Chương 9: Quả là một người con gái tốt tính
Ăn nhờ ở đậu, người không bằng chó.
Lê Chi tỉnh táo nhận thức hiện trạng, trong lòng vừa chua xót vừa hối hận. Lòng trắc ẩn không đáng tiền, lúc trước cô không nên vì cái cảm giác quen thuộc có vài phần vi diệu này mà khom lưng. Đời còn dài, trai đẹp còn nhiều, chỉ có đẹp hơn, không có đẹp nhất.
Còn đang cảm khái thì Mao Phi Du đã gọi điện thoại cho cô, chỉ nói ngắn gọn hàm súc: “Chị Phong nói, buổi sáng ngày mai để cô đi tới chỗ của Trình Đạo thử vai đấy”
Lê Chi ngẩn người, “Tôi? Thử vai?”
Mao Phi Du nói: “Không dám tin phải không, tôi cũng vậy thôi, nhưng chị Phong bảo thế đấy. Không phải cô vẫn luôn muốn đóng phim sao, đừng có nói là công ty chưa cho cô cơ hội. Mặc dù đây chỉ là một vai nữ phụ ít đất diễn, nhưng mà tác phẩm《 Ánh Trăng Trên Tay 》này tầm cỡ thế nào chắc tôi không cần phải nhắc cô nhớ nữa đâu đúng không?”
Lê Chi chậm rãi gật đầu, “À”
“Ngày mai tôi còn có việc, cô tự đi đi nhá. Tỏ ra khéo léo lanh lợi một chút, đừng có mà làm hỏng việc đấy” Mao Phi Du cúp điện thoại rồi gửi địa chỉ và số điện thoại liên hệ đến cho cô.
Tâm tình đang lơ lửng tứ phương của cô giờ mới có được phút hân hoan thật sự, Lê Chi gửi cả loạt câu hỏi đến cho Mao Phi Du, cơ mà anh ta nửa chữ cũng không nhắn lại. Mà thôi, quen rồi, cái người đại diện này chỉ là hư danh thôi, cũng chẳng đáng tin nữa.
Ngày hôm sau, Lê Chi dậy sớm, cũng không trang điểm, vì bộ phim vốn là yêu cầu để mặt mộc. Tám giờ thì ra khỏi nhà, lúc ngang qua phòng khách, cô liếc qua phòng của Tống Ngạn Thành, cửa đóng chặt, cũng không biết là có người trong đó không. Bé Lông Vàng kia thì vẫn đang ngủ say sưa, còn rỏ cả nước dãi, chổng vó lên trời mà ngủ, lại còn ngáy nữa. Trong đầu lại hiện lên bốn chữ “người không bằng chó”, Lê Chi hít sâu một hơi, tràn đầy tinh thần mà ra khỏi cửa.
Lực hấp dẫn của bộ phim này rất lớn, chỉ với một vai nữ phụ có đất diễn chưa tới mười tập mà đã có hàng chục người tranh nhau. Ngoài những newbies được các công ty giải trí đưa tới, còn có sự góp mặt của rất nhiều gương mặt cũ, đã lăn lộn vài năm mà vẫn đang chấp chới chưa thể nổi danh.
Cứ theo số thứ tự mà tiến hành việc thử vai, thi thoảng lại có tiếng gào thét vang vọng từ căn phòng đang khép hờ.
“Có phải cô hiểu lầm thế nào là mặt mộc rồi hay không? Cô không có tiền mua gương đấy à?”
“Quay lại, có nhìn thấy cái cửa kia không? Không tiễn”
“Cô thuộc cái công ty nào vậy? Công ty nhà cô chưa phá sản à?”
Không nể mặt người ta như thế này, ngoài nhà sản xuất – lão đại Trương Nhất Kiệt thì còn ai dám nói.
Người đứng phía trước Lê Chi giờ đã lạnh run, quay đầu hỏi cô: “Cô có sợ không?”
Lê Chi gật đầu, có chút.
“Anh Kiệt nghiêm khắc quá, sao hôm nay lại gặp phải anh ấy chứ”
Lê Chi an ủi: “Không sao đâu mà, coi như là mình đang luyện tập chống đỡ áp lực đi”
Nói thì nhẹ nhàng lắm, nhưng đến phiên cô, Lê Chi vẫn còn âm thầm dùng ngón tay bấm véo bản thân. Người trợ lí tại cửa ra vào kiểm tra, đối chứng xong thông tin, rồi mới tránh ra, “Vào đi”
Đẩy cửa vào, nhiệt độ bên trong này cao hơn bên ngoài, còn tỏa ra một mùi nước hoa nhàn nhạt. Nét mặt Lê Chi tràn ngập tươi cười, “Xin chào các vị lão sư, tôi là…”. Lời còn chưa nói xong, cô bỗng ngừng lại. Ánh mắt cô dừng lại ở chỗ ngồi chính giữa của Trương Nhất Kiệt, bên trái là Trình Đạo, còn Thời Chỉ Nhược an tọa ở bên tay phải đang mỉm cười nhìn cô.
Đầu của Lê Chi choáng váng, “oành” một tiếng, sự chuẩn bị thập phần tự tin của cô lúc trước giờ đây coi như bỏ.
Bộ《 Ánh Trăng Trên Tay 》được đội của Trình Đạo trù bị, chưa khởi quay đã có danh tiếng rồi. Chưa có thông báo chính thức về nam nữ chính, nhưng cả đoàn làm phim đang cực lực đề cử Thời Chỉ Nhược. Xét tình thế hôm nay, tám chín phần chắc chắn sẽ là cô ta. Toàn thân Lê Chi căng thẳng, tư thái ung dung không thấy đâu, chỉ thấy ánh mắt cô trở nên e dè sợ sệt.
Bộ phim này được sản xuất dựa trên một câu chuyện có thật, kể về cuộc đời bi thương của một người phụ nữ nơi thôn quê có một cuộc hôn nhân sắp đặt, còn bị nhà chồng bạo hành vì nhiều năm liền không thể có con. Tất cả mọi người đều nghĩ là do cô không có khả năng sinh đẻ, mà cuối cùng chân tướng mới được tiết lộ, là do chồng cô vô sinh.
Bộ phim đã được đánh bóng tên tuổi năm năm liền, do Công ty Giải trí Phàm Thiên bỏ vốn đầu tư và sản xuất, nhận được rất nhiều giải thưởng trong và ngoài nước. Vô vàn tiểu hoa đán, tiểu sinh muốn tranh vai, muốn đá sân và muốn cầm giải thưởng mạ vàng, cho nên dù là vai phụ mười tám dặm ngoài cũng là miếng bánh béo bở rồi.
Trương Nhất Kiệt bất mãn với thái độ hiện tại của Lê Chi. Vừa muốn mở miệng phê bình, Thời Chỉ Nhược đã cười cười: “Anh Kiệt, bắt đầu thôi”
Trương Nhất Kiệt bị chặn họng, cũng không tiện phát tác, chỉ gật đầu.
Thời Chỉ Nhược đứng lên, “Xem ra buổi thử vai này chưa được hiệu quả cho lắm, chi bằng để em diễn một cảnh, coi như là để anh Kiệt cùng Trình Đạo giải sầu đi”
Trương Nhất Kiệt trầm mặc hơn nửa giây, rất nhanh sau đó cũng đi theo cô ta, cười nói: “Hôm nay cô gặp may đấy”
Lời này đích thị là nói với Lê Chi, anh ta còn cố ý lật lại tư liệu, chỉ cảm thấy rằng tên người này rất dễ nhớ.
Thời Chỉ Nhược đã đến gần, đứng nghiêng người, khả năng khống chế biểu lộ trên khuôn mặt đã dày công tôi luyện nhiều năm giờ đây lại phát huy. Nửa mặt bên trái mà Trương Nhất Kiệt và Trình Đạo thấy thì chỉ có độc một sự hiền lành ôn nhu, khóe miệng còn ưu nhã giương lên. Mà sườn mặt bên phải thì chỉ có Lê Chi nhìn thấy, bất luận là ánh mắt hay khí thế, cũng đều giống như đang muốn ăn thịt người.
Lê Chi theo bản năng mà lui một bước nhỏ, cúi đầu trốn tránh. Trong thâm tâm cô yếu ớt, khó chịu, đang mùa đông giá buốt mà lưng cô vẫn đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Thời Chỉ Nhược cười xán lạn, “Vậy chúng ta diễn lại cảnh ở cửa thôn nhé”
Bắc Thành vừa mới giảm nhiệt độ, bên ngoài dường như đã lạnh cóng. Chỉ đi vài mét ngắn ngủi từ lúc xuống xe đến lúc tiến vào thang máy đã làm cho người ta thật tình chẳng biết phải làm sao. Sau khi bớt lạnh, Mạnh Duy Tất quay đầu nhìn Tống Ngạn Thành đang đứng bên cạnh, “Mày mặc ít thế, đến lúc lạnh đến hỏng người luôn thì tao không chịu trách nhiệm đâu nhé”
Tống Ngạn Thành quả thực là đến cả áo khoác cũng không mang, chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi đen, làm nổi bật lên vùng thắt lưng thon gọn. Anh nói: “Ai thèm quấy rầy mày, nhưng đây cũng có thể coi là tai nạn lao động”
Mạnh Duy Tất “à” một cái, “Đụng sứ*”
(*碰瓷 [ᴆụng sứ]: ám chỉ hành động ăn vạ. Từ này có nguồn gốc từ những năm cuối thời Thanh, lúc này những phần tử “con cháu Bát Kỳ” nghĩ ra một chiêu trò lừa tiền. Hằng ngày, những người này thường cầm trên tay một loại đồ sứ “quý báu” nào đó (đồ dỏm), hành tẩu khắp các con phố. Sau đó nhắm cơ hội mà khiến cho một chiếc xe ngựa nào đó đi ngang qua “va” vào mìnhmột chút, sau đó ăn vạ đòi bồi thường tiền vỡ đồ sứ “quý hiếm”. Dần dà mọi người dùng từ “ᴆụng sứ” để biểu thị hành vi ăn vạ – Theo Baidu)
Đến tầng trệt, hai người bước ra khỏi thang máy, trợ lý sản xuất gật đầu: “Mạnh tổng, anh Kiệt còn ở trong, anh có muốn tôi gọi anh ấy ra hay không?”
“Đừng, tôi chỉ ghé qua chút thôi”
Mạnh Duy Tất đi vào phòng máy, nhân viên ngay lập tức nhường ghế. Bốn năm trước anh trở về nước phụ trách công việc kinh doanh của gia đình, rồi đến năm ngoái đã lên làm Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm Chủ tịch điều hành của Công ty Giải trí Phàm Thiên.《 Ánh Trăng Trên Tay 》là một hạng mục trọng đầu tư trọng yếu của công ty, Mạnh Duy Tất đương nhiên là sẽ để ý tới.
Tống Ngạn Thành có một mối quan hệ sâu sắc với anh, là bạn thân lâu năm. Từ trước tới nay Tống Ngạn Thành luôn cẩn thận với việc đầu tư vào ngành giải trí, thứ nhất là do anh không am hiểu về lĩnh vực này, thứ hai là vì mấy năm gần đây, chính sách thắt chặt, rủi ro cực lớn. Cho nên đối với những thứ kia, Tống Ngạn Thành luôn giữ thái độ cầm chừng, hôm nay chẳng qua là do bàn luận vài việc với Mạnh Duy Tất, sau khi xong xuôi thì tiện đường cùng Mạnh Duy Tất đi đến đây một chút.
Trợ lí sản xuất: “Lần thử thứ chín rồi”
“Sao vậy?”
“Anh Kiệt không hài lòng”
Mạnh Duy Tất cũng không nói gì, chỉ phân phó dừng màn hình lại.
Trợ lí sản xuất phóng to ống kính, trực tiếp làm màn chiếu. Trên vách tường đối diện, hình ảnh hiện ra rõ ràng, mà Tống Ngạn Thành vốn đang mất kiên nhẫn dựa góc bàn cũng “bị ép” nhìn qua đó. Ánh mắt anh lướt qua màn chiếu, lúc nhìn thấy người dưng quen thuộc nhất, anh liền giật mình.
Cảnh kịch tại cửa thôn là một bước ngoặt quan trọng của toàn phim. Lê Chi đang hóa thân thành một vai “góa phụ sống”, vì người chồng bặt vô âm tín đã nhiều năm mà bị những người dân trong thôn ức Hi*p. Cô bị trói ở gốc cây già bên cửa thôn, những người trong thôn thì hắt nước lên người cô, nói cô bẩn thỉu, dơ dáy.
Thời Chỉ Nhược vì muốn xây dựng tình huống chân thật, quả nhiên đã phái nhân viên công tác hắt nước lên người Lê Chi.
Một lần NG, hai lần NG,…
Những gì Tống Ngạn Thành nhìn thấy thời điểm này, chính là cảnh quay NG lần thứ năm của cô.
Dù cho trong phòng có bao nhiêu hơi ấm chăng nữa, cũng không thể ngăn được cái lạnh khi bị hắt nước. Khuôn mặt Lê Chi được phóng đại trên ống kính. Hôm nay cô không trang điểm, làn da trắng nõn không tì vết. Mắt cô rất đẹp, là loại mắt hạnh thanh mảnh, độ cong của đuôi mắt vừa phải, đôi mắt rất có hồn, chỉ tiếc nỗi bờ môi đã bị đông cứng, nhợt nhạt.
Gương mặt này của Lê Chi, lên ống kính vẫn rất có nhãn duyên* đấy.
(*Nhãn duyên là khi một người gặp người khác lần đầu tiên mà bị thu hút bởi ngoại hình và khí chất của người đó ấy. Cũng tương tự như kiểu yêu từ cái nhìn đầu tiên ấy nhỉ?)
Mạnh Duy Tất nghiêng đầu hỏi trợ lí sản xuất, “Chỉ Nhược đã tới?”
“Đến rồi ạ, rất tận tâm, còn cùng diễn với diễn viên thử vai đấy ạ”
Nữ chính đã được quyết định qua cuộc họp bàn vào ba hôm trước, cũng đã quyết định ngày thông báo, chuyện này Mạnh Duy Tất biết rõ, vì vậy cũng không thấy bất ngờ. Anh lại hàn huyên cùng trợ lí sản xuất đôi ba câu, chủ đề đều liên quan đến Thời Chỉ Nhược.
Tống Ngạn Thành đang đứng một bên đột nhiên hỏi: “Cô ta diễn vai nào?”
Mạnh Duy Tất: “Nữ chính”
“Còn cái vai bị dội nước này”
“Cái nào cũng không phải, đây là thử vai đấy”
Đúng là một nhát đến tai, hai nhát đến gáy.
Tống Ngạn Thành không nói gì nữa, lại rơi vào trầm mặc; mãi đến lúc Lê Chi đã bị NG đến lần thứ bảy, ánh mắt anh lại rơi lên mặt cô.
Quá lạnh, đến cuối cùng, Lê Chi đã không còn cảm giác được gì.
Thời Chỉ Nhược trong một giây liền rời cảnh diễn, quay đầu cười với Trình Đạo, nói: “Tới đây thôi”
Cô ta trở lại chỗ ngồi, trợ lí và nhân viên công tác ngay lập tức đưa bình nước và khăn tay, rồi cô ta lại cùng đạo diễn trò chuyện vui vẻ với nhau. Lê Chi đứng nguyên tại chỗ, nước lạnh nương theo thái dương chảy xuống, hợp thành chuỗi nước mà nhỏ vào cổ áo, lạnh thấu xương.
“Được rồi, cô đi ra ngoài trước đi, nếu có tin gì thì chúng tôi sẽ thông báo cho cô” Nhân viên công tác thúc giục.
Sau lưng cô còn có hàng chục người đang xếp thành mấy hàng dài, có thể dành nhiều thời gian cho cô như vậy dường như đã là một ân huệ lớn như trời bể rồi.
Lê Chi chầm chậm đi ra ngoài, toàn thân hầu như đã ướt hết, mọi con mắt đang đổ dồn vào cô ở đây đều có ý hiếu kì hoặc dò xét. Cô lau mặt, cũng đã chắc chắn rằng việc thử vai này đã không thành công. Không muốn ở lại để trở thành trò cười cho thiên hạ, cô tựa như đang chạy trốn, bước chân cũng nhanh hơn để rời khỏi đây.
Buổi tối hôm ấy Tống Ngạn Thành về đến nhà, phòng khách không có ai, nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng. Cửa phòng ngủ của Lê Chi đóng chặt, đoán chừng là đã về từ lâu. Tống Ngạn Thành đương nhiên là không có hứng thú với việc cô đi những đâu, buổi tối anh cùng Mạnh Duy Tất uống chút rượu, giờ miệng đắng lưỡi khô, liền đi tới phòng bếp rót chút nước để uống.
Mọi người đều đã về nhà rồi, bé Lông Vàng vẫn cứ chổng vó nằm ngáy khò khò.
Tống Ngạn Thành nhíu mày, với tư cách là một con chó, vậy mà chút cảnh giác cũng không có, loại tư chất này, ngày sau chỉ có đường bị bế vào quán thịt chó mà thôi.
Hơi ấm đã bao quanh căn hộ, lúc trở về thư phòng anh còn mở cửa thông gió, yên tĩnh được hai tiếng, bên ngoài bắt đầu có tiếng động.
Bàn làm việc được đặt đối diện cửa phòng, Tống Ngạn Thành đặt tài liệu trong tay xuống, ánh mắt nhìn qua, chỉ thấy Lê Chi đầu tóc rối bù, mặc một bộ quần áo lông nhung mặc nhà đơn sắc, đi vào bếp.
Tuy nhìn không rõ mặt, nhưng trông thân hình rất tiều tụy, nhớ lại lúc thử vai bị giội nước đến bảy tám lần cũng thế. Cô gái này hình như gia nhập giới giải trí đã lâu lắm rồi, vậy mà vẫn vô duyên với chữ “nổi danh”, loại chuyện này chắc hẳn là đã chịu không ít. Chưa cần đến những phân tích chuyên nghiệp, bây giờ nhớ lại giây phút trên ống kính của cô, Tống Ngạn Thành ít nhất còn có chút ấn tượng rõ ràng —— trên mặt đã viết một chữ “thảm”.
Quý Tả cũng đã báo cáo qua cho anh về tư liệu cá nhân của Lê Chi, tốt nghiệp khoa chính quy của Học viện Điện ảnh Bắc Thành, không rõ cha mẹ thân sinh là ai, lên được đại học là do được chi trả toàn bộ học phí.
Đọc tài liệu đã lâu, lại bị vấn đề này gây phân tâm, Tống Ngạn Thành liền gập máy tính lại. Nước trong cốc chỉ còn một nửa, anh sợ chưa đủ nóng, liền đi cho thêm chút nước ấm.
Cửa phòng Lê Chi không khóa, chỉ khép hờ, lộ ra một khe hở đủ để cho ánh sáng thoát ra ngoài.
Lúc Tống Ngạn Thành đi qua, bước chân bỗng dừng lại. Đại khái là do hoàn cảnh quá yên ắng, dễ làm cho con người ta nảy sinh lòng từ bi. Ghép nối mạch suy nghĩ lại một chút, liền cảm thấy cô bé này cũng đáng thương. Tâm tư cũng giống như một cây kéo, giờ đây chỉ cần cắt ra đã trở nên minh bạch tất thảy, anh vô thức mà nhòm qua khe cửa.
(Chỗ này Dolce chém đó, tại cái raw khó hiểu quá ;–;)
Cái cô này giả ૮ɦếƭ trong phòng cả đêm, xem ra đã chịu đả kích không nhỏ, nhất định là đang điềm đạm an tĩnh chữa lành vết thương lòng.
Ánh sáng phía bên trong phòng chiếu tới đây, dung hòa làm một với bóng tối bên ngoài cửa.
Lê Chi ngồi xếp bằng trên giường, cầm kịch bản, nhẩm lại và tự biên tự diễn.
“Tất cả lỗi không phải là tại ta, mà là tại ngươi, tại các ngươi!”
Tống Ngạn Thành hơi nhíu mày, nửa giây sau mới phản ứng kịp, ra là đang tập lời thoại. Anh còn chưa kịp chỉnh đốn lại cái cảm giác thương hại trong lòng mình vừa rồi, đã thấy Lê Chi mãnh liệt gào to một tiếng, ngón trỏ chỉ ra hướng cửa ra vào, bi tráng hò hét: “Không phải là ta không thể mang thai, mà là do hắn vô sinh!!”
Có lẽ là do Lê Chi diễn quá nhập tâm, lại thêm vài phần hốt hoảng trước đó, cho nên Tống Ngạn Thành theo tiềm thức mà tránh sang bên cạnh. Nhưng đã quá chậm, Lê Chi đã nhìn rõ anh.
Một giọng nói hồn nhiên và thân thiện vang lên: “Anh trốn cái gì?”
Tống Ngạn Thành: “…”
Im lặng có thể lên men được rất nhiều sự lĩnh ngộ. Lê Chi vốn đang sững sờ, sau đó phỏng đoán, cuối cùng cũng thông suốt vấn đề. Cô lập tức xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, đây chỉ là lời kịch thôi, không phải nói anh”
Tống Ngạn Thành: “…”