Một tuần sau, Phan Đông Minh trở về từ Anh, lúc bước vào cửa nhà đã đúng vào giờ ăn tối. Trong phòng ăn, ngoại trừ hai người phụ nữ ra thì chẳng thấy một bóng đàn ông. Con bé con nhìn thấy hắn đầu tiên, cầm thìa chỉ về phía hắn và gọi, “Chú út!”. Mẹ hắn và cô chị dâu quay đầu lại, vừa thấy Phan Đông Minh đã giật mình sửng sốt. Thần sắc Phan Đông Minh kém đi rất nhiều, trên cằm còn lún phún râu, hình tượng “lãng tử” hoàn toàn biến mất. Mẹ hắn vội vàng đứng dậy đón hắn, “Ba? Mấy hôm nay con đi đâu vậy? Gọi điện thoại con không nghe, cũng không thấy con về, con…”
Phan Đông Minh xua tay, thấp giọng nói: “Mẹ, con mệt quá, cũng buồn ngủ nữa, để con nghỉ một lát rồi hẵng tra hỏi con.” Nói xong hắn đi lên tầng.
Hoa Chi nhìn bà vẫn đứng yên bất động thì bước gần lại và nhỏ giọng gọi: “Mẹ, mẹ cứ ăn cơm trước đi.” Ai ngờ, bà đã rưng rưng, nghẹn giọng nói với cô: “Không biết kiếp trước mẹ gây ra nghiệp chướng gì mà đời này lại gặp phải mấy người nhà họ Phan, có mấy thằng con trai, đứa nào cũng phớt lờ, con nói xem, bọn nó có để tâm đến mẹ không? Mẹ bị bọn nó giày vò lên lên xuống xuống rồi mà bọn nó vẫn không cam lòng hay sao ấy, lúc nào cũng kêu là mẹ nói nhiều. Muốn mẹ không ở đây nữa thì bọn nó mới vui phải không? Nếu thế thì cái nhà này tan từ lâu rồi.”
Mấy ngày nay, đôi lông mày của bà chưa bao giờ được thả lỏng, thành ra, Hoa Chi có chút sốt ruột, kéo bà ngồi xuống ghế rồi nói: “Mẹ ăn cái gì trước đi, con lên xem chú ba thế nào.”
Phòng của Phan Đông Minh được bố trí rất đơn giản, bên ngoài là phòng khách nhỏ thông với phòng tắm. Hoa Chi gõ cửa vài tiếng mà cửa vẫn khép chặt, vừa đẩy cửa ra đã nghe thấy tiếng nước chảy, lại nhìn thấy đống quần áo của Phan Đông Minh thì đoán là hắn đang tắm. Cô khom lưng nhặt quần áo lên ghế rồi ngồi xuống, chờ “mỹ nam” ra khỏi phòng tắm.
Rốt cuộc Phan Đông Minh cũng tắm xong, lúc đi ra, vừa thấy Hoa Chi liền hoảng hồn, kéo chặt vạt áo tắm, cau mày nói: “Sao chị lại ở đây? Làm em sợ hết hồn.”
Hoa Chi nhìn xuống cằm hắn, râu đã được cạo sạch sẽ, cô chỉ vào ghế sofa bên cạnh, “Chú ba, chúng ta tâm sự đi.” Thấy hắn không nói gì, cô đành hỏi: “Không được sao?”
Phan Đông Minh vẫn không nói lời nào, trên mặt cũng chẳng có biểu hiện gì, chỉ trầm mặc ngồi trên sofa.
Hoa Chi thở dài, thấy Phan Đông Minh chỉ nhìn chằm chằm xuống sàn nhà thì nhẹ giọng nói: “Chị biết hết cả rồi, chị thay anh hai xin lỗi chú. Nói thế nào thì chuyện này cũng xảy ra rồi, chị có nói gì cũng thế thôi. Anh hai chú nói, anh ấy đã dặn người ở bên đó ra sân bay đón rồi nhưng không thấy cô ấy đâu, cũng đang đi tìm…”
Phan Đông Minh cười lạnh một tiếng: “Lại còn tìm? Chẳng lẽ anh ấy muốn tìm về cho em một xác ૮ɦếƭ?”
Hoa Chi bị lời của hắn làm cho nghẹn họng, nên chỉ nói nhẹ: “Sao chú lại nghĩ tiêu cực vậy? Nói không chừng, bên đó cô ấy cũng có bạn học…”
“Bạn học? Cô ấy vừa mới tốt nghiệp được vài ngày thôi, mà ở đây cũng chỉ có hai người bạn thân, ở nước ngoài thì có bạn bè gì chứ. Em hỏi này, mấy người bị làm sao vậy? Có thể để em yên ổn một lúc không, em mệt quá rồi, muốn nghỉ ngơi.”
Hoa Chi thấy bộ dáng mất kiên nhẫn vì mệt mỏi của hắn nên gật đầu, “Được rồi, vậy thì chú nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc, chưa biết chừng ngày mai sẽ có tin tức…ngày mai sẽ tốt lên thôi.”
Phan Đông Minh chậm rãi gật đầu. Hoa Chi ra ngoài, thuận tay đóng cánh cửa lại, vừa mới bước một bước đã nghe thấy một tiếng vang lớn truyền từ trong phòng ra, chắc chắn là Phan Đông Minh đã ném thứ gì đó.
Trong phòng chỉ bật một bóng đèn nhỏ, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên vật dụng gia đình khiến cả phòng như một bức ảnh cũ, mơ hồ, xám xịt. Phan Đông Minh lấy hộp thuốc lá ra, châm một điếu. Nhìn làn khói nhẹ tuôn ra từ đầu thuốc, dập dềnh tản vào một khoảng không được ánh đèn chiếu tới, hắn lại nhớ tới lời Tạ Kiều thường nói với hắn, “Đừng hút thuốc nữa, không tốt cho sức khỏe của anh.”. Trước nay hắn chưa từng làm chuyện đó, hắn nghĩ, có thằng đàn ông nào mà không hút thuốc đâu, lúc tụ tập bạn bè hay xã giao bàn việc làm ăn thì đều hút một điếu, cho dù mình không hút thì khói của người ta cũng sẽ khiến mình nghiện.
Hắn thở dài, cuối cùng vẫn rụi điếu thuốc đi, cả hộp thuốc cũng nằm gọn trong thùng rác.
Trong phòng khá ấm, hắn rót cho mình một chút rượu, đứng trước khung cửa sổ uống cạn một hơi, lúc này mới cảm thấy mình đã kiệt sức, hai vai nặng trĩu như gánh hai quả núi. Hắn vén chăn, nằm lên giường, chỉ một lúc đã chìm vào giấc ngủ. Nhưng hắn ngủ không yên, thường nằm mơ. Căn phòng thực im ắng, trong bóng tối, hắn nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của chính mình, tiếng bước chân. Hắn mệt quá, mệt như sắp ૮ɦếƭ đi, trong mơ, hắn không dừng lại được, cứ đi, đi mãi, lại cảm thấy hoảng hốt, hình như có ai đó đang khóc, tiếng khóc rất thê lương. Trước mắt hắn là một khoảng tối đen, hắn không nhìn thấy gì cả, chỉ thấy tim đập mạnh liên hồi. Trong lúc mơ màng, hắn cảm giác có người đang kéo tay hắn, rất ấm, như lúc ở Tứ Xuyên Tạ Kiều đã ngồi cạnh giường và nắm lấy tay hắn. Hắn mơ hồ tỉnh lại, dưới ánh đèn mờ mờ có một bóng người, hắn chậm rãi vươn tay ra, khẽ gọi một tiếng: “Kiều Kiều.”
Có người nắm lấy bàn tay đang vươn ra của hắn. Hắn nghe thấy bóng người đó nghẹn ngào nói: “Con trai ngoan, ngủ đi, người con nóng quá. Ngày mai sẽ ổn thôi.”
Thì ra là mẹ, hình như hắn hơi gật đầu, ú ớ nói: “Vâng, mẹ.” Hắn muốn trở mình nhưng cả người nặng như bị núi đè, trong lúc mơ mơ màng màng, bỗng nhiên hắn rất lạnh. Hắn nhớ tới câu – “Ngày mai sẽ ổn thôi.” của mẹ mà chóp mũi ê ẩm, hốc mắt cay cay. Hắn sợ ngày mai sẽ không ổn chút nào, bởi vì hắn không tìm được Tạ Kiều. Mẹ lại sờ lên vầng trán đẫm mồ hôi của hắn, lúc ấy, hắn mới nặng nề thi*p đi.
Sáng sớm hôm sau, mẹ hắn muốn sang thăm hắn. Vừa mở cửa phòng ra, bà đã thấy Phan Đông Minh đang ngồi trên một băng ghế nhỏ, ngây ngẩn nhìn xuống mặt bàn, miệng ngậm một điếu thuốc nhưng lại để mặc cho nó tự tản khói. Ánh mắt bà hướng theo tầm nhìn của đứa con trai. Trên bàn có một tách trà và một tấm ảnh dựa lên cái tách. Bà không nhìn thấy trong ảnh có gì, chỉ thấy con trai mình duỗi tay ra, cầm tấm ảnh lên cẩn thận ngắm rồi lại cau mày. Bất chợt tàn thuốc rơi lên tấm ảnh khiến Phan Đông Minh hoảng sợ, đứng bật dậy, cuống quýt đưa tay phủi bỏ tàn thuốc. Hắn có vẻ ảo não, rụi điếu thuốc vào gạt tàn, rất mạnh tay.
Trong chốc lát hắn lại ngồi xuống, đặt tấm ảnh dựa vào tách trà và ngắm nhìn. Vừa nhìn hắn vừa đưa tay lấy một lọ thuốc, cũng không xem xét gì mà đổ ra đầy những viên thuốc màu trắng. Hành động này của hắn khiến bà sợ hãi, vội vàng đẩy cửa ra và kêu lên: “Đông Đông!”
Phan Đông Minh quay đầu lại, có vẻ hơi sửng sốt, cuối cùng cười cười, “Á, mẹ ạ, sao sớm thế mà đã dậy rồi?”
Gần như mẹ hắn lao vào trong, giữ chặt lấy tay hắn, chỉ vào lòng bàn tay đầy thuốc, “Con làm gì đây?”
Phan Đông Minh nhìn chỗ thuốc trong tay rồi nói: “Uống thuốc ạ.”
Hai mắt bà đã hồng hồng, “Sao con cố chấp thế, chẳng lẽ muốn anh hai quỳ xuống con mới để yên ư?”
Phan Đông Minh có chút ngạc nhiên, sau lại nở nụ cười, “Không phải đâu mẹ, chỉ là con không nhìn nên đổ ra hơi nhiều thôi. Cổ họng con hơi đau, uống ít thuốc hạ nhiệt thôi mà.” Nói xong hắn đổ chỗ thuốc thừa vào lọ, rồi cầm cốc nước, ngửa cổ uống thuốc.
Mẹ hắn cảm thấy mình đã biến thành dạng “chim sợ cành cong” nên có chút xấu hổ, lại nhìn tấm ảnh trên bàn thì không kìm được liền nói: “Á, ai đây nhỉ?” Nói xong, bà cầm ảnh lên, híp mắt nhìn.
Bộ dạng sa sút tối qua của Phan Đông Minh đã dần mất đi, hắn chỉ vào tấm ảnh, cười hỉ hả, “Mẹ, mẹ xem mắt nhìn của con có được không? Cô gái này xinh chứ?”
Bà nhìn tấm ảnh một lúc mới hơi cong môi và nói: “À, cô bé này, thật sự là…” Tại sao nhìn kiểu gì cũng thấy giống một cô bé thôn quê thế nhỉ, nhưng mấy ngày nay bị đứa con trai này dọa cho sợ ૮ɦếƭ khi*p rồi nên bà cũng không dám nói lời khó nghe, “Đúng là rất xinh.”
“Thấy chưa.” Phan Đông Minh lấy tấm ảnh lại, cẩn thận nhét vào ví tiền rồi ôm vai mẹ và nói: “Không xinh mà lại có thể lọt vào mắt con trai mẹ hay sao.”
Bà không dám nói tiếp về đề tài kia, vất vả lắm mới thấy được vẻ rạng rỡ của con. Thật ra, Phan Đông Minh rất giống bố hắn thời trẻ, khi cười cũng có một chiếc lúm đồng tiền trên má, nhìn rất đẹp trai nhưng lại dễ dàng hóa lạnh lùng. Tâm trạng bà cũng thoải mái được đôi phần, bà sờ sờ mặt hắn và nói: “Dì ✓ú đã ninh cháo bằng nồi tử sa cả đêm rồi, nói là con thích lắm đấy, nhanh lên.”
Xuống đến phòng ăn ở tầng dưới, mấy người trong nhà đều đã ngồi nghiêm chỉnh, ngay cả ông bố vốn ít ăn sáng ở nhà cũng đang đọc báo. Hắn ngồi xuống, bà bảo mẫu liền múc cho hắn một bát cháo thơm lừng, cười tủm tỉm và nói: “Nhịn cả đêm rồi, cháu ăn thử đi.”
Phan Đông Minh cầm thìa, nhìn mẹ và nói: “Ông nội đâu ạ, sao không thấy?”
Mẹ hắn còn chưa kịp nói thì bố hắn đã lên tiếng, nhưng không ngẩng đầu, “Ông cùng mấy người bạn đi ăn giỗ một chiến hữu, sáng sớm nay đã ra nghĩa trang liệt sĩ rồi.”
Phan Đông Minh sờ sờ mũi, “Ồ” một tiếng. Ăn sáng xong, hắn lại định đi, mẹ hắn giận tím mặt, quát: “Tối qua còn sốt, sao giờ lại định đi đâu hả?”
“Con đã hẹn với La Hạo bàn chuyện lô đất trong nội thành rồi, con phải đến công ty.”
Lúc Hoa Chi đeo balo lên vai cho con gái ở cửa, có nghe thấy chồng nói: “Vừa hay anh cũng phải đi, chú ngồi xe anh này.”
Ngay lập tức, giọng nói bất cần của Phan Đông Minh vang lên: “Ấy ૮ɦếƭ, anh nói chuyện với tôi sao? Tôi không phải người không biết xấu hổ, không biết thứ bậc, đừng để người khác nhìn thấy không lại làm mất danh dự của anh, tôi đi taxi là được rồi.”
Suýt chút nữa thì Hoa Chi phì cười, lúc ra khỏi cửa chỉ thấy chồng mình đang dài mặt đứng trước cửa xe, chờ con gái hôn một cái lên má rồi mới lên xe.
Hoa Chi tự mình lái xe đưa con gái đi, thấy Phan Đông Minh đang đi bộ đến thì gọi với lại, hạ cửa kính xe xuống, “Ông chủ lớn định ngồi taxi thật sao?”
Phan Đông Minh dừng lại, nhìn trạm gác ở phía tít xa thì nói: “Em không dại gì mà ngồi taxi, đưa em ra cổng lớn đi, tài xế của em đang chờ.”
Đợi hắn lên xe, Hoa chi mới nói: “Chú ba, định ghi hận với anh hai chú thật à?”
Phan Đông Minh nghịch nghịch cái mũ nhung của con bé con, bất mãn nói: “Em bảo này, đừng đề cập đến chuyện này nữa, còn nhắc đến là em cho chị biết tay đấy.”
Hoa Chi bật cười, “Thằng bé đáng thương này.”
Đến công ty, Phan Đông Minh lại trở nên bận rộn, hết họp lại sắp xếp các bộ phận. Bình thường, thư ký Vương vốn luôn bất an, chỉ sợ làm gì sai sót, nhưng hôm nay, cân nhắc hồi lâu cũng quyết định ôm đống tài liệu về lô đất trong nội thành, gõ cửa vào. Phan Đông Minh đang vùi đầu ký văn kiện, chẳng buồn ngẩng đầu lên mà hỏi: “Có chuyện gì?”
Cô Vương ngồi trên chiếc ghế trước bàn làm việc, đặt một đống tài liệu lớn lên bàn, cuối cùng vẫn không đi mà ngồi im tại chỗ. Phan Đông Minh vừa viết vừa nói: “Được rồi, tôi biết rồi…”
Cô Vương lắp bắp nói: “Còn có một việc…là…”
Phan Đông Minh vẫn không ngẩng đầu, “Là chuyện gì?”
“Hôm đó, cô Tạ, muốn tôi nói với anh…” Quả nhiên Phan Đông Minh dừng lại, nhìn chằm chằm vào ngòi 乃út trong tay, chờ lời nói tiếp theo của cô. Một lúc lâu sau mà vẫn không thấy cô nói gì, hắn mới ngẩng đầu nhìn. Biểu hiện trên mặt cô Vương rất kì lạ, như thể đang cố gắng nhớ ra điều gì đó, lại như đang không biết nên nói thế nào. Tim Phan Đông Minh đang đập thùm thụp, nhưng hắn lại cố chấp không chịu hỏi. Cô Vương chần chừ mãi lâu rồi mới nói: “Cô ấy bảo, “Nói với anh ấy, lúc thấy anh ấy trong thung núi, tôi đã tha thứ cho anh ấy rồi, còn nữa, xin lỗi anh ấy.” ”
Phan Đông Minh vẫn duy trì một tư thế, vẫn nhìn cô, nhưng ánh mắt thì như xuyên qua người cô rồi phiêu diêu ở một chốn hư vô. Thấy hắn như vậy, cô Vương biết điều liền đứng dậy, đi ra ngài rồi đóng cửa lại, sửng sốt rất lâu. Cô cố nhớ lại biểu hiện của Tạ Kiều lúc ở sân bay, cô nghĩ chắc rằng mình sẽ không quên được. Cô gái kia có gương mặt tái nhợt, lúc đi, hai mắt đẫm lệ, cả người nhìn yếu ớt như bông cúc tàn giữa trời đông, gầy gò, mỏng manh, như thể một người giấy mà gió có thể thổi bay bất cứ lúc nào. Nhớ lại dáng vẻ đau khổ lúc ấy của ông chủ, cô liền thở dài, lại phát hiện ra mình để quên một ít tài liệu trên bàn làm việc của sếp. Cô mơ mơ hồ hồ, không gõ cửa mà đã đẩy cửa ra luôn, ngay lập tức nhìn thấy ông chủ đang gục trên bàn làm việc, chôn mặt vào giữa hai khuỷu tay, đôi vai run lên, hình như đang khóc.
Thư kí Vương vội đóng cửa lại, tim đập rộn ràng. Cô làm việc cho ông chủ đã lâu nhưng chưa từng thấy như vậy, thậm chí còn không dám tưởng tượng đến. Một vị sếp đĩnh đạc, oai phong, vậy mà cũng có một mặt yếu đuối đến thế.
***
Phan Đông Minh đã có cuộc hẹn với La Hạo vào giữa trưa tại một nhà hàng ở ngoại ô. La Hạo đến trước hắn, thấy người phục vụ dẫn Phan Đông Minh vào phòng vip, anh liền đứng lên. Phan Đông Minh tươi cười, ôm lấy anh, tỏ vẻ thân thiết vô cùng, “Chuột, lâu lắm không gặp, chắc chờ sốt ruột quá rồi hả?”
La Hạo cười, châm cho hắn một điếu thuốc, “Em cũng mới đến.” Phan Đông Minh xua tay, chỉ vào cổ mình, “Viêm họng, đau quá.”
Phan Đông Minh nhìn một bàn đầy thức ăn rồi nói: “Hôm nay có mỗi hai anh em, sao gọi nhiều đồ ăn thế này làm gì cho lãng phí ra.”
La Hạo kéo hắn ngồi xuống, “Đừng nói chuyện lãng phí, đã lâu lắm rồi chúng ta mới cùng ăn một bữa tử tế.”
“Ừ, đều bận cả mà.” Hắn gật gật đầu, lại trực tiếp hỏi: “Lô đất ở nội thành không phải là do anh cậu phụ trách à, sao lại là cậu?”
“Đợt trước chính phủ có thông báo, giới hạn kiến trúc cao tầng trong nội thành. Mười khối đất em lấy về, giờ đúng là phiền phức, thế nên cãi nhau với em một trận. Giờ em ôm cả, nóng bỏng như khoai lang nướng.”
Phan Đông Minh gật gù, “Tay La Kiện đúng là một con cáo già, không đáng tin, cậu làm tôi đầy cho anh ta bao nhiêu năm như vậy đúng là chịu thiệt. Chuột, nếu đã tính ra làm riêng, một mình liệu có cạnh tranh được với những người khác không?”
La Hạo cười cười, châm một điếu thuốc rồi nói: “Tình hình của em mà anh còn không biết sao?”
Phan Đông Minh cười, dựa lưng vào thành ghế, nói: “Anh có một đề nghị, cậu cứ nghe hết cái đã, rồi có thế nào thì quyết định sau, mà vấn đề giới hạn nhà cao tầng cũng được giải quyết.”
“Anh cứ nói đi.”
“Cậu ra khỏi công ty của La Kiện, tự đăng kí riêng, anh sẽ hỗ trợ kinh phí, như vậy, mười mảnh đất của cậu với lô đất trong nội thành của anh sẽ giải quyết được vấn đề giới hạn nhà cao tầng, chúng ta bắt tay làm một khu nhà xa hoa nhất Bắc Kinh. Cậu thấy thế nào?”
La Hạo vừa nghe thấy thế liền nở nụ cười, “Anh giai à, anh nói đùa với thằng em đấy ư? Đối với em mà nói thì đó đúng là cái bánh từ trời rơi xuống, nhưng với anh, như thế chẳng phải là lỗ vốn hay sao?”
Phan Đông Minh nhìn La Hạo một lúc lâu mà không nói gì, cuối cùng chỉ cười, “Anh biết cậu không tin, anh cũng không tin. Anh biết có rất nhiều người chửi sau lưng rằng anh là thằng gian manh, chắc cậu cũng sợ bị anh gài một vố, đúng không?”
La Hạo cười xùy một tiếng, lườm hắn: “Anh nói cái gì đấy!”
Phan Đông Minh cười, đan mười ngón tay vào nhau, đặt trên bàn, ánh mắt nhìn La Hạo sâu xa không lường được. Hắn nói: “Nếu cậu không sợ anh gài cậu, cậu sẽ chẳng nghi ngờ. Anh bạn à, nếu lỗ vốn thì anh sẽ không làm, nếu làm, đương nhiên sẽ kiếm được không ít. Cứ hợp tác với anh đi, cậu không thiệt đâu.”
La Hạo nhìn Phan Đông Minh với vẻ hoài nghi, “Anh nói thật chứ?”
Phan Đông Minh cười, duỗi tay ra, “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”