Nghiệt Trái - Chương 09

Tác giả: Tả Tình Hữu Ái

Tạ Kiều chân trần chạy vội đến vườn hoa, trong vườn đầy đá cuội khiến chân cô phát đau, nhưng Tạ Kiều bất chấp, cô giang hai cánh tay ra, vừa khóc vừa cười, nhào tới ôm hai cô bạn. Hai cô nàng kia cũng kích động ôm lấy cô xoay tròn vài vòng.
Hứa Dung vừa khóc vừa nói: “Tạ Kiều, để mình xem nào, xem nào.” rồi nhìn trái nhìn phải khuôn mặt cô, “Tạ Kiều, cậu gầy đi nhiều quá, nhưng vẫn là đẹp nhất.”, nói xong lại ôm lấy cô khóc.
Lưu Vũ Phi cao hơn cả hai người, lại kéo cô đến nói: “Bạn yêu bạn yêu, mau đến đây nào, mình nhớ cậu muốn ૮ɦếƭ luôn.”
Miệng Tạ Kiều run run, chỉ có thể dùng cánh tay mảnh khảnh ôm cô nàng kia, lau nước mắt cho các cô rồi lại cười. Hứa Dung vuốt đầu cô nói: “Tạ Kiều ngoan, sao lại cắt tóc hả? Cậu cũng biết mình hâm mộ mái tóc dài của cậu mà, mình không đồng ý, không đồng ý tí nào.”
Ba cô gái khóc cười ầm ĩ khiến mấy người ở đây đều cảm thấy kinh ngạc, ngay cả người thợ làm bánh luôn giấu mặt cũng không nhịn được mà chạy từ phía sau ra xem, trên đầu còn đội chiếc mũ dài màu trắng, mặc bộ đồng phục trắng, cũng phải á khẩu không nói được gì khi nhìn mấy cô gái như thể vừa nhìn thấy một trăm con chim non thi nhau chiêm chi*p ồn ào. Quản gia đứng ở cửa biệt thự, ông đã từng được tập huấn về nghiệp vụ làm quản gia, đến nay cũng đã thành một ông lão rồi, dù có khả năng kiềm chế rất lớn thì cũng không khỏi cảm động bởi cảnh tượng này. Ông cố nghĩ xem, ông vào làm ở họ Phan đã được mười lăm năm, vào nhà của cậu ba cũng được bốn năm, nhưng nơi này có lúc nào được náo nhiệt như thế này chưa? Trước khi Tạ tiểu thư đến, nơi này thực quá đỗi trang nghiêm, như thể là tòa án chứ không phải nhà ở. Ông tận mắt chứng kiến Tạ Kiều từ khi còn suy yếu đến lúc khỏe mạnh, đứa nhỏ này thật đáng thương, nhưng lại rất ngoan ngoãn, rất nhiều người yêu quý.
Thợ hoa đứng một bên cười, thím Lưu chạy đến nói: “Ôi hai vị tiểu thư sao không vào trong đi? Chuyện vui như vậy mà khóc gì chứ, nhanh nào, tôi đã chuẩn bị điểm tâm với hoa quả rồi.”
Lúc này Tạ Kiều mới lau nước mắt rồi nói: “Xem mình này, vừa nhìn thấy hai cậu thì quên hết mọi thứ, mau theo mình, mình có rất nhiều điều muốn nói với các cậu.” Cô nắm tay Lưu Vũ Phi và Hứa Dung lên tầng, đi vào phòng ngủ của cô, sau khi đóng cửa lại thì cả ba người lại ôm nhau khóc. Hứa Dung kéo tay trái của cô lên, vừa khóc vừa nói: “Tạ Kiều ngốc, mau cho mình xem nào.”
Trên cổ tay Tạ Kiều là dấu khâu miệng vết thương giờ đã lưu lại thành vết sẹo màu hồng, như một con rết xấu xí trườn trên cổ tay trắng nõn. Hứa Dung vừa vuốt vết sẹo vừa khóc, miệng thì thào: “Cậu thật khờ, quá khờ mà.”
Tạ Kiều kéo hai cô ngồi xuống sô pha rồi vội hỏi: “Sao các cậu có thể đến đây?”
Hứa Dung khịt khịt mũi, quệt nước mắt rồi nói: “Là hắn ta bảo bọn mình đến, sáng nay nhận được điện thoại của hắn ta suýt nữa thì mình bị dọa ૮ɦếƭ. Cậu ở đây thế nào? Hắn ta có gây khó dễ cho cậu không? Cậu có ổn không?”
Mắt Tạ Kiều đỏ hồng lên mà cô vẫn gật đầu, “Mình ổn, ổn lắm, cậu xem, mình rất khỏe, bảo bối đừng khóc, mình cũng rất nhớ các cậu, rất nhớ.”
Lưu Vũ Phi ôm lấy thắt lưng Tạ Kiều, vùi mặt vào cổ cô khóc, “Kiều Kiều, cậu sắp làm tớ sợ muốn ૮ɦếƭ biết không? Sao cậu lại ngốc vậy hả, cậu không biết là lúc mình nhìn thấy cậu nằm yên như con 乃úp bê giấy mình thành cái dạng gì đâu. Cũng may có Bồ Tát phù hộ, cậu không có chuyện gì…”
Hứa Dung gỡ ba lô xuống rồi mở ra, lấy một cái túi đưa cho Tạ Kiều: “Đây là do hắn ta bảo bọn mình đưa đến cho cậu.” Quả nhiên là túi xách mà cô vẫn không tìm thấy.
Tạ Kiều vội cầm lấy rồi mở ra, bên trong không thiếu thứ gì, thậm chí cả bộ trang sức được gói trong khăn tay cũng vẫn nguyên. Tạ Kiều nhìn bộ trang sức xanh trong vàng óng lại không kìm được mà khóc, cô úp thứ lành lạnh đó lên mặt, khóc nức nở.
Lưu Vũ Phi lấy khăn tay lau nước mắt cho Tạ Kiều, nhỏ giọng nói: “Kiều Kiều, La Hạo đến tìm cậu.”
Tạ Kiều ngẩng mạnh đầu lên, mở to đôi mắt đẫm lệ, giữ chặt lấy Lưu Vũ Phi rồi vội vàng hỏi: “Lúc nào? Anh ấy ổn không? Anh ấy thế nào?”
“Anh ấy đến sau hôm cậu đi, sáng hôm đó anh ấy đến trường tìm cậu, anh ấy nói gọi điện cho cậu cũng không được, anh ấy sốt ruột, còn bảo cậu nói với anh ấy rằng bạn cùng phòng xảy ra chuyện, anh ấy lo lắng đi tìm rồi.”
Tạ Kiều ngây ngốc, sửng sốt trong chốc lát, lại hỏi: “Vậy cậu nói thế nào?”
“Cậu không ở cùng anh ấy, lại không về trường, chắc chắn là bị hắn ta…Mình liền nói dối để anh ấy đi, sau này cũng không gặp lại nữa…”
Hứa Dung nói tiếp: “Nhưng mà tên kia cũng còn tính người, hắn phái người đến tìm bọn mình, nói cậu muốn gặp bọn mình. Lúc ấy mình thấy là lạ, sao cậu không gọi điện thoại, nhưng vừa tới nơi thấy chỗ này, mình với Vũ Phi sợ đến mức mất hồn luôn. Cậu, cậu vẫn tái nhợt, hôn mê bất tỉnh, bọn mình cũng rất sợ ngộ nhỡ cậu…”
Lưu Vũ Phi nói: “Kiều Kiều, cho dù có bao nhiêu khổ sở cậu cũng phải sống tốt. Ngày đó hắn đến tìm bọn mình nói chuyện, bảo bọn mình khuyên cậu, cậu có mấy cái mạng đâu cơ chứ. Kiều Kiều à, mặc kệ hắn thật lòng hay muốn dọa cậu, mạng là của mình, không muốn nó thì cũng phải nghĩ đến mẹ cậu. Hôm bác gọi điện cho mình, mình cũng không đành lòng dối bác, trăm ngàn lần đừng làm chuyện điên rồ, nhé.”
Tạ Kiều cúi đầu nhìn chiếc vòng lục bảo trong tay, nước mắt nhỏ xuống thì lập tức tan vỡ, cô nhẹ nhàng nói: “La Hạo đã xảy ra chuyện, cũng không biết bây giờ thế nào, có rời khỏi Bắc Kinh không.”
Rốt cục Lưu Vũ Phi cũng nói: “Kiều Kiều, giờ cũng đều như nhau cả thôi, đừng nghĩ ngợi gì cả, muốn trách thì chỉ có thể trách số chúng ta không tốt thôi…”
Hứa Dung lại bắt đầu khóc: “Đều tại mình, nếu lúc trước mình từ chối cậu thì cũng không đến mức…Tạ Kiều, nếu cậu có mệnh hệ gì chắc mình sẽ không tha thứ cho chính mình đâu.”
Tạ Kiều nâng khuôn mặt đẫm nước mặt kia lên, lắc lắc đầu: “Không, đây là do kiếp trước mình có tội, đời này phải dùng cách này để trả nợ, mình chính là ngôi sao mang tai họa, mình hại La Hạo, anh ấy tốt với mình như vậy mà mình lại…Mình có lỗi với anh ấy, mình vẫn nhớ anh ấy, nhưng mình còn mặt mũi nào mà gặp lại anh ấy nữa. Nếu ૮ɦếƭ mà xong hết được mọi chuyện thì cố sống chỉ là hại người hại mình.”
“Kiều Kiều, đừng nói như vậy.” Lưu Vũ Phi đưa tay lau nước mắt cho cô, “Đây nhất định là kiếp nạn của cậu, cậu phải kiên cường lên, cậu cứ ngây ngốc ở đây cũng không phải là cách hay đâu nhé. Bọn mình khó khăn lắm mới gặp được cậu. Nếu không thì cậu nói với tên kia đi, cho cậu về trường đi học, rồi còn tìm đơn vị để thực tập với làm luận văn, chắc là hắn cũng không thể hủy việc học hành của cậu đâu.”
Hứa Dung nói: “Mẹ nó, hắn là ai mà dám quản chuyện học hay không học của cậu chứ, đúng là cặn bã, nếu hắn đồng ý thì Tạ Kiều phải đến mức này sao.”
Lưu Vũ Phi sầu não thì thào: “Hắn hủy hoại người còn chưa đủ, lại muốn hủy cả đời Kiều Kiều ư?”
“Tạ Kiều ngoan, dạng người như hắn đối với phụ nữ chắc cũng chỉ kiểu thích ba phút thôi, nhẫn nhịn đi, đừng bao giờ làm chuyện điên rồ nữa, nhá.”
“Mình biết rồi, không nhẫn nhịn thì mình còn có thể làm thế nào nữa, hiện giờ ngay cả ૮ɦếƭ cũng là một loại xa xỉ.”
Hứa Dung và Lưu Vũ Phi nắm tay Tạ Kiều mà không nói gì nữa, ba cô gái trầm mặc trong nỗi thương cảm.
Giữa trưa Tạ Kiều cùng hai cô bạn ăn cơm. Lần đầu tiên sau khi Tạ Kiều đến đây thím Lưu thấy cô cười nói khi dùng bữa, cũng ăn nhiều hơn so với mọi khi, khuôn mặt ủ rũ cô độc kia nay cũng đã ửng hồng trông rất vui vẻ. Tuy rằng cô là người ít nói lại hay khóc nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến vẻ ngoài xinh đẹp. Mỗi người trong căn biệt thự này đều biết rõ đã có chuyện gì xảy ra, nhưng không ai dám nhiều lời nói câu nào. Phan tiên sinh này tính tình cổ quái, âm dương bất định, ngày thường cậu ta cũng ít khi đến đây. Bà cũng đã từng thấy Phan tiên sinh xuất hiện trên báo cùng với một cô gái rất xinh đẹp, mà đàn ông gia thế như vậy đương nhiên là chẳng bao giờ lẻ bóng cả. Có đôi khi nhìn Tạ Kiều lặng lẽ ngồi một mình trên ban công rơi nước mắt mà bà cũng chỉ có thể thở dài một tiếng. Ngôi biệt thự được người ta hâm mộ khen ngợi là thiên đường này chính ra lại là cái Ⱡồ₦g vàng nhốt người con gái kia.
Cơm trưa xong xuôi, thím Lưu dọn cà phê, hoa quả và nước trái cây lên ban công cho các cô. Ánh nắng nhẹ chiếu xuống căn phòng xa hoa thanh lịch lại càng hiện lên vẻ sang trọng của nó. Mấy cô vốn là bạn cùng phòng chẳng có gì giấu nhau nên ai có ưu phiền sầu não gì đều thổ lộ hết, cùng thưởng thức cà phê, ngắm phong cảnh. Hứa Dung đùa giỡn đem bao nhiêu chuyện trên giảng đường kể cho Tạ Kiều nghe, cô vẫn như một thằng con trai nói chuyện thoải mái cởi mở, luôn tay luôn chân khiến Tạ Kiều bật cười như thể được trở về cuộc sống vô lo vô nghĩ lúc ở trường, nhớ lại lúc các cô tắt đèn nằm trên giường tán dóc, tự miêu tả về tương lai mơ ước. Thời gian trôi qua thật vui vẻ náo nhiệt, cả ăn phòng rộng lớn lạnh lẽo nay đã tràn ngập tiếng cười. Ba cô gái tụ tập một nơi, muốn không náo nhiệt cũng không được.
Thời gian vui vẻ luôn thật ngắn ngủi, ngắn ngủi đến nỗi khiến Tạ Kiều còn nghĩ mình đang nằm mơ. Đến lúc Hứa Dung, Lưu Vũ Phi phải về, tiếng cười vừa rồi còn như quanh quẩn bên tai, giờ Tạ Kiều cầm tay hai cô, không nói lời nào, chỉ nghẹn ngào khóc.
Thím Lưu cũng đỏ hoe mắt, khăng khăng giữ hai cô ở lại dùng bữa tối. Hứa Dung ôm Tạ Kiều, lau dòng lệ đang không ngừng chảy xuống của cô, nói: “Tạ Kiều ngoan, cậu phải tự chăm sóc mình, lần khác bọn mình lại đến thăm cậu.”
Bác Vương đã chuẩn bị xe, đứng sau vườn hoa. Tạ Kiều kéo tay hai cô khóc đến thương tâm. Ngoài cánh cổng điện truyền đến tiếng xe, quản gia vừa vội vàng dùng điều khiển mở cổng vừa nói: “Ồ, Phan tiên sinh về rồi.”
Hứa Dung và Lưu Vũ Phi kinh hãi, xoay người nhìn. Ngoài cổng chậm rãi tiến vào một chiếc xe đen, bác Vương bước đến mở cửa sau xe, từ trên xe bước xuống là Phan Đông Minh trong bộ tây trang và gương mặt đầy ý cười.
Hắn cười đi tới nhìn Tạ Kiều khóc đến đỏ mũi rồi nói: “Hả, sao lại khóc nhè? Được gặp bạn kích động vậy sao?”
Tạ Kiều không nhìn hắn cũng không nói gì. Quản gia chạy nhanh lại nói: “Tạ tiểu thư không cho hai vị tiểu thư này đi.”
Phan Đông Minh quay đầu nhìn hội Hứa Dung, gật đầu nói: “À, phải đi sao? Các cô xem, Kiều Kiều lưu luyến các cô đấy, nếu không thì ở lại dùng bữa tối đi, bình thường chỉ có hai chúng tôi ăn cơm cũng chán…Thím Lưu, chuẩn bị bữa tối đi.”
Thím Lưu vội vàng đáp lời rồi rời đi.
Phan Đông Minh cũng không chờ các cô đáp lại đã đi thẳng vào biệt thự. Hứa Dung, Lưu Vũ Phi sợ tới mức không dám thở mạnh. Tạ Kiều dùng sức kéo tay hai cô, trong ánh mắt đều một vẻ khẩn cầu, hai cô lưỡng lự rồi cũng đành vào theo Tạ Kiều.
Cảnh náo nhiệt vừa rồi không còn nữa, ba người ngồi im trong phòng khách, tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, căng cứng người chờ tới bữa cơm. Phan Đông Minh tắm xong rồi thay quần áo ở nhà mới xuống tầng dưới, quản gia cung kính hỏi hắn: “Phan tiên sinh, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ dùng cơm được chưa?”
Hắn gật gật đầu, đi đến ngồi xuống bên cạnh Tạ Kiều, kéo tay cô rồi cười nói: “Sao không nói lời nào? Tôi còn tưởng rằng em có nhiều chuyện muốn nói với mấy cô ấy chứ, hay là đã lặng lẽ nói hết rồi?”
Tạ Kiều lạnh mặt rút tay ra, không đáp lại. Trên mặt Phan Đông Minh đã có chút xám xịt, lại nhìn hội Hứa Dung đang có vẻ kinh hãi. Quản gia vội nói: “Phan tiên sinh, mời các vị tiểu thư đến phòng ăn được chưa?”
Tạ Kiều là người đứng lên đầu tiên, kéo hai cô lặng lẽ đến phòng ăn. Một lát sau Phan Đông Minh mới đứng dậy. Tạ Kiều vừa ngồi xuống Phan Đông Minh đã ngồi ngay cạnh cô, cười nói với hai cô nàng kia: “Đến đây rồi thì đừng khách khí, cứ tự nhiên.”
Hứa Dung và Lưu Vũ Phi như thể vừa nghe được thánh chỉ liền vội cầm lấy đôi đũa, nhìn một bàn đầy cao lương mỹ vị mà không có chút cảm giác thèm ăn nào, nhưng lại không dám từ chối Phan Đông Minh, bưng bát nhét cơm vào miệng, cảm giác nghèn nghẹn này khiến hai người thấy thứ mình ăn không phải cơm mà là cát.
Phan Đông Minh dùng đũa chỉ vào đĩa gà, nói: “Sao? Sao không ăn đồ ăn? Nếm thử cái này đi, Kiều Kiều là người phương Nam, đầu bếp của chúng tôi đều làm được món bắc nam, rất tuyệt, mau nếm thử đi.”
Hứa Dung và Lưu Vũ Phi vội vàng cầm đũa gắp một miếng thịt gà, ăn vào miệng mà thấy nhạt như nước ốc, bộ dạng ăn cũng thật máy móc.
Phan Đông Minh gắp một miếng gà đặt vào bát Tạ Kiều, ý cười trong suốt, lại dịu dàng nói: “Kiều Kiều, em cũng nên ăn nhiều một chút, thân thể em cần được tẩm bổ, người ta nói ăn gì bổ nấy, ăn nhiều mới có sức khỏe.”
Tạ Kiều nhìn bộ dáng ăn cơm không thoải mái của hai cô bạn thì không khỏi khó chịu, nghe Phan Đông Minh nói xong cô bỗng cười rộ lên: “Thật không? Ăn gì bổ nấy? Vậy phải bảo thím Lưu hôm nào mua óc lợn cho anh mới được.”
Phan Đông Minh vốn rất vui khi thấy cô cười nói, nhưng vừa nghe lời đó của cô thì có vẻ hơi khó hiểu, không khỏi nhìn cô, “Hả?”
Tạ Kiều lại cười nói: “Làm nhiều chuyện không có tính người như thế, tốn bao nhiêu tế bào não, hẳn là anh nên tẩm bổ cho não.”
Hứa Dung và Lưu Vũ Phi vừa nghe thấy Tạ Kiều nói như vậy thì sợ đến mức đánh rơi đũa, cả hai cô trợn mắt há miệng nhìn vẻ mặt mờ mịt của Phan Đông Minh. Giờ phút này Phan Đông Minh y như một người đeo một thùng thuốc nổ, khiến người ta liếc mắt một cái thôi đã không rét mà run, khuôn mặt u lạnh kia như thể muốn hủy diệt cả thế giới. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Kiều, ánh nhìn sắc bén như hai thanh kiếm, chỉ như hận không thể cho Tạ Kiều mấy ngàn đao. Còn Tạ Kiều chỉ ngồi yên không nhìn hắn mà nhìn vào bát cơm trước mặt. Hứa Dung đang chớp chớp đôi mắt cay xè thì thấy Phan Đông Minh đột nhiên giơ tay lên tát một phát lên mặt Tạ Kiều. Thân mình Tạ Kiều như đám lá cây bị cuồng phong thổi bay, ngã đập vào một chiếc ghế. Lưu Vũ Phi kinh hãi kêu lên một tiếng, vừa khóc vừa kéo Tạ Kiều dậy. Phan Đông Minh lạnh lùng nói: “Để cô ta tự đứng lên.”
Lưu Vũ Phi cứng tay gạt nước mắt, trơ mắt nhìn Tạ Kiều không rên tiếng nào nhưng mãi mới đứng lên được, cô cứ định ra đỡ nhưng lại không dám. Tạ Kiều đứng dậy vén mấy sợi tóc xòa trên mặt ra, một bên má đã sưng đỏ lên, mấy dấu ngón tay đỏ trên làn da trắng nõn nhìn đến ghê người. Lực ở tay Phan Đông Minh rất lớn, mãi lâu sau cô mới có cảm giác đau nhức bên má, khóe môi bị bập vào răng nanh làm rớm ra một chút máu tươi rói.
Hứa Dung sợ tới mức che miệng lại không dám khóc, chỉ có thể nhìn Tạ Kiều lắc đầu, ý bảo cô đừng tiếp tục chọc giận Phan Đông Minh nữa.
Vẻ mặt Phan Đông Minh thật xám xịt, hắn nhìn chằm chằm Tạ Kiều, không nặng không nhẹ lại cực kỳ cay nghiệt: “Hôm nay nể mặt cô có bạn đến chơi, nhưng nếu cô còn tiếp tục thử, thử xem giới hạn của tôi đến đâu thì có ngày cô sẽ tự rước phiền phức, đến lúc đấy cũng đừng trách tôi không nể tình.”
Quản gia nghe thấy tiếng động thì đã chạy đến, nhưng không lại can ngăn Phan Đông Minh mà chỉ có thể đứng từ xa ở cửa phòng ăn mà lo lắng suông. Phan Đông Minh đứng lên, chỉnh lại áo, không biến sắc mà nói với Hứa Dung và Lưu Vũ Phi: “Thật đúng là có lỗi, tôi còn có chút việc phải ra ngoài, các cô cứ từ từ dùng bữa.” Nói xong hắn liền xoay người, lại thấy quản gia thì rống lên một tiếng: “Không nghe thấy tôi nói là ra ngoài sao? Chuẩn bị xe!”
Quản gia vội vàng đi chuẩn bị xe, lập tức nghe thấy tiếng động cơ ô tô hướng ra phía cổng. Lúc này Hứa Dung, Lưu Vũ Phi mới đỡ Tạ Kiều ngồi xuống, khóc nghẹn nhìn mặt cô, “Kiều Kiều, hắn thật đáng sợ, cậu đắc tội gì cơ chứ? Trứng chọi đá thôi, cậu không thể nhẫn nhịn sao, hả? Cậu phải chịu tội như thế nữa có còn là cậu không?”
Tạ Kiều như vẫn còn đang choáng váng, ngồi im trên ghế, ngoại trừ gò má sưng đỏ và ánh mắt phiếm hồng, đôi môi hơi tái, thì nước mắt cũng không thấy đâu.
Thím Lưu lấy một túi đá, vừa chườm lên vết thương cho cô, vừa nghẹn ngào nói: “Cô đúng là đứa ngốc mà, sao lại đối phó kiểu đó, Phan tiên sinh tính tình không tốt, là người thích ăn mềm chứ không ăn cứng, cô ngoan ngoãn nói ngọt vài tiếng thì có phải là không có chuyện gì không cơ cứ? Không biết tạo nghiệt gì đây, nhìn mặt xem này…”
Tạ Kiều kéo tay thím Lưu xuống, nhẹ nhàng nói: “Thím Lưu, phiền thím bảo tài xế vất vả một chuyến, đưa bạn cháu về với.”
Sau khi tiễn Hứa Dung và Lưu Vũ Phi, Tạ Kiều trở về phòng, lấy bộ trang sức trong khăn tay ra, vuốt ve khối lục bảo rồi mới nhỏ những giọt nước mắt uất nghẹn bấy lâu. Cô ngồi trước bàn trang điểm, cẩn thận đeo bộ trang sức vào, cẩn thận nhìn, cẩn thận nhớ lại dáng vẻ của La Hạo, bên tai còn như đang nghe thấy anh cười nói: “Muốn hôn anh cũng đừng khóc chứ, anh vừa ăn hạt tiêu, có sợ không?”
Tạ Kiều nhìn mình trong gương. Trên mặt cô gái ấy có năm dấu tay hồng hồng, để mặc cho nước mắt lăn dài, cô nhẹ nhàng nói trong gương: “La Hạo, em nhớ anh, em muốn bên anh, bây giờ.”
Cô cứng người nằm trên giường, cố chấp nghĩ về La Hạo, nghĩ rằng La Hạo vẫn ổn, nhớ đến nụ cười La Hạo, nhớ tất cả thuộc về anh, lại nghĩ đến việc anh dễ dàng tha thứ và nhân nhượng, nuông chiều mình, có say đắm, có thâm tình, nghĩ cho đến khi cô không thể hình dung được khuôn mặt anh thì thôi. Cô có chút sợ hãi, sao cô lại không hình dung ra được, khuôn mặt kia cô đã nhớ đến hàng trăm ngàn lần trong mấy tháng này, sao có thể không hình dung ra chứ. Cô cố nghĩ đến đau đầu, ý thức cũng dần mơ hồ đi.
Dường như Tạ Kiều đang trong cơn nửa tỉnh nửa mơ, cô không nhìn thấy gì trong mơ cả, bởi vì sương mù giăng thật dày, nơi nơi đều một màu trắng bạc, chỉ có thể nghe thấy từng tiếng bước chân. Cô thấy tiếng bước chân kia đang đi về phía mình, cô bắt đầu sợ hãi vô lý do, cô xoay người chạy, nhưng sương dày đặc che lấp cả đường đi. Cô giẫm mạnh từng bước mà bỏ chạy nhưng tiếng bước chân kia vẫn cứ vang mãi phía sau cô, cô căng thẳng đến khó chịu, nhịp tim kinh hoàng liên tục tăng tốc, cô lại càng khó chịu hơn. Cô muốn chạy nhanh hơn một chút để thoát khỏi tiếng bước chân khiến người ta sợ hãi kia, nhưng đột nhiên, một bước chân không thấy điểm tựa, cô rơi vào một cái động rất sâu mà vô cùng u tối…
Đột nhiên tỉnh lại trong cơn hoảng sợ, trái tim vẫn thình thịch liên hồi trong Ⱡồ₦g иgự¢, cô nhìn căn phòng xa lạ dần trở nên quen thuộc với cái đầu đầy mồ hôi. Không có hang sâu, đây là biệt thự, là biệt thự của Phan Đông Minh. Trong lúc ngây người, tiếng bước chân trong mơ lại đột nhiên vọng đến, càng nghe càng rõ ràng. Thân thể Tạ Kiều chợt cứng ngắc lại, không thể nhúc nhích. Trong chốc lát cô còn nghĩ mình vẫn chưa tỉnh hẳn khỏi cơn ác mộng, nhưng tiếng bước chân rõ ràng kia vang lên ngoài cửa phòng ngủ của cô. Cánh cửa bị đẩy ra, Phan Đông Minh vẫn mặc nguyên bộ đồ ở nhà tiến vào, vừa đi vừa ૮ởเ φµầɳ áo, rồi ném chỗ quần áo đó xuống đất. Tạ Kiều nằm thẳng đơ nhìn sắc mặt đo đỏ của Phan Đông Minh, mùi rượu xộc đến cùng hắn.
Hắn gục lên giường, Tạ Kiều nhanh chóng nhích người sang một bên khác, căng thẳng nhìn hắn.
Phan Đông Minh nhắm mắt nhưng vẫn không nhúc nhích. Tạ Kiều vừa thở ra một hơi thì ai ngờ Phan Đông Minh liền xoay người như thể đang rất khó chịu, dích lại càng ngày càng gần cô. Tạ Kiều cắn môi lui về một bên, muốn cách xa hắn hơn. Đột nhiên Phan Đông Minh tóm lấy cô, cô sợ đến mức định phản kháng lại thì thấy hắn lẩm bẩm nói: “Em thử dám động đậy lần nữa xem, tôi cũng không cam đoan cho sự an toàn của em.”
Tạ Kiều nghiêng thân mình cứng nhắc, lại không dám nhúc nhích. Phan Đông Minh dụi vài cái sau lưng cô, một cánh tay đưa qua gáy cô, một cánh tay tóm lấy tay cô rồi vắt ngang qua bụng cô, không hề động đậy tiếp. Cô căng thẳng trong chốc lát, thử rút tay ra, cô vừa cựa quậy thì từ sau tai truyền đến giọng nói ngái ngủ của hắn: “Ngủ!”
Tư thế này thật sự rất mờ ám, lưng cô dán vào иgự¢ hắn, ௱ôЛƓ chạm vào đùi hắn, mà chân hắn thì lại áp sát lên chân cô. Đây rõ ràng là một loại cảm giác quá gần gũi, điều này khiến Tạ Kiều vô cùng phản cảm nhưng cũng không dám động, chỉ sợ lại chọc giận hắn thì không biết hắn còn có thể làm ra chuyện gì nữa. Câu nói trước khi hắn rời đi lúc tối Tạ Kiều còn nhớ rất rõ ràng. Hắn nói cô có thể thử, thử xem giới hạn của hắn đến đâu; hắn còn nói, cho dù cô muốn ૮ɦếƭ cũng phải đợi hắn gật đầu mới được. Cô nghĩ cô vẫn nên nhẫn nhịn đi, cảm giác bị người ta đánh thật quá khổ sở. Sức hắn đánh người cũng quá lớn, không chút lưu tình, khuôn mặt mình cũng chỉ bởi mình không chịu thức thời mà gánh bao nhiêu tội. Cô lại nhớ đến lời Lưu Vũ Phi nói, rằng cô nhẫn nhịn rồi sẽ gặp ngày trăng sáng, Hứa Dung nói hắn là người chỉ thích ba phút. Có lẽ hắn thấy cô không tốt đẹp như bề ngoài không chừng sẽ đi tìm người phụ nữ khác mà buông tha cho cô. Nghĩ đến đây, cô không còn ý nghĩ phản kháng nữa. Cô hình dung hắn là chiếc chăn nhung, còn cô thì nhẩm trong lòng: Không cảm giác, một con cừu, không cảm giác, hai con cừu…
Không biết đếm được bao nhiêu cừu, rốt cục cô cũng ngủ say. Lúc cô mở mắt đã là sáng ngày hôm sau. Cô vẫn nằm nguyên tư thế từ tối hôm qua, nằm nghiêng trong lòng Phan Đông Minh, thân mình cứng nhắc như khúc gỗ. Nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng phía sau, lại thấy tay mình vẫn còn trong tay hắn, bất giác, ma xui quỷ khiến cô liền nhổm dậy, ngay tức khắc bị Phan Đông Minh tóm lại. Cô há miệng định kêu lên, Phan Đông Minh nhanh chóng nghiêng người đè cô xuống giường, cúi đầu hôn cô.
Lúc hắn chạm môi, Tạ Kiều cảm thấy như thể chịu một cơn chấn động mạnh mẽ. Cô cảm nhận rõ ràng môi hắn mang theo sự nóng bỏng, sự sốt ruột, khát vọng. Trong lúc cô còn đang sửng sốt thì hắn đã tách được hàm răng cô, đầu lưỡi như con cá chạch tiến vào miệng cô, chóp mũi cô chạm vào mũi hắn, hơi thở nóng rực phả lên mặt cô. Tạ Kiều giãy giụa liên tục, vừa nói “Không…” thì lại bị hắn dùng môi chặn lại, tăng thêm lực, rồi nhẹ nhàng cắn.
Tạ Kiều nâng tay đánh lên tấm lưng trần của hắn, mà tay hắn thì lại đang cởi cúc áo ngủ của cô, cô càng giãy giụa hắn càng tăng thêm lực ở môi, hung hăng hôn. Tạ Kiều hơi khó thở, động tác tay hắn lại nhanh hơn, cởi bỏ áo cô rồi đưa tay vào áo lót, dễ dàng tóm lấy bầu иgự¢ trần của cô.
Hắn vừa thở hổn hển vừa rời khỏi môi cô, cô vội vàng nói: “Buông ra…anh buông ra…”
Phan Đông Minh càng ôm cô chặt hơn, vừa kéo quần ngủ của cô vừa thì thào nói: “Kiều Kiều, Kiều Kiều ngoan…”
Cảm giác đáng sợ ở khách sạn đêm hôm đó lại ùa về, cô là con cá nằm trong lưới còn hắn là người giăng lưới, cho dù cô giãy giụa thế nào đi nữa thì vẫn bị kéo lên bờ cho đến khi không thở nổi. Đột nhiên cô nhớ tới lời Lưu Vũ Phi…Nhẫn nhịn sẽ gặp ngày trăng sáng…Hứa Dung nói…Hắn chính là dạng chỉ thích có ‘ba phút’…
Nhẫn nhịn? Không cam tâm! Rốt cục là nhẫn nhịn? Hay không cam tâm?
Phan Đông Minh đã thở gấp ૮ởเ φµầɳ ngủ của cô, có vẻ sốt ruột, không màn dạo đầu, tiến thẳng vào giai đoạn chính luôn.
Nhẫn nhịn ư? Hay vẫn không cam lòng?
Cái gì cũng có thể nhẫn nhịn được, nhưng loại chuyện như thế này thì sao có thể chịu được!
Phan Đông Minh vừa chạm vào cô đã cảm thấy ghê tởm, mà Phan Đông Minh thì lại như hả hê thỏa mãn mà tiến thẳng vào thân thể Tạ Kiều. Tuy rằng cô vẫn không phối hợp, nhưng không sao, hắn điêu luyện như vậy, luôn có thể khiến cô nóng lên. Hắn tăng thêm lực, hung hăng xông vào.
Ngay tại lúc hắn cảm thấy nơi đó thật mềm mại lại ấm nóng, thời điểm hắn đê mê, đột nhiên hắn nghe thấy Tạ Kiều dùng ngữ điệu lãnh đạm hỏi: “Sao anh không mang áo mưa?”
Hắn rất thư thái, hắn rất thích, Tạ Kiều không hề phản kháng mà lại quá đẹp, hắn ՐêՈ Րỉ thì thào: “Tôi, tôi sẽ cẩn thận…”
“Không phải, anh hiểu lầm rồi.”
Lúc này Phan Đông Minh mới mở đôi mắt đang nhắm chặt ra, có chút khó hiểu mà nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Kiều.
Tạ Kiều cũng nhìn vào mắt hắn, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tôi sợ bẩn.”
Rốt cục Phan Đông Minh cũng cứng người, dừng động tác trên người Tạ Kiều. Vừa rồi hắn có bao nhiêu thỏa mãn, bao nhiêu nhiệt tình, nhưng trong thoáng chốc đã bị câu nói của Tạ Kiều đập tan. Hắn như quả bóng xì hơi, cả người như bị quăng vào nước đá rồi đóng băng trong nháy mắt. Hắn lạnh lùng nhìn Tạ Kiều, mãi lâu sau mới lên tiếng: “Sợ bẩn? Ai không bẩn? La Hạo? Em có biết chúng tôi cùng chơi đàn bà thế nào không? Chúng tôi có thể trao đổi bạn gái, bao gồm cả em vậy. Biết La Hạo bây giờ thế nào không? Nó thức thời hơn em nhiều, em còn nghĩ rằng La Hạo yêu em, vậy em có biết bây giờ nó cũng giống như em vậy, đang nằm trên giường một con đàn bà khác, làm chuyện như tôi làm với em, em còn muốn vì nó mà thủ thân như ngọc cơ đấy. Đáng tiếc, La Hạo đã sớm quên em rồi. Hôm nay tôi dạy cho em một câu, đàn ông như bọn tôi thứ không thiếu nhất chính là đàn bà.”
Phan Đông Minh rút khỏi thân thể Tạ Kiều, xoay người rời giường, nghênh ngang tiến vào phòng tắm.
Tạ Kiều chậm rãi kéo chăn che đi thân thể trần trụi của mình. Cô thấy lạnh, rất lạnh. La Hạo…nhiều ngày trôi qua như vậy mà lần đầu cô lại nghe thấy cái tên này từ miệng Phan Đông Minh, cô không tin, sao La Hạo có thể như vậy, đây nhất định là vì Phan Đông Minh muốn đả kích cô nên mới nói thế. Cô không tin, căn bản là không tin. Cô kéo chăn trùm đầu dù rất khó thở, cô hận Phan Đông Minh, rất hận, rất hận, sao hắn có thể nói xấu La Hạo như thế. La Hạo sẽ không lên giường với người khác, La Hạo sẽ không quên cô, La Hạo dùng ánh mắt sáng ngời nhìn cô mà đau lòng nói: Em muốn hôn anh cũng đừng khóc chứ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc