Tô Dĩnh lúc tỉnh lúc mơ, giày vò cho đến rạng sáng, nhưng vẫn bị Quách Úy kéo đến bệnh viện để truyền nước.
Ba giờ sáng, cô tỉnh lại một lần, nhưng lại không thể nhớ được những gì mà đêm nay cô đã mơ thấy.
Quách Úy cấm ống hút vào ly nước đưa đến bên miệng Tô Dĩnh. Cô vừa mở miệng, nước ấm liền lập tức làm ướt cổ họng, cơ thể cũng trở nên thoải mái hơn nhiều.
Cô vừa háo hức uống nước, vừa ngẩng đầu lên nhìn chầm chầm vào người đàn ông này.
Biểu hiện của Quách Úy rất tự nhiên: "Uống chậm thôi." Lại hỏi: "Em nhìn gì?"
Tô Dĩnh lắc đầu.
Khi cô uống xong, Quách Úy đặt ly nước lên tủ, anh nói: "Vẫn còn một túi dịch, em ngủ thêm một lúc nữa đi."
Giọng nói của Tô Dĩnh không như thường lệ, rất nhẹ và mềm mại: "Bát mì kia tôi chỉ mới ăn được có vài miếng."
Quách Úy chạm vào tóc cô: "Em đói?"
Từ trưa hôm qua đến giờ cô hầu như không ăn gì, thật vất vả lắm mới có được một bát mì suông nóng hổi, nhưng lại chưa ăn xong. Cô gật đầu.
Quách Úy đứng dậy, dặn cô đừng ngủ trước, nhớ chú ý túi dịch nhỏ giọt trên đầu, sau đó mặc áo khoác và đi ra ngoài. Anh sợ đồ ăn trong cửa hàng tiện lợi không đủ ngon nên lái xe ra ngoài mua.
Bầu trời dường như được phủ một lớp mực dày, ánh trăng cũng không thể ló dạng.
Đường phố lúc ba giờ sáng vắng tanh, mọi thứ tĩnh lặng, ánh đèn đường mờ ảo càng khiến cho mọi thứ trở nên tịch mịch cô liêu hơn.
Quách Úy tìm ở dọc đường. Chỉ có tiệm thịt nướng và tiệm lẩu là vẫn mở. Chạy thêm một số con phố liên tiếp, cuối cùng cũng nhìn thấy một tiệm cháo Chao Sơn 24 giờ ở một góc hẻo lánh.
Chỉ mất nửa giờ để quay lại, anh chưa từng nghĩ đến mình lại có thể lái xe nhanh đến vậy, chẳng qua là anh sốt ruột, sợ cháo nguội lạnh, sợ ai đó đợi lâu. Anh không ngờ mình lại để tâm đến vậy, ngẫm lại bản thân cũng thấy buồn cười.
Khi trở lại phòng bệnh, Tô Dĩnh rất nghe lời không có ngủ. Cô ngước nhìn chăm chú vào túi dịch nhỏ giọt, miệng hơi cử động, trông rất ngốc.
Quách Úy đã mua hai loại cháo và một vài món khai vị. Đầu tiên anh lấy một phần cháo đậu đỏ nấu với bánh trôi, ngồi ở phía sau Tô Dĩnh, múc nó bằng một cái muỗng nhỏ, thổi thổi và trực tiếp đưa đến bên miệng cô.
Do dự một lúc, Tô Dĩnh mở miệng ra và nuốt vào, những hạt đậu đỏ nhỏ mịn, bánh trôi mềm và dẻo, vừa cho vào miệng đã cảm thấy ngọt thanh.
Cô định cầm lấy muỗng: "Để tôi tự ăn."
"Đừng lộn xộn, cẩn thận kim truyền."
Âm mũi của Tô Dĩnh rất nặng: "Tôi không phải là một đứa trẻ."
Quách Úy mỉm cười, thấp giọng nói: "Không phải vậy thì phải tự chăm sóc bản thân mình cho thật tốt."
Tô Dĩnh không lên tiếng, ngả người ra sau, yên lặng ăn cháo anh đút cho.
Đã thật lâu rồi cô không có ngã bệnh, trong ấn tượng mơ hồ của cô thì những lần ấy cô đều qua loa uống một vài loại thuốc cảm gắng gượng qua đi. Sau này, khi có Niệm Niệm, cô đặc biệt chú ý đến tình trạng thể chất của mình hơn. Lúc đó, cô sợ rằng nếu bị bệnh thì cô sẽ không có cách nào chăm sóc cho con.
Cho đến bây giờ cô luôn là người phải một mình gồng gánh vượt qua mọi thứ, và mối quan tâm cùng với sự ấm áp đến từ nửa kia này đã rất lâu rồi cô không được trải nghiệm qua.
Những người mắc bệnh dường như mong manh và nhạy cảm hơn so với những người bình thường. Trước kia đều từng chút từng chút một vượt qua gian khổ, khó tránh khỏi lo lắng, lại bởi vì trong lòng còn có khúc mắc, tự biết mình đối với anh không được công bằng, trong nội tâm không khống chế được mà hướng về phía anh một chút.
Tô Dĩnh vùi vào lòng anh và nói: "Anh cũng ăn đi."
"Tôi không đói."
"Cứ nếm thử đi." Cô giơ cánh tay anh lên và đẩy nó lên, món cháo đặc sệt vô tình dính vào cằm anh, vết nước sáng bóng.
Quách Úy đưa cho cô một cái nhìn cảnh cáo.
Tô Dĩnh mỉm cười.
Cô ngước mắt nhìn anh, đột nhiên chồm người lên, ʍúŧ vết cháo dính ở trên cằm anh đi, đồng thời cũng cảm nhận được anh chưa cạo râu, chạm vào có hơi cứng.
Quách Úy giật mình.
Tô Dĩnh nhỏ giọng hỏi: "Về sau nếu tôi có sinh bệnh cũng không cần phải lo lắng nữa?!"
Anh cầm chén nhựa trên tay, nhìn xuống cô.
Những lời nói này quả thật khiến cho người khác phải đau lòng. Phụ nữ là những người dễ bị tổn thương nhất, họ có xu hướng gợi lên lòng trắc ẩn của người khác giới. Đặc biệt là đối với những người đã quen kiềm chế bản thân như cô, Quách Úy cảm thấy Tô Dĩnh hoàn toàn có khả năng này.
Anh đã đọc qua một câu nói trong một quyển sách: Tình yêu thực chất là một loại cảm giác đối với kẻ yếu.
Anh luôn coi thường những nhận xét của Platonic Western. Mặc dù bây giờ anh cũng không mấy tán đồng chúng, nhưng lại chợt cảm thấy rằng lời này có một chút ý nghĩa. Đó là sự tích lũy cảm xúc ở nhiều khía cạnh khác nhau, tạo thành một cảm xúc cuối cùng, phức tạp hơn nhiều và không có cách nào để phân biệt được nguyên nhân.
Tô Dĩnh thấy anh im lặng, tự nhận ra rằng những gì mình vừa nói quá thừa thãi.
Cô muốn ngồi thẳng dậy. Quách Úy đặt chiếc chén nhựa xuống và giữ hai vai cô lại bằng hai tay: "Em có ngốc không vậy, ai lại đi tự nguyền rủa mình sinh bệnh?"
Tô Dĩnh lúng túng nói: "Tôi thích."
"Chúng ta sẽ cố gắng hết sức để không để mình bị bệnh." Anh cũng nói: "Nếu bị bệnh thì cũng có tôi ở đây."
Tô Dĩnh bĩu môi và liếc nhìn anh lần nữa, dường như phần cháo kia cuối cùng cũng phát huy công dụng của nó, dạ dày cô dần ấm lên, có một sự hài lòng và yên tâm hiếm có.
Từ bệnh viện trở về thì trời cũng đã hơi sáng, giày vò cả một buổi tối, mồ hôi của Tô Dĩnh ướt đẫm cả người.
Hai người chia nhau ra đi tắm. Khi Tô Dĩnh đi ra, Quách Úy đã ăn mặc gọn gàng, đang dựa vào bàn nhấm nháp cà phê để nâng cao tinh thần. Anh mặc một bộ đồ vest màu đen đơn giản vải phẳng, bên trong cũng mặc một chiếc áo sơ mi màu đen. Nút trên cùng của cổ áo không được cài nút, cũng không đeo cà vạt, làm lộ ra những đường nét cứng rắn của chiếc cổ.
Anh đã cẩn thận cạo râu, chiếc cằm trông rất nhẹ nhàng khoan khoái và sạch sẽ. Nếu không nhìn kỹ hơn, rất khó để nhìn thấy vết thâm đen dưới mắt của anh.
Tô Dĩnh liếc nhìn anh, rúc mình vào trong chăn.
Quách Úy cũng không nói gì, anh chậm rãi uống cà phê, ánh mắt xuyên qua mép ly nhìn cô.
Một lúc sau, Tô Dĩnh nhẹ nhàng gọi: "Chồng ơi."
Quách Úy nhướng mày. Mặc dù xưng hô này có chút hưởng thụ, nhưng nhìn vào ánh mắt có chút tâm tư của cô, anh không tỏ thái độ gì. Một tay anh cho vào trong túi quần, cổ gọng phát ra một âm tiết: "Hửm?"
"Bộ dạng khi anh đứng uống cà phê thật đẹp mắt."
"Sao lại đẹp mắt?"
Tô Dĩnh nhất thời không thể nghĩ ra lời lẽ tâng bốc, cô chỉ nói: "Không giống người thường."
"Vì tôi đứng? Còn mọi người thì nằm uống cà phê?"
Tô Dĩnh: "..."
Tô Dĩnh liếc anh, cố tình xoay người đi để kết thúc cuộc trò chuyện này.
Quách Úy cong môi, anh đưa cổ tay lên xem thời gian, sau đó đặt ly xuống và ngồi vào bên cạnh giường, vươn tay ra thăm dò nhiệt độ trên trán của cô: "Có nhiều năng lượng để suy nghĩ như vậy, xem ra là hết sốt rồi. Nói một chút về ý định của em đi."
Tô Dĩnh ngồi dậy: "Tôi quyết định, sau một năm nữa tôi sẽ mở một studio sườn xám tùy chỉnh."
Quách Úy gật đầu: "Mọi ý tưởng của em tôi đều sẽ ủng hộ."
"Chỉ là, tôi muốn hợp tác với Trịnh Nhiễm."
Anh không khỏi liếc nhìn cô: "Điều này thì có hơi khó khăn."
"Vậy nên anh giúp tôi nói chuyện với chị ta đi."
Quách Úy nhất thời không nói nên lời.
Tô Dĩnh chấp tay trước иgự¢, xoa xoa lên xuống: "Được không?"
Quách Úy không thể từ chối, nhưng anh phải nói một cách khách quan: "Em cũng biết rằng tôi không thể hòa hợp với chị ta. Bình thường chạm mặt chào hỏi nhau hai câu đã là cực hạn. Chị ta chướng mắt tôi, và giữa chúng tôi cũng không có giao tình nào với nhau, cũng không chắc có thể giúp được gì cho em hay không, sợ rằng nói xong, lại càng hỏng việc. "
Cô khẽ nói: "Cũng không biết giữa hai người có bao nhiêu ân oán nữa."
Cô dừng lại, sau đó nói: "Anh làm không được, chỉ sợ tôi càng không có khả năng."
"Vậy thì chưa hẳn."
"Chồng..."
Quách Úy giơ ngón trỏ lên môi cô và cười nói: "Lần này gọi chồng cũng vô ích thôi, em tự mình giải quyết đi." Anh giống như an ủi thú cưng mà xoa đầu cô, cài nút áo vest lại chuẩn bị đi làm, hoàn toàn không có ý giúp đỡ.
Tô Dĩnh không khỏi ngồi dậy và hỏi một cách lo lắng: "Tôi nên bắt đầu từ đâu? Làm thế nào để chị ta sẵn sàng hợp tác với tôi?"
Quách Úy nói: "Không gì khác hơn ngoài sự quan tâm và cộng hưởng."
Vào giữa trưa, Quách Úy gọi đến hỏi về tình trạng của cô. Tô Dĩnh đang trong tình trạng thể chất tốt, đột nhiên bị sốt, cơ thể suy yếu trầm trọng. Cô phải trang điểm để đi gặp Chu Phàm tại nơi đã hẹn trước. Bên người còn mang theo Niệm Niệm, lao thao hơn nửa ngày, Thần Thần mới nể tình đi cùng.
Họ tìm một nhà hàng món Trung Quốc, bệnh nặng mới khỏi, cô chỉ có thể gọi một vài món ăn thanh đạm.
Chu Phàm nói: "Chị Dĩnh, có lẽ em sẽ trở về quê nhà."
Tô Dĩnh không cảm thấy ngạc nhiên. Một cô gái một mình ở xa, trải qua chuyện như vậy, cuối cùng cũng muốn trở về với người thân của mình.
Chu Phàm: "Ba mẹ em đều đã biết, họ muốn em ngay lập tức trở về, họ nói thà nuôi em suốt đời còn hơn là để em ở đây sống chẳng ra gì."
Tô Dĩnh có một chút hâm mộ. Từ nhỏ cô đã thiếu thốn sự quan tâm chăm sóc của gia đình. Chỉ có một người cậu ở phương Bắc là thỉnh thoảng gặp mặt. Mặc dù cô đã quen sống tự lập, nhưng cũng đôi khi cảm thấy cô đơn.
Cô nói: "Về nhà à, khi nào thì về?"
"Đợi... đợi xử lý xong vụ của tên khốn kia."
Tô Dĩnh trầm ngâm: "À", lại nói: "Sẽ phải mất rất nhiều thời gian."
"Phải đợi đến năm sau." Chu Phàm chậm rãi nhai cơm, im lặng một lúc, cô ấy nói: "Chị Dĩnh, em xin lỗi."
Tô Dĩnh lắc đầu, cười cười.
Hai đứa trẻ đang ngồi cạnh nhau trên bàn, trò chuyện và nói về những điều mà người lớn không hiểu.
Chu Phàm đặt đũa xuống, lấy từ ba lô ra một tấm thẻ và đẩy nó đến trước mặt Tô Dĩnh bằng cả hai tay.
Tô Dĩnh nhìn vào nó: "Ý em là gì?"
"Đừng từ chối, chị Dĩnh." Chu Phàm nói, "Em biết rằng số tiền trong đó vẫn không đủ. Nhưng đó là một phần tiền tiết kiệm của em và ba mẹ em đã cho. Họ bảo em đưa nó cho chị, sau này mỗi tháng em cũng sẽ chuyển tiếp phần còn lại."
Tô Dĩnh im lặng, nhẹ nhàng đẩy tấm thẻ lại: "Chu Phàm, em không cần thiết phải như vậy, ban đầu là..."
"Chị đừng nói là không phải lỗi của em. Mọi chuyện đều luôn có nhân quả của nó. Nếu em không khiêu khích hắn ta, hắn ta cũng sẽ không đốt cửa hàng và làm tổn thương chị, đây đối với chị mà nói cũng là một tai bay vạ gió. Em biết, thái độ hiện tại của em như thế này là cứng đầu, vô lý, lòng tự trọng không đáng tiền, nhưng em vẫn hy vọng giữ lại được một chút. Chị Dĩnh, chị đánh Trương Huy vì bảo vệ em, còn ở lại với em trong khách sạn nhỏ. Sau khi cửa hàng bị cháy chị đã không đổ lỗi hay đề cập đến việc bồi thường với em. Những điều này em sẽ luôn ghi nhớ và cảm kích suốt đời. Bọn trẻ đang nhìn, vì vậy chúng ta đừng giằng co nữa."
Chu Phàm là một người biết ơn tất báo. Cô ấy đã trải nghiệm được tầm quan trọng của một người bạn đồng hành, cùng chia sẻ và an ủi động viên khi bị tổn thương. Cô ấy hiểu được sự ૮ɦếƭ lặng và thờ ơ của thế giới này, vì vậy cô ấy rất trân trọng cái ân tình đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi này.
Tô Dĩnh luôn cảm thấy giữa cô và Chu Phàm có một khía cạnh nào đó rất giống nhau, họ đều có một cuộc sống khó khăn, nhưng không bất kỳ ai có thể làm cho họ gục ngã. Sau khi nghĩ về điều đó, cô nói: "Chuyện bồi thường của bên Trương Huy không phải hoàn toàn không có hy vọng. Hay là thế này đi, chị sẽ lấy nó trước, em cũng không cần phải đưa tiếp phần còn lại. Nếu sang năm chị thuận lợi mở một cửa tiệm mới, nếu em vẫn ở thành phố Khâu Hóa hoặc có thể từ quê đến đây, không bằng em cứ tiếp tục làm với chị, chỉ có điều... có lẽ tiền lương sẽ hơi ít."
Chu Phàm ngạc nhiên: "Chị vẫn còn cần em sao?"
"Tại sao lại không?"
Một lúc sau, Chu Phàm cười rộ lên: "Được thôi, chỉ cần Chị Dĩnh lên tiếng."
Sau khi ăn xong, bọn họ tách nhau ra.
Tô Dĩnh đưa Cố Niệm và Thần Thần đến hiệu sách, mua cho hai đứa nhiều loại sách có cả sách ngoại khóa, chính mình cũng chọn một số sách báo về thời trang. Sau đó, cô bị bọn trẻ ăn nỉ muốn đến cửa hàng bánh ngọt để mua bánh mousse. Ban đầu Tô Dĩnh muốn từ chối, nhưng cân nhắc đến việc Thần Thần hôm nay rất nể mặt mà ra ngoài cùng mình, nên cô miễn cưỡng đồng ý.
Về đến nhà thì cũng đã năm giờ chiều, chị Đặng đang chuẩn bị bữa tối trong bếp, Tô Dĩnh tiếp tục có dấu hiệu bị cảm lạnh, đầu cô cứ quay cuồng.
Điện thoại trong phòng khách reo lên vài lần, Tô Dĩnh đứng dậy đi nghe máy. Nói chung, bình thường sẽ không ai gọi đến số điện thoại cố định trong nhà, ngoại trừ mẹ Cừu.
Tô Dĩnh vốn nghĩ là mẹ chồng gọi đến. Cô cầm điện thoại lên và nói hai lần, nhưng rất lâu cũng không thấy ai trả lời, lắng nghe kỹ lại, chỉ nghe được một tiếng thở rất nhẹ và chậm.
Trong nội tâm của Tô Dĩnh xuất hiện một tia khác thường, cô không khỏi mím môi lại. Sau một lúc, một giọng nói dịu dàng và êm dịu vang lên. Cô ấy không giới thiệu mình là người nào, cũng không hỏi Tô Dĩnh là ai, mà chỉ nói: "Xin lỗi, Quách Úy có ở đó không? "
Tô Dĩnh hơi trì trệ, cả buổi mới nói: "Anh ấy vẫn còn ở công ty chưa về."
Không biết có phải là do thất vọng hay không, bên kia nhẹ nhàng "ồ" một tiếng, sau đó nói: "Vậy thì xin hỏi, có Quách Chí Thần không?"
Người phụ nữ ấy nói chuyện một cách chậm rãi và nhẹ nhàng, như thể chỉ cần thông qua lời nói là có thể tưởng tượng ra được bộ dáng nhẹ nhàng và gần gũi của đối phương.
Tô Dĩnh ghét giác quan thứ sáu của mình, cô đã đoán được bên kia là ai.
Cô nói: "Có, chị đợi một chút nhé."
Bên kia rất lịch sự cảm ơn: "Phiền cô rồi."
Tô Dĩnh sốt ruột chú ý lắng nghe, cho đến tận khi Quách Chí Thần kêu lên một tiếng "Mẹ", nội tâm mới bình tĩnh trở lại. Lần đầu tiên nhận được cuộc gọi từ một người phụ nữ khác tương đối xa lạ, cảm giác đó quả thật là nói không nên lời.
Đến tối, khi nói chuyện này với Quách Úy, cô ngước mắt lên và lén quan sát anh.
Tuy nhiên, biểu hiện của Quách Úy vẫn rất bình thường. Anh lấy nhiệt kế từ nách của cô ra, đặt ở bên dưới ánh đèn chăm chú nhìn kỹ, thậm chí ngay cả ánh mắt nhấp nháy hoặc né tránh trong tưởng tượng của cô cũng không hề có.
Tô Dĩnh luôn biết Quách Úy luôn thờ ơ với mọi thứ xung quanh, cô không thể biết được liệu anh có để ý đến hay là thật sự hoàn toàn thoải mái. Cô chưa bao giờ chủ động tìm hiểu về quá khứ của anh, không biết tình cảm của anh và người phụ nữ ấy như thế nào, và tại sao họ lại chia tay nhau.
Tô Dĩnh bĩu môi, cô cầm lấy tờ tạp chí bên giường lên: "Mẹ của Thần Thần rất ít khi gọi cho thằng bé sao?"
"Có lẽ là bận."
"Bây giờ chị ấy đang làm gì?"
"Tôi không thường xuyên liên lạc với cô ấy, cũng không biết chi tiết cụ thể." Quách Úy nói: "Sốt nhẹ, uống thêm một lần thuốc hạ sốt nữa."
Tô Dĩnh lật tờ tạp chí, gật gật đầu.
Sau vài ngày, cảm lạnh của Tô Dĩnh cuối cùng cũng khỏi hẳn, cô nghĩ đến việc gọi điện thoại cho mẹ Cừu để tạo cơ hội gặp Trịnh Nhiễm, ai ngờ bên kia bận tối mặt tối mày, nói Trịnh Nhiễm bị gãy chân trong lúc tập thể hình và đang nghỉ ngơi ở nhà, bà đang nấu canh chuẩn bị đưa qua.
Tô Dĩnh không ngờ chuyện này lại xảy ra một cách tình cờ như vậy, cứ như thể đó là một sự sắp đặt của ông trời, mặc dù có chút ngư ông đắc lợi, nhưng nó cũng không hẳn là một điều xấu.
Cô nói: "Để con đưa mẹ đến đó."