Tạ Kiều đứng ở một góc của cầu thang bộ tầng hai, nhìn La Hạo mở cửa xe cho Ninh Tiêu Nhã, đóng cửa xe lại, vòng qua đầu xe, chậm rãi đánh xe ra khỏi bãi đỗ rồi biến mất sau cánh cổng của bệnh viện. Cô nhẹ nhàng chớp mắt mấy cái, nước mắt lại chảy ra. Người đến bệnh viện hầu hết đều dùng thang máy, chẳng có mấy người đi qua thang bộ, cô yên tâm bưng mặt, khóc rấm rứt.
Động tác anh mở cửa xe thật quen thuộc biết bao, cả dáng vẻ anh hút thuốc, lúc nào cũng rít sâu một hơi rồi chậm rãi nhả khói ra. À, còn nữa, anh luôn mặc áo màu trắng rất sạch sẽ tinh tươm, cổ áo lúc nào cũng bẻ gọn, cả ánh mắt anh khi nhìn cô…Tất cả đều không hề thay đổi, vẫn giống trước đây, vẫn là những dáng vẻ mà cô từng vô cùng yêu. Từ quá khứ ngọt ngào trở lại hiện tại, mùi vị của nỗi đau thấu tâm can dâng lên. La Hạo từng là hạnh phúc mà cô có được, nhưng, chỉ là trước kia mà thôi.
Giống như lời Dương Quần từng nói, thế giới này biến đổi rất nhanh, nhanh đến mức cô không kịp thay đổi chính mình, hết thảy đều là “cảnh còn người mất”. Cũng như một cuốn phim điện ảnh đen trắng, trong khi cô còn đang mê man đứng yên một chỗ thì cảnh tượng phía sau đã “thiên biến vạn hóa” rồi.
Dương Quần từng nói: “Tình hình của La Hạo cô cũng biết, chọc đến Đông Tử hay Ninh Tiêu Nhã thì cả hai người đều chẳng được yên thân.”
Cô muốn anh được yên ổn.
Cô đứng đó rất lâu, cho đến khi ánh nắng ấm áp dần biến mất, hơi lạnh bao phủ bốn bề, cô mới run rẩy đứng thẳng dậy, bước lên từng bậc thang. Lối cầu thang bộ được làm theo hình vòng tròn, mỗi tầng như một vòng tròn thời gian của một năm vậy. Càng ngày càng lên cao, đến lúc cô nhìn xuống chỉ thấy nó như một vòng xoáy lốc, cuốn tất cả vào trong rồi phá thành từng mảnh nhỏ.
Lúc đi ngang qua một cô y tá, cô được cô y tá họ Vương gọi với lại, thì ra là đến giờ uống thuốc, cô ấy ngượng ngùng cười: “Vẫn phải phiền cô mang vào thôi, không thấy hộ lý đâu cả, mà bây giờ đúng lúc giao ban, bận quá nên không đủ người.”
Tạ Kiều nhận lấy chỗ thuốc rồi gật đầu, đi tiếp về một hành lang khác rồi ngoành vào một góc. Đây là khu phòng bệnh cao cấp, khác hẳn khu vực ồn ào bên ngoài, nơi này vô cùng yên tĩnh.
Thứ đầu tiên phả vào mặt cô sau khi mở cửa là khói thuốc. Tạ Kiều nhíu mày, cả căn phòng đầy mùi thuốc lá. Phan Đông Minh cầm một cái bát giấy, tựa vào cạnh cửa sổ, nhìn chằm chằm xuống vườn hoa, yên lặng hút thuốc. Nghe thấy tiếng động lúc Tạ Kiều trở về nhưng hắn không quay lại, còn rít mạnh một hơi, lại thêm một hơi nữa.
Tạ Kiều tiện tay bật đèn lên, trong phòng cũng không ấm lắm, cửa sổ thì đóng kín mít. Cô ϲởí áօ khoác ra rồi treo lên giá. Cũng không biết hắn đã hút bao nhiêu điếu thuốc, chỉ thấy quanh phòng đều là làn khói xám trắng. Cô mở cửa sổ ra, quay người lại giằng lấy cái bát trong tay hắn, bên trong có đến bảy tám đầu mẩu thuốc. Tạ Kiều cau mày nhìn vào mắt Phan Đông Minh, chìa tay ra và nói: “Đưa hết thuốc ra đây cho tôi.”
Phan Đông Minh rít một hơi cuối cùng rồi mới rụi điếu thuốc vào cái bát, nhún vai, xòe tay nói: “Không có, chỉ nhiêu đó thôi.”
Tạ Kiều vứt cái bát giấy vào thùng rác, Phan Đông Minh đứng phía sau cô, nhẹ nhàng hỏi: “Ở trong vườn hoa với La Hạo lâu như vậy, nói những gì thế?”
Tạ Kiều đứng thẳng người, quay đi. Phan Đông Minh vẫn dựa vào gờ cửa sổ, hai tay khoanh trước иgự¢, nghiêng đầu, nhìn cô chằm chằm.
Cô liền cười cười: “Tại sao tôi phải nói cho anh? Nói cho anh, tôi được lợi gì chứ?”
Phan Đông Minh bước tới, vừa đi vừa lắc lắc một ngón tay và nói: “Không có lợi, nhưng anh sẽ cho em biết, nếu em không nói cho anh thì em sẽ thiệt chỗ nào.”
Hắn cúi đầu, đưa tay ôm lấy thắt lưng cô. Khi đôi môi hắn chạm vào môi cô, truyền đến cảm giác nóng rẫy, cô không kịp phản ứng thì đã bị hắn mở môi ra, đầu lưỡi còn mang theo vị thuốc lá chui vào miệng cô, lần mò lưỡi cô mà dây dưa. Cơ thể chỉ mặc bộ quần áo mỏng áp chặt vào cô, ý đồ rõ ràng, lửa tình nóng bỏng. Tạ Kiều muốn đẩy hắn ra, nói với hắn rằng không được vì đây là bệnh viện và hắn là bệnh nhân, nhưng một bàn tay của Phan Đông Minh đã chui vào trong áo cô, sờ đến móc áo lót của cô.
“Không…tránh ra…” Tạ Kiều muốn giãy giụa, muốn tóm lấy bàn tay hắn đang ở sau lưng mình, nhưng chỉ sợ động đến vết thương của hắn nên đành đưa tay tóm lấy cánh tay hắn. Giờ Phan Đông Minh đã rơi vào cảnh muốn dừng mà không thể dừng được, hắn không cho cô cơ hội nói, càng dồn sức ôm chặt lấy cố, nụ hôn càng lúc càng thêm mãnh liệt, vừa hôn vừa đưa cô đến cạnh giường. Lúc đẩy cô nằm xuống, hắn vùi mặt vào cổ cô, dùng giọng nói khàn đặc kèm theo hơi thở gấp gáp mà nói: “Kiều Kiều, Kiều Kiều, em ôm anh đi, ôm anh một lần thôi.”
Tạ Kiều giơ tay định đánh hắn, nhưng vừa nghe thấy lời hắn nói thì dừng lại. Hắn nhanh tay hơn, giữ chặt tay cô vòng qua cổ mình, than thở: “Ôm anh một cái đi, chỉ cần em ôm anh là tốt rồi…”
Hắn nói vừa nhỏ vừa nhanh, như thể sợ làm một con thú nhỏ kinh hãi, nhưng trong giọng nói vừa như đang cầu xin, vừa như đứa trẻ cố chấp đòi mẹ cho kẹo. Còn đang do dự, đôi môi Phan Đông Minh lại tìm đến môi cô, khẽ cắn, khẽ hôn. Bên tai cô chỉ thoáng thấy tiếng nỉ non khẽ khàng, cô liền như chìm vào mộng ảo.
Lúc tiến vào, hắn nỉ non nói: “Kiều Kiều, em không biết đâu, anh tìm em rất lâu, em không biết đâu.”
“Bao nhiêu năm như vậy, thì ra là em…Kiều Kiều, thì ra là em.”
“Anh biết em hận anh, cứ hận anh đi Kiều Kiều, hận anh đến khắc cốt ghi tâm, cứ hận anh đi Kiều Kiều.”
Tạ Kiều căn bản không hiểu những lời nói thều thào này của hắn là có ý gì. Hắn như một kẻ say, vừa nói năng lộn xộn, vừa hôn cô điên loạn. Tạ Kiều mở mắt, thấy đầu Phan Đông Minh đầy mồ hôi, ánh mắt mê ly. Hắn đưa một ngón tay đặt lên môi cô, khẽ lắc đầu, “Đừng, đừng nói gì, đừng nói gì cả…xin em đấy.”
Tạ Kiều nhìn theo dáng vẻ người đàn ông vốn lạnh lùng, ngạo mạn, lòng dạ thâm sâu, giờ lại như đang khổ sở mà thừa nhận một nỗi đau lớn, toát mồ hôi, bất lực, hoặc giả như là dáng vẻ bi thương. Lòng cô giờ như mặt trời đã khuất, kem ly đã chảy, ánh mắt cô khẽ đọng một làn hơi sương, cô cắn môi, gật đầu, siết chặt vòng tay.
Đã lâu không làm, hơn nữa thân thể vẫn độ suy yếu, lúc giải phóng mình, Phan Đông Minh cảm giác trước mắt là một mảnh mơ hồ, rất choáng váng, như con thuyền nhỏ bị cuốn trong dòng nước lũ, lại chòng chành tiến đến miệng núi lửa. Không biết qua bao lâu sau, khi hắn đã dần tỉnh táo lại thì Tạ Kiều được hắn ôm bên dưới có vẻ như đang ngủ say. Thật tốt, cô vẫn ở đây. Lúc đứng trước cửa sổ nhìn hai người họ trên băng ghế trong vườn hoa, hắn cảm giác cảnh tượng đó thật quen thuộc, thật hài hòa, nhưng trong vô thức, hắn sợ hãi.
Hắn không nhìn thấy rõ biểu hiện của họ, cũng không nghe thấy họ nói gì, hắn chỉ cảm giác giống như ngày đó, Tạ Kiều khoác balo lên vai, xoay người rời đi, bốn bề quạnh quẽ đến đáng sợ. Ngay cả nhịp tim của mình hắn cũng không nghe thấy rõ, hai lỗ tai ong ong những tiếng gầm rú. Tạ Kiều không hề biết rằng, hắn đã nhẫn nại biết bao nhiêu mà nhìn theo khẩu hình của cô để đoán lời cô nói. Hắn như bị ngăn cách trong một không gian khác, lạnh lẽo vô cùng, khiến người ta không thể thở nổi mà sinh tuyệt vọng. Hắn không chịu được, thật sự không chịu được. Người con gái vẫn muốn rời đi này từ trước đến nay đều hận hắn, hắn biết, cô hận đến mức chỉ muốn dùng dao băm vằm hắn.
Hắn suy nghĩ cả một đêm, lần đầu tiên mở mắt ra thấy cô, hắn vẫn nghĩ đến hình ảnh cô nằm trên người hắn nói một câu, “Anh có sao không?”. Hắn chưa từng biết hắn đã đem đến cho Tạ Kiều nỗi đau như thế nào, nhưng đêm đó, nhìn ra màn đêm tối om ngoài cửa sổ, hắn đã xác định được rõ ràng. Hắn biết mình khốn nạn, sớm muộn gì cũng phải xuống địa ngục, hà cớ gì lại phải kéo theo cả một cô gái đáng thương? Hắn quyết định buông tay, hắn biết rõ cô sẽ không quay lại, bởi vì cô hận hắn, cũng biết rằng cô quay bước đi và không quay đầu lại, sinh mệnh của hắn, cũng đã đến lúc phải kết thúc rồi.
Hắn không sợ ૮ɦếƭ, nhưng lại sợ nỗi cô đơn và sự yên tĩnh bức bối đó. Nhìn cô rời đi mà như thể phải nhìn chính mình đang ૮ɦếƭ dần ૮ɦếƭ mòn, rồi đến một khắc cuối cùng, khi biết rõ mình không thể tránh được số mệnh nghiệt ngã thì lại tham lam muốn hít thở tiếp, cho đến khi không còn chịu được nữa.
Đáng tiếc, cô ngốc này rất cố chấp, cô đoạt hắn về từ trong tay tử thần. Lúc ấy cô nghĩ gì? Lúc quay lại, cô nghĩ gì? Phan Đông Minh không biết. Nhưng hắn biết, ông trời đã kéo hắn trở về trong khi đi dạo ngang qua, đây là số mệnh. Hắn chưa bao giờ tin vào điều này, nhưng hiện tại hắn tin. Tạ Kiều đã định trước là của hắn, của hắn. Cho dù cô không yêu cũng không sao, hắn có thể chờ, mười năm, hai mươi năm, đến khi tóc bạc răng rụng cũng không sao, chỉ cần cô vẫn ở bên cạnh là tốt rồi.
Tạ Kiều cựa quậy bên dưới hắn vì hắn đè lên khiến cô khó thở. Lúc này Phan Đông Minh mới hơi nâng mi mắt lên nhìn cô, lại hôn lên môi cô. Hắn mơ hồ nghĩ, sao hôm nay cô không kháng cự ℓàм тìин với hắn như mọi khi, cô không ghét sao?
Cuối cùng họ cũng quyết định về Bắc Kinh. Lúc gần đi, Tạ Kiều đến phòng y tá tạm biệt mọi người. Ở đây đã lâu, những cô y tá bị Phan Đông Minh làm cho sợ ૮ɦếƭ khi*p đều đã quen cô. Cô mang hết chỗ hoa quả tươi trong phòng đến chỗ mấy cô y tá, lúc quay về thì thấy Phan Đông Minh đang lục lọi cái balo. Vừa thấy cô, hắn đã hỏi: “Kiều Kiều, em có thấy xấp tài liệu của anh không? Sao anh tìm mãi không thấy?”
Tạ Kiều sửng sốt, lại hỏi: “Không tìm thấy? Quan trọng lắm sao?”
Phan Đông Minh dừng tay lại, nghĩ nghĩ rồi nói: “Đấy đều là tổng kết của hội nghị lần trước ở công ty…”
“Không thấy.”
Tạ Kiều không chờ hắn nói xong đã dứt khoát nói. Ngoài tờ giấy kia ra, những tờ khác đều trắng tinh, không có một chữ nào. Ngay cả tờ giấy cô đã xé, không hề có liên quan gì đến công ty hắn cả, nhưng thực ra có đề cập đến cổ phần công ty hắn, đáng tiếc không có mối liên hệ nào với những gì hắn nói. Nói dối!
“Hay là còn trong xe? Lúc đó trời tối nên cũng không để ý.”
Phan Đông Minh gật gù, làm ra vẻ như đã hiểu, phủi phủi tay, “Đúng rồi, chắc chắn là thế rồi.”
Tạ Kiều không vạch trần hắn, ngay cả hắn cũng không nói tìm để làm gì. Tập giấy có kẹp da đen đó được cô gói trong đống quần áo để trong balo. Lúc xoay người, vụng trộm liếc hắn một cái, cô thấy chân mày đang nhíu chặt của Phan Đông Minh giãn ra, như vừa trút được gánh nặng vậy.