Ngô Gia Kiều Thê - Chương 04

Tác giả: Mạt Trà Khúc Kỳ

Chương 4: Tỷ muội
Khương Lệnh Huệ nói: “Lục muội muội, vậy chúng ta cùng đi thôi.” Nàng cũng muốn nhìn xem Lục muội muội này chỉnh Khương Lệnh Đề như thế nào.
Khương Lệnh Uyển tỉnh táo lại, không suy nghĩ thêm về những phiền lòng ở kiếp trước nữa, nhưng hôm nay nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn êm dịu này của Khương Lệnh Huệ, tóm lại là không thể yêu thích nổi. Nếu là trước đây, nàng còn cố gắng châm chước một phen, nhưng hôm nay nàng cũng không cần phải châm chước nữa… Nàng chỉ là một tiểu oa nhi bốn tuổi, có thể thị sủng sinh kiêu, tùy tiện nổi nóng. Khương Lệnh Uyển nói: “Ta muốn một mình đến xem Tứ tỷ tỷ.” Nói rồi nàng hướng Đào ma ma: “Đào ma ma, chúng ta đi thôi.”
Thanh âm này nghe chỉ là bi bô, nhưng lại quả quyết dứt khoát.
Khương Lệnh Huệ lập tức nhíu mày, trên mặt có chút khó chịu, liền hướng bóng lưng Khương Lệnh Uyển uy Hi*p: “Sau này chúng ta sẽ không cùng ngươi chơi đùa nữa.”
Nghe âm thanh non nớt của Khương Lệnh Huệ ở phía sau, Khương Lệnh Uyển không khỏi dừng bước, sau đó cong môi cười.
Ân, như vậy cũng vừa vặn.
Ngược lại, nàng cũng không thích ở cùng hai người này.
Một bên Đào ma ma lại vô cùng kinh ngạc, liếc nhìn tiểu cô nương đầy tức giận phía sau, hướng Khương Lệnh Uyển nói: “Lục tiểu thư không phải thích cùng Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư chơi đùa sao?” Bên trong Vệ Quốc Công phủ này, Lục tiểu thư cùng hai vị tiểu tư này xấp xỉ tuổi nhau, ở tuổi này, tất nhiên là ham chơi đến quên trời đất, bạn chơi cùng chắc chắn không thể thiếu.
Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu lên, gương mặt thiên chân vô tà, vẻ mặt mê man nhìn Đào ma ma: “Có sao?” Sau đó nháy mắt một cái, cười dài nói, “Đào ma ma, ta mới là không thích Nhị tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ.”
Đào ma ma kỳ thực cũng không thích hai vị tiểu thư kia lắm. Đặc biệt Tam tiểu thư, thường giựt dây Lục tiểu thư bắt nạt Tứ tiểu thư, còn nhỏ tuổi lại gây xích mích ly gián.
Lục tiểu thư tránh xa Tam tiểu thư một chút, tự nhiên là chuyện tốt.
Đào ma ma cũng không hỏi thêm nữa.
Thanh Hà cư trước mặt có một cái ao sen, lần này hoa sen mập mạp còn chưa nở rộ, màu lục bích của lá sen phía dưới được tôn lên, có vẻ đặc biệt mềm mại xanh biếc. Khương Lệnh Uyển nghĩ, Thanh Hà cư tuy hẻo lánh, ngược lại cũng là nơi thanh tĩnh. Chỉ là nàng xưa nay yêu thích náo nhiệt, kiếp trước lại coi trọng mặt mũi, mọi thứ đều thích phô trương.
Ở phương diện này, Lục Tông đúng là vô cùng thỏa mãn lòng hư vinh của nàng.
Cho nên đây đại khái cũng là một trong những nguyên nhân nàng không muốn đổi phu quân. Dù là trọng sinh, cũng không tìm được một người phu quân thứ hai làm nàng thỏa mãn như Lục Tông.
Khương Lệnh Uyển tiến vào sân trong của Thanh Hà cư, nhìn thấy tiền viện trồng hai cây táo, bên cạnh một cây có một nha hoàn y phục màu xanh lục cầm chổi quét sân, tuổi không lớn lắm, cũng khoảng mười hai mười ba tuổi, cúi đầu chăm chú làm việc. Có lẽ là không nghĩ tới sẽ có người đến, nha hoàn kia nhìn ma ma nha hoàn cùng một tiểu bánh bao, sửng sốt một hồi mới phản ứng được, vội vàng hành lễ: “Lục...Lục tiểu thư.”
Lúc này Thôi di nương ở bên trong nghe được động tĩnh liền đi ra.
Thôi di nương mặc một thân màu trắng, vạt áo ngoài hình in lá trúc cùng hoa mai đỏ tươi, phía dưới là váy dài màu trắng ngà thêu bạch ngọc lan, trên đầu vấn kiểu uy đọa kế* đơn giản, khuôn mặt hình trái trứng kiều mỹ thanh lệ, nhu nhược đáng yêu. Nói đến Thôi di nương này, lúc trước là nha hoàn hầu hạ bên người Khương Nhị Gia, sau vì dung mạo xinh đẹp, mới bị Khương Nhị Gia thu làm thi*p. Bây giờ nhìn Thôi di nương, Khương Lệnh Uyển liền cảm thấy khuôn mặt này có chút quen thuộc, nghĩ kĩ lại thì Tứ tỷ tỷ nàng ngày sau lớn lên, cùng Thôi di nương có sáu, bảy phần giống nhau, đặc biết thần thái nhu nhược giữa hai lông mày. Lúc này, Khương Lệnh Uyển nhất thời dấy lên cảm giác thân thiết.
*Uy đọa kế: kiểu tóc 乃úi lệch về một bên, rủ về một phía
Thôi di nương kinh ngạc nói: “Lục tiểu thư?”
Khương Lệnh Uyển bước từng bước nhỏ đi tới, có điều bây giờ vóc người nàng thấp bé, giống như một Tiểu Đậu Đinh*, đương nhiên phải ngẩng đầu lên mới có thể nói chuyện cùng Thôi di nương. Dáng người nho nho nhưng lại cực kì lễ phép, khách khí nói: “Di nương, Tứ tỷ tỷ có ở đây không? Hôm qua cha mang về ít quả vài, ta muốn cho Tứ tỷ tỷ nếm thử.”
*Tiểu Đậu Đinh: cậu bé mọc lá mầm trên đầu ở bên trung ấy)))
Thôi di nương chợt sững sờ, bàn tay giấu trong tay áo cũng theo bản năng nắm lại.
Nàng làm sao không biết tình tính Lục tiểu thư này? Hôm nay sợ là đến làm khó Đề nhi. Phải biết rằng Lục tiểu thư này là hòn ngọc quý trên tay Quốc Công gia, tuy rất được người khác yêu thích, nhưng thời điểm bắt nạt người đều không hề nương tay, tất cả đều là những biện pháp tinh quái, khiến người bên ngoài cũng không làm gì được nàng.
Thôi di nương tưởng niệm nữ nhi, lúc này còn có chút thần trí không rõ, tâm trạng tê rần, vội nói: “Lục tiểu thư, sự tình lần trước, là do Đề nhi không đúng, thi*p thân hướng Lục tiểu thư xin lỗi.”
Khương Lệnh Uyển hiểu được Thôi di nương đang hiểu lầm.
Nàng biết cái ngày mình ngã chổng vó kia, Thôi di nương cố ý dẫn theo Khương Lệnh Đề đến Đông viện cầu tình, thậm chí ở trước mặt nương quỳ xuống. Mẫu thân yêu thương nàng, đối với Tứ tỷ tỷ có chút thành kiến, tất nhiên thờ ơ không động lòng, chỉ ở bên trong chăm sóc không cho nàng đi ra ngoài. Chỉ là cha rộng lượng, nói chỉ là tiểu hài tử bất cẩn trong lúc chơi đùa, không cần lo lắng, rồi mới sai người đưa mẹ con Thôi di nương trở về, cũng nói với Khương Nhị Gia không làm khó dễ mẹ con bọn họ.
Hôm nay nàng đến Thanh Hà cư, tất nhiên Thôi di nương cho rằng nàng định đến tính sổ.
Khương Lệnh Uyển biết mình có một gương mặt bánh bao đáng yêu, tức khắc con ngươi hơi động liền có biện pháp, vội cười khanh khách lôi kéo ống tay áo Thôi di nương, nói: “Di nương, ta là tới tìm Tứ tỷ tỷ đi chơi. Ta là thật tình yêu thích Tứ tỷ tỷ.”
Thôi di nương bán tín bán nghi, nhìn gương mặt quá giống Chu thị thu nhỏ, càng nhìn càng thấy trắng mịn đáng yêu, làm sao cũng không thể khiến người ta sinh chán ghét được. Thôi di nương cũng không có cách nào, chỉ đành đem người mang vào phòng.
Gian nhà đơn sơ, Thôi di nương cũng không có gì ngon để chiêu đãi, liền kêu người đem lên chút dưa lê.
Dưa lê cắt thành khối nhỏ, bên trên cắm tăm làm bằng trúc để tiện ăn uống. Khương Lệnh Uyển lại không ăn, chỉ cảm thấy Thanh Hà cư chi phí so với nàng tưởng tượng còn bết bát hơn, nàng liếc mắt nhìn đĩa dưa lên trên bàn, thần nghĩ dưa lê này có lẽ Thôi di nương còn không nỡ ăn.
Hơn nữa, nàng vừa vào phòng liền cảm thấy có chút oi bức. Bây giờ là buổi sáng, nếu oi bức như vậy, đến buổi trưa chẳng phải sẽ thành Ⱡồ₦g hấp? Khương Lệnh Uyển nghĩ, một lát sai người mang chút băng khối đến. Lại nhìn vật trang trí trong phòng, đều là không cũ không mới. Phía trước cửa sổ đặt một bình hoa cũ vẽ hình hoa đào, bên trong cắm mấy đài sen mới, phía trên còn dính sương sớm, đại khái là mới vừa hái từ ao sen phía ngoài lên.
Còn may bố trí vẫn tính sạch sẽ, ấm áp thoải mái.
Chỉ là Thanh Hà cư này không chỉ đơn sơ, hạ nhân cũng ít, nàng nhìn thấy tổng cộng chỉ có một ma ma cùng hai nha hoàn.
Thôi di nương cũng không biết Khương Lệnh Uyển định làm gì, nhìn dáng người nhỏ nhỏ, trắng trẻo non nớt, cùng thân thể như ngọc, mặt mày tinh xảo, thật là xinh đẹp. Đáng tiếc tiểu cô nương đẹp đẽ như vậy, lúc nào cũng thích bắt nạt Đề nhi của nàng. Thôi di nương thầm nghĩ nàng thật sự không trêu chọc nổi Lục tiểu thư này, lúc nào cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhi bị oan ức. Cũng tốt là Lục tiểu thư này không tính quá được nuông chiều, chỉ đơn thuần là nghịch ngợm, nội tâm cũng không xấu.
Nhưng hôm nay nhìn kĩ, Thôi di nương cảm thấy Lục tiểu thư này có chút không giống. Rõ ràng là một tiểu oa nhi bốn tuổi, so với Đề nhi của nàng còn nhỏ hơn một tuổi, nhưng cử chỉ thần thái lại khéo léo hơn nhiều, khiến nàng có chút không dám coi nàng là tiểu oa nhi để đối xử.
Khương Lệnh Uyển không thấy người, mới hướng Thôi di nương hỏi: “Tứ tỷ tỷ đâu?”
Thôi di nương vẫn có chút không yên lòng, nhất thời trong lòng vô cùng do dự. Khương Lệnh Uyển lại hỏi: “Là ở bên trong sao?”
Nói xong liền để Đào ma ma vén rèm che lên, tự mình bước từng bước ngắn ngủn đi vào.
Khương Lệnh Uyển vừa vào bên trong, liền thấy Khương Lệnh Đề ngồi trên giường nhỏ.
Thấy nàng đi vào, Khương Lệnh Đề sững sờ mở to đôi mắt nhìn, có lẽ là thấy có chút khẩn trương, không lên tiếng.
Khương Lệnh Uyển nhìn gương mặt non nớt này, nhất thời cũng có chút hoảng hốt, phảng phất hình ảnh trong ký ức cùng gương mặt đó gộp lại. Kiếp trước Tứ tỷ tỷ đối với mình mang trong lòng hổ thẹn, ba lần bốn lười giúp đỡ mình. Thậm chí có một hồi nàng suýt ૮ɦếƭ, vẫn là Tứ tỷ tỷ liều mạng thay nàng cản mũi tên. Thế nhưng thân thể Tứ tỷ tỷ từ nhỏ đã mềm yếu, liễu yếu đào tơ, một mũi tên kia suýt chút nữa đã lấy mạng nàng, vẫn là Lục Tông vào cung mời ngự y tới, bảo vệ cái mạng nhỏ của nàng, sau phải ở trên giường tĩnh dưỡng mấy tháng. Tuy là thân thể về sau không có gì đáng ngại, nhưng cả đời không thể làm mẫu thân, nhưng nàng không có nửa phần hối hận vì đã cứu mình. Bây giờ thấy Tứ tỷ tỷ, tuy rằng lớn hơn mình một tuổi, nhưng nhìn gầy gò, đôi mắt đặc biệt lớn, cùng cái chuông đồng có chút tương tự.
Khương Lệnh Uyển hoàn hồn, viền mắt có chút nóng, nhưng cong môi ngọt ngào cất tiếng gọi: “Tứ tỷ tỷ.”
Khương Lệnh Đề một tay nâng khuôn mặt nhỏ có chút gầy gò, suy nhược tái nhợt không một tia huyết sắc, đôi mắt to nhìn Khương Lệnh Uyển, mấp máy môi nhưng lại không biết nên nói gì. Khương Lệnh Uyển ngồi vào bên cạnh nàng, để nha hoàn mở hộp cơm ra, đem ba đĩa bánh ngọt bày lên bàn, lại đem rổ vải tới, sau đó ôm cánh tay nhỏ bé của nàng nói: “Tứ tỷ tỷ, đây là ta đem qua cho ngươi ăn.”
Đào ma ma lại sững sờ, thầm nghĩ: Lục tiểu thư không phải xưa nay không thích người ngoài ᴆụng chạm sao? Ngày thường dù là Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư đều không thân mật như vậy. Hôm nay là làm sao?
Khương Lệnh Đề lúc này tóc 乃úi trái đào, trên 乃úi tóc chỉ có hai sợi dây màu hồng nhạt cố định, không có bất kỳ trang sức nào khác. Váy màu xanh biếc thêu lá trúc trên người cũng là cực kỳ cũ, trang phục này nhìn nửa điểm cũng khống giống tiểu thư Vệ Quốc Công phủ, không giống Khương Lệnh Uyển, còn nhỏ tuổi liền thích chưng diện. Khương Lệnh Đề ánh mắt sững sờ nhìn Khương Lệnh Uyển thân mật ôm cánh tay nàng, hơi kinh ngạc, sau mới đưa mắt nhìn đến mấy đĩa bánh ngọt, theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng.
Thấy Khương Lệnh Đề không phản ứng, Khương Lệnh Uyển nói: “Tứ tỷ tỷ không thích ăn những thứ này sao?”
Lúc này Thôi di nương đứng một mới mở miệng, nói: “Lục tiểu thư, Đề nhi hôm qua phát sốt, bây giờ...bây giờ sợ là còn chưa tỉnh táo lại.” Nói rồi Thôi di nương không nhịn được đỏ mắt. Nữ nhi nàng từ nhỏ cơ thể ốm yếu, thân thể suy nhược, lại còn có một mẫu thân thân phận thấp kém.
Lúc này ngược lại là Khương Lệnh Uyển lo lắng, trên dưới đánh giá một phen, sốt sắng nói: “Tứ tỷ tỷ có chỗ nào không thoải mái? Để ta nói cha thỉnh đại phu cho ngươi.”
Nhìn Khương Lệnh Uyển lo lắng cho mình như vậy, Khương Lệnh Đề nãy giờ không nói gì giờ mới mở miệng, nói: “Không...không cần, tỷ không có chuyện gì.” Âm thanh của Khương Lệnh Đề trầm thấp, nhược nhược, nghe như chú mèo nhỏ tội nghiệp.
Khương Lệnh Uyển thấy Khương Lệnh Đề tuy gầy, nhưng sắc mặt cũng không tệ, đại khái là không có gì đáng ngại, liền động viên nói: “Không có việc gì là tốt rồi, ngày sau nếu Tứ tỷ tỷ có chuyện gì, cứ việc tìm muội.” Nói rồi nàng hướng Khương Lệnh Đề cười ngọt ngào.
Khương Lệnh Đề nhìn Lục muội muội trước mắt, chỉ cảm thấy hai người chưa bao giờ thân thiết tới vậy, Lục muội muội này của nàng ngọc tuyết đáng yêu, khuôn mặt mập mạp bánh bao thật là khiến người ta yêu thích, cho dù nàng có bị bắt nạt, cũng không cách nào chán ghét Lục muội muội đáng yêu như thế.
Khương Lệnh Uyển vẫn tiếp tục vô thức bán manh, lẩm bẩm nói: “Tứ tỷ tỷ làm sao?” Lại nghĩ tới điều gì đó, ngữ khí đầy chân thành, “Tứ tỷ tỷ, muội biết trước đây là muội không đúng, không nên bắt nạt tỷ. Tứ tỷ tỷ, tỷ có thể tha thứ cho Xán Xán không? Sau này chúng ta làm hảo tỷ muội, có được không?”
Khương Lệnh Đề nhìn Lục muội muội của mình trưng ra gương mặt bánh bao vô hại, chỉ cảm thấy tâm can mình đều mềm nhũn. Huống chi, nàng trước giờ vẫn chưa từng tức giận.
Khương Lệnh Uyển biết Khương Lệnh Đề còn chút kiêng dè, dù sao nàng bắt nạt người ta cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng hôm nay lúc trang điểm, nhìn khuôn mặt bánh bao mập máp trắng trẻo trong gương, mắt to long lanh, khiến cho người khác không thể nổi lên cảm giác chán ghét, tạo ra cảm giác yếu đuối, Tứ tỷ nhất định sẽ mềm lòng, vô cùng đáng thương nói: “Tứ tỷ tỷ vẫn không chịu tha thứ cho Xán Xán sao?” Nói liền ủy khuất chu môi, hốc mắt ươn ướt, đầu nhỏ buông xuống, muốn đáng thương bao nhiêu thì có đáng thương bấy nhiêu.
Khương Lệnh Đề làm sao chống đỡ được?
Sợ rằng tiểu bánh bao sau một khắc sẽ khóc, vội nói: “Muội… Muội đừng như vậy… Lục muội muội, tỷ không có giận ngươi.”
Khương Lệnh Uyển giương mắt, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy ống tay áo Khương Lệnh Đề, chớp chớp đôi mắt to ướt nhẹp, cẩn thận hỏi: “Cái kia… Tứ tỷ tỷ tha thứ cho Xán Xán?”
Khương Lệnh Đề nhanh chóng gật đầu.
Khương Lệnh Uyển liền tươi cười rạng rỡ, nói: “Tứ tỷ tỷ ăn chút bánh ngọt đi, ăn rất ngon.” Khương Lệnh Uyển chị lo Tứ tỷ tỷ không tin nàng, vội cầm lên một khối bánh mì bơ sữa hình hoa hồng nhét vào miệng mình, nhưng mà miệng nàng quá nhỏ, chỉ có thể nhét được một nữa. Nàng cắn một nửa, vừa ăn vừa nhìn Khương Lệnh Đề, “Tứ tỷ tỷ yên tâm rồi chứ?”
Khương Lệnh Đề nhìn Khương Lệnh Uyển ăn đến mức quai hàm căng phình, nhìn như tiểu thanh oa*, vừa buồn cười vừa đáng yêu, nhất thời không nhịn được, “Phụt” một tiếng liền bật cười.
*Tiểu thanh oa: ếch xanh nhỏ)) chị tưởng tượng cũng thật phong phú
Nàng vốn có chút thèm ăn, lúc này lại thấy Lục muội muội ăn đến hài lòng như vậy, trong lòng có chút rục rịch, mà sau một khắc đã thấy Khương Lệnh Uyển cầm lấy một khối bánh gạo nếp nhân kem trực tiếp đưa đến bên miệng nàng.
Khương Lệnh Đề cúi đầu nhìn đôi bàn tay nhỏ, tâm tình có chút cảm động.
Trên mu bàn tay còn chút vụn bánh mì, nhưng một chút cũng không có vẻ dơ, có lẽ do bàn tay nàng mập mạp, đôi tay nhỏ này mềm mại nhiều thịt. Khương Lệnh Đề nhất thời đối với vị đường muội này có thêm vài phần hảo cảm, cười tủm tỉm cắn một miếng bánh gạo nếp trên tay nàng, sau đó cầm lấy nửa còn lại tiếp tục ăn.
Thấy nàng rốt cuộc cũng tiếp nhận, Khương Lệnh Uyển không nhịn được cười, nghiêng đầu nhỏ nhìn Khương Lệnh Đề nói: “Tứ tỷ tỷ, ăn ngon không?”
Khương Lệnh Đề cũng mỉm cười nói: “Ăn ngon.”
Thôi di nương nhìn hình ảnh hài hòa như vậy, nhất thời viền mắt cũng không nhịn được mà đỏ lên. Lúc trước nàng đối với Lục tiểu thư còn chút cảnh giác, lúc này mới thật sự tin nàng là thật tâm đối tốt với nữ nhi. Nữ nhi luôn đi theo bên người nàng, không có bạn chơi, lần nào cũng thiết tha mong chờ nhìn ba tiểu cô nương còn lại trong phủ một đường vui cười đùa giỡn, mà nàng thì chỉ có thể đứng nhìn xa xa mà ước ao.
Tuy rằng Lục tiểu thư có lúc thích bắt nạt Đề nhi, nhưng nàng hiểu được, kỳ thực Đề nhi một chút cũng không ghét Lục tiểu thư, trái lại vô cùng yêu tích đường muội này. Nàng luôn cảm thấy mình lớn hơn một tuổi, nên nhường muội muội, dù là bị nàng bắt nạt trêu đùa, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ —— tóm lại là có người chịu cùng nàng chơi đùa.
“Di nương, Tứ tỷ tỷ, mẫu thân chắc là đang tìm ta, ngày mai ta lại tới.” Khương Lệnh Uyển biết lúc này nếu không trở về, mẫu thân chắc chắn sẽ sốt ruột, liền tạm biệt Khương Lệnh Đề cùng Thôi di nương.
Giữa tiểu hài tử trong thời gian ngắn luôn có thể bồi dưỡng được tình cảm, Khương Lệnh Uyển lại còn quyết định kiếp này muốn che chở người đường tỷ này, tất nhiên sẽ đào tâm can ra để đối tốt với nàng. Khương Lệnh Đề tất nhiên có thể cảm giác được chân tâm cùng thành ý của tiểu đường muội này, hơn nữa tiểu đường muội lớn lên xinh đẹp đáng yêu như thế, nàng vốn là yêu thích còn không kịp.
Khương Lệnh Uyển xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, bỗng nghĩ tới điều gì, bước chân ngắn cộp cộp đến trước mặt Khương Lệnh Đề, đôi tay ôm cổ của nàng, trên mặt nàng hôn “Bẹp” một cái.
Trước đây mặc kệ nàng làm sai sự tình gì, chỉ cần làm vậy với Lục Tông, Lục Tông sẽ ngay lập tức mặt mày hớn hở.
Quả nhiên, Khương Lệnh Đề ngụm nước miếng còn lưu lại trên mặt mình, vui vẻ cười cười.
Lục muội muội rốt cục cũng chịu cùng nàng chơi đùa.
Khương Lệnh Uyển nhảy nhót chạy về.
Bây giờ nàng còn nhỏ tuổi, không cần dùng cử chỉ của đại gia khuê tú ràng buộc chính mình, thật sự là không thể tốt hơn. Trước đây nàng lúc nào cũng phải chú ý cử chỉ lời nói của chính mình, ngay cả dùng điểm tâm cũng chỉ có thể ăn từng miếng nhỏ, cất bước lại phải ung dung tao nhã, phải có phong phạm thục nữ.
Chỉ là nàng vừa ra ngoài sân, liền nhìn thấy mẫu thân mình lông mày nhíu chặt đang chờ nàng.
Khương Lệnh Uyển le le đầu lưỡi nhỏ, biết mình tránh không thoát, liền hướng Chu thị đi tới. Chu thị ôm lấy nữ nhi, im lặng không nói, chờ nàng tự mở miệng nói chuyện.
Nhưng Khương Lệnh Uyên lại vô cùng thông minh, biết Chu thị đang tức giận, vội ôm cổ Chu thị, hôn lên gương mặt kiều mỹ xinh đẹp của nàng một cái, mềm giọng nói: “Xán Xán thích mẫu thân nhất, để nương lo lắng, là Xán Xán không đúng, nương đừng tức giận.”
“Tiểu láu cá, chỉ biết nói tốt nịnh mẫu thân.” Tuy nói như vậy, nhưng trên mặt Chu thị đã nhiễm ý cười, chỉ duỗi tay nắn nắn gương mặt nhỏ mập mạp của nữ nhi, giả vờ hung ác nói, “Nếu còn có lần nữa, xem mẫu thân làm sao trừng trị ngươi.” Lời nói tuy dữ dằn, nhưng gương mặt lại quá kiều mỹ, một chút cũng không thấy hung ác.
Khương Lệnh Uyển cười hắc hắc, để mẫu thân tùy ý miết khuôn mặt nhỏ mập mạp của nàng, ngoan ngoãn như một chú mèo con.
Nháy mắt liền đến ngày phát tang của Vinh Vương phủ.
Khương Lệnh Uyển cố ý mặc một thân váy mềm nhạt màu, trên đầu không đeo trâm hoa, chỉ dùng dải lụa đơn giản, nhìn cực kỳ giản dị. Đào ma ma cũng hơi kinh ngạc, Lục tiểu thư thích nhất là chưng diện, tuy nói hôm nay muốn đến dự tang lễ, vậy mà còn nhỏ tuổi lại hiểu được những điều này.
Khương Lệnh Uyển trong lòng lại nói: Bất kể thế nào, Vinh Vương phi cũng là mẹ chồng nàng.
Có điều…
Khương Lệnh Uyển cũng có chút thấp thỏm, nhất thời ngơ ngác nhìn khuôn mặt bánh bao của mình trong gương.
—— cũng không biết Lục Tông lúc còn bé trông như thế nào?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc