăn, cứ nói muốn đến Nhất phẩm cư ăn vịt bát bảo.”
Khương Lệnh Uyển im lặng nằm nhoài lên bả vai mẫu thân, lông mày nhíu lại, ngoan ngoãn đếm ngón tay của mình, trong lòng âm thầm nói: Nàng muốn ăn vịt bát bảo khi nào chứ?
Nàng cũng không phải Lục Tông… Con vịt nhỏ đáng yêu như thế, nàng mới không nỡ ăn.
Khương Lệnh Uyển hiểu được ngày thường mẫu thân làm việc nghiêm chỉnh, nhưng nếu ᴆụng chuyện có liên quan đến cha vẫn phải có chút không thận trọng. Tuy trước đây cha chưa bao giờ tiếp nhận An Vương phi, nhưng nữ nhân một khi đã ghen thì hoàn toàn không giảng đạo lý. Điểm này, nàng vẫn có thể hiểu được. Thí dụ như trước đây Chu Lâm Lang mơ ước Lục Tông, mặc dù Chu Lâm Lang một mình đơn phương nhưng trong lòng nàng vẫn luôn có cảm giác khó chịu.
Chỉ là ——
Khương Lệnh Uyển cười tủm tỉm ôm cổ mẫu thân, yếu ớt nói: “Xán Xán muốn cùng ăn với Tông biểu ca, Thiền biểu tỷ, có được hay không?”
Bên kia Chu Lâm Lang sau khi nghe xong, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên, ánh mắt chờ mong nhìn An Vương phi.
Lục Tông chăm sóc nữ nhi, Chu thị vốn muốn mời hắn ăn một bữa cơm, mà An Vương phi vẫn luôn rất thưởng thức hài tử Lục Tông này, nếu hắn không phải Thế tử Vinh Vương phủ, nói không chừng nàng liền đem hắn trở thành con rể tương lai mà đối xử.
Lục Bảo Thiền vừa nghe có ăn, hai con mắt nhất thời sáng lên, liền vỗ tay tán thưởng. Đoàn người liền không nói hai lời lập tức đi đến Nhất phẩm cư.
Mọi người, ngoại trừ An Vương phi cùng Chu thị, còn lại đều là trẻ con, tất nhiên không cần chú ý đến nam nữ có khác. Khương Lệnh Uyển một lòng muốn ngồi cạnh Lục Tông, Chu thị cũng biết tâm tư nữ nhi, liền đem nữ nhi an bài bên cạnh Lục Tông. Còn Chu Lâm Lang, cũng chỉ có thể nhìn trông mà thèm, vừa định ngồi sang phía còn lại của Lục Tông, thế nhưng Khương Lệnh Uyển lại nhìn Lục Bảo Thiền vẫy vẫy tay, chỉ chỉ vị trí bên kia của Lục Tông, ngữ khí thân thiện nói: “Thiền tỷ tỷ, ngồi.”
Chu Lâm Lang thấy Lục Bảo Thiền đã ngồi xuống, liền bĩu bĩu môi, tâm trạng có chút khó chịu, chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi bên cạnh Lục Bảo Thiền, đôi mắt trông mong nhìn Lục Tông.
Khương Lệnh Uyển nhìn vẻ mặt Chu Lâm Lang, trong lòng thật là thoải mái. Mặc kệ trong tương lai tên tuổi của Chu Lâm Lang ở Tấn thành có nổi tiếng như thế nào, thì bây giò vẫn chỉ là một nữ oa sáu tuổi mà thôi, tâm tình như thế nào liền hiện hết trên mặt. Nàng muốn thân cận với Lục Tông nhưng Lục Tông lại không thèm phải ứng với nàng.
Còn có, mặc kệ là Lục Tông mười hai tuổi hay hai mươi tuổi thì hắn cũng là người của nàng, Chu Lâm Lang dám tha thiết chờ mong cái gì?
Món ăn rất nhanh được đưa lên, đầu nhỏ của Khương Lệnh Uyển không thèm nghĩ ngợi nữa, một đôi mắt to nhìn chằm chằm đĩa vịt bát bảo trước mắt---------
Con vịt trước mắt, kích thước tương đối, màu sắc hồng hào, thịt vịt ở bên trong chín mềm, hương vị tươi mới, nước dùng đậm đặc, thơm ngon tuyệt hảo. Phần trên còn rưới thêm nước dùng đang bốc khói nghi ngút cùng với tôm bỏ vỏ và đậu xanh, trang trí thêm một bông hoa rực rỡ, càng làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
Khương Lệnh Uyển nhìn mà thèm, tay nhỏ mập mạp đang cầm muỗng cũng không tự giác duỗi ra.
Nhưng tiểu oa nhi chỉ mới bốn tuổi, tay ngắn chân ngắn không thể dùng được, chỉ cỏ thể đứng lên ghế. Thân hình nhỏ nhắn của nàng lung lay, chỉ thiếu điều nhào tới dĩa thịt vịt, Lục Tông ngồi bên cạnh lập tức duỗi tay ôm nàng ngồi yên, bàn tay lớn vừa vặn đặt ngay trên ௱ôЛƓ tròn của Khương Lệnh Uyển.
Lục Tông biết nàng muốn ăn cái gì.
Một mặt hắn che chở thân hình nhỏ mập mạp của nàng, một mặt thay nàng múc một muỗng cơm gạo nếp bên trong bụng vịt bát bảo, đang định để vào cái bát nhỏ của Khương Lệnh Uyển, đã thấy hai con mắt to của nàng chăm chăm nhìn mình, hướng về phía mình “A” một tiếng mở to miệng nhỏ.