Tạ Kiều từ trong thang máy bước ra thì thấy Dương Quần đang ngồi ở đại sảnh, ung dung uống trà xem báo ở khu tiếp khách. Cô bước lại rồi nói: “Thì ra tài xế là anh.”
Dương Quần ngẩng đầu, cười hì hì, “Là tôi, đúng là bị cô đoán ra rồi, Dương thiếu gia hôm nay làm tài xế chuyên trách cho cô, có điều chỉ nửa ngày thôi. Tiễn mẹ cô đi là tôi xong nhiệm vụ, đến lúc đó, cho dù cô có cầm vàng bạc đến cũng đừng mơ tôi làm tài xế cho cô.”
“Anh mua xe mới à?”
Phía trước tòa nhà là một chiếc xe mới tinh, Dương Quần bấm điều khiển từ xa, hai đèn pha chớp lên như mắt cá mập vậy.
“Ừ, không thì lấy đâu ra xe đi, vì chuyện mất xe mà tôi bị mấy người già cả mắng cho một trận.”
“Một thứ lớn như thế sao có thể không để ý được chứ.”
“Chẳng hiểu phải nộp thuế cho cảnh sát làm gì nữa. Nhưng mà này, cô vẫn vinh hạnh lắm đấy, cô là người phụ nữ đầu tiên ngồi lên xe của Dương thiếu gia đấy nhé.”
Hôm nay không có mặt trời, bầu không khí mờ mịt, hơi lạnh. Những cây ngô đồng Pháp đã ngả vàng, bị gió thổi nhẹ tạo thành vài tiếng xào xạc, trên đường đã có người mặc áo bông. Tạ Kiều ngồi trên ghế chờ ở nhà ga, hai tay bị mẹ và em trai nắm chặt. Mắt mẹ cô ngấn lệ nhưng bà vẫn dặn dò cô phải tự chăm sóc cho bản thân. Em trai cô nói: “Chị, còn chưa đi mà em đã nhớ chị rồi.” Dượng Thường cũng nghiêm túc dặn: “Làm việc tốt nhé.”
Trên sân ga ngoài tiếng còi rú còn thêm tiếng giục í ới của hành khách, trước mắt đều là cảnh tiễn đưa buồn sầu. Tạ Kiều đưa cho mẹ hai ngàn, đây là số tiền khi trước cô vất vả đi làm kiếm được, là tiền sạch sẽ, nhưng nói thế nào thì mẹ cô vẫn không cần, “Kiều Kiều, Bắc Kinh là thành phố, ra khỏi cửa là phải tiêu tiền, con cứ giữ đi, để mà mua cho mình mấy bộ quần áo mới. Cứ đi làm cho tốt đi, chỗ tiền đi vay mẹ sẽ tính dần dần. Giờ chỉ còn mình con ở đây, đừng suốt ngày ăn mỳ gói, không có dinh dưỡng…”, nói xong bà lại bật khóc.
Tạ Kiều nhẹ nhàng lau nước mắt cho mẹ ở hai bên má, “Mẹ, con biết rồi. Đây là tiền lương của con, con vẫn còn dư, chỗ này không nhiều nhưng mẹ cứ cầm đi, chỗ tiền đi vay kia mẹ không phải lo, giờ con vẫn còn tiền lương mà. Mẹ và dượng Thường phải bảo trọng, con không thể bên cạnh báo hiếu mẹ…mẹ, mọi người đều phải bình an đó.”
Mắt Thường Bằng Bằng cũng đỏ lên, nó kéo góc áo Tạ Kiều, nói: “Chị, em sẽ chăm sóc mẹ, chờ em lớn lên kiếm được tiền, em sẽ chăm sóc cả chị nữa.”
Dượng Thường nhận chiếc túi xách du lịch trong tay Tạ Kiều rồi nhét lên đầu xe, hiền từ nhìn Tạ Kiều, “Kiều Kiều, con là niềm kiêu hãnh của chúng ta, phải làm thật tốt đấy nhé.”
“Dạ!” Cô gạt nước mắt, gật đầu. Dương Quần đứng bên cạnh cũng bị buồn lây, thứ anh ta ghét nhất là biệt ly. Anh ta ra bắt tay với Thường Phương Chính, ông cũng nắm chặt tay anh ta và nói: “Tiểu Dương, lần này đến đây, thực sự rất cảm ơn các cậu.”
Dương Quần cười nói: “Không sao ạ, đây là chuyện bọn cháu nên làm mà, chú không cần phải lo cho Tạ Kiều đâu, cô bé này rất kiên cường.”
Phía trong lớp kính xe, ba người vẫy tay với Dương Quần và Tạ Kiều, cô vẫy mạnh tay, cố gắng tươi cười. Dương Quần mua hai chai nước rồi đưa cho cô một chai, vừa nhìn vào mắt cô liền cười, “Này, còn khóc nhè nữa sao, lớn vậy rồi mà còn khóc tèm lèm nước mũi kìa, khó coi quá.”
Cô vội sờ lên mũi, đâu có gì. Nhìn Dương Quần cười sằng sặc, cô liền trợn trừng mắt, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật cười.
Vừa lên xe, Tạ Kiều nghĩ nghĩ rồi nói với Dương Quần: “Dương Quần, bây giờ anh có rảnh không?”
“Sao, rốt cục lương tâm cũng thức tỉnh, muốn mời tôi uống rượu?”
“Cái gì chứ…Có thể cùng tôi về biệt thự không? Tôi có việc cần, xin anh đấy.”
Dương Quần hơi sờ sợ, ôm иgự¢ rồi cẩn thận hỏi: “Cô muốn tôi làm gì? Nói rõ trước đi đã rồi tôi mới quyết định xem có thời gian hay không.”
“Không nói đùa đâu, tôi có vài thứ…cần trả lại cho La Hạo, nhưng tôi không tiện gặp anh ấy, anh có thể giúp tôi không?”
Dương Quần thu lại vẻ bỡn cợt, nghiêm túc nhìn cô, “Cái gì vậy?”
“Một bộ trang sức, rất quý, vốn muốn trả lại cho anh ấy từ lâu nhưng vẫn cầm cho đến bây giờ.”
“Trang sức?” Dương Quần nhìn vào mắt Tạ Kiều rồi bắt đầu ngẫm nghĩ, “Thế thì cứ nhận đi, anh ấy cũng không cần đâu mà.”
Tạ Kiều cụp mắt xuống, lắc lắc đầu, “Không, tôi không muốn, nếu đã muốn đoạn tuyệt thì phải đoạn tuyệt hoàn toàn.”
Thật ra, cả Dương Quần và Tân Thiếu đều rất ăn ý, không nhắc đến La Hạo trước mặt Tạ Kiều. Theo cách nhìn của họ, hai người này vẫn còn yêu nhau, về chuyện vì sao đột nhiên lại lòi ra Phan Đông Minh thì vẫn là điều cấm kỵ mà họ không dám hỏi, chỉ biết giả ngu. Nhưng khi Dương Quần thấy bộ trang sức kia, trong lòng vẫn có đôi chút kinh ngạc, anh ta hỏi Tạ Kiều: “Cô có biết bộ này bao nhiêu tiền không?”
Tạ Kiều lắc đầu: “Không biết, cũng không muốn biết, anh cầm trả lại cho anh ấy đi.”
“Muốn trả thật sao?”
Tạ Kiều nâng tầm mắt lên nhìn anh ta, “Sao anh lại hỏi vậy?”
Dương Quần nở nụ cười: “Tôi nghĩ con gái nhìn thấy thứ này thì chắc chắn sẽ hét ầm lên, có đánh ૮ɦếƭ cũng không muốn trả.”
Cô chớp mắt, “Xin anh đấy.”
Lúc Dương Quần đi, cô lại đuổi theo, “Tôi muốn vào thành phố.”
“Đi làm gì?”
“Tôi có hẹn với bạn học.”
“Bạn học của cô? Có phải là mỹ nhân không?”
“Ầy, anh thật đáng ghét.”
“Cô là người con gái đầu tiên bảo tôi đáng ghét đấy, những cô gái khác nhìn thấy tôi là điên cuồng như thấy Jackson, thét ầm ĩ, tranh nhau lao vào lòng tôi ấy chứ.”
Tạ Kiều bị anh ta chọc cười, “Vậy sao anh vẫn chưa có bạn gái hả? Anh cũng không còn trẻ trung gì đâu.”
“Có người nào nói tuổi đàn ông như cô đâu chứ.”
“Thật ra tôi cảm thấy rất lạ, anh với Tân Thiếu cũng không còn trẻ, sao vẫn chưa kết hôn đi?”
Trên mặt Dương Quần tràn vẻ sầu thảm, “Mẹ kiếp! Tôi không còn trẻ á? Phan Đông tử còn nhiểu tuổi hơn tôi đấy, anh ta không vội thì tôi vội cái gì chứ.”
Nhắc đến Phan Đông Minh, Tạ Kiều lại im lặng.
Dương Quần híp mắt nhìn Tạ Kiều, không nhịn được bèn hỏi: “Có thể nói cho tôi chuyện xảy ra giữa cô và Đông tử không? Bạn thật sự rất tò mò.”
“Ai là bạn với anh…mà sao anh tò mò vậy chứ.”
“Tò mò là độc quyền của con gái các cô sao? Đàn ông bọn tôi cũng biết hiếu kỳ, nói một chút đi em gái tốt bụng, nếu bắt được thóp thì để xem lần sau tôi trêu anh ta thế nào.”
“… Cũng không có gì.”
“Bạn đây biết rồi, cô được lắm, cô cùng một chiến truyến với Phan Đông tử.”
“Đừng có nói câu bạn bè với tôi, có ai xưng hô với con gái như anh không hả?”
“Trong lòng tôi, cô với Phan Đông tử cũng như nhau vậy…Có điều khuôn mặt cô đẹp hơn anh ta, cái mặt anh ta, chậc chậc, ở Bắc Kinh này, đứa trẻ con mà trông thấy là lại kêu lên “sói đến đấy”, rồi lại khóc, khóc.”
Tạ Kiều không nhịn được liền bật cười, tiếng cười khanh khách thanh thúy như tiếng chuông bạc vậy.
Dương Quần ngoảnh ra nhìn Tạ Kiều, cười hì hì, “Tôi bảo này, cô cười lên rất đẹp, sao mà suốt ngày cứ buồn rầu cho người ta lo lắng chứ, người xưa đã nói, cười một cái trẻ ra mười tuổi, một ngày nào đó soi gương, ôi chao, biến thành mười tám tuổi.”
“Sao anh nói nhiều lời vô nghĩa thế hả.”
“Nói chuyện nghiêm túc với cô đấy chứ, tôi nói cái gì vô nghĩa với cô nào?”
Lưu Vũ Phi và Hứa Dung đứng chờ Tạ Kiều ở cổng trường, vừa thấy nhau, ba cô nàng đã kêu ầm lên. Dương Quần đưa hai tay bịt tai lại, sau đó đi đến phía ba cô gái, “Tôi bảo này, hai em gái này nhìn quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải?”
Lại là phương thức tiếp cận đã cũ mèm, Tạ Kiều liếc mắt, “Chúng tôi muốn đến Yến Sa, anh có thể làm tài xế lần nữa được không?”
Anh ta nghiêm nghị nói: “Ôi chao, đây đúng là việc nằm trong bàn tay tôi mà, làm lái xe cho phái nữ thì tôi là siêu hạng đấy, mời các mỹ nhân!”
Hứa Dung kéo Tạ Kiều lại, hất cằm về phía Dương Quần và hỏi: “Tên lưu manh này là ai đấy? Nói chuyện y hệt cá trạch, vừa giảo hoạt vừa đáng ghét.”
Tạ Kiều vội vàng đưa ngón tay lên “suỵt” một tiếng, “Nói nhỏ thôi, anh ta lòng dạ hẹp hòi, đừng để cho anh ta nghe thấy lại mất vui, phóng xe đi mất là bọn mình thảm đấy.”
Lưu Vũ Phi nắm lấy cánh tay Tạ Kiều, nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Kiều Kiều, lần này gặp cậu, mình cảm thấy cậu thay đổi rất nhiều.”
“Biến đổi tốt hay xấu?”
Hứa Dung gật đầu nói: “Sáng sủa, cũng biết nói đùa, thế này mới đúng, không gì là không vượt qua được, cậu nên như vậy, thế mới là Tạ Kiều của bọn mình chứ.”
Tạ Kiều cười, gật đầu, “Đúng, bởi vì mình vừa tái sinh.”
Đến Yến Sa, Dương Quần nhìn các cô xuống xe hết rồi mới hỏi Tạ Kiều: “Các cô thiếu người giúp việc xách giỏ hộ nhỉ, có miễn phí đây, dùng không?”
Hứa Dung liền ςướק lời: “Bọn tôi muốn dạo quanh thị trường, anh đi cùng thì còn gì là náo nhiệt nữa.”
Dương Quần gõ lên kính xe, rung đùi nói: “Cô nhóc kia, không hiểu gì cả, tôi là cao thủ mua sắm đấy, tôi có quen quản lí ở đây, các cô thích mua gì thì tôi có thể giúp cho được giảm giá, có người chạy việc miễn phí còn không thích à?”
Hứa Dung hỉ hả nói: “Á, anh quen quản lí? Thế sao còn không nhanh xuống xe đi, đợi bọn tôi khiêng anh xuống chắc?”
Dương Quần mỉm cười, Tạ Kiều liền nhỏ giọng hỏi anh ta: “Hôm nay anh không phải đi làm à?”
Anh ta chớp mắt, “Cảnh tốt thế này đi làm cái gì chứ, hơn nữa, cũng gần trưa rồi, đi cùng tôi đi, tôi mời các cô ăn cơm.”
Quả nhiên Dương Quần rất được việc, y như con ngựa theo phía sau. Hội Hứa Dung vừa nhắm trúng cái gì đó là anh ta lại gọi điện cho quản lí, quả nhiên được giảm giá rất nhiều. Hứa Dung cười toe toét, Dương Quần phải xách túi to túi nhỏ trong tay thì bắt đầu làu bàu: “Ôi các mỹ nhân, tôi nghỉ một lúc được không? Các cô không mệt à? Tay chân tôi như rút gân ra rồi đây này.”
Lên tầng trên là khu nhà hàng, Dương Quần vội ngồi ngay xuống ghế, chỉ thầm muốn tháo giầy ra xoa chân. Tạ Kiều và Lưu Vũ Phi có vẻ áy náy nhưng còn Hứa Dung thì nhìn Dương Quần với vẻ xem thường, “Anh làm chân chạy việc thế đấy, trả đồ lại cho bọn tôi đi, vướng víu.”
“Cái gì? Tôi vướng víu?” Dương Quần không tin nổi, chỉ vào mũi mình, “Bao nhiêu túi đồ của các cô là tôi xách, tôi còn gọi người đến giảm giá cho các cô mà lại còn kêu tôi vướng víu à? Có ai như cô không em gái nhỏ? Qua cầu rút ván.”
“Nếu anh không kêu ca thì bọn tôi vẫn còn đi đấy, chị em tôi lâu lắm mới được gặp nhau, anh đi theo làm bóng đèn đấy.”
“À à, vậy là không cần tôi, thôi được, tôi đi đây, vốn định mời các cô ăn cơm, đã thế thì miễn luôn.”
Dương Quần làm ra vẻ bỏ đi, Tạ Kiều vội vàng giữ chặt lại, “Này này, đi thật sao, thật nhỏ mọn.”
Dương Quần bực tức nhưng vẫn ngồi xuống, nghiêng đầu nói nhỏ bên tai Tạ Kiều: “Này, tôi mà thèm chấp nhặt với con gái sao, chấp cô ta càng phiền thêm ấy.”
Hứa Dung lấy thìa gõ lên chén trà rồi nói: “Long giao long, phượng giao phượng, bạn bè với chuột thì đào được hang, lén la lén lút, vừa nhìn đã biết không phải con chim tốt.”
“Này, bảo ai không phải chim tốt đấy?” Dương Quần trợn trừng mắt, thở hồng hộc.
Tạ Kiều kéo kéo Hứa Dung, cô nàng cá tính này liền vung tay ra, “Kéo cái gì…ai nói chuyện với ai, có người đi nhặt tiền, chứ chưa thấy ai đi nhặt lời rủa đâu.”
“Tôi nói cho cô biết…” Dương Quần chỉ vào Hứa Dung, thầm muốn bật dậy, cô gái này, quá sắc sảo.
“Nói tôi cái gì? Tôi sợ anh quá cơ.”
Tạ Kiều vỗ vỗ bàn, “Hai người có yên đi không?”
Lưu Vũ Phi thấy Dương Quần đỏ tía mặt thì kéo Hứa Dung lại rồi nói: “Ra toilet với mình đi.”
Dương Quần chỉ vào bóng dáng Hứa Dung và nói với Tạ Kiều: “Đây mà là bạn cô? Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, sao cô lại kết bạn với cái loại cay độc như vậy chứ.”
Tạ Kiều buồn cười, “Dương Quần, cô ấy còn nhỏ tuổi, anh chấp gì chứ.”
Vừa dứt lời thì bên ngoài nhà hàng vang lên tiếng ầm ĩ hỗn loạn, quả nhiên là giọng Hứa Dung, “Tôi nói này, cô à, chính cô không cẩn thận huých vào người khác còn chưa tính, giờ định đổ oan cho người tốt?”
Có giọng ngạo mạn của một cô gái vang lên: “Hôm nay tôi cứ đổ oan cho cô đấy, cô làm được gì nào?”
Dương Quần và Tạ Kiều đồng thời đứng lên, bước nhanh ra ngoài, phát hiện ra ở góc nhà hàng đã xúm đông người đang xem cảnh náo nhiệt. Hứa Dung tức giận nói: “Sao cô lại điêu ngoa không phân biệt phải trái thế hả, tôi không nhặt đấy, xem cô làm gì nào.”
Hai người chạy nhanh lại, vừa lúc thấy Lưu Vũ Phi đang kéo Hứa Dung lại, đối diện là một cô gái đang trợn trừng mắt. Tạ Kiều kéo Hứa Dung lại mà hỏi: “Sao vậy, ầm ĩ gì thế?”
Hứa Dung thở gấp, “Cô ta va vào mình, lại còn bắt mình nhặt túi xách cho cô ta, cậu nói xem có ai không biết lý lẽ thế không hả?”
Dương Quần quay đầu sang nhìn rồi liền sửng sốt, “Ninh Tiêu Nhã?”
Người va chạm với Hứa Dung đúng là Ninh Tiêu Nhã. Cô ta đang nổi nóng, vừa thấy Dương Quần và Tạ Kiều thì có chút sửng sốt rồi lập tức cười nói: “A, là hai người sao, mấy người quen nhau à?”
Dương Quần gật đầu và nói: “Ừ, bạn tôi, có chuyện gì mà làm ầm ĩ lên thế chứ, nhiều người nhìn như vậy, có gì thì vào trong kia rồi ngồi xuống nói chuyện.”
Tuy rằng từ nhỏ đã biết Dương Quần là bạn với La Hạo nhưng Ninh Tiêu Nhã chẳng quan tâm. Cô ta liếc mắt nhìn Tạ Kiều, như cười như không, “Bạn anh? Từ lúc nào mà anh lại kết bạn với loại như vậy? Xem ra, mắt chọn bạn của anh không ổn lắm rồi, gu thưởng thức lại càng kém.”
Lời nói này vừa kiêu ngạo vừa vô lễ, ý khiêu khích nồng nặc. Hứa Dung vừa định xông lên mắng thì Dương Quần trừng mắt với cô một cái, ý bảo cô không cần nói gì. Anh ta nhìn Ninh Tiêu Nhã, cười lạnh, “Tôi kết bạn với loại nào, mắt chọn bạn thế nào, không liên quan gì đến cô cả. Nếu Ninh tiểu thư không còn nhiều lời vô nghĩa nữa thì tôi nên tạm biệt thôi.”
Nói xong anh ta xoay người nói với Tạ Kiều: “Đi thôi, nhanh đi ăn cơm thôi, nếu không đồ ăn nguội hết đấy.”
Hứa Dung vẫn còn tức giận, trừng mắt với Ninh Tiêu Nhã một cái, vừa xoay người bước đi thì liền nghe thấy tiếng thét kinh hãi của Ninh Tiêu Nhã. Mấy người quay lại thì thấy cô bạn của Ninh Tiêu Nhã vừa nhặt chiếc túi xách của cô ta lên. Lúc này, khuôn mặt hoa phấn của cô ta tái nhợt, cô ta hét lên: “Ôi, chiếc vòng tay kim cương của tôi đâu rồi? Vừa rồi còn thấy mà, nhất định là bị trộm, đó là đồ La Hạo tặng cho tôi.”, nói xong cô ta ngẩng đầu nhìn Hứa Dung.
Hứa Dung tức đến mức run lên, cô đánh mất đồ sao lại nhìn tôi, cô cười lạnh, “Cô nhìn tôi làm gì?”
Ninh Tiêu Nhã không trả lời mà nói với cô bạn bên cạnh: “Chiếc vòng tay của mình rất giá trị, cậu còn không mau báo cảnh sát đi? Những người vừa tiếp xúc với mình đều khả nghi, không chừa một ai cả, cẩn thận không có người lại nhân cơ hội phi tang, cậu mở to hai mắt nhìn cho mình.”
Người kéo đến xem cảnh náo nhiệt ngày càng nhiều. Hứa Dung không thể chịu nổi, chỉ thẳng vào mặt Ninh Tiêu Nhã, vừa định chửi ầm lên thì Dương Quần đã nhíu mày hỏi cô: “Người ta đánh mất đồ, cô kích động cái gì chứ? Mau đi ăn cơm đi.”
Dương Quần kéo Tạ Kiều và Hứa Dung đi, Ninh Tiêu Nhã lại lớn tiếng gọi: “Dương Quần, cô gái anh đang nắm tay là đối tượng nghi ngờ của tôi, anh không muốn tránh ra sao?”
Rốt cục Hứa Dung cũng không thể nhịn nổi nữa, đẩy Dương Quần ra rồi vọt thẳng tới trước mặt Ninh Tiêu Nhã, chỉ vào mũi cô ta, lớn tiếng nói: “Ai là đối tượng tình nghi, mẹ kiếp, cô nói cho rõ ràng đi!”
Hứa Dung càng nóng nảy Ninh Tiêu Nhã lại càng cười, cô ta cười với Dương Quần, “Cô ta đúng là bạn anh sao? Chả có chút giáo dục nào, hôm nào phải học hỏi La Hạo đi, học cách mà chọn bạn, bằng không, người mất đồ có ngày lại chính là anh đấy.”
Dương Quần tức tái mặt, gần như anh ta nghiến răng nói: “Cô nói không sai, tôi phải học tập La Hạo, có điều để ngày mai cũng không muộn, còn bây giờ tôi phải học anh ấy ở chỗ, mắt chọn vợ tương lai của anh ấy không tồi!”
Dương Quần lấy điện thoại gọi cho La Hạo. Lúc La Hạo vội vàng tới nơi thì bảo vệ đã đưa hội Tạ Kiều vào văn phòng của quản lý, vừa vào cửa liền nhìn thấy Dương Quần tức tím mặt còn Ninh Tiêu Nhã đang thảnh thơi uống trà. Viên quản lý cũng khó xử, không muốn đắc tội với bên nào, đầu đổ đầy mồ hôi. La Hạo nhíu mày hỏi: “Gọi điện thoại gấp thế, có chuyện gì?”
Dương Quần cười lạnh, kéo Hứa Dung lại rồi nói: “Vợ chưa cưới của anh nghi cô ấy trộm đồ của cô ta, cho anh soát người đấy.”
La Hạo nhìn thấy Hứa Dung thì giật mình sửng sốt, cô cũng tức giận nhìn lại anh, lại thấy Tạ Kiều đứng một bên cụp mắt xuống nhìn chân mình. Anh đứng im tại chỗ, quay đầu cau mày hỏi Ninh Tiêu Nhã: “Trộm đồ? Cái gì thế?”
Ninh Tiêu Nhã chậm rì đặt chén trà xuống rồi tươi cười đứng dậy, bước tới ôm lấy cánh tay anh, nhõng nhẽo nói: “Chính là chiếc vòng tay kim cương anh tặng em đó. Em vừa bị cô ta huých vào là đã không thấy đâu rồi, anh nói xem em có nên hoài nghi không?”
“Vòng tay?” Đôi mày La Hạo nhíu chặt lại, “Chẳng lẽ em quên à? Tối qua em để quên ở chỗ anh, lúc nãy anh vẫn còn thấy trên bàn đấy, định đưa cho em nhưng Dương Quần gọi gấp quá nên anh quên mất.” Ninh Tiêu Nhã nhìn chằm chằm vào Dương Quần, nụ cười trên mặt dần tắt hẳn. La Hạo rút cánh tay của cô ta ra khỏi tay mình, cười nói với tay quản lý: “Quản lý Trương, đây là chuyện hiểu lầm, ngại quá, đã gây phiền phức cho anh rồi.”
Quản lý Trương vốn đang đau đầu, vừa nghe thấy thế liền hớn hở, vừa bắt tay vừa nói: “Nếu là hiểu lầm, được giải thích rõ là ổn rồi.”
La Hạo đi đến trước mặt Dương Quần, vỗ vai anh ta và nói: “Được rồi anh bạn, trí nhớ cô ấy không tốt, tôi xin lỗi thay vậy.”
Dương Quần bực tức nói: “Xin lỗi em? Cô ta không nghi em, xin lỗi em làm cái rắm gì, đối tượng bị nghi ngờ đây này.”, nói xong anh ta chỉ vào Hứa Dung còn đang tức giận.
La Hạo liền cười với Hứa Dung: “Cô Hứa, thật xin lỗi.”
Hứa Dung cười lạnh, “Anh La, nếu trí nhớ của vợ anh không tốt thì anh giúp cô ấy nhớ cho kỹ vào, còn nữa, phải dạy cô ta khi gặp ai nhớ nói tiếng người, bằng không anh La sẽ phải gặp nhiều phiền phức đấy!” Nói xong cô quay đầu kéo Tạ Kiều và Lưu Vũ Phi đi, “Chúng ta đi thôi, hôm nay đúng là đen đủi, hôm khác trước khi ra khỏi cửa nhớ phải xem thời tiết, không là sẽ bị chó dại cắn.”
Ninh Tiêu Nhã tức đến tím tái mặt mày, nhưng thấy vẻ mặt xanh mét của La Hạo, cô ta đành phải nén giận.
La Hạo thấy Dương Quần vẫn có vẻ khó chịu thì nói: “Cậu đến đây mua quà cho bữa tiệc chúc thọ tối nay à?”
Dương Quần xoay người lại, hậm hực nói: “Em đến đây đơn giản là để ăn cho đỡ đói.”
Ra cửa không thấy ba người kia đâu, Dương Quần vẫn không muốn đi tìm, nghĩ nghĩ thế nào mà quay lại nói: “La Hạo, em ở bãi đỗ xe chờ anh, có việc.”
La Hạo gật đầu, Ninh Tiêu Nhã đuổi theo, bất mãn nói: “Anh quen với mấy con bé lúc nãy à?”
La Hạo không trả lời, đứng yên một lúc rồi mới quay đầu hỏi Ninh Tiêu Nhã: “Chuyện đó không quan trọng, căn bản là, anh tặng vòng tay kim cương cho em lúc nào? Trí nhớ anh cũng không tốt lắm, không thì em nhắc lại cho anh nhớ xem?”
Ninh Tiêu Nhã xụ mặt nhìn La Hạo không nói lời nào. La Hạo từ từ thu lại nụ cười, chòng chọc nhìn cô ta trong chốc lát rồi mới xoay người rời đi, chỉ còn lại một mình Ninh Tiêu Nhã khóc nghẹn uất ức, bạn cô ta hỏi: “Tiêu Nhã, mình đi đâu đây?”
Ninh Tiêu Nhã hung hăng trừng mắt với cô ta rồi quay đầu bước đi.
Lúc La Hạo đến bãi đỗ xe, Dương Quần đang ngồi trong xe hút thuốc, thấy anh rồi nhưng vẫn không quan tâm. La Hạo lập tức mở cửa xe rồi ngồi vào, vỗ lên ghế xe, cười nói: “Xe mới à? Kiểu dáng mới nhất, rất được.”
Dương Quần nhả một ngụm khói, khép hờ mắt, nói: “Ninh Tiêu Nhã rất được, mắt chọn phụ nữ của anh rất khá, phụ nữ được chọn toàn là cực phẩm, hôm nay coi như em phục rồi.”
La Hạo dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, một lúc sau mới nói: “Được rồi, đừng xỏ tôi nữa, nói đi, có chuyện gì?”
“Có người muốn em đem cái này trả cho anh.” Dương Quần đưa một gói đồ cho La Hạo.
La Hạo mở mắt ra nhìn, “Cái gì vậy?”, nói xong anh mở ra, vừa thấy thứ bên trong thì cả người cứng đờ lại, “Cô ấy đâu rồi?”
Dương Quần rụi thuốc đi, “Được rồi, Chuột, chuyện hôm nay anh cũng thấy đấy, Ninh Tiêu Nhã không phải tầm thường, nói chuyện ngang ngược, chẳng coi ai ra gì cả. Nếu Tạ Kiều đã trả lại cái này cho anh, chứng tỏ đã dứt khoát với anh rồi, nên buông tay thì hãy buông đi, đừng để cuối cùng lại hại người hại ta.”
La Hạo vuốt miếng ngọc lục bảo lạnh giá trong tay, nỗi bi ai lại bất đắc dĩ trào ra trong lòng. Đôi hoa tai kia như đang cười nhạo anh, từ nơi lạnh lẽo, sâu kín nhất sinh ra cảm giác đau đớn, loại đau đớn này cứ từng chút một xé rách trái tim anh, như một động tác được tua chậm lại. Thật khó chịu, thật đau, anh dùng lực nắm chặt bộ trang sức trong tay, quay đầu nhìn chằm chằm vào Dương Quần, chậm rãi nói: “Tôi buông tay? Người đó buông tha cho tôi? Tôi đến tìm Đông tử, có biết không, Tạ Kiều vừa nói yêu tôi, vừa nhập nhằng không rõ với Đông tử, bây giờ cô ấy muốn cắt đứt rõ ràng với tôi? Rõ cái gì chứ? Cô ấy coi tôi là thằng ngu, Dương Quần…” Bỗng nhiên La Hạo nhắm chặt mắt lại, cắn chặt răng, anh cúi đầu nói: “Đối với cậu là không còn cách nào khác, tôi không có cách nào quên được cô ấy. Thứ này cậu mang về đi, nói với cô ấy, nếu thật sự muốn chấm dứt với tôi thì tự mình đến nói, tôi sẽ không vướng bận đến cô ấy nữa, tôi không nhàm chán đến mức đó đâu.”
Dương Quần thở dài, tựa lưng vào ghế tựa, nhắm mắt lại, “Chuột, có ý gì, đây không phải nhàm chán thì là gì? Đừng biện hộ với em chuyện này, anh phải biết rằng bọn em cũng không có cách gì, kể cả Đông tử, một Tạ Kiều mà khiến hai người thành ra như vậy. Em thật sự không rõ, không phải chỉ là một cô gái hay sao? Tranh giành làm gì.”
La Hạo thấy anh ta nói vậy thì lại bực bội, lẩm bẩm nói: “Không phải chỉ là một cô gái? Cậu nói đơn giản quá đấy, là cậu chưa gặp được ai thôi, nếu gặp được rồi cậu sẽ biết, cô ấy không chỉ đơn thuần là một cô gái, mà là tất cả của cậu, giấc mơ của cậu, thậm chí, là sinh mạng.”
Dương Quần cười nhạo: “Anh bạn à, không ngờ đấy nhé, anh mà vào làng nghệ thuật chắc chắn sẽ nổi tiếng, viết sách hay làm thơ đều rất được, có điều nghe không được tự nhiên cho lắm. Tất cả, giấc mơ, thậm chí sinh mạng, sao em cảm thấy mấy từ này đều có vẻ tuyệt vọng thế chứ.”
La Hạo huých anh ta, “Thuốc lá của cậu đâu?”
Dương Quần lấy hộp thuốc lá ra, “Hút thuốc tìm cảm hứng à? Có điều anh cũng đừng chơi quá, không chịu nổi đâu, đây là xe mới của em, em không muốn bị nhuốm uế.”
La Hạo châm một điếu, hít sâu một hơi, ánh mắt dừng phía ngoài cửa xe. Làn khói trắng choán lên toàn bộ tấm kính, trong phút chốc lại tan đi. Trong lòng vốn đang trống rỗng, nhưng nỗi buồn khổ giờ đã bị Dương Quần quấy rầy, cái miệng kia căn bản là ngoài lời châm chọc ra thì không thể nói được lời đứng đắn, “Cậu không thể nói chuyện nghiêm túc với tôi được sao, tôi khó chịu quá.”
“Nghe anh nói chuyện em còn khó chịu hơn, xin anh đấy, để cho em yên một lúc đi, lỗ tai đang biểu tình đây.”
“Tạ Kiều đâu? Đi đâu rồi?”
“Cô ấy đi đâu thì sẽ nói với em chắc? Em không phải là Phan Đông tử.”
“Mẹ kiếp, khích tôi đấy à.”
“Em thích khích đấy, đừng chấp nhặt với em…Hay là nói về cô vợ tương lai của anh đi, em tò mò lắm.”
“Tò mò cái gì?”
“À, cũng không hẳn là tò mò. Nếu vợ em mà bảo một, ba, năm thì em sẽ bảo hai, bốn, sáu, xem có dám hung hăng không. Em chỉ tò mò sao anh không bị cô ta làm cho tức ૮ɦếƭ nhỉ.”
“Cô ta cũng không phải dễ hiểu lắm, tôi cũng chẳng muốn nói đến.”
“Có phải cô ta biết rõ chuyện của anh với Tạ Kiều không? Hôm nay rõ ràng là muốn gây sự.”
“Tôi không nói với cô ta.”
“Chẳng cần anh nói, nhìn là thấy ngay. Anh vừa thấy Tạ Kiều thì mắt liền ảm đạm, có điều, nói đi cũng phải nói lại, cô nàng kia cũng đáng thương. Nếu anh đã có vị hôn thê rồi thì đừng nghĩ đến cô ấy nữa, cũng phải để cho người ta sống yên ổn chứ.”
“Có ý gì?…Đông tử không đối xử tốt với cô ấy sao?”
“Tốt, rất tốt, như bảo bối vậy, không hề kém anh đâu. Anh tự lo cho mình đi, ngẫm lại nhé, làm sao anh có thể biến một con hổ cái thành con mèo ngoan ngoãn mới được đây.”
“Cô ta muốn thế nào thì tùy cô ta, tôi không quan tâm, càng không muốn quản.”
“Không phải đấy chứ, dù gì thì cũng là vợ anh, nếu ở Hongkong thì cô ta chính là La Ninh Tiêu Nhã, có họ của anh đấy.”
La Hạo ném đầu mẩu thuốc lá đi, quay đầu nhìn Dương Quần rồi hỏi: “Chúng ta vẫn là bạn phải không?”
Dương Quần nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Em rất muốn phủ nhận, đáng tiếc, trước đây anh từng thấy em cởi truồng, nếu em phủ nhận, anh có thể không đi nói với người khác là em có cái bớt ở ௱ôЛƓ không?”
Tâm tình u ám của La hạo bỗng biến mất, bị anh ta chọc cười, anh tóm lấy gáy Dương Quần, cười sang sảng, “Ừ, tin tôi đi, không cần tôi nói cũng rất nhiều người biết, bởi vì trước đây, có đứa cứ thấy người ta là lại chổng ௱ôЛƓ lên bảo, nếu anh đi chơi với em thì em sẽ cho anh xem cái bớt của em. Đó là thằng em lớn lên cùng tôi đấy.”
Dương Quần cười ha hả, gạt tay anh ra, “Mẹ kiếp nhà anh, bọn trẻ con trong khu chẳng thèm chơi cùng em, còn không phải là tại anh với Phan Đông tử ban cho sao, nói cho anh biết, đây chính là nỗi đau tinh thần của em, em sẽ nhớ thù với hai người cả đời.”
“Chúng ta đi uống vài chén không?”
“Anh không nói thì em cũng quên mất, bị vợ anh trêu tức cho còn chưa được ăn cơm.”
“Đi thôi, anh mời cậu ăn cơm coi như bồi thường, bao gồm cả anh bạn nhỏ của cậu nữa.”
“Cái này cũng không tồi.”