Sau khi trở về từ Toronto, vừa xuống máy bay là Phan Đông Minh phải đến công ty ngay. Vô số công việc dồn lại, những cuộc xã giao không thể chối từ, sự bận rộn khiến hắn không thể chú ý đến chuyện khác được. Tạ Kiều lại nhốt mình trong phòng nguyên một ngày, thím Lưu nghĩ cô chưa quen múi giờ nên cũng không gọi cô. Thật ra, cô chỉ nằm trên giường ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ mà thôi.
Ngoài ngồi thơ thẩn ra, cô chẳng có việc gì để làm. Nhìn những tán cây trụi lủi ngoài cửa sổ, cô suy nghĩ rất nhiều, thời gian gần đây cô cảm thấy rất hỗn loạn mơ hồ. Ở hiện tại nhưng cô lại nghĩ về đủ thứ chuyện trước đây, cô có cảm giác ૮ɦếƭ lặng đi, khuất nhục đến khó chịu, sự thống khổ dày vò, đánh mất hết thảy động lực và hy vọng. Cho tới bây giờ, nó giống như việc một người viết truyện vậy, qua một chương lại đến một chương rồi sang trang, cho đến khi không còn nội dung gì, chỉ còn trang giấy trống không. Nhưng khát vọng một sự sống mới trong cô giống như một lữ khách trên sa mạc, dù cho bão cát có lớn đến mấy cũng vẫn kiên trì bước đi trên nẻo hoang vu, đối mặt với hoàn cảnh khó khăn, cũng không thể không từ bỏ sự tôn nghiêm để sống, nhưng người lữ khách là vì sự kiên cường sống mà vượt qua vùng hoang vu, còn cô? Cô vì cái gì? Cô thương tâm nghĩ, cô vẫn chưa nhìn thấy hy vọng đâu cả, tối hôm sinh nhật cô, Phan Đông Minh hứa sẽ đáp ứng cho nguyện vọng của cô. Cô cố lấy dũng khí nói, rằng cô muốn đi làm, nhưng Phan Đông Minh nhìn cô hồi lâu, thấy thế lòng cô nguội lạnh đi. Hắn cười cười rồi nói: “Như vậy không tốt sao? Vì sao còn muốn ra ngoài phục vụ người khác, tận lực lấy lòng người ta? Em muốn đi làm cũng được, làm cho anh đi, văn kiện em dịch anh rất vừa lòng, chúng ta tiếp tục?”
Ngoài cửa sổ, bầu trời âm u, nặng nề như sắp sụp xuống mặt đất, lắng nghe kĩ còn có thể thấy tiếng gió đưa cành lá xào xạc. Mùa đông cứ đến như vậy, như thể không hề thương lượng gì mà đã đem theo không khí lạnh phủ đầy cõi đất, một cái lạnh khiến người ta run rẩy. Tạ Kiều xoay người vùi mặt vào gối, trong lòng cô xem ra còn lạnh hơn cả thế giới bên ngoài. Bao thất vọng, lo âu, buồn rầu, cô độc như con sâu nhỏ đang gặm nhấm khiến cô không thể sống yên ổn. Nỗi khát khao tự do như một mầm cây đang từng ngày chồi ra, không ngừng lớn lên. Rốt cục, xuất phát từ loại tâm tính nào mà Phan Đông Minh lại giam cầm cô? Cô có thể ra khỏi cửa đi mua sắm, tìm bạn bè nói chuyện phiếm, nhưng không được tiếp xúc với người hắn không thích, không thể đến nơi hắn không thích, cũng không thể xuất đầu lộ diện đi làm. Đúng vậy, sao cô phải phục vụ người khác chứ, cô chỉ cần hầu hạ một mình hắn là được rồi. Bỗng nhiên Tạ Kiều cảm thấy kiểu sống này căn bản là một trò hề, để Phan Đông Minh giải trí, để làm tổn thương La Hạo, rồi lại hại chính mình phải đau khổ. Cuối cùng ông trời sẽ an bài cho cô một kết cục nào đây, cô nghĩ. “Ha ha…”, tiếng cười buồn khổ cất lên trên gối nghe qua lại thật ngu ngốc, kết cục gì chứ, đơn giản chỉ có hai, sống hoặc ૮ɦếƭ.
Quên đi, quên đi, cô tuyệt vọng nghĩ, cứ như vậy đi, quẳng bay hết đi, dù sao thì cũng đã bị phá hủy rồi, dù cho có chắp vá lại cũng không thể khôi phục nguyên trạng. Có vết nứt, sự sống của cô vốn là màu xám, hiện tại nếu có sơn lên cũng chỉ là một màu đen mà thôi, có gì khác nhau đâu? Những người có trong thế giới của cô đều là khách qua đường, vai diễn của họ chắc hẳn chỉ là khách mời, cuối cùng đến lúc chào cảm ơn cũng chỉ còn lại mình cô. Bất luận kết cục là tốt hay xấu, cái gì mà đạo đức, hổ thẹn hay tôn nghiêm chứ, tất cả đều chỉ là đồ bỏ đi. Từ nay về sau, cô chỉ cần đeo mặt nạ sống qua ngày, dù sao thì cũng mắc phải sai lầm lớn rồi, mắc thêm một lỗi nữa cũng không sao, mọi người đều đeo mặt nạ, tại sao cô không thể. Quên đi, cô cứ nghĩ như vậy, cô muốn rằng đã hủy hoại thì hủy hoàn toàn đi, cho đến giờ còn giãy giụa, kiên cường làm gì? Sớm biết rằng giãy giụa trong cảnh tuyệt vọng chỉ là phí công tốn sức, tiều tụy tâm lực, cũng như trái tim kia đang đau khổ, đau thêm một chút cũng có sao? Nhìn xem, khả năng thừa nhận của cô mạnh đến nhường nào, da mặt dày cỡ nào, con người vô liêm sỉ bao nhiêu…
Cô vốn cười tự giễu, nhưng càng cười lại càng khóc nức nở. Cô không biết vì sao lại muốn khóc, nhưng chỉ nghĩ, nếu hắn cần một “bình hoa” thì cứ làm “bình hoa” đi, nếu “bình hoa” vỡ nứt thì phá bỏ, để thời gian chữa mọi nỗi đau xót. Có trung trinh thế nào thì cũng không chịu đựng nổi sự xói mòn và thử thách của thời gian. Dường như ngôi nhà cao to của hắn có nền móng rất tốt, nhưng sớm muộn gì vách tường cũng sẽ bong tróc ra như bỏ lâu không tu sửa, ánh sáng chói mắt cũng chỉ là thoáng qua, rồi cũng nhợt nhạt dần, rồi hai người yêu nhau say đắm…cũng sẽ nhìn nhau như không nhớ gì…
Cô đứng dậy ra khỏi giường, lảo đảo bước đến ngồi trước bàn trang điểm, đưa tay vuốt mặt gương lạnh lẽo, vuốt lên khuôn mặt không hề có vẻ tức giận kia. Cô chỉ vào cô gái trong gương, căm hận nói: “Tạ Kiều, nếu có kiếp sau, mi có cam tâm làm con gái không?”
Không, cô nghĩ, nếu thực sự có kiếp sau, làm chó làm lợn cũng được, nhưng cô không muốn lại làm con gái nữa.
Ngày hôm sau cô xuống giường từ rất sớm, lúc Phan Đông Minh đi làm cô đứng ở cửa tiễn. Thời tiết vẫn âm u và lạnh lẽo, trước khi lên xe, Phan Đông Minh sửa lại áo cô rồi nói: “Vào nhà đi, xem ra hôm nay rất lạnh, mặc nhiều áo, uống nhiều nước ấm, đừng để bị cảm đấy”, đúng như một ông chồng sắp đi xa dặn dò cô vợ bé nhỏ vậy. Vẻ mặt Tạ Kiều không có chút thay đổi nào, cô khẽ gật đầu, đợi xe hắn vừa đi cô đã nói với quản gia: “Cháu muốn vào thành phố.”
Người quản gia cảm thấy hơi kỳ lạ vì tại sao cô lại không đi cùng Phan tiên sinh, nhưng vẫn gọi tài xế Vương đưa cô vào thành phố.
Một mình cô đi dạo khu mua sắm, thấy thích thì mua ngay, cho dù không thích nhưng vừa mắt cũng mua. Người bán hàng cũng rất chu đáo, muốn cô cho địa chỉ để giao hàng đến tận nhà. Cô lại tiếp tục đi dạo, đi đến lúc đau chân thì dừng lại nghỉ, đến giữa trưa thì ghé vào một quán cơm Tây gần khu mua sắm ăn bít tiết. Lúc ở Toronto, cô đã hứa mua quà cho Hứa Dung và Lưu Vũ Phi, là hai chiếc khăn choàng rất đẹp, nếu các cô thấy nhất định sẽ rất vui. Nhưng thoáng cái cô lại không muốn gặp hai người ấy, bởi vì sự vui sướng của hai cô ấy lại khiến cô bi ai. Cô cảm thấy sự tự do vui vẻ của mình như cơn gió, mà cô chính là cành cây khô bị chôn chặt dưới đất, bị gió thổi qua vẫn chỉ nghiêng ngả nhưng rồi sau đó vẫn đứng trầm lặng như trước. Cô biết mình rất cố chấp, cô cố đấu tranh nội tâm để che giấu đi nỗi tuyệt vọng, lại để lộ ra sự giãy giụa trong vô vọng. “Bình hoa”, chiếc bình nứt, dù sao cũng đều sẽ vỡ, dù sao cũng đã hỏng, còn gì nữa đâu.
Cô cố sức cắt miếng bít tết. Có người đứng trước mặt cô mừng rỡ gọi: “Cô Tạ?”
Cô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm.
Người kia vẫn vui vẻ, ngồi xuống phía đối diện cô, trên mặt là nụ cười xu nịnh, “Cô Tạ, quả nhiên là cô, thật là khéo quá.” Thấy cô sững sờ, người kia nói: “Ấy, cô quên tôi rồi? Tôi họ Trương, Trương Vạn Phúc, cô không nhớ thật sao? À cũng phải, quý nhân như cô Tạ đây làm sao nhớ một người nhỏ bé như tôi chứ…”
Trương Vạn Phúc, đương nhiên Tạ Kiều nhớ rõ, nhưng cô hy vọng cả đời này không gặp lại người này. Một hồi chuyện cũ bị cô ép buộc mình phải quên đi thì bỗng nhiên lại hiện lên rõ ràng. Cô căng thẳng, kinh hãi đến nỗi giữ chặt ống tay áo gã, gã liền cau mày nói: Làm việc cho có quy củ, dám đắc tội với thần tài của tôi thì cô cứ chờ xem!
Cô buông dao nĩa trong tay xuống, nhìn gã đàn ông đối diện, không nói lời nào. Gã đàn ông đưa tấm danh thi*p bằng hai tay, vẫn cười nói nịnh nọt như cũ: “Cô Tạ, đây là danh thi*p của tôi, tôi mới mở một công ty, sau này còn phải nhờ cô Tạ giúp đỡ cho.”
Trong đầu cô trống rỗng, không hiểu vì sao gã cần cô giúp đỡ, nhưng vẫn máy móc nhận lấy, cũng không xem mà chỉ cầm. Trong lòng gã đàn ông thì lại thầm nghĩ: Mẹ kiếp, cao giá cái gì chứ, chẳng qua chỉ là tình nhân của tên họ Phan thôi mà, lại còn làm cao, nếu không có tao, mày có thể bám vào tên họ Phan sao, còn không nhớ à, kỹ nữ!
Thế nhưng, đôi mắt gã vẫn chứa ý cười, gã cẩn thận nói: “Cô Tạ, chẳng ngại cô chê cười, thời buổi này kinh tế đình trệ, làm gì cũng phải có người quen. Cô xem, chúng ta quen biết đã lâu, cô giúp tôi nói với Phan tiên sinh một câu, nếu Phan tiên sinh nhìn vào mối quen biết giữa chúng ta thì hẳn là sẽ nâng đỡ. Tôi sẽ chia phần trăm cho cô, không để cô thiệt đâu, cô thấy sao?”
Cuối cùng Tạ Kiều đã hiểu ra, “Anh Trương, việc làm ăn của anh sao lại tới tìm tôi? Hẳn là anh nên đi tìm anh ta, việc này e là tôi không giúp anh được.”
Trương Vạn Phúc lại nở nụ cười: “Ôi, không phải là cô Tạ đang khách khí đấy chứ? Hiện giờ ai chẳng biết, chỉ cần cô nói một câu, thì còn chờ Phan tiên sinh gật đầu nữa là xong thôi, xem ra…”
Gã ta còn chưa nói xong Tạ Kiều đã đứng phắt dậy, cầm lấy túi xách rồi nói: “Thật xin lỗi, tôi không giúp anh được, anh tìm nhầm người rồi.”
Tạ Kiệu vội vàng như chạy nạn, lang thang không mục đích trong làn gió lạnh, chiếc áo khoác trên người cũng không thể cản được luồng gió giá rét, tay chân cô lạnh toát, cả người run rẩy. Cô vẫn có thể thấy được Trương Vạn Phúc thì lại sợ hãi chạy. Ánh mắt thô lỗ của gã đàn ông đó như xuyên thấu cô, khiến cho cô có cảm giác cực tục tĩu. Cái vỏ bọc mạnh mẽ của cô để che đi vẻ yếu ớt lại bị gã đàn ông vừa xuất hiện dùng 乃úa đập vỡ. Thì ra, cô vẫn yếu đuối, cho dù cô tìm một vỏ bọc để trốn vào cũng không được. Tinh thần cô hoảng loạn, tâm ý phiền loạn, cô cũng không biết mình đi đâu, nhớ đến rất nhiều chuyện, cuối cùng càng nghĩ lại càng rối. Lúc cô ngẩng đầu lên thì phát hiện ra đèn ven đường đã sáng, thì ra cô lang thang ngoài đường lạnh lẽo nguyên một buổi chiều. Cô mờ mịt nhìn bốn phía, không biết cô đã đi đến đâu, ánh mắt dừng trên đỉnh của một tòa nhà cao tầng, thì ra cô tới khu vực gần đài truyền hình.
Cô đứng nhìn đến ngây ngốc, nhìn tòa nhà lớn, cũng nhìn cô gái xinh đẹp, phong thái nổi bật bước ra từ tòa nhà. Cô ấy ăn vận rất đẹp, nhất là chiếc áo choàng đỏ như lửa, lúc ra ngoài, vạt áo bị gió khẽ thổi bay lên, điều này khiến cô nhớ đến hình ảnh Ninh Tiêu Nhã hôm ở cửa hàng của Phan Dương Dương. Trên đầu cô gái đó đội một chiếc mũ trắng, thoa son đỏ tươi. Cô biết cô gái đó, là người cô đã từng gặp ở sân golf, Viên Lệ Lệ. Cô ấy cười rất tươi, đi đến phía chiếc xe ở ven đường, có người xuống xe mở cửa cho cô ấy, rồi cô hơi hạ thắt lưng như đang hôn người ở trong xe, tiếp đó cửa xe được đóng lại, chiếc xe màu đen liền khởi động, chậm rãi hướng ra đường chính, hòa vào dòng xe cộ.
Tạ Kiều vẫn đứng yên ở đó, dường như ánh mắt đang xuyên qua tất cả mọi thứ mà dừng lại trên một hình ảnh ở nơi nào đó. Cho dù tiết trời giá lạnh khiến cô gần như đông cứng lại nhưng cô vẫn đứng đó không nhúc nhích. Cô gái xinh đẹp, chiếc xe màu đen, cả người mở xe cho cô ấy nữa, đều rất quen, quen thuộc như những thứ cô có thể thấy mỗi ngày quanh mình vậy.
Không biết qua bao lâu, rốt cục cô cũng đưa tay che miệng hà hơi, xoay người lại liền thấy phía sau cũng có một chiếc xe. Có một người đàn ông mặc chiếc áo khoác mỏng màu đen dựa vào xe ở bên đường hút thuốc, vừa hút thuốc vừa nhìn cô. Khuôn mặt tuấn tú ẩn hiện trong làn khói trắng, cũng không biết người đó đã đứng bao lâu rồi, cô chỉ biết dưới chân anh có đến năm sáu đầu mẩu thuốc, đến giờ vẫn hơi bốc khói.
Cô như bị đóng đinh vào chân, trong nhất thời không thể nhúc nhích nổi, trái tim cũng như được lắp mô-tơ mà đập điên cuồng. Cô không thể khống chế được, cũng chỉ biết sững sờ đứng im. Người đàn ông dùng chân dập tắt điếu thuốc, mở cửa xe rồi nói: “Anh theo em nguyên một buổi chiều, lạnh ૮ɦếƭ mất, bây giờ mời anh uống một tách cà phê đi.”