Ngô Gia Kiều Thê - Chương 109

Tác giả: Mạt Trà Khúc Kỳ

Lục Tông nghiêm mặt, hoàn toàn không nhìn đến Thái tử, nhấc tay liền xách hắn về hoàng cung.
Thái tử chỉ có thể nhận mệnh.
Lúc Hoàng hậu thấy Thái tử, không chút để ý đến dáng vẻ thường ngày, lảo đảo đi tới trước mặt hắn. Đứng không vững, phải vịn vào lan can mới miễn cưỡng đứng thẳng, phượng quan ᴆụng phải lan can phát ra thanh âm lanh lảnh. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve mặt của Thái tử, cảm thấy giống như bản thân đang nằm mơ. Khóe mắt Hoàng hậu chứa đầy lệ, lẩm bẩm nói: “Vân…”
Tuy rằng Thái tử có chút bất đã dĩ, nhưng đến cùng cũng là người hiếu thuận, hắn ly khai hoàng cung đã hơn ba tháng, nhưng lại cảm thấy mẫu hậu giống như đã già hơn nhiều, tuy vẫn là mẫu nghi thiên hạ phong hoa tuyệt đại, nhưng nhìn qua lại có nhiều hơn mấy phần yếu đuối, giống như hắn chính là sinh mạng của nàng, không thể rời bỏ hắn.
Thái tử có chút chột dạ chuyển mắt.
Ở Ninh Châu ba tháng qua, đây là quãng thời gian tự do tự tại nhất hắn từng trải qua. Nhưng đến lúc trời tối, hắn cũng sẽ nhớ tới mẫu hậu. Nhưng vừa nghĩ đến những chuyện nàng từng làm, cùng những ràng buộc của người đối với hắn từ nhỏ đến lớn, hắn liền khắc chế bản thân không nghĩ thêm nữa. Bây giờ nhìn mắt nàng rưng rưng, Thái tử cảm thấy, tim hắn như đang bị người Ϧóþ nghẹn, vô cùng đau đớn.
Thừa Đức đế mặc một bộ long bào màu vàng óng, ngồi ngay ngắn trên long ỷ, gương mặt âm trầm, mạnh mẽ răn dạy Thái tử: “Đường đường là Thái tử, sao lại có thể hành sự lỗ mãng như vậy, trẫm thấy con càng lớn càng không biết kiềm chế lại bản thân!”
Thái tử quỳ trên mặt đất, sống lưng ưỡn thẳng tắp, gằn từng tiếng: “Nhi thần khiến phụ hoàng và mẫu hậu lo lắng, nhi thần biết sai.”
Hoàng hậu cũng quỳ xuống, mặt đầy nước mắt nói: “Hoàng thượng, là nô tỳ sai, nô tỳ thường ngày quản Vân Nhi không nghiêm, hết thảy đều là nô tỳ sai.”
Thừa Đức đế nhíu mày nói: “Hoàng hậu, nàng xen vào chuyện này làm gì? Nhanh đứng lên. Thường ngày nàng luôn nghiêm khắc với Thái tử, đây là chuyện tốt. Là bản thân Thái tử làm việc không đúng chừng mực, uổng phí công sức dạy dỗ của trẫm đối với hắn.”
Từ lúc trận náo loạn này xảy ra, trong lòng Hoàng hậu đã hơn ba tháng vẫn luôn run sợ, chỉ lo Thái tử sẽ xảy ra chuyện. Hoàng hậu hiểu rõ nhất nhi tử của mình, nhìn như hung dữ, nhưng lại là nam nhân tính tình thẳng thắn, nếu như không có người bảo vệ, ở ngoài không biết hắn sẽ chịu bao nhiêu khổ. Hoàng hậu một mực cầu xin, Thừa Đức đế lúc này mới cho nàng mặt mũi, cuối cùng chỉ cấm túc Thái tử nửa tháng, chịu chút trừng phạt nhỏ rồi thôi.
Hoàng hậu dẫn người trở về Đông cung, lúc này mới cẩn thận đánh giá sắc mặt Thái tử, lại cẩn thận hỏi hắn ba tháng qua hắn sống như thế nào.
Thái tử thấy viền mắt Hoàng hậu ửng hồng, trong lòng hiểu nàng đang lo lắng cho hắn, nhất thời liền áy náy. Hơn nữa hôm qua hắn nói chuyện với Lục Tông, biết được chuyện lần trước của Vinh Vương thật sự không liên quan đến mẫu hậu, là hắn nghĩ oan cho người, trong lòng làm cảm thẩu hổ thẹn vô cùng. Thái tử có chút khàn khàn trả lời, dù sao ở Ninh Châu ba tháng, ngoại trừ khởi đầu có mấy ngày thê thảm, nhưng sau khi đến Đường phủ, Đường gia gia chủ tuy không biết thân phận của hắn, nhưng vẫn đối xử với hắn chu đáo. Chỉ là Đường phu nhân có chút ghét bỏ hắn. Nhưng dù sao hắn cũng ăn chùa uống chùa của người ta, ghét bỏ cũng có thể hiểu.
Những ngày này kỳ thực cũng không có gì lo lắng. không ai biết thân phận của hắn, không cần cung kính hắn, nịnh hắn, mỗi ngày hắn đều có thể nhìn thấy A Tranh, lúc sinh bệnh có thể làm nũng với A Tranh, còn có thể đánh lộn với tên tiểu tử Đường gia kia, tháng ngày trải qua có biết bao vui sướng.
Tất nhiên, lúc nói chuyện với Hoàng Hậu, Thái tử đối với chuyện túng quẫn từng bị trộm lộ phí khôngnhắc tới một lời, chỉ nói: “Mẫu hậu yên tâm, người nhìn con xem, còn mập thêm một vòng đây.”
Hoàng Hậu nhìn nhi tử nhà mình, thấy gương mặt tuấn tú của hắn đúng là mập thêm một chút thịt, thân thể cũng rắn chắc hơn trước. Hoàng Hậu mừng đến phát khóc, gật gật đầu liên tục nói: “Người nhà họ Đường quả thật không tệ. Đúng là mập hơn một chút. Mập mới tốt, mập mới khỏe mạnh…”
Thái tử hàm nhiên nở nụ cười, vẫn không nói rõ lúc hắn ở Đường phủ, thích ăn nhất là cơm thừa của Tiết Tranh. Mới đầu Tiết Tranh cực kì xem thường hành vi của hắn, nhưng sau khi quen thuộc—— trong bát có cái gì không thích ăn, liền chủ động gắp qua cho hắn, mà hắn cũng cực kì vui vẻ, còn thuận lý thành chương để hắn bỏ luôn tật xấu hay ăn kiêng.
hắn lừa mình dối người ba tháng, quý trọng mỗi ngày sống cùng A Tranh.
hắn không có chí hướng vĩ đại gì, chỉ muốn cùng A Tranh sống tốt như những cặp phu thê bình thường.
Nhưng hắn biết những thứ này đều là không thể.
Thái tử liễm cười, nói: “Mẫu hậu, lần trước chuyện của Vinh Vương, là nhi thần không đúng, nhi thần không nên đổ oan cho người.”
Hoàng Hậu nghe xong nhất thời ngẩn ra, nhìn nhi tử đi ra ngoài mấy tháng, dường như hiểu chuyện không ít. Nàng lại cười nói: “Đúng là mẫu hậu làm sai rất nhiều chuyện, con nói cũng không sao. Sau này… Mẫu hậu sẽ cải chính, Vân nhi, mẫu hậu chỉ cần con đừng tiếp tục dọa mẫu hậu.”
Nhìn đôi mắt mẫu hậu hiện lệ quang, mang theo sự mong chờ, lòng Thái tử mềm nhũn, gật gật đầu, nói: “Vậy mẫu hậu đối với Lục Tông…”
Hoàng Hậu cười nói: “Lần trước Lục Tông tìm đưa con về, trong lòng mẫu hậu rất cảm kích hắn. Trước đây là lòng dạ mẫu hậu nhỏ mọn, sau này tuyệt đối không làm chuyện tổn thương đến hắn.”
Nghe lời nói này, Thái tử mới cảm thấy thoải mái.
·
Vừa về tới Vinh Vương phủ, Đỗ Ngôn liền giao thư cho Lục Tông.
Lục Tông mở ra xem, thấy nét chữ trâm hoa nho nhỏ, gương mặt âm trầm mấy tháng rốt cục xán lạng như trời quang mây tạnh. Đỗ Ngôn đứng ở một bên, đánh giá sắc mặt của Thế tử, lập tức hiểu ý nói: “Vậy, tiểu nhân đi chuẩn bị ngựa cho Thế tử?”
Xe ngựa quá chậm, Thế tử gia nhà ngươi đợi không kịp.
Lục Tông nghe vậy, sắc mặt chợt thu lại, chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Sau đó Đỗ Ngôn dắt ngựa tới, Lục Tông lưu loát xoay người lên ngựa, chạy như bay.
một phát sau, Lục Tông đến Nhất Phẩm cư.
Lên lầu hai, Lục Tông nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, liền thấy cô nương của hắn đang ngồi trên ghế nhỏ, trang phục tỉ mỉ, áo hoa màu hồng phấn, một đóa hoa nhỏ rơi trên mái tóc còn chưa lấy xuống, vô cùng xinh đẹp đáng yêu.
Lúc này nàng đang cúi đầu, nhấc tay chống cằm, nhàm chán thưởng thức ngón tay của mình, hai ngón chỏ chạm chạm vào nhau, giống như sắp chờ đến mức thiếu kiên nhẫn.
Khương Lệnh Uyển nghe được động tĩnh, nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn Lục Tông, lập tức nhoẻn miệng cười, mắt to sáng ngời.
Hô hấp của Lục Tông hơi ngưng lại, hai bước cũng thành ba bước, nhanh chóng tiến đến khom lưng ôm lấy thân hình bé nhỏ. Cằm của hắn đặt lên gáy nàng, đôi tay vững vàng ôm trọn người vào lòng. Thân thể hai người vì ôm quá chặt mà sát đến không có khe hở.
Bị ôm đột ngột, Khương Lệnh Uyển cảm thấy có chút thở không thông, hơn nữa, mặt của Lục Tông cũng có chút mát, sượt qua vùng da cổ của nàng khiến nàng thấy hơi lạnh lạnh. Lục Tông là nam nhân không thường lộ hỉ nộ của hắn ra ngoài, nhưng đối với nàng, từ trước đến nay hắn không hề như vậy. Nàng bị hắn ép tới, khẽ ngẩng đầu, duỗi ra tay tay xoa xoa đầu của hắn, tóc của hắn khá cứng, đâm vào tay nàng, mở miệng nói: “Chúng ta nói chuyện nghiêm túc, có được không?”
Lục Tông ôm một lúc, mới buông lỏng tay. hắn cúi đầu nhìn nàng, chỉ là đôi tay vẫn vòng qua eo nhỏ.
Khương Lệnh Uyển thấy đôi mắt nóng rực của Lục Tông vẫn chăm chú nhìn vào mình, cũng cảm thấy hơi mất tự nhiên, liền mở miệng hỏi: “Tông biểu ca tìm thấy Thái tử ở nơi nào? Thái tử không có chuyện gì chứ?”
Lục Tông không nói đến Thái tử, không muốn nàng biết chuyện của Thái tử có liên quan đến Tiết Tranh khiến nàng lo lắng, nhưng hắn vẫn trả lời: “Đường phủ ở Ninh Châu.”
Khương Lệnh Uyển chỉ thuận miệng hỏi, nhưng vừa nghe tới Đường phủ Ninh Châu, liền cảm thấy có chút quen tai, Nàng chợt nhớ tới chuyện Tiết Tranh bị cô cô đưa đi Ninh Châu đã nửa năm nay… Vậy Thái tử hắn…
Lục Tông nhìn đôi mắt của nàng, liền biết nàng nghĩ gì trong lòng. hắn giơ tay vuốt ve gương mặt nhỏcủa nàn, cảm thấy dường như lại gầy đi một chút, không khỏi hơi nhíu mày. hắn nói: “Chính là nhà thúc thúc của Tiết Tranh, Thái tử ở Đường phủ suốt ba tháng.”
Khương Lệnh Uyển kinh ngạc, cảm thấy bản thân dường như đã đánh giá thấp sự chấp nhất của hắnđối với Tiết Tranh. Nhưng nàng biết, Tiết Tranh quả quyết hơn mọi cô nương bình thường khác, nàng đã quyết định thì sẽ không thay đổi. Cho dù Thái tử có dính chặt lấy, thì Tiết Tranh cũng sẽ không dao động. Hơn nữa, vị phu quân đời trước của Tiết Tranh là biểu đệ của tỷ ấy, cũng chính là vị công tử kia của Đường phủ - Đường Cử.
Khương Lệnh Uyển vẫn có chút lo lắng, nói: “Vậy Tranh biểu tỷ…”
Lục Tông nói: “Thái tử không chịu trở về, là Tiết Tranh đánh ngất hắn, sau đó ta xách hắn về.”
Khương Lệnh Uyển thở phào nhẹ nhõm.
Nàng vốn lo lắng sau ba tháng sớm chiều ở chung sẽ khiến Tiết Tranh bị dao động.
Lục Tông thấy nàng không hỏi, lúc này mới buông mày xuống nhẹ giọng nói: “Nàng không hỏi ta chuyện gì sao?”
Nàng hỏi Thái tử, hỏi Tiết Tranh, chỉ không hỏi hắn.
Nghe ngữ khí của Lục Tông, Khương Lệnh Uyển chợt cảm thấy buồn cười, gương tay nặn nặn gương mặt tuấn tú của hắn, giống như đang vò một chú cún to xác, âm thanh mềm mại nói: “không phải huynh đang đứng trước mặt muội đây sao? Tông biểu ca vô cùng lợi hại, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Xem như là đang khích lệ hắn, Lục Tông nghe vậy, trong lòng vui mừng, theo bản năng nắm lấy tay nhỏcủa nàng, không nỡ buông ra.
Khương Lệnh Uyển không còn cách nào, hai người cùng nhau ngồi xuống nói chuyện, chỉ là chút việc vặt bình thường, nhưng Lục Tông nhìn miệng nhỏ mở rồi lại đóng của nàng, làm hắn nghe cũng khôngquá chăm chú. Khương Lệnh Uyển vui vẻ chia sẻ tin tức với hắn: “... Hôm qua tẩu tẩu của muội mang thai, khiến cho ca ca vui mừng vô cùng. Chờ cháu ngoại sinh ra, muội sẽ trở thanh cô cô.”
cô cô xinh đẹp như vậy, cháu ngoại sẽ rất yêu thích.
Lục Tông nghe nàng nói, trên mặt cũng không lộ ra quá nhiều cảm xúc, dù sao cũng không phải hắnlàm cha.
Khương Lệnh Uyển thấy hắn không có hứng thú, cũng biết đại nam nhân như hắn không thường để ý đến chút chuyện lặt vặt, nàng cũng không tiếp tục nói nữa, chỉ theo bản năng cúi đầu, liếc mắt nhìn giày của hắn, nói: “Giày của Tông biểu ca bẩn rồi.”
Nghe vậy, Lục Tông cúi đầu nhìn.
hắn đến vội, đương nhiên là không kịp thay y phục và giày, lúc này thấy giày đúng là có dính chút bùn. Lục Tông làm việc không chu toàn mọi thứ như Khương Lệnh Uyển, hắn không câu nệ tiểu tiết, chỉ hơi bẩn một chút, chuyện nhỏ này cũng không quá quan trọng. Lục Tông vừa định mở miệng nói khôngsao, liền thấy tiểu cô nương bỗng đứng dậy, tiến về phía bàn cách đó không xa.
trên vàn đặt một chiếc túi vải, không biết có thứ gì. Nhưng nhìn hình dáng, Lục Tông vẫn có thể đoán ra được, trong lòng vui mừng khó tin, khóe miệng không kiềm chế được hơi nhếch lên.
Khương Lệnh Uyển đi tới, hai tay giơ lên, giống như hiến vật báu, đưa đến trước mặt cho Lục Tông: “Vừa vặn đổi đôi mới… nếu có xấu, Tông biểu ca sẽ không ghét bỏ chứ?” nói xong, gò má nàng hiện lên vẻ ửng đỏ, đôi mắt to chớp chớp nhìn về phía hắn, dường như đang chờ hắn khen nàng.
Lục Tông muốn nói, hắn đương nhiên sẽ không chê, chỉ là khi ánh mắt tiếp xúc thân mật với hai cái bánh chưng nhỏ đáng yêu, đôi môi hắn hơi mím lại.
“Tông biểu ca sẽ đeo chúng chứ?" Khương Lệnh Uyển lại bồi thêm một câu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc