Phan Đông Minh nằm trong xe hút hết một bao thuốc, chỉ cảm thấy miệng đắng kinh khủng. Cô Vương lại cố chấp gọi điện đến, hắn liền nhận thì được báo là tối nay có một bữa tiệc quan trọng, là tiệc rượu của chủ tịch thương hội, hắn là thành viên của hội nên bắt buộc phải đến, cúp điện thoại rồi hắn còn sửng sốt trong chốc lát mới khởi động xe.
Sau khi tiệc rượu bắt đầu được hơn mười phút, Phan Đông Minh mới đến nơi, vừa đẩy cửa của căn phòng vip ra, hắn liền mỉm cười: “Thật có lỗi quá, tôi đến muộn, tình nguyện chịu phạt.”
Vị chủ tịch thương hội bước đến chào hỏi khách sáo với hắn, gặp ai hắn cũng tiếp rượu, cứ là bạn bè trong chỗ làm ăn hắn đều nhận, một ly lại một ly, tiếp rượu đúng một vòng cho đến khi chai rượu chỉ còn lại một phần ba. Trên dãy ghế ở giữa còn có mấy cô gái xinh đẹp được vài người đưa đến tiếp khách, ai cũng thanh thuần duyên dáng, đây cũng là một phần tất yếu trong chốn xã giao làm ăn. Một cô nàng với đôi mắt to và mái tóc dài được xếp ngồi cạnh hắn, không thể không bồi rượu, hắn xốc lại tinh thần cho có lệ. Qua ba tuần rượu, hắn nhìn mái tóc mềm mại của cô gái và nói: “Em gái, mái tóc này chắc phải nuôi không ít năm nhỉ, dài quá, đẹp thật đấy.”
Cô gái liền chớp mắt, cười to: “Anh à, nếu anh uống một ly thì em sẽ nói cho anh biết.”
Phan Đông Minh liền cười với chủ tịch thương hội, hắn nói: “Thế này không được rồi, tìm một mỹ nhân lanh lợi như vậy ngồi bên cạnh tôi, không phải là hại tôi sao.”
Mọi người lập tức ha hả cười tròng ghẹo, cái gì mà anh hùng với mỹ nhân, khen Phan Đông Minh một tấc lên trời. Phan Đông Minh được ý lại uống thêm mấy ly nữa. Lúc tiệc rượu kết thúc, bước đi của hắn rõ ràng có chút lộn xộn, có người đẩy cô gái kia vào lòng hắn rồi nói: “Phan tiên sinh giao cho cô, cô phải chăm sóc tốt nhé.”
Ngồi trong xe, Phan Đông Minh nồng mùi rượu, hỏi cô ta: “Em gái đi đâu thế? Anh lái xe đưa em về.”
Cô gái nháy mắt mấy cái, lại dùng bàn tay nhỏ bé mềm mại cởi mấy cúc áo trước иgự¢ hắn, cười khanh khách: “Anh à, anh đi đâu thì em đi đấy.”
Phan Đông Minh vừa nghe thấy liền nở nụ cười: “A, vậy không được rồi, anh phải về nhà, nếu em theo anh, thế bà xã anh ngủ ở đâu đây?”
Thường xuyên phải đi tiếp khách, cô nàng cũng nghe nói đến biệt danh của Phan Đông Minh, nhìn người đàn ông đẹp trai, tao nhã này mà cô ta đã chộn rộn rồi, nhưng bà xã ư? Cô ta nghĩ, người này kết hôn lúc nào, sao chưa từng nghe ai nói nhỉ. Cuối cùng cô ta được đưa về trường học, Phan Đông Minh ngẩng gương mặt với vẻ say khướt lên nhìn, sao cũng là sinh viên học viện truyền thông chứ.
Về đến biệt thự, tài xế đỡ hắn từ ghế sau xe ra, hắn lảo đảo đi vào cửa phòng khách. Viên quản gia vội vàng đem dép lê đến cho hắn, hắn lắc lắc đầu liền nhìn thấy Tạ Kiều đang ngồi trong phòng khách xem tivi, có lẽ do buồn cười nên cô mím môi cười khẽ, sau đó đứng dậy mỉm cười với hắn, gật đầu nói: “Về rồi sao.” rồi xoay người lên tầng.
Vẻ tươi cười của cô cũng thật chói mắt.
“Này này, đừng có đi, quay lại.” Phan Đông Minh gọi cô lại, nói với quản gia: “Ông, để cô ấy, để cho cô ấy làm.”
Quản gia vừa thấy chắc hắn uống say nên đưa đôi dép lê cho Tạ Kiều. Phan Đông Minh xua tay và nói: “Các người, tất cả đi hết cho tôi, ở đây có Tạ Kiều, không cần các người, đi ngủ đi.”
Quản gia và thím Lưu thấy thế thì dọn dẹp qua loa rồi lên tầng phụ của căn biệt thự. Phan Đông Minh vừa mở miệng nói chuyện liền phả ra mùi rượu nồng nặc, Tạ Kiều nhíu mày, khom lưng xuống vừa đi dép cho hắn vừa nhẹ giọng lầm bầm: “Sao lại uống nhiều như vậy chứ?”
Phan Đông Minh xỏ dép vào, dồn hết sức nặng toàn thân lên vai Tạ Kiều, mặc cô miễn cưỡng dìu mình lên tầng, vừa đi vừa nói: “À, có uống, bực sao?”
Tạ Kiều cắn răng chịu đựng sức nặng của hắn, lại không kìm được mà nói: “Anh có thể tự đi không, như thế này tốn sức quá.”
Phan Đông Minh dừng lại không đi nữa, đôi mắt khép hờ nhìn cô, “À, đây là vì không muốn hầu hạ anh, vậy em muốn hầu hạ ai? Đừng nói với anh là La Hạo nhé.”
Tạ Kiều cũng dừng bước lại, cắn môi nhìn vào ánh mắt Phan Đông Minh, bỗng nhiên phẩy tay xuống, không thèm quan tâm đến hắn nữa mà xoay người lên tầng, để lại một mình Phan Đông Minh đứng sững sờ trên cầu thang. Hắn thầm bặm môi, đưa tay nới lỏng cà vạt, trong lòng oán hận nghĩ, anh còn chưa tính sổ với em đâu mà đã dám cáu kỉnh. Bước chân không loạng choạng, khuôn mặt không có vẻ say, hắn đi theo Tạ Kiều vào phòng ngủ, đóng cửa “sầm” một cái rồi đứng cạnh cửa nhìn Tạ Kiều đang ngồi trên giường. Bỗng nhiên hắn nở nụ cười, hắn rút cà vạt ra rồi ném xuống sàn, bước đến ngồi lên giường, cười đầu nhìn Tạ Kiều không nói lời nào mà bật cười, cười một lúc rồi hắn mới nói: “Giận sao? Có phải nghe anh nhắc đến La Hạo nên không vui không? Vậy được, anh không nhắc đến nữa, có điều anh phải cho em xem cái này, đảm bảo em xem xong mặt mày sẽ hớn hở.”
Phan Đông Minh lấy xấp ảnh từ trong túi áo ra nhét vào tay Tạ Kiều và nói; “Mau xem đi, thích tấm nào? Anh sẽ phóng to treo lên tường.”
Tạ Kiều vừa nhìn thoáng qua đã giật mình, đứng bật dậy trên giường, kinh hãi như thể thứ vừa xem được là một quả bom hẹn giờ. Phan Đông Minh chậc chậc hai tiếng, xoay người nhặt ảnh lên, cũng không nhìn Tạ Kiều mà chỉ nhìn vào tấm ảnh, hắn nói: “Em sao thế, cho dù không thích cũng đừng vứt, hay là ảnh chụp đẹp quá khiến em lóa mắt? À…anh thay em chọn, tấm này đi, em thấy thế nào?”
Hắn ngẩng đầu cười hì hì, giơ tấm ảnh Tạ Kiều và La Hạo ôm hôn lên cho Tạ Kiều xem.
Nhìn vẻ mặt tươi cười của Phan Đông Minh, Tạ Kiều sợ tới mức run rẩy, cô mở to đôi mắt hoảng sợ nhìn vào ánh mắt không chớp của Phan Đông Minh đang nhìn mình, đề phòng như thể chỉ cần hắn ra tay là cô sẽ lập tức chạy trối ૮ɦếƭ ngay. Phan Đông Minh không cười nổi nữa, cũng không nhịn được, hắn đã chịu đựng cơn đau nhức nhối suốt một buổi chiều lại cả buổi tối rồi, vừa thấy Tạ Kiều, hắn liền muốn xé nát cô ra, không, cắt ra rồi cho vào nồi nấu mới hả giận. Cô cũng thật biết diễn, ra ngoài cùng La Hạo, anh anh em em yêu đương vụng trộm đủ rồi mới về nhà, thấy hắn đỏ mặt thở hổn hển mà vẫn không chột dạ, như thể không có chuyện gì vậy. Hắn đúng thật là đã xem thường Tạ Kiều cô rồi, rất giỏi, sắm vai con lợn ăn thịt con hổ già, hắn thật sự cảm thấy kỳ quái rằng thân thể nhỏ bé như thế này sao có thể chứa được lá gan lớn đến vậy. Hắn chậm rãi thu lại nụ cười trên mặt, sắc mặt cũng dần trở nên dữ tợn.
Tạ Kiều sợ hãi đến mức tim đập thình thịch, vẻ mặt dữ dằn như vậy của người đàn ông này bao lâu nay cô chưa từng thấy, sao cô có thể quên hắn là hiện thân của ma quỷ cơ chứ? Nhưng không hiểu thế nào cô lại phạm phải sai lầm, nhẹ giọng nói: “Anh theo dõi tôi.”
Lời này vang lên như một cái tát giáng xuống mặt Phan Đông Minh, rốt cục hắn cũng không chịu nổi, lập tức đứng bật dậy như lò xo nhưng vẫn đứng cạnh cô. Động tác của hắn khiến Tạ Kiều hoảng hốt thét lên rồi nhanh chân bỏ chạy. Cô vừa chạy đi liền bị Phan Đông Minh đuổi theo, người đàn ông duỗi tay ra tóm lấy gáy cô, ấn cô vào cửa, rất dồn sức, sau đó, cả thân mình đầy mùi nguy hiểm và mùi rượu đè từ phía sau lưng cô, dùng sức như thể muốn ép cô vào ván cửa vậy. Lồng иgự¢ Phan Đông Minh chỉ đầy sự nôn nóng, hung hăng và ghen tỵ, mang theo hận ý dữ dằn, hắn cười lạnh, hơi rượu phả đầy mặt cô, hắn nói: “Theo dõi cô? Tôi rảnh đến thế sao, hả? Sao cô lại có thể thấp hèn đến thế, xa La Hạo cô không sống được phải không? Trên đời này chỉ có mình nó là đàn ông phải không? Vừa nằm trên giường cạnh tôi, nháy mắt không thấy mà cô đã liếc mắt đưa tình với nó, cô xem tôi là cái gì, coi tôi mù hay là tôi ૮ɦếƭ rồi? Cô còn mặt mũi nào không, đồ lẳng lơ, ai cũng có thể làm chồng được, đồ kỹ nữ!”
૮ɦếƭ tiệt, càng hung tợn lại càng tức giận, hận ý dâng lên bừng bừng mãnh liệt như lưỡi dao đâm vào lòng hắn, chỉ cảm thấy đau đớn, đau đến ૮ɦếƭ mất. Sao hắn lại cảm thấy đau như vậy, rất đau, giống như có người hung hăng giày xéo nơi yếu mềm nhất của hắn, hung hăng thít chặt, nỗi đau khiến giọng nói hắn cũng run run. Cô vẫn không quan tâm, hắn biết cô không quan tâm hắn đau thế nào, tâm trí cô chỉ đặt lên tên đáng ૮ɦếƭ trăm ngàn lần kia, lòng cô có khi nào chứa chỗ cho hắn không? Không, chưa từng, cô chỉ coi khinh, không thèm quan tâm, thậm chí khinh miệt mà theo La Hạo và rời bỏ hắn. Sao cô có thể như vậy, hắn giống như chữ viết bằng phấn trắng trên tấm bảng đen, cô chỉ cần vung tay lên là có thể xóa bỏ sạch sẽ, không còn lại chút dấu vết nào. Nhìn trong ảnh cô ôm La Hạo chặt biết bao, có lúc nào cô đối diện với hắn như thế không? Ngay cả vào thời điểm họ gần gũi, cô cũng đẩy hắn, muốn hắn tránh xa thêm chút nữa. Ghen tỵ, đúng vậy, ghen tỵ. Cô vĩnh viễn muốn đặt hắn ngoài vòng tròn để hắn trơ mắt nhìn họ ở trong ân âи áι ái. Chính hắn cũng không biết mình muốn gì, chỉ biết rằng hắn ghen với họ. Nhìn xem, cô ở bên cạnh La Hạo tươi cười đẹp đến cỡ nào, thật vui vẻ, thật chói mắt. Hắn muốn đánh nát vẻ tươi cười khiến hắn chói mắt kia, hẳn là cô phải khóc, khóc giống như trước đây vậy.
Hắn dùng sức quay cô lại, một tay Ϧóþ cổ cô, một tay tóm lấy gáy cô, dần dần tăng thêm lực.
Tạ Kiều cảm thấy thật khó thở, dường như máu dồn đọng trong cổ, đến mức cô đỏ bừng mặt, nghẹn thở, cổ họng đau rát như bị lửa thiêu, cô há miệng ra ho. Cô giãy giụa, lấy tay đẩy tay hắn ra, nhưng lại là phí công, hắn thật sự muốn Gi*t cô. Trước mắt dần biến thành màu đen với những ánh sao lóe ra, cảm giác đau đớn đến khó chịu bỗng nhiên biến thành khoái cảm vô hạn kích thích thần kinh cô, cô sẽ ૮ɦếƭ, rốt cục cũng được ૮ɦếƭ, rốt cục cô cũng được giải thoát rồi. Tạ Kiều dùng chút sức lực cuối cùng, vừa ho vừa nói đứt quãng: “Đúng, tôi thích nhiều người đàn ông khác nhau, thích lẳng lơ, muốn ai cũng có thể làm chồng, tôi muốn, muốn ngủ với đàn ông khắp thiên hạ, trừ anh ra. Tôi là gái điếm đấy, tất cả đều là do anh ban tặng…đồ ma quỷ, đồ cặn bã, đồ khốn nạn.”
Mỗi chữ cô nói ra khỏi miệng như một quả bom đặc khói gây thương tích đầy người Phan Đông Minh. Bỗng nhiên hắn buông tay đang Ϧóþ cổ cô ra, cô liền như kiệt sức mà khụy xuống. Không đợi thân mình cô rạp xuống đất, hắn lại kéo đứng dậy, hắn như phát điên mà tóm tóc cô kéo về phía cánh cửa, trong ánh mắt phẫn nộ lại rõ ràng thấy tầng nước long lanh, hắn khàn khàn thét lên: “Tạ Kiều, cô thật khốn nạn! Cô thật khốn nạn! Tôi muốn Gi*t cô, Gi*t ૮ɦếƭ cô!”
Tạ Kiều bị hắn đập như vậy đến váng đầu ù tai. Cô liều lĩnh tóm lấy vạt áo Phan Đông Minh, cố gắng len vào lòng hắn, dùng cánh tay mảnh khảnh choàng lên cổ hắn, kiễng mũi chân, hôn lên môi hắn, không để ý đến cơn tức giận của hắn mà cắn ʍúŧ môi hắn, còn hừ hừ nói: “La Hạo, em yêu anh, ôm chặt em đi La Hạo…”
Lập tức, Phan Đông Minh dừng tay, không nhúc nhích nổi, run rẩy như thể miệng vết thương đang nứt thêm ra. Người con gái cứ bám lấy hắn như rắn, mà cái tên La Hạo như một chiếc nanh độc cắm vào màng tai hắn. Chán ghét, thống hận, nhục nhã, như một mũi tên có độc mang theo luồng gió rít gào đâm vào lòng hắn. Bỗng nhiên hắn mất đi hết cảm giác, chỉ còn lại mùi vị tinh ngọt ở cổ họng, mạch máu chợt đập mạnh, hắn còn nghĩ sẽ hộc máu ra, bị cô gái này chọc tức cho hộc máu. Rốt cục hắn cũng mất lý trí, điên cuồng xé rách quần áo của cô, “Được, được lắm, cô đã muốn ai cũng có thể làm chồng thì sẽ phải ૮ɦếƭ, trước khi ૮ɦếƭ phải lưu lại một kỉ niệm đã.”
Tạ Kiều cũng không phản kháng, để mặc hắn kéo cô đến giường, nhìn trán Phan Đông Minh đổ đầy mồ hôi, nổi đầy gân xanh, bỗng nhiên cô bật cười khanh khách. Cô nghĩ, một con đàn bà khốn kiếp, một thằng đàn ông đốn mạt, cô và Phan Đông Minh đúng là trời sinh một đôi, trời sinh một đôi nam nữ chó má!
Phan Đông Minh tóm lấy chỗ mắt cá chân Tạ Kiều, dùng sức tách hai chân cô ra, lại tạm dừng một chút. Hắn khom người lấy một chiếc hộp trong hộc tủ đầu giường ra, đeo “áo mưa” ngay trước mặt Tạ Kiều, lại dùng hành vi xúc phạm nhất đối với phụ nữ – đeo hai cái “áo mưa”, để chứng tỏ sự chán ghét với người dưới thân đến mức nào.
Hắn vọt vào thân thể cô, cực kỳ dồn sức, toàn bộ quá trình hắn đều nguyền rủa thâm độc, mắng nhiếc cô hạ lưu để ai cũng có thể làm chồng. Tạ Kiều nhắm mắt lại, không hề giãy giụa. Chẳng lẽ cô không muốn dùng loại kết quả này để kết thúc tất cả hy vọng của mình sao?
Có thế nào đi nữa Phan Đông Minh cũng không thể tưởng tượng được, hắn chỉ có thể dùng phương thức này để trừng phạt Tạ Kiều. Hắn vốn muốn dùng nghìn đao rạch nát cô ra, nhưng trong một khắc hơi thở cô và hắn giao hòa, Dụς ∀ọηg đã thay chỗ toàn bộ cơn phẫn nộ trong hắn. Hắn chưa bao giờ thiếu phụ nữ, nhưng lại chỉ trên người Tạ Kiều, hắn mới có được thỏa mãn vui sướng, đầy đủ. Thân thể gầy yếu này như khối thuốc phiện khiến hắn phát nghiện, hắn không thể mất cô, như cô đã từng nói, cho dù xuống địa ngục cũng phải là cả hai người họ cùng xuống mới được.
Không biết qua bao lâu, Tạ Kiều mơ hồ nghe thấy tiếng chuông đồng hồ tầng dưới điểm mười một giờ. Cô nằm cũng đã mấy tiếng đồng hồ, muốn trở mình nhưng cả người lại đau như bị xe lu nghiền qua. Điện thoại di động của cô đổ chuông, cô gắng sức ngồi dậy. Là Dương Quần, anh hỏi: “Cô đang ở đâu?”
“Biệt thự.”
“…Anh ấy đâu?”
“Đi rồi.”
“Vậy cô ra đi.”
“…”
“Tôi đang ở cổng biệt thự, cô ra đi.”
“…”
“Xuất hiện đi Tạ Kiều, tôi có bất ngờ cho cô.”
Tạ Kiều cố gắng gượng mặc quần áo, rửa mặt, rồi cầm theo túi xách lẻn ra khỏi biệt thự. Qua cánh cổng sắt, cô thấy xe Dương Quần đang đỗ ven đường. Dương Quần nghiêng đầu từ cửa kính xe, cười với cô rồi vẫy tay.
Cô lên xe, Dương Quần liền nói: “Tôi ở đây mấy tiếng rồi đấy, chỉ để chờ cô.”
“Vì sao lại chờ tôi?”
“Không phải đã nói rồi sao, có bất ngờ cho cô.”
“Bất ngờ gì?”
“…Giờ mà nói thì còn gọi là bất ngờ sao?”
“Chúng ta đi đâu?”
Dương Quần ngoảnh mặt nhìn Tạ Kiều, cười để lộ hàm răng trắng đều. Nhìn đôi mắt không chớp của Tạ Kiều, anh vẫn dùng giọng điệu không đứng đắn trước nay: “Cô bé, chạy trốn cùng tôi đi, tôi đưa cô cao chạy xa bay, có được không?”