Dương Quần
Dương Quần uống say.
Từ khi anh biết Tạ Kiều và Phan Đông Minh đã làm xong giấy đăng kí kết hôn, đề suất đầu tiên của anh là đi PUB, với lý do là một bữa chúc mừng.
Tân Thiếu cười nói: “Không phải chứ, lấy cớ kiểu gì vậy? Người ta còn đang ở Thượng Hải mà cậu chúc mừng cái nỗi gì, không phải nhân vật chính mà cậu cũng hưng phấn được cơ đấy.”
Dương Quần quắc mắt một cái, sau đó lại hạ mí mắt xuống, “Chờ họ về thì mình không hưng phấn nổi nữa. Cả La Hạo kia nữa, bạn bè gì không biết, đội hình những anh chàng độc thân của chúng ta thiếu mất hai tên cao cấp nhất. Thần tình ái tên là gì nhỉ, Cupid? Không hiểu mắt mũi ông ta thế nào mà toàn bắn lệch thôi. Mình sờ sờ thế này, lại đang buồn sầu, sao không bắn một mũi vào tim đi, vào bụng cũng được, hai mũi tên thì càng tốt. Vẫn còn sớm, tối nay đi PUB kiếm một em cho đỡ thèm trước đã.”
Tân Thiếu cười giả lả, ôm vai Dương Quần và nói: “Ấy, đây gọi là đố kỵ nhé. Nói cho anh đây biết, cậu thích kiểu em gái nào, anh đây sẽ giới thiệu cho cậu, đảm bảo là cậu sẽ vừa lòng.”
“Ôi dào, cậu mắt kém lắm, tôi có chột cũng vẫn còn tinh hơn cậu, cậu nghỉ đi cho khỏe.”
La Hạo đang bận lu bù cho việc chuẩn bị hôn lễ của anh và Ninh Tiêu Nhã nhưng vẫn bị Dương Quần quấy rầy, “Nhân lúc còn chưa kết hôn đi chơi đi, bằng không kết hôn rồi thì như chui đầu vào rọ, Ninh Tiêu Nhã kia cũng ghê gớm lắm, đợi đến lúc anh muốn đi thì không khéo trên cổ có thêm một sợi xích rồi ấy chứ.”
La Hạo bật cười, “Tôi nghe Tân Thiếu nói, cậu cũng đang sốt ruột muốn được đeo xích đấy. Đi nào anh bạn, đằng trước kia có một cửa hàng, tôi đưa cậu đi mua một sợi.”
Dương Quần xem thường, “Bạn bè chỉ đang quan tâm đến anh thôi, anh đúng là không biết tốt xấu.”
Đến tối, ngồi trong gian phòng VIP của PUB, hai mí mắt Dương Quần khép hờ, anh vừa rung đùi vừa đắc ý nói: “Không được, mình say rồi, phải tỉnh táo lại thôi.”
Anh lảo đảo bước vào sàn nhảy, nhắm mắt lắc lư theo nhịp nhạc. Âm thanh kích cuồng đập thẳng vào màng nhĩ khiến anh càng mơ hồ hơn. Bỗng nhiên, anh cảm thấy có thứ gì đó thật mềm mại cọ vào иgự¢ mình, lại ngửi thấy mùi hương rất đậm, anh vội mở mắt. Trời ơi! Là một cô gái, trang điểm rất vừa phải, mái tóc dài ôm lấy khuôn mặt trái xoan, đặc biệt là cái miệng nhỏ nhắn kia khiến Dương Quần vừa nhìn thấy đã muốn có được nó. Dương Quần liếm môi theo bản năng, nhìn vào ánh mắt của cô gái trong lòng mình, như hai viên hạnh nhân tròn xoe mọng nước, còn hấp dẫn hơn cả bộ иgự¢ của cô. Nhưng ẩn ý trong đôi mắt đó thì lại không đẹp chút nào, một cái chớp mắt đã mang đầy ý khinh thường, cô xoay người bước đi.
Dương Quần sao có thể buông tha cho một cô gái xinh đẹp như vậy, bèn lẽo đẽo bám đuôi, lúc đến gần thì nói: “Này, em gái, sao nhìn quen vậy nhỉ, chúng ta đã từng gặp nhau rồi sao?”
Cô gái chớp mắt vài cái, ra chiều không quan tâm rồi quay người đi.
Dương Quần vẫn mặt dày sấn tới, “Hi em gái, anh mời em một ly nhé?”
Cô gái có vẻ hơi tức giận, không nhảy nữa mà đứng giữa sàn nhảy trợn mắt nhìn Dương Quần. Dương Quần cũng dừng lại, vẫn tươi cười, “Sao thế? Nhảy rất đẹp mà, tiếp tục, tiếp tục nào.”
Cô gái quay người, rẽ đám đông chạy ra khỏi sàn nhảy. Dương Quần nhanh chóng đuổi kịp. Cô ngồi cạnh quầy bar, anh cũng dựa vào bàn bi-a ngắm cô.
“Rốt cuộc là anh muốn làm gì?” Cô gái mất kiên nhẫn, trừng mắt hỏi.
Trời, dáng vẻ tức giận cũng thật đẹp, Dương Quần ghé lại gần, “Chỉ là muốn biết em dùng loại nước hoa gì thôi. Thơm thật đấy, anh cũng muốn mua một lọ.”
“…Đây là nước hoa của nữ, anh mua làm gì? Tặng bạn gái?”
“Tặng cho em. Hương nước hoa này thật sự rất hợp với em, em cũng biết thưởng thức đấy. Người ta thường nói, con gái đẹp thì không chắc đã thông minh, nhưng đối với em thì ngược lại, không ngờ có cô gái vừa xinh đẹp lại vừa thông minh như vậy. Có thể dùng nước hoa đậm vị con gái thế này, em là người đầu tiên anh thấy đấy.”
Tuy rằng anh mồm mép lém lỉnh nhưng cô gái vẫn không nhịn được cười, bèn hỏi: “Hả? Thật không?” Cô gái nhấp một ngụm rượu rồi lại nói: “Anh đều tiếp cận các cô gái như thế này sao?”
Nụ cười của cô như ánh mặt trời rọi xuống trần gian sau bao ngày mưa dầm khiến Dương Quần cảm thấy chói mắt, anh sán lại, nói: “Anh không như em nói đâu nhé. Nếu đến gần mà không thấy hứng thú thì anh sẽ quay người đi ngay, nhưng hôm nay thất thố quá, thật sự là bị em mê hoặc rồi. Lần trước anh có gặp một cô bé, hỏi hai câu mà cô ấy không hé răng nửa lời, anh vừa quay người đi thì em biết chuyện gì xảy ra không?”
Cô gái chớp mắt mấy cái, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh vừa quay người đi thì cô nàng kia liền vội vàng giữ anh lại, vội vàng nói: Anh phối hợp với em một chút đi, em sẽ lập tức cho anh số điện thoại của em.”
Cô gái ngoảnh mặt đi, nở một nụ cười.
Dương Quần vừa nhìn thấy đã thầm thốt lên: Hấp dẫn quá! Anh nói tiếp: “Cô nàng đã như vậy rồi em nghĩ anh còn muốn lấy số của cô ta sao. Anh lại thích kiểu của em, lạnh lùng, kiêu kỳ, lại không hề rụt rè. Cả quán bar đông đúc thế này mà không thể nhìn thấy cô gái nào khác, sao thế này? Đây gọi là hạc trong bầy gà, không còn cách nào dời mắt đi được.”
Cô gái cười tươi như hoa, nhưng vẫn nguýt anh một cái, “Khi*p, mồm mép gớm.”
“Cái này sao có thể gọi là mồm mép được. Em không tin à? Em chờ xem.” Dương Quần vẫy tay với anh chàng phục vụ. Anh chàng vừa bước đến gần thì Dương Quần chỉ vào cô gái và hỏi anh ta: “Anh bạn, cậu nói xem, cô gái này xinh đẹp chứ? Cậu đã từng thấy anh xinh như vậy chưa?”
Anh chàng phục vụ cười hì hì, “Đây là cô gái xinh nhất mà tôi từng gặp.”
Dương Quần vỗ tay một cái, “Được rồi, căn cứ vào lời cậu nói, tôi nguyện trả phần của cô ấy.”
Anh tiện tay đặt hai tờ tiền lên mặt bàn bi-a, lại hỏi cô gái: “Ấy, mấy giờ rồi?”
Cô gái lắc đầu, anh lại hỏi: “Không có di động sao? Mau lấy ra xem đi.”
Cô gái vẫn lắc đầu. Dương Quần biết là gặp phải cô nàng láu cá, đành phải vén cổ tay áo, vừa nhìn đồng hồ vừa cau mày, “Ối, đã hơn mười một giờ rồi.” Anh lại cười hì hì với cô, “Chỗ này không xa rạp phim là mấy, anh biết hôm nay có một bộ phim rất được, anh mời em nhé?”
“Em không đi xem phim với người lạ.”
“Hic, nhìn anh này, vừa thấy em đã nóng vội rồi. Anh họ Dương, tên chỉ có một chữ Quần, Dương Quần. Em gái, còn em?”
“Dương Quần?”
“Là Dương Quần, không phải Dương Quần*, ha ha, hẳn là không lạ lắm nhỉ?”
(*Chỗ này chắc là cách phát âm hai chữ “Quần” trước và sau hơi khác một chút.)
“À…Dương Quần, Dương Quần. Em là An Tịnh, An Tịnh trong an an tĩnh tĩnh, chào anh.”
An Tịnh đi theo Dương Quần, nhưng không đi xem phim mà hai người lại tìm một chỗ uống rượu.
Cuối cùng, Dương Quần uống đến mức tê cả đầu lưỡi, nhưng vẫn nắm chặt tay An Tịnh. Bàn tay mềm mại ấy khiến Dương Quần như mất phương hướng. An Tịnh cũng uống say mèm, bị Dương Quần kéo một cái đã nhào vào lòng anh. Dương Quần ôm chặt lấy An Tịnh, cảm thấy trong lòng mềm mại, hương thơm nữ tính quyện với hương rượu xộc thẳng lên mũi khiến miệng lưỡi anh khô đắng. Không yên lòng, anh đưa tay chạm vào làn da cô, cảm giác thật mịn màng, tâm tư anh cũng trôi tận phương nào, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại hôn lên đôi môi đỏ hồng kia. Trên trán anh rịn đầy mồ hôi, cả người khô nóng như có lửa đang ngùn ngụt thiêu đốt, anh không dằn lòng được, kéo cô gái đang rũ người đi, “Đi theo anh.”
Cô nàng có vẻ gầy nhưng vẫn khiến Dương Quần mệt bở hơi tai. Vì uống say nên cả người cô mềm nhũn ngả lên Dương Quần. Vất vả lắm Dương Quần mới đưa cô về đến căn hộ của mình, vừa mở cửa cô nàng đã lảo đảo trườn xuống. Dương Quần liền giơ chân đá cửa lại, xông đến phía cô gái. Hai người vừa loạng choạng đi vừa ૮ởเ φµầɳ áo của đối phương, cho đến lúc vào đến phòng ngủ mà hai đôi môi vẫn không tách nhau ra. Ngày hôm sau tỉnh lại, Dương Quần không còn ấn tượng gì nhiều về cô, chỉ biết là hai người cùng nằm trên một cái giường, đương nhiên là không manh quần áo.
Dương Quần tìm quần áo của mình rồi mặc vào, nghĩ nghĩ thế nào lại lấy một tờ giấy ra, viết vài câu rồi rút ít tiền trong ví đặt dưới gối của cô, xong xuôi mới đi làm.
Xã giao buổi tối xong, lúc quay về căn hộ, vừa mở cửa bật đèn lên, anh chợt sửng sốt. Anh vội vàng nhìn chùm chìa khóa trong tay, đúng mà, là căn hộ của anh, nhưng sáng nay trước lúc đi làm, căn hộ không lộn xộn thế này. Cảnh tượng trước mắt cứ như thể vừa có trộm đột nhập. Thứ chói mắt nhất đập vào tầm nhìn của anh là bộ sofa kia. Trời ơi, sao mà tàn nhẫn thế? Đây là bộ sofa mẹ mua cho anh, nghe mẹ anh nói, lúc mua cũng xót ruột lắm, nhưng giờ bộ sofa đã bị người ta rạch tán loạn. Dương Quần cảm thấy hai chân như nhũn ra. Ai mà lại trả thù ác ý thế này? Anh nghĩ: Gần đây mình đâu có đắc tội với ai, không an toàn rồi, báo cảnh sát, nhanh báo cảnh sát thôi. Anh run rẩy lấy điện thoại ra, bỗng nhiên lại thấy trên sofa có một thứ gì đó. Anh kiên định bước lại gần, là xấp tiền sáng nay anh để lại cho cô gái và mẩu giấy viết, bên cạnh đó cũng có một mẩu giấy khác và một xấp tiền nữa. Anh cầm lên xem, suýt chút nữa thì ngất xỉu. Trên tờ giấy viết: Tối hôm qua tôi cô đơn nên đi tìm đàn ông tiêu sầu, kỹ thuật của anh rất khá, thưởng cho anh ít tiền boa. Có điều, nhìn dụng cụ nhà anh có vẻ không được tốt cho lắm, trong lúc nhất thời nhiệt huyết dâng trào, tôi giúp anh một chút, không cần cảm ơn.
Dương Quần tức ói máu. Anh vò đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mình mù rồi! Mình mù rồi!”
Anh cầm chìa khóa xe rồi ra ngoài, thử cơ may đến nơi hôm qua đã gặp cô nhóc đó. Anh thề, nếu gặp cô nhóc, anh nhất định phải nghiêm khắc trừng trị, cho cô nàng hối hận mới thôi!