Việc Phan Đông Minh nhờ anh làm thuyết khách, thật ra là có nguyên nhân. Hắn biết rõ nhiều năm trước anh trai mình từng vô cùng đau khổ khi không thể bên người yêu, nên hy vọng anh ta có thể cảm thông mà giúp mình. Vẻ tức giận khi ấy của bố, hắn vẫn nhớ rõ như in, tuy rằng hắn không cam tâm chịu làm quân cờ bị sắp đặt, nhưng sống nhiều năm dưới cái uy của bố, hắn cũng không dám mạo hiểm. Suy cho cùng, nếu Tạ Kiều không có chút biểu hiện nào, hắn cũng không thể hành động được.
Bao năm qua, số phụ nữ hắn đã từng chơi bời nhiều vô kể, hắn cũng không thể tưởng tượng được rằng mình lại có ngày này, lại có ý niệm muốn kết hôn trong đầu. Nghĩ lại cũng thấy buồn cười, một người hơn ba mươi tuổi, đương nhiên sẽ như vậy rồi. Đợi câu trả lời của anh trai, hắn mất ngủ cả đêm, lo sợ, bất an, tinh thần có chút hoang mang. Ngồi nhìn mọi người trong phòng họp đang nói liến thoắng, hắn dần chẳng còn khái niệm công tư phân minh nữa. Hắn lại xem đồng hồ, nghĩ bụng, đã qua một ngày rồi, sao anh hai không gọi điện cho hắn?
Lần đầu tiên hắn cảm thấy hội nghị tổng kết công tác buồn tẻ mà chật vật đến thế, đợi cuộc họp chấm dứt thì thật khó chịu. Hắn nóng ruột muốn rời khỏi phòng họp, liền xua tay và nói một tiếng: “Tan.”, lại vội vàng ra khỏi phòng. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, thành tích của công ty đang như vừng nở hoa, vậy mà ông chủ lại rời đi vội vàng, ngay cả một câu khen ngợi cũng không có.
Việc đầu tiên mà Phan Đông Minh làm sau khi vào văn phòng là gọi điện thoại cho Phan Chấn Nam, hắn không thể đứng ngồi không yên để chờ tin được. Phan Chấn Nam hẹn hắn đến văn phòng thư ký (anh này làm Trưởng thư ký cho Tổng bí thư nhé), hắn liền vội vàng cầm ca táp rồi đến chỗ anh hai.
Vừa vào văn phòng của anh hai, hắn đã rối rít như cậu học trò đang mong được khen thưởng, “Thế nào? Anh hai, Tạ Kiều thế nào?” Hỏi xong, hắn lại cảm thấy cảnh tượng này thật quen thuộc, giống như La Hạo không lâu trước đây. Lúc ấy, La Hạo cũng hỏi hắn như vậy, cứ nghĩ thế, trong lòng hắn liền có chút bất an.
Thế nhưng, Phan Chấn Nam lại cực kỳ bình tĩnh, sửa văn kiện xong xuôi mới chỉ vào bộ bàn ghế ở giữa phòng, “Ngồi đó chờ đi, khát nước thì tự pha trà.”
Phan Đông Minh ngoan ngoãn đi pha trà, rồi im lặng ngồi xuống ghế. Thật ra, hắn đang sốt ruột vô cùng.
Mãi lâu sau, Phan Chấn Nam mới thong thả bước đến ngồi xuống ghế. Hắn vừa định nói thì Phan Chấn Nam liền giơ tay chặn lại, chậm rãi nói: “Đông Tử, trong điện thoại chú không nói rõ ràng, cô Tạ đó cũng không nói, rốt cuộc chú định làm gì?”
Phan Đông Minh bực bội, nghĩ thầm: “Không phải anh đang đùa em đấy chứ? Mọi người đều nhận ra, chẳng lẽ anh lại không? Hại em sốt ruột một ngày một đêm. Có người nào ngu ngơ thế không?” Trong lòng thì nghĩ vậy, nhưng hắn lại nói: “Ối, anh hai, chuyện này mà anh còn không rõ sao? Anh cũng biết, mẹ lúc nào cũng nói em đã lớn tuổi mà vẫn chưa chịu kết hôn. Đó chẳng qua là vì chưa gặp được đối tượng thôi.”
“Nói như vậy, hiện giờ chú đã gặp được đối tượng?”
Phan Đông Minh có chút khó chịu, bình thường mồm miệng lợi hại nhưng giờ thì lại chẳng biết nên nói gì cho đúng, chỉ ngu ngơ cười: “Anh hai, chuyện này mà anh còn không rõ sao.”
Phan Chấn Nam gật đầu, nói: “Nếu đã gặp được rồi, sao còn không về nói với bố đi? Nếu ông biết chú muốn kết hôn, chắc chắn sẽ mừng lắm đấy.”
Lời này nói ra lại khiến Phan Đông Minh có chút hoang mang, thì thào nói: “Em hơi sợ…”
“Chú sợ gì?”
“…”
“Sao không nói gì? Bình thường mồm mép lắm cơ mà, có thế mà cũng không nói ra được sao? Nghẹn à?”
“Anh hai…”
“Chú đừng gọi anh. Còn mặt mũi mà nhờ anh nói tốt hộ sao? Thôi được, trước hết nói cho anh xem hai đứa quen nhau thế nào, rồi yêu nhau thế nào xem.”
“…”
Phan Đông Minh không nói nổi, cảm giác tim đập rất nhanh, trên đầu đổ đầy mồ hôi, ngồi bất động, á khẩu, chỉ sợ hắn động đậy một chút thôi là sẽ tan tành, cổ họng nghẹn lại, ngay cả nuốt nước miếng cũng thấy khó.
Phan Chấn Nam cười lạnh, “Sao không nói? Không có cách nào để nói? Hay không thể nói? Hay chú không có mặt mũi nào mà nói?” Nhìn sắc mặt Phan Đông Minh ngày càng tái, cơn tức giận trong Phan Chấn Nam bùng lên, anh ta đập mạnh bàn, đứng lên, chỉ vào Phan Đông Minh, căm phẫn nói: “Phan Đông Minh ơi Phan Đông Minh, mày cũng có chí khí lắm! Mày còn dám đưa một con điếm đến gặp tao! Còn muốn kết hôn? Quả thực là vô liêm sỉ!”
Lời nói của Phan Chấn Nam như một cú đánh nện thẳng vào đầu hắn, hắn cảm thấy thật mơ hồ, hai chữ “con điếm” cứ ong ong mãi trong đầu. Hắn nắm chặt tay, muốn đứng dậy nhưng không thể, chỉ có thể yếu ớt tranh luận: “Không phải, cô ấy không phải thế!”
Phan Chấn Nam nhìn vào ánh mắt thất vọng của Phan Đông Minh, chỉ muốn tát hắn mấy cái cho tỉnh, lại cắn răng nói: “Mày đừng nói dối! Nó có phải hay không, trong lòng mày biết rõ hơn ai hết! Đứa con gái có thể vì tiền mà lên giường với đàn ông mà cũng có thể khiến mày muốn kết hôn sao, mày điên rồi phải không? Hả? Tao biết mà đã tức thế này rồi chứ đừng nói là bố mẹ. Vì đứa con gái đó mà suýt chút nữa mất mạng, tao còn nghĩ mày mới khỏe lại, vẫn chưa tỉnh táo, ai ngờ mày đúng là rất giỏi, thật khiến người khác nhìn mày với cặp mắt khác xưa! Bé đã ngỗ nghịch, không ngờ đến lớn vẫn giở trò như vậy, nếu phải ૮ɦếƭ thì cách xa tao ra một chút! Để không ai trong nhà biết cả!”
Phan Đông Minh bị lời của Phan Chấn Nam đả kích, hai mắt đỏ au giăng đầy tơ máu, đáy lòng lại sinh ra cảm giác lạnh lẽo, sự tuyệt vọng như con sóng biển nhấn chìm tâm trí hắn. Nhưng hắn vẫn muốn nghiêm túc một lần, cũng giống như Phan Chấn Nam năm đó. Có điều, lần nghiêm túc này, không ngờ lại bị một người đã từng yêu thật lòng đả kích. Hắn cắn răng đứng dậy, lảo đảo tiến đến, túm lấy áo Phan Chấn Nam, hung hãn nói: “Em lặp lại lần nữa, cô ấy không phải, cô ấy không phải!”
Phan Chấn Nam cố nén lại cơn tức giận, đẩy Phan Đông Minh ra, lạnh lùng nói: “Nó không phải? Tao có bằng chứng cho thấy nó đúng là như vậy!”
Phan Chấn nam thở gấp, đi ra khỏi văn phòng, một lúc sau quay lại, vứt lên bàn một chiếc đĩa, chỉ vào và nói: “Mày nhận ra chứ?”
Chiếc đĩa rất bình thường, nhưng mấy chữ tiếng Anh lại khiến Phan Đông Minh nhớ đến cảnh tượng bên trong hội quán đó. Bỗng nhiên hắn thấy lạnh, nhưng lại chực toát mồ hôi, cả trái tim như bị chính anh hai hắn Ϧóþ rồi dùng sức siết chặt khiến hắn tức thở, mồ hôi lạnh chảy dọc hai bên má. Hắn miễn cưỡng dời tầm mắt nhìn vào đoạn phim được chiếu, chăm chú xem. Trong đó có một người đàn ông mà hắn không thể quên được. Lúc Trương Kiêu Dương đưa anh ta đến gặp hắn, còn cười nói: “Đông Tử, giới thiệu một chút, đây là anh em, Trương Vạn Phúc, hôm nay có việc muốn nhờ anh.”
Người đàn ông còn ghé vào tai hắn nịnh nọt: “Đây là lần đầu tiên của cô bé này, chỉ sợ cô ta còn chưa thạo sẽ khiến cậu không thoải mái nên trước khi đến đã được uống thuốc rồi, cậu cứ thong thả thưởng thức.”
Nhìn chằm chằm hình ảnh trước mắt, trong lòng hắn nổi lên đủ thứ cảm giác, có nhục nhã, có sợ hãi, có tức giận, cả sự hối hận. Tất cả như con sóng biển táp vào Phan Đông Minh khiến hắn cảm thấy như có vô số cánh tay hung hăng xé nát thân thể hắn. Hắn nhắm mắt lại, cuối cùng thất thểu ngồi xuống. Thật tốt, hắn nghĩ, cuối cùng hắn cũng được nếm thử mùi vị đau khổ mà trước nay hắn chưa hề biết. Hắn lại nghĩ, vậy Tạ Kiều thì sao? Lúc ấy, cảm giác của cô là gì? Tốt, thật tốt, hôm nay, người anh trai tốt của hắn lại đem đến cho hắn cảm nhận mà bao nhiêu năm qua hắn không biết đến. Đúng là hắn không chịu nổi, nhưng còn Tạ Kiều? Cô gái gầy gò, nhát gan đó chỉ biết khóc, như một cánh bèo nhỏ nhoi, sao cô có thể chịu được? Cô làm thế nào để chịu đựng được? Hắn lại nghĩ, Phan Đông Minh, mày nhìn đi, mày đã tạo nên mối oan nghiệt gì?
Hắn nhắm mắt, nhưng dường như gương mặt đau khổ, sợ hãi và đẫm nước mắt của người con gái đó lại hiện ra. Tạ Kiều vào lúc ấy có giống hắn lúc này, có tuyệt vọng, hối hận không? Có đau thấu tâm can như thế này không? Thì ra, đây là đau đớn, thì ra, đây là nghiệt ngã, thì ra đây là xót xa, thì ra đây là tự tạo nghiệp chướng!
Lời nói của Tạ Kiều như vang lên bên tai: Anh thích tôi, nhưng anh xứng đáng sao? Đây đúng là ảo tưởng hão huyền rồi, Phan Đông Minh cảm thấy trước mắt tối sầm. Hắn dùng hai tay che mặt lại, mạch máu chỗ thái dương giật mạnh như muốn nổ tung ra, một nơi yếu đuối nhất trong tim đã bị Phan Chấn Nam xé rách, rất đau. Hắn nghĩ, có phải lúc ấy Tạ Kiều cũng đau thế này không? Có phải cũng đau đến mức nghẹt thở rồi rơi vào tuyệt vọng không? Chẳng trách, chẳng trách cô uất hận đến mức cầm dao lam tự rạch tay mình. Ha ha, anh hai nói không sai, Phan Đông Minh ơi Phan Đông Minh, mày đúng là vô liêm sỉ!
Hắn ngẩng đầu, run run cầm điều khiển trên bàn, dứt khoát tắt bỏ. Phan Chấn Nam vẫn đứng bên cạnh, vừa thở gấp vừa nói: “Đừng nghĩ là giấu trong két bảo hiểm thì tao không có cách tra ra, mày có thể từ từ xem, cũng hay lắm.”
Cảnh tượng tương tự, đối thoại tương tự, hình như đã từng diễn ra ở một chỗ nào đó cách đây không lâu.
Bỗng nhiên Phan Đông Minh cười phá lên, càng cười càng lớn, cuối cùng cười đến nỗi chảy nước mắt, hắn thở phì phò và nói: “Em hiểu rồi, rốt cuộc em cũng hiểu rồi, cái này gọi là quả báo, ha ha, quả báo, ha ha. Anh hai, anh biết không, hồi trước khi em bị bố đánh, em vẫn nghĩ, sao bố hay đánh em vậy, sao lại không đánh anh và anh cả, có phải em là đứa con rơi được bố kiếm từ bên ngoài về không. Bây giờ thì em hiểu rồi, là em suy diễn, chúng ta đúng là anh em, bằng không sao anh lại nói chuyện và hành động giống em đến thế cơ chứ. Quả nhiên là con cái họ Phan, tính nết đều giống nhau, ngay cả lời nói cũng giống nhau, đều khốn nạn, ha ha.”
Phan Chấn Nam bị mấy lời lẽ láo xược của hắn làm cho tức tối nhưng vẫn cố nhịn, chỉ lớn tiếng nói: “Mày vẫn chưa tỉnh à? Có phải nghĩ là tao không có biện pháp ép mày? Đừng bắt tao phải ra tay với con bé đó, Trung Quốc đông dân như vậy, một hai người mất tích, chắc là cũng không có ai biết đâu. Tao làm như vậy là vì lo cho thể diện của nhà họ Phan, mày không biết xấu hổ nhưng tao không thể để nhà họ Phan bị dính chàm vì mày!”
Nghe xong lời nói của Phan Chấn Nam, Phan Đông Minh lại nghĩ đến lúc ở cạnh hồ, hắn vuốt mặt Tạ Kiều và nói: “Không muốn ra tay với em thôi, bằng không thì có lẽ lúc này em đang nằm dưới hồ rồi, hoặc là cùng người nhà em nằm ở một nơi hoang vu trên sườn núi…” Thì ra, người nhà họ Phan vốn đều thế, ngay cả khẩu khí uy Hi*p người khác cũng y hệt. Tai hắn như vừa có tiếng nổ vang, trong lòng lại như có thứ vừa vỡ nát, đột nhiên hắn ngẩng đầu, đôi mắt đờ đẫn lúc này đầy vẻ tàn nhẫn. Hắn gần như nghiến răng gằn từng chữ một: “Nếu anh dám động đến cô ấy…”
Phan Chấn Nam không hề sợ sự uy Hi*p của hắn, khẽ cười lạnh rồi nói: “Dám, hay là không dám, mày chờ xem!”
Phan Đông Minh đứng dậy với cái đầu đẫm mồ hôi, hắn gật gù, thấp giọng nói: “Được, được, anh hai, được thôi, em chờ xem, xem anh động đến cô ấy thế nào.”
Hắn vừa nói vừa đi ra ngoài, bước chân hơi loạng choạng khiến cẳng chân bị thương đập vào góc bàn trà, suýt chút nữa hắn khuỵu xuống. Phan Chấn Nam đưa tay ra đỡ hắn theo bản năng nhưng bị hắn đẩy ra. Hắn cố chịu đau, bám vào tường, từng bước đi ra ngoài.
Phan Chấn Nam lấy tay day thái dương, ngồi thụp xuống sofa. Anh ta nghĩ, Đông Tử lớn lên cùng anh ta từ nhỏ, tính tình bướng bỉnh, ngang ngược, trên mặt luôn mang theo một vẻ kiêu hãnh, tự tin mà quật cường. Nhưng Đông Tử của hôm nay, anh ta chưa bao giờ thấy. Anh ta cũng chưa bao giờ tưởng tượng được, một thằng bé làm vương làm tướng ở khu nhà của quân đội, hay chơi súng bắn nước, chơi trốn tìm, một thằng bé hay chạy theo sau mình gọi “anh hai” lại đột nhiên biến thành một người có thể so găng với anh ta, đối đầu phân cao thấp.