Chương 38: Tỏ tìnhSau một tiếng, bài đăng WeiBo này lọt top tìm kiếm.
Mà lúc này, điện thoại của Lê Chi cũng bị gọi dồn dập, cô dứt khoát tắt máy, trước khi tắt còn không quên phát định vị cho Mao Phi Du. Nửa tiếng sau, Mao Phi Du chạy như bay tới, vừa thở hồng hộc vừa chạy một mạch vào quán bar, lúc đó bar đang mở ca khúc, “Quán rượu của anh lại nỡ đóng cửa không cho tôi vào…”
Mao Phi Du cũng chịu phục, “Điện thoại tôi bị người ta gọi liên hồi, sắp nổ luôn rồi, vậy mà cô vẫn còn nhàn nhã ngồi đây uống rượu.” Sau khi ngồi xuống, anh ta gọi ngay một chai bia và tu luôn nửa chai, rốt cuộc cũng bình tâm xuống, “Cuối cùng là cô muốn sao?”
Lê Chi bắt chéo chân, vẫn rất trầm tĩnh, “Đều viết trên WeiBo cả rồi.”
Không có ý truy cứu, chỉ muốn sự thật phơi bày, chỉ truy cầu công lý.
Mao Phi Du đặt chai bia sang phải, đập mạnh đáy chai lên mặt bàn, “Tổ đội của Hứa Niểu Niểu sắp điên lên rồi, vừa thấy cô đăng WeiBo thôi là tôi rời nhà nghỉ luôn. Người đại diện của cô ta nhờ vả tứ phía để liên hệ với tôi, đoán chừng là muốn cô xóa bỏ bài đăng.”
Nói đoạn, anh ta lại hỏi: “Xóa hay không xóa?”
Lê Chi bình tĩnh nói: “Cô ta xin lỗi tôi, tôi liền xóa.”
Mao Phi Du cười cười, “Được nha cô em, giờ lại thích chơi cứng như thế luôn?”
Lê Chi rũ mắt, nhìn chằm chằm vào ly thủy tinh trong tay, “Chỉ là tôi không muốn lại bị sỉ nhục nữa thôi. Những thứ như tôn nghiêm, có đôi khi phải là do bản thân tự giành lấy.”
Mao Phi Du cũng rất thản nhiên, không còn bạo liệt như trước, chỉ hỏi: “Cô đã nghĩ kĩ đến hậu quả chưa? Nếu không biết chừng mực mà thương lượng, công ty đối phương sẽ gây áp lực, dư luận sẽ ảnh hưởng, sau đó fan của người ta cũng sẽ công kích cô. Còn nữa, cô cũng chỉ là khách mời ngôi sao trên chương trình tạp kĩ mà thôi, nếu ê kíp bọn họ muốn thí xe giữ tướng thì cũng là chuyện bình thường.”
Lê Chi gật đầu, “Tôi hiểu.”
“Tốt, hiểu là được.” Mao Phi Du uống xong nửa chai bia còn lại, cúi đầu cười thành tiếng.
Lê Chi nhìn về phía anh ta, “Cười gì?”
Mao Phi Du cười ha ha, “Cười cô rất dũng cảm mà.”
Chắc chắn là không thể về lại phòng nghỉ do ê kíp chương trình sắp xếp rồi. Mao Phi Du đưa cô đi tới trọ ở nhà dân trong thị trấn, còn đặc biệt tìm lấy một ngôi nhà có vị trí vắng vẻ. Mao Phi Du dùng chứng minh thư của mình để thuê phòng, còn Lê Chi thì đi toilet.
Sau khi đã được xác nhận và thuê phòng, không ngờ là anh ta lại ᴆụng phải một người ở hành lang.
Đèn ở lối hành lang cũ kĩ, mờ ảo, vầng sáng hơi ngả vàng để tạo bầu không khí, thoạt nhìn anh ta còn tưởng bản thân nhìn lầm, mãi cho tới khi Khương Kỳ Khôn nghiêng người, để lộ khuôn mặt của Minh Tiểu Kỳ đang đứng sau lưng.
Mao Phi Du vốn đang chào hỏi với Khương Kỳ Khôn, “Xin chào Khương lão sư.”
Sắc mặt Khương Kỳ Khôn vẫn rất bình thường, lịch sự gật đầu một cái, sau đó liền đi lướt qua. Minh Tiểu Kỳ đứng yên lại chỗ, gãi gãi chóp mũi, nghiêng đầu cười với Mao Phi Du.
Mao Phi Du còn đang cảm thấy rất ảo diệu, “Sao em lại ở đây?”
Minh Tiểu Kỳ nháy mắt, “Thăm dò á.”
“Không, không phải, sao em lại ở cùng Khương lão sư?” Mao Phi Du nhíu mày.
Nụ cười của Minh Tiểu Kỳ lại càng kín đáo, “Sao em không thấy chị Lê Chi đâu nhỉ?”
Mao Phi Du đương nhiên hiểu, cô nhóc này đang nói lảng sang chuyện khác, trong lòng anh ta bắt đầu rối rắm như tơ vò, đã lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy rồi, không hiểu ra điều này nghĩa là gì thì đúng là ngu dốt. Bảo sao cô mới trẻ tuổi như vậy mà đã có thể làm trợ lý thực tập ở tổ phim tầm cỡ lớn như là《 Ánh Trăng Trên Tay 》.
Mao Phi Du chợt cảm thấy tiếc nuối, tâm trạng đêm nay lại càng tệ hơn.
Buổi ghi hình thứ hai của《 Cùng Tôi Tới Phương Xa 》được hoàn thành vào buổi chiều. Trước khi làm việc Lê Chi đã suy tính kĩ, chọn đúng thời điểm này, để cho song phương đều có khúc nghỉ. Cô ở lại homestay một đêm, ngày hôm sau hai người bay chuyến sớm nhất về Hải Thành.
Cả công ty chìm trong hỗn loạn, các quản lí cấp cao đều đang gây áp lực lên chị Phong. Chị Phong vừa thấy hai người liền trút giận: “Cánh cứng cáp rồi đó nhỉ? Chuyện quan trọng như thế này là không biết đường xin chỉ thị từ công ty à? Bây giờ hậu quả ác liệt như thế nào các cô cậu có biết không?!”
Mao Phi Du gật đầu như bổ củi,:Dạ dạ dạ, chị Phong xin hãy bớt giận, lát nữa về tôi sẽ mắng cô ấy một trận.”
Chị Phong hừ lạnh, “Tiểu Mao, cậu quên lúc trước bị dạy dỗ thế nào rồi hả?”
Mao Phi Du cứng đờ mặt, nhưng vẫn phải giả dạng vui cười.
Chị Phong khoanh tay trước иgự¢, cao cao tại thượng mà ra lệnh cho Lê Chi: “Lập tức xóa bài cho tôi!”
Lê Chi yên lặng từ nãy tới giờ, ngẩng đầu, ánh mắt cương nghị, “Cô ta nói xin lỗi, tôi sẽ xóa.”
Chị Phong tức tới độ khó thở, “Cô… thái độ của cô thế này là sao?!”
Lê Chi: “Thái độ của cô ta thế nào, thì thái độ của tôi chính là thế.”
“Cô bày đặt cậy mạnh cái gì ở đây? Cô đủ tư cách sao? Một nghệ sĩ như cô thì có được nổi bao nhiêu bản lĩnh, bao nhiêu danh dự cơ chứ? Cô cống hiến cho cái công ty này mới được bao nhiêu? Bây giờ lại còn muốn công ty giúp cô thu dọn cục diện rối rắm này sao?”
Chị Phong là người lợi hại, thủ đoạn chèn ép người khác cực cao tay, nói toạc ra tất cả là có ý đồ đập tan dũng khí của Lê Chi. Đối diện với ánh mắt mỉa mai của chị ta, Lê Chi vẫn bình tĩnh như trước. Cô nói từng chữ một: “Người sai chính là cô ta, không phải tôi.”
Chị Phong tức điếng người, đập bàn, “Tổng giám đốc công ty quản lí đang gọi tôi nát cả máy đây này, trong cái giới này, kiểu gì mà chả có lúc phải chạm mặt nhau, cô làm thế rồi về sau hai người nhìn mặt nhau kiểu gì.”
Lê Chi tuy im lặng nhưng lại thẳng tắp sống lưng, ngóc cái cổ lên, giống như một con thiên nga trắng tao nhã.
Chị Phong bước nhanh tới chỗ cô, từ trên cao mà nhìn xuống cô, tức giận nói: “Cô bày cái vẻ mặt này cho ai xem?”
Lửa giận ngút trời của chị ta suýt chút nữa gây họa lên mặt Lê Chi. Mao Phi Du đột nhiên gõ ván cửa, cười như không cười, nói: “Chị Phong, cô ấy nào dám bày đặt sĩ diện đâu.”
Chị Phong quát lớn một tiếng, “Cậu câm miệng cho tôi! Dựa vào bản lĩnh mà nói chuyện!”
Mao Phi Du: “Lê Chi cũng không phải là chưa từng kiếm tiền cho công ty. Nghệ sĩ nhà mình gặp chuyện oan ức, chẳng phải công ty chủ quản nên ủng hộ cô ấy tìm lại công bằng cho bản thân sao?!”
Chị Phong giận tím ngươi, hung bạo nói: “Cậu!”
Khí thế của Mao Phi Du cũng không kém cạnh chị ta, hung hãn quay lại, nói: “Đi!”
Sau đó không nói thêm lời nào, trực tiếp nắm lấy tay Lê Chi kéo đi, đường đường chính chính rời khỏi công ty.
Lúc ngồi trên xe, Lê Chi lúc này mới bật thốt, “Anh Tiểu Mao nhá, đỉnh ghê luôn.”
Mao Phi Du cười, “Đỉnh bằng cô sao?”
Lê Chi xấu hổ cúi đầu, vặn vẹo ngón tay.
“Không sao, đừng suy nghĩ nhiều.” Mao Phi Du dập tắt thuốc lá, khởi động xe, “Cô làm sai chuyện gì đâu, cô không sai.”
Chuyện của Lê Chi gây lùm xùm lớn, nhưng chiều hướng dư luận vẫn tương đối khách quan. Cô ra chiêu độc, tung cả video ra, cơ bản là dùng một đao đâm ૮ɦếƭ Hứa Niểu Niểu. Đương nhiên là fan của Hứa Niểu Niểu không phục, rất nhanh liền đáp trả, nói đây là video photoshop, rồi lại nói ẩn ý là Lê Chi háo danh, khiến cô bị người qua đường cười nhạo, mất đi thiện cảm.
Hứa Niểu Niểu cũng không phải dạng vừa, mới sáu giờ sáng đã đăng một đoạn văn dài lên WeiBo, kể lể oan ức các thứ, sau đó đăng ảnh chụp chiếc lắc tay kia của mình, nói đây là một mẫu thiết kế riêng, cái của Lê Chi là hàng giả. Bài đăng này khiến các fan trung thành lại càng thêm quyết tâm, các fan bắt đầu công kích mãnh liệt WeiBo của Lê Chi. Hơn nữa, có một vài nhà làm phim còn like post này, thực chất chỉ là sự ủng hộ ngoài mặt. Cũng có vài phần phản ánh ngược lại.
WeiBo của Lê Chi biến thành chiến trường, lại còn bị một vài thành phần ngôn luận nhục mạ chiếm cứ. Nhấp vào trang cá nhân, chỉ toàn là những lời châm chọc khiêu khích, cùng với mấy lời đay nghiến cả gia đình, họ hàng.
Buổi chiều hôm ấy, Tống Ngạn Thành đang ngồi trong văn phòng ở tập đoàn Bách Minh, Quý Tả có thể nhìn ra, tâm trạng của sếp anh ta hôm nay không tốt.
Tống Ngạn Thành là một người có thói quen sinh hoạt rất khoa học, anh vốn không bao giờ tham sự những sự kiện xã giao dư thừa, trong điện thoại cũng có rất ít các app mạng xã hội. Nhưng hiện tại, anh lại cứ ôm khư khư lấy cái điện thoại, thỉnh thoảng lại xem, sau đó lại khóa màn hình, rồi chưa đầy hai phút sau lại mở lên.
Quý Tả cảm thán, “Lê tiểu thư làm nghề này cũng thật vất vả.”
Tống Ngạn Thành lườm anh ta, “Ngành nghề nào mà chẳng vất vả, đều có những thời điểm phải chịu ấm ức, gian nan.”
Quý Tả hỏi: “Có cần liên hệ bên quan hệ xã hội không?”
Tống Ngạn Thành chống cằm, gáy anh gối lên ghế, hơi đung đưa. Anh cau mày lại, chắc là đang nghĩ sâu tính kĩ. Quý Tả hợp thời nhắc nhở, “Cô gái tên Hứa Niểu Niểu này là một ngôi sao nữ, là…bạn gái của anh họ anh. Năm ngoái cô ấy vừa mới được debut qua một chương trình tài năng, chính người đó cũng cấp cho không ít tài nguyên.”
Tống Ngạn Thành nghe xong, khẽ đưa bàn tay đang chống cằ lên nghe ngang mắt, lãnh đạm nói: “Cái này cũng không lạ gì.”
Mấy người anh họ của anh, ngoại trừ Tống Duệ Nghiêu, còn lại đều là mấy cậu ấm phong lưu. Thực chất, người anh con nhà cô họ này, rất sĩ diện, cũng rất keo kiệt.
“Lấy hợp đồng mua lắc tay cùng với bằng chứng chuyển qua cho người đại diện của Lê Chi đi, anh ta sẽ biết nên làm thế nào.” Tống Ngạn Thành đứng lên, cài lại âu phục, gọi điện thoại cho Mạnh Duy Tất, “Mày đang ở đâu?”
Mạnh Duy Tất: “Mày không biết tao đang ở đâu, nhưng tao lại biết rõ mày tìm tao có việc gì.”
Tống Ngạn Thành: “Đừng nói nhảm nữa, mày mau đi giúp cô ấy đi đã, hôm khác, à không, ngay hôm nay, tao mời mày uống rượu.”
Mạnh Duy Tất ở đầu dây bên kia lại cười: “Tao giúp mày dỗ bạn gái, vậy mày có thể giúp tao mang bạn gái cũ về đây không?”
Tống Ngạn Thành hít sâu một hơi, “Quấy rầy rồi.”
“Không làm khó mày nữa, nói chuyện nghiêm túc này.” Dù xét về mặt cảm giác hay xét về mặt hữu nghị, Mạnh Duy Tất luôn là một người có thể tín nhiệm, “Tao sẽ giúp mày xử lí.”
Nhưng mới ngắt điện thoại chưa đến hai phút, Mạnh Duy Tất đã nhắn tin lại: “Sợ là không thể đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân rồi.”
Trong lúc bài đăng tố Lê Chi đeo hàng giả kia của Hứa Niểu Niểu có khả năng khiến cô ta lật kèo, Hoàng Trạch bỗng nhiên đăng một bài, chỉ có duy nhất một cái icon mỉm cười, sau đó còn kèm theo một đoạn video dài 25 giây.
Thì ra, khi Hứa Niểu Niểu ném lắc tay của Lê Chi đi vô tình lại bị Hoàng Trạch và trợ lí lúc đó vừa mới đi tìm đồ về, thành ra là cậu và trợ lí đã chứng kiến từ đầu tới cuối. Cái video ghi hình này là đúng lúc Hứa Niểu Niểu đang xoay người về hướng ruộng, làm động tác ném.
Chứng cứ vô cùng xác thực, hết đường chối cãi.
Hoàng Trạch là khách mời cùng chương trình, lại là gương mặt mới cực hot trong làng giải trí, có vô vàn fan, đây mới là người thực sự có thể gây hấn cô ta.
Trong tích tắc, WeiBo bùng nổ.
WeiBo của Hứa Niểu Niểu bị người ta tàn sát, chỉ toàn là cười chế nhạo ha ha ha ha.
Bản thân Lê Chi cũng rất bối rối, vội vàng lên WeChat liên hệ với Hoàng Trạch. Nửa tiếng sau Hoàng Trạch mới trả lời, thả một cái icon meo meo sảng khoái: “Em chỉ là thấy chuyện bất bình nên ra tay tương trợ thôi, không sao đâu, đừng suy nghĩ nhiều làm gì, em chỉ là không quen nhìn mấy chuyện như thế này.”
Chuyện làm cho hướng dư luận đổi hoàn toàn chính là, vào lúc chập tối, Khương Kỳ Khôn lại nhấn like bài viết của Hoàng Trạch.
Vậy là trong nháy mắt, Lê Chi suýt chút nữa bật khóc.
Một lưu lượng tiểu sinh thay cô tìm lại công bằng chính nghĩa, một vị diễn viên gạo cội vì cô mà chứng nhận một phần công lý. Hứa Niểu Niểu là người được tuyển chọn từ một chương trình tài năng, ngay trong quá trình tranh đấu vốn đã tồn tại rất nhiều nghi kị, nói đạo đức của cô ta không xứng với vị trí mà cô ta đang có, ám thị chính là cô ta đã dùng quy tắc ngầm. Lần này, mấy người qua đường ủng hộ cô ta đều đã bị diệt sạch sẽ.
Sau khi để sự tình lên men vài giờ, đến tám giờ tối, Hứa Niểu Niểu cuối cùng không gánh nổi nữa, đăng bài xin lỗi công khai trên WeiBo:
[Vì sự ích kỉ của bản thân, tôi đã phạm sai lầm rất trẻ con, bất kể tiền căn hậu quả là gì, tôi thừa nhận là đã làm tổn thương đồng nghiệp. Xin Lê Chi hãy chấp nhận lời xin lỗi của tôi. Vô cùng xin lỗi, đã khiến mọi người thêm phiền lòng. (icon khóc lóc) (icon khóc lóc)]
Bình luận vẫn châm biếm như cũ:
[Ai muốn biết văn mẫu ngôn ngữ của hoa sen trắng* mời tham khảo tại đây. ]
(*) Bạch liên hoa/ hoa sen trắng: là một thuật ngữ châm biếm của cư dân mạng Trung Quốc, ám chỉ một người nào đó thích tỏ ra ngây thơ trong sáng, lúc nào cũng mong manh dễ rơi nước mắt nhưng lòng dạ đen tối.
[Nói lời xin lỗi vốn là điều mà cô phải làm, còn có chấp nhận hay không thì phải tùy thuộc vào Lê Chi, ai vừa nhìn vào cũng biết sẽ thế nào rồi.]
[Tôi khinh, mau trả lại tiền tôi vote cho cô trong trận đấu năm năm trước đây.]
[So hai bên mà xem, Lê Chi dù rất tức giận nhưng vẫn rất khí thế và ổn trọng.]
Chuyện không ai ngờ tới chính là, có một cư dân mạng tinh mắt phát hiện ra:
[Gượm đã, nhãn hiệu tư nhân cao cấp H năm nay mới ra một mẫu mới, trong website chính thức đã đưa tin về mẫu hàng này. Nếu đối chiếu, xem xét kĩ, hình như cái lắc của Hứa tiểu thư đây mới là đồ giả đó.]
WeiBo ngày hôm nay đông vui cứ như sắp sang năm mới vậy.
Hứa Niểu Niểu thì bị trào phúng điên cuồng, còn Lê Chi lại đang tăng lượng fan vòn vọt.
Lại một lần nữa, điện thoại của Lê Chi bị gọi tới liên hồi, cô đợi chừng 20 phút mới tắt được máy.
Trong nháy mắt, vạn vật đều tưởng như đã thành hư không, một ngọn lửa giận bùng bùng cuộn trào trong người cô, đây chính là cảm xúc mà đã rất lâu rồi cô mới cảm nhận. Lê Chi không thấy hả giận, cũng không thấy mình như đã thành người cầm trịch. Thì ra, con đường mà cô chọn có rải đầy hoa hay không cũng không quan trọng, mọi thứ rồi sẽ quy về một chỗ, cô chỉ là muốn mình không phải thẹn với lương tâm.
Lê Chi ngồi trong xe taxi, lấy tay phủ lên đôi mắt.
Lái xe đưa cô về tới cổng chính của khu chung cư Ôn Thần. Lê Chi vừa mới xuống xe, đã thấy ở đằng xa, Tống Ngạn Thành đang đứng đợi ở chỗ trụ La Mã. Gió xuân đêm bắt đầu thổi, thôi bay đi dòng nước ấm trong người đang lung lay sắp đổ, chỉ còn cái lạnh cắt da cắt thịt.
Tống Ngạn Thành vừa gặp cô, ánh mắt ảm đạm trong phút chốc liền sáng lên.
Đối mặt với nhau, hai người đều không nói gì.
Tống Ngạn Thành đút hai tay vào túi áo, ngữ khí không quá bình tĩnh nữa, nhưng thực ra, chỉ có chính anh biết giọng mình đang run nhè nhẹ, “Còn không mau qua đây? Chờ tôi tới cõng em sao?”
Lê Chi tranh thủ thời gian bước nhanh hơn, trong nội tâm nhẩm thầm, không cần phải làm thế đâu.
Tống Ngạn Thành khẽ mím môi, còn đang phải suy nghĩ xem nên bắt chuyện với cô như thế nào, Lê Chi đã nhanh như cắt dắt lấy tay anh, hạ giọng hô: “Đi mau đi! Tôi sợ bị chụp!”
Tống Ngạn Thành: “…”
Sau khi lôi kéo nhau chạy, hai người lấy một loại tư thế rất không tự nhiên mà bước vào thang máy.
Lê Chi cuối cùng cũng hít thở thông, buông tay Tống Ngạn Thành ra, “An toàn rồi. Anh không biết đâu, hôm nay tôi đã trải qua rất nhiều chuyện. Hứa Niểu Niểu xin lỗi tôi rồi, cuối cùng cũng xin lỗi! Nói xin lỗi! Với tôi!”
Lê Chi hưng phấn dậm chân, cả người đều thư thả, “Cái ác không bao giờ thắng được cái thiện! Tôi đường đường chính chính là ‘cái thiện’!”
“Hu hu hu Tống Ngạn Thành anh không biết lúc đó nước sôi lửa bỏng như thế nào đâu, fan của cô ta mắng tôi khó nghe lắm luôn, tôi suýt khóc luôn á.” Nói xong, cô lại làm bộ xịt xịt mũi, ra vẻ muốn khóc.
Tống Ngạn Thành phì cười, “Vậy giờ em khóc một chút cho tôi xem đi?”
Lê Chi hừ khinh thường, “Anh thích kiểu gì kì quái vậy.”
Tống Ngạn Thành trầm giọng: “Em hỏi cái nào nào? Tôi có nhiều sở thích kì quái lắm.”
Lê Chi bước lui sang một bên, chớp chớp mắt nhìn anh, không nói gì.
Tống Ngạn Thành cứ vậy mà nhìn cô, trong mắt như ẩn chứa viên đá sắc, ít thấy, nhưng lại không thể che hết vài phần khí chất lợi hại. Lê Chi mẫn cảm, vô thức mà quay đầu qua chỗ khác, không nhìn anh nữa, hắng giọng một cái, lại bắt đầu phối hợp mà kể.
“Cái cô này cũng kì quái thật đấy, cô ta là ca sĩ, tôi là diễn viên, tài nguyên không giống nhau, sao lại cứ phải nhắm vào tôi.”
Đèn thang máy vẫn đang nhảy số tầng, ánh sáng xanh chạy trên màn hình hẹp, có cảm giác thật lạnh lẽo. Tống Ngạn Thành chắp tay đứng thẳng, không tiếp lời, cũng không nói gì thêm.
“Buổi sáng khi tôi tới công ty, tất cả đều nói tôi phải dàn xếp ổn thỏa, nhưng tôi không nghe.”
Có âm thanh vang lên thông báo, cửa thang máy mở ra, hương biển nhàn nhạt tỏa ra trong không khí làm người ta thư thái. Tựa như là hai người vừa mới tiến vào một thế giới khác vậy, yên tĩnh âm u thật lâu. Trong lòng Lê Chi bắt đầu mất bình tĩnh, cô mơ hồ đoán được, có lẽ lúc sau sẽ phát sinh chuyện gì đó.
Lê Chi vô thức bước nhanh hơn, cố gắng đuổi kịp Tống Ngạn Thành. Cô bắt đầu hoảng hốt, lưng cũng đã hơi mướt mồ hôi, không có lời nào để nói cũng đành phải tìm chuyện để phá vỡ không khí trầm mặc, “Nhưng sau khi tôi xảy ra chuyện, không ngờ là Hoàng Trạch và Khương Kỳ Khôn lão sư lại ra tay tương trợ. Kì thực bọn họ đáng ra cũng không cần phải dính vào chuyện tranh chấp này.”
Đi bộ vào lối vào vườn hoa, cửa nhà đã gần trong gang tấc.
Tiếng bước chân của Tống Ngạn Thành nhẹ nhàng lại vững vàng, nhưng vẫn nặng nề tựa như mỗi bước đều bước trong lòng của Lê Chi, bỗng anh cất tiếng, “Hoàng Trạch là nam hả?”
“…” Lê Chi chậm nửa nhịp, gật đầu, “Hả? Ừ. Là một anh chàng rất đẹp trai, cả hát và nhảy đều rất giỏi, là một ngôi sao nam có rất nhiều người coi trọng.”
Tống Ngạn Thành đến gần hơn một chút, thanh âm vẫn rất điềm tĩnh, “Rất đẹp trai sao?”
Lê Chi tựa lưng vào ván cửa, tim đập thình thịch, không hiểu sao cô lại thấy rất khẩn trương, ngửa mặt nhìn anh, “…Đẹp lắm.”
Ánh mắt Tống Ngạn Thành nóng lên, “Thích cậu ta sao?”
Lê Chi ngây thơ không hiểu, “Một người chính trực, đương nhiên tôi thích.”
Mặt mày của Tống Ngạn Thành cứ như là đã đeo lên một tấm lưới dệt không có kẽ hở, viết trên đó là chữ ‘tình thế bắt buộc’, ‘rõ ràng rành mạch’, ‘lòng mình thanh tịnh’, và sau đó anh không muốn chờ đợi thêm một phút giây nào nữa.
Ngưng tạm hai giây, anh hỏi tiếp:
“Vậy em có thích một người đàn ông đẹp trai hơn cậu ta nói thích em không?”
Ngay lập tức, Lê Chi ngơ ra, ngay cả việc chỉnh nhịp thở cũng quên mất. Bí mật luôn được giữ kín này, lại được người trong cuộc tự thổ lộ ra. Mặt đối mặt, mắt đối mắt, tâm đối tâm ——
Ngay tại đây, ngay lúc này, Tống Ngạn Thành tỏ tình với cô.
————————————–
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Tấn Giang: Lần này không cảnh cáo nữa, tôi phải hét lên vì anh đó aaaaaaaa!
Thành Thành: Tôi muốn làm cho Chi Chi hét lên cơ.
Tấn Giang: Thực thi pháp luật ngay tại chỗ, cảnh cáo!!