Nhịp chuyển động của kim đồng hồ khiến cho căn phòng càng thêm có cảm giác yên tĩnh hơn, và ánh sáng mềm mại phát ra từ đèn ngủ phía trên đầu giường cũng khiến cho người ta mơ màng buồn ngủ.
Tô Dĩnh vẫn còn đang dùng chân phải bám vào eo anh, thỉnh thoảng lắc chân, tạo thành một cái bóng mờ ở trên tường.
Sau khi Quách Úy nói xong, anh không nói thêm gì nữa cả. Tư thế nằm nghiêng vẫn không thay đổi, hơi thở của anh cũng bắt đầu nhẹ dần.
Đợi thêm một lúc, Tô Dĩnh ngáp: "Anh không có gì muốn nói với tôi à?"
Giọng anh lười biếng: "Em muốn nghe gì?"
"Thôi vậy." Động tác hạ chân xuống của cô không được nhẹ nhàng cho lắm, tiếng động xoay người cũng lớn: "Ngủ đi."
Nhưng trước khi chạm chân xuống sàn, Quách Úy lại xoay người ngồi dậy giữ cổ tay cô lại. Anh hơi cúi lưng, chân sau hơi cong, thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo kia hầu như che khuất hơn phân nửa cơ thể anh.
Biểu hiện của người đàn ông không rõ ràng lắm, nhưng ánh sáng trong mắt anh lại trực tiếp chiếu thẳng vào cô.
"Nơi đó có đau không?" Thật lâu sau anh mới hỏi.
Tô Dĩnh mím môi: "Anh hỏi nơi nào?"
"Mặt hay trán?"
"Anh không hỏi còn không sao, vừa hỏi xong thì chỗ nào tôi cũng thấy đau." Cô tỏ vẻ mình vô cùng đáng thương.
Quách Úy hừ cười, lại nhìn cô trong vài giây, rồi đột nhiên cúi xuống nắm lấy cằm cô: "Nhìn một chút."
Một tiếng này nhẹ nhàng hơn rất nhiều, Tô Dĩnh bị bắt ngẩng đầu lên, không khỏi mím môi dưới.
Vết bầm trên má cô còn tệ hơn buổi chiều, sưng vù lên, giống như đang ngậm cái gì đó trong miệng.
Khi Quách Úy chạm mu bàn tay vào, Tô Dĩnh lập tức nhe răng trợn mắt: "Shhh... đau..."
Bị tiếng rên của cô làm cho kinh ngạc, anh có chút dở khóc dở cười: "Tôi căn bản là chưa có ᴆụng đến."
"Như vậy cũng đau."
Trong nhiều năm qua, Tô Dĩnh đã quen với việc không sử dụng điểm yếu vốn có của phụ nữ để giành lấy cảm tình của một người đàn ông. Cô không thể đánh giá có bao nhiêu yếu tố giả tạo trong hành vi của mình, nhưng cô biết rằng nó có hiệu quả đối với Quách Úy. Vẻ mặt anh không còn lạnh lùng nữa, đôi mắt anh dịu lại, và độ cong của miệng anh cũng dần dần nhếch lên.
Tô Dĩnh dựa vào vòng tay anh: "Hết giận chưa?"
"Thật hiếm khi em vẫn biết." Anh cố đẩy cô ra, nhưng không thực sự đẩy, tùy theo ý cô.
Im lặng một lúc, Quách Úy mới nói với giọng nghiêm túc: "Cách xử lý tình huống hôm nay của em quá ngây thơ."
Tô Dĩnh nói thầm trong lòng: Lại bắt đầu rồi.
Cô ra sức chớp mắt, nỗ lực đánh lên yếu tố tinh thần.
"Tôi không mong đợi em làm bất cứ điều gì với loại người du côn du thủ đó." Quách Úy lạnh lùng nói: "Em có cần một khẩu súng không? Giúp em một tay, trực tiếp làm nổ tung đầu của em ra?!"
Tô Dĩnh lại nói thầm: Anh mà làm được thì coi như anh có năng lực.
Nhưng cô chỉ nghĩ vậy thôi, không dám nói một lời.
Quách Úy: "Em dám cầm cổ bình hoa đâm người ta. Em có khác gì người ta không? Em nghĩ mình vẫn còn hai mươi tuổi, không có chuyện xấu gì mà em chưa từng làm qua, chỉ biết cứng đối cứng đen ăn đen?"
Anh nói mà không có một chút lưu tình nào, Tô Dĩnh thẳng lưng lên, lạnh lùng nhìn anh.
"Tạm thời chưa vội trở mặt." Anh ấn cô lại và nói: "Tôi vẫn nhớ đến những lời mà em đã từng nói với người lái xe trong vụ tai nạn xe hơi lần đó, tôi cho rằng ngay cả khi em không suy xét đến sự tồn tại của cái gia đình này, thì cũng sẽ suy xét đến Niệm Niệm, sau đó suy nghĩ kỹ càng hơn."
Anh nhìn cô một cách dứt khoát, giọng anh trầm và dường như tràn đầy cảm xúc.
Giấc mơ nửa tỉnh nửa mê đã cho thấy sự sợ hãi của Tô Dĩnh.
Tô Dĩnh vốn dĩ cũng không mấy tự tin đến vậy, cô cảm thấy có chút áy náy với anh, suy nghĩ một chút và thì thầm: "Lúc đầu tôi rất bình tĩnh, nhưng hắn đã làm tổn thương Chu Phàm và cũng làm tổn thương tôi."
"Cách xử lý ngay từ đầu đã sai." Quách Úy nói: "Công là công, tư là tư, điểm này em phải phân biệt rõ ràng. Có việc muốn xử lý? Được! Xin nghỉ phép? Cho nghỉ. Sau đó để họ ra ngoài giải quyết. Đừng tự đốt lửa trên người mình!"
"Tôi biết, nhưng người đàn ông đó là một tên súc sinh, trước đây hắn đã từng động tay động chân với Chu Phàm. Tôi sợ lần này cũng..."
"Em giúp cô ấy đánh trả, là nghĩ có thể giúp cô ấy giải quyết vấn đề?"
Tô Dĩnh nhất thời nghẹn lời, cô dừng lại một chút và nói ra những gì mà mình nghĩ: "Tôi cho rằng ở trước mặt người khác thì hắn ta ít nhiều gì cũng sẽ biết sợ."
Quách Úy cười khẩy: "Nếu hắn ta biết sợ, thì ngay từ đầu hắn đã không đến cửa hàng. Em là một người kinh doanh, em phải biết cách giải quyết các vấn đề hợp lý hơn, bốc đồng, cáu kỉnh, mềm lòng và thể hiện, đều là những tính cách đặc thù dễ dàng trở thành nhược điểm trí mạng của em."
"Chu Phàm là bạn của tôi, tôi không thể ngồi xem mặc kệ." Ngón tay Tô Dĩnh cuộn lấy đuôi tóc, phiền muộn nói: "Ngay cả khi có là một người lạ, đều là phụ nữ với nhau, tôi không thể bỏ mặc được."
Quách Úy im lặng một lúc và nói: "Em biết là tôi không có ý đó, tình huống này em nên gọi cho cảnh sát trước."
"Khi cảnh sát đến thì đã quá muộn."
"Nhân viên bảo vệ chỉ để trang trí?"
Tô Dĩnh: "..."
Sau một lúc, Quách Úy khẽ thở dài: "Ngủ đi, em cần nghỉ ngơi."
Cô lầu bầu: "Tôi về phòng ngủ."
"Đừng quấy nữa."
Quách Úy kéo cô nằm xuống, giơ tay tắt đèn, cả căn phòng ngay lập tức chìm vào bóng tối.
Một lúc sau, Quách Úy mở rộng cánh tay và chạm vào đỉnh đầu cô, ra hiệu cho cô dựa vào.
Tô Dĩnh cọ qua cọ lại vài lần, chầm chậm nhích vào trong vòng tay của Quách Úy. Không đợi cô hoàn toàn đến gần, cánh tay của Quách Úy đã nhanh chóng vòng lại, trán cô ngay lập tức áp vào иgự¢ anh.
Tô Dĩnh chưa từng ngủ trong căn phòng này, nó có một hương vị xa lạ, nhưng khi pha trộn với hơi thở sạch sẽ vạn năm bất biến của anh, cô có chút quen thuộc và an tâm hơn.
Bên tai thật yên tĩnh, cô thậm chí còn có thể nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Tô Dĩnh điều chỉnh tư thế: "Anh chưa ngủ à?"
Giọng nói của Quách Úy khàn khàn, nhẹ nhàng phun ra ba chữ: "Em nói đi?"
"Tại sao?"
Anh chậm rãi nói: "Lo lắng về chấn thương của em, sợ em vì đau mà không ngủ được, giận em không biết sai, ngược lại còn bày sắc mặt với anh."
Trái tim của Tô Dĩnh dường như bị xé toạc, vừa nhói vừa đau. Cô mím môi và nói: "Quá giả tạo."
Quách Úy cười cười, không bào chữa, dường như anh không bận tâm đến việc cô nghĩ gì về mình. Anh chỉ nói: "Tôi muốn em đặt sự an toàn của mình lên hàng đầu."
Cô ngang ngược một cách vô lý: "Tốt hơn hết là đừng gây thêm phiền toái cho anh."
Anh quá lười để so đo với cô, dời môi xuống hôn lên trán cô.
Tô Dĩnh lại nói: "Eo tôi đau."
Quách Úy ở trong chăn nhấc vạt áo của cô lên, chạm ngón tay vào: "Chỗ này?"
"Lên trên một chút."
Anh khựng lại một chút: "Chỗ này cũng bị?"
"Ừ."
Sau một trận trầm mặc, Tô Dĩnh không nghe thấy anh nói gì nữa. Bàn tay to của anh gần như bao bọc hết một bên eo cô, lòng bàn tay ấm phủ lên làn da, nhẹ nhàng xoa.
Tô Dĩnh hoàn toàn mất ngủ, đôi mắt mở to, miễn cưỡng có thể nhận ra bả vai anh.
Trong đêm tối, thời gian như kéo dài vô tận. Sau một lúc, cô nghe anh thấp giọng cảnh báo: "Tay thành thật một chút đi."
Tô Dĩnh co rúm lại.
Trong lời nói của Quách Úy mang theo ý cười: "Trong tình huống này mà em còn có năng lượng để làm chuyện khác?"
Tô Dĩnh không nói một lời, sau một lúc lâu, không đầu không đuôi nói: "Lần sau tôi sẽ không làm như vậy nữa, tôi sẽ tự bảo vệ mình." Cô bất ngờ ngẩng đầu lên, môi không tự chủ được khẽ chạm vào cằm anh.
Động thái này của Tô Dĩnh cũng dọa cho cô nhảy dựng lên.
Mỗi lần đến gần, cô lại tiến thêm một bước nhỏ. Dường như Tô Dĩnh sắp quên mất một điều gì đó, và cũng có một giọng nói khác nói với cô rằng cô tuyệt đối không thể quên điều đó. Trái tim cô như bị xé làm đôi trong tâm trạng mơ hồ này, mỗi lần tiến về phía trước là mỗi một lần dày vò dằn vặt, nhưng nỗi đau cũng sẽ được chữa lành...
Ngày hôm sau, Quách Úy để Lão Trần lại cho Tô Dĩnh.
Trên thực tế, Lão Trần không già, chỉ hơn Quách Úy bốn, năm tuổi, đi theo anh cũng đã một thời gian dài. Mặc dù anh ấy là một người đàn ông thô lỗ, nhưng anh ấy trung thành, trung thực và khỏe mạnh. Từng có vài năm kinh nghiệm chiến đấu. Quách Úy rất tín nhiệm anh ấy.
Anh ấy đề nghị Tô Dĩnh mấy ngày này không nên mở cửa kinh doanh, Tô Dĩnh suy nghĩ một chút, quyết định tạm thời nghỉ ngơi một thời gian.
Buổi trưa, Tô Dĩnh và Chu Phàm đến đồn cảnh sát. Kết hợp video giám sát trong cửa hàng và báo cáo thương tích do bệnh viện đưa ra, các bộ phận có liên quan đã lập án.
Khi hai người họ ra khỏi đồn cảnh sát thì trời cũng đã về chiều. Chu Phàm muốn quay lại phòng thuê của mình để đóng gói một số đồ đạc cá nhân. Tô Dĩnh nghĩ một chút, cảm thấy có Lão Trần ở đây, sẽ an toàn hơn khi để cô ấy đi một mình, vì vậy cho nên cô quyết định đi theo.
Chu Phàm không có nhiều đồ đạc, vừa vặn chất đầy một chiếc vali và một chiếc túi du lịch lớn. Lần này cô ấy đã hoàn toàn dứt khoát, đem chìa khóa trả lại cho chủ nhà, tiền thuê trả trước nửa năm cũng không cần.
Chiếc xe lái ra khỏi con hẻm nhỏ, khi mặt trời lặn xuống cũng đồng thời lái vào con đường lớn, đèn neon ở hai bên đường sáng lên, đang ở thời khắc chuyển giao giữa ngày và đêm.
Chu Phàm quay đầu lại và nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người bị mắc kẹt trong một tâm trạng tiêu cực nhất định nào đó, trông rất chán nản.
Tô Dĩnh nắm lấy tay cô ấy.
Chu Phàm bỗng nhiên hoàn hồn: "Chị Dĩnh, tối nay chị có thể ở lại với em không?"
Mắt cô ấy ướt đẫm, trong ánh mắt mang theo sự khẩn cầu.
Tô Dĩnh không muốn từ chối, vì vậy cô để Lão Trần quay về trước. Ai ngờ mới xoay người một cái, Lão Trần đã quay trở lại, có lẽ là đã gọi điện hỏi qua Quách Úy, nói là tối nay sẽ ở lại với họ.
Tô Dĩnh suy nghĩ một lúc, chỉ nói: "Làm phiền anh rồi."
Đêm qua Triệu Bình Giang đã tìm một khách sạn ở gần đường Hồ Bắc cho Chu Phàm, ở cấp độ của Quách Úy, tiêu chuẩn sẽ không thấp.
Tuy nhiên, Chu Phàm còn mặt mũi nào làm phiền bọn họ. Cô ấy từ chối chuyển đến và tìm một nhà nghỉ ở gần đó. Cho dù cái tên cặn bã kia có bản lĩnh đến đâu, thành phố Khâu Hóa lớn như vậy, sẽ không thể tìm thấy nơi này.
Không ra ngoài ăn tối, Chu Phàm mua mì ăn liền, chân giò hun khói và cải bẹ ở quầy lễ tân.
Hai người ngồi ở trước bàn lặng lẽ ăn mì, hơi nóng tỏa ra bám vào trên kính trong phòng.
Chu Phàm không hề báo trước khóc nức nở lên, đầu cô ấy vùi vào hộp mì ăn liền, nước mắt ào ào rơi xuống.
Tô Dĩnh không nói gì, để Chu Phàm trút giận một lúc, cô đặt cái nĩa nhựa xuống và nhẹ nhàng chạm vào đầu cô ấy.
Hành động này khiến Chu Phàm càng sụp đổ hơn nữa: "Xin lỗi, chị Dĩnh, em xin lỗi."
Tô Dĩnh mỉm cười: "Đừng ngốc thế, đó không phải là lỗi của em."
Chu Phàm không biết nói gì khác hơn, món nợ và lòng biết ơn này cô ấy không thể nào bày tỏ ra hết được, nhưng nhất định sẽ ghi tạc ở trong lòng.
Một thời gian sau, Tô Dĩnh cẩn thận kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ, sau đó nằm trên giường.
Điều kiện của nhà nghĩ đơn sơ, ở giữa hai chiếc giường đơn là một chiếc bàn gỗ màu nâu đỏ, phía trên nó có một cửa sổ. Qua hàng rào bảo vệ, có thể nhìn thấy biển quảng cáo trên tòa nhà đối diện.
Tô Dĩnh tắt đèn, đôi mắt dần thích nghi với bóng tối, cô nhìn thấy được ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ phản chiếu trên bức tường đối diện.
"Chị Dĩnh." Chu Phàm gọi cô.
"Hả?"
"Chị nói xem, có phải mệnh của em không tốt hay không, tại sao em luôn gặp phải những gã tra nam?"
Tô Dĩnh nói: "Chỗ nào cũng có, không chỉ có hai."
Nhận xét này khiến Chu Phàm bật cười.
Cô ấy vẫn còn nhỏ tuổi, khả năng hồi phục rất mạnh mẽ, cả về thể chất lẫn tinh thần. Cô ấy lăn qua lăn lại trên gối: "Còn chị thì sao, chị đã bao giờ gặp phải tra nam chưa?"
"Rồi."
Chu Phàm thích thú: "Nói một chút đi."
Tô Dĩnh nói: "Ai còn nhớ rõ chứ, sớm đã quên."
Chu Phàm không hỏi nữa, suy nghĩ một lúc: "Chị từng có mấy người bạn trai?"
"Hai."
"Anh rể và ex?"
Tô Dĩnh trợn mắt nhìn lên trần nhà, nói: "Ừ."
Bên ngoài cửa sổ, xe cứu thương chạy ngang qua, đèn cảnh sát lóe lên và tiếng còi phát ra trong đêm tối yên tĩnh nghe đặc biệt chói tai, tự hỏi không biết là nhà ai đang phải chịu đựng sự dày vò giữa sự sống và cái ૮ɦếƭ.
Chu Phàm khẽ thở dài: "Chỉ hy vọng tất cả những điều này sẽ sớm qua đi."
Tô Dĩnh không nói lời nào.
Cô ấy thì thầm: "Em đã thay đổi số, lần này em cũng hoàn toàn cắt đứt với anh ta."
"Người trước?"
"Ừm." Sau một lúc lâu, Chu Phàm mỉm cười: "Hãy để em nói về anh ta một lần cuối. Đêm chúng em chia tay, chúng em rất đau lòng, kiệt sức và gần như lạc cả giọng. Sáng hôm sau em rời khỏi căn phòng thuê ấy và anh ta đã tiễn em. Không biết tại sao, nhưng hình ảnh ấy lại luôn khắc sâu ở trong lòng em. Anh ta đứng ngoài thang máy, mặc áo thun trắng và quần soóc màu xám, mặt chưa kịp rửa, và tóc cũng rối bù. Anh ta đưa cho em ba cái túi dệt màu đỏ, trắng và xanh mà không nói một câu nào. Lúc đó, em hận anh ta nên cũng không nói lấy một lời. Chị Dĩnh, chị biết không, khi hai cánh cửa thang máy đồng thời khép lại, đến tận khi không thể nhìn thấy nhau nữa, nó thật sự giống như một bộ phim."
Không biết vì sao, lòng bàn tay của Tô Dĩnh lại toát mồ hôi.
Chu Phàm nói: "Em không ngờ rằng cái liếc mắt ấy lại là cái nhìn cuối cùng. Sau này, chúng em cũng chưa từng gặp lại nhau nữa."
Lời nói của cô ấy như một quả bom hẹn giờ, ném vào trái tim Tô Dĩnh, thời gian hoạt động theo quy tắc bắt đầu giảm một cách điên cuồng, nó đột nhiên giảm xuống thành không, và sau đó "Oành" một tiếng nổ tung, cơ thể bị xé toạc, đau đớn không thể chịu đựng được.
Tô Dĩnh biết mình sợ điều gì. Cô sợ đêm tối, sợ cái đêm đổ máu mơ hồ kia. Trong khu rừng tối tăm và kinh hoàng, Cố Uy đưa cô chạy trốn, tiếng mưa, tiếng gió, tiếng hơi thở và tiếng chạy... Cuối cùng, tiếng súng truyền đến, bên tai là tiếng kêu rên đau đớn của Cố Uy...
Tô Dĩnh không ngờ rằng cái liếc mắt ấy cũng chính là lần cuối cùng. Cô bị bắt, cô không thể nhìn anh trút hơi thở cuối cùng, không thấy biểu cảm cuối cùng của anh, và thậm chí còn không thể cùng anh nói lời từ biệt.
Đây là điều duy nhất cô không cam lòng. Cái kết có thể từ từ được chấp nhận hoặc thậm chí bị lãng quên, nhưng sự hối tiếc sẽ luôn như một cái gai dầm ở trong tim cô. Ngẫu nhiên nhớ đến, nó không gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại khiến cô đau đớn.
Tô Dĩnh phát hiện ra rằng đã rất lâu rồi cô không nghĩ về Cố Uy, hôm nay nhờ Chu Phàm ban tặng, thôi thì cứ mặc kệ vậy.
Chu Phàm vẫn còn đang nói về điều gì đó, nhưng Tô Dĩnh không còn tâm trí nào để lắng nghe.
Đêm nay cô bị mất ngủ, mỗi một phút đồng hồ đều trôi qua một cách khó khăn. Cô càng cố ngủ thì lại càng lo âu bực bội, và rồi trong đầu cô không ngừng bật ra hình ảnh đứng, đi, cười, giận dữ... của Cố Uy.
Hơn nữa, điều khiến Tô Dĩnh càng suy sụp chính là, chỉ trong nháy mắt, nhân vật kia lại đột nhiên trở thành Quách Úy.
Sự mơ hồ này khiến cô cảm thấy tội lỗi, bất kể đối với bên nào cũng vậy.
Tô Dĩnh bắt đầu toát mồ hôi, chiếc giường ẩm ướt dính chặt vào lưng và đùi cô, vết thương trên trán đột ngột nhảy lên, cơn đau ở má và eo cũng không buông tha cô.
Chu Phàm đã ngủ, bên tai cô là tiếng ngáy của một người đàn ông xa lạ ở phòng bên cạnh.
Tô Dĩnh nhìn lên trần nhà không chớp mắt, trong lòng thầm mắng Cố Uy một vạn lần, cô thề sẽ không bao giờ nhớ đến anh nữa. Cô đã có một gia đình mới, một sự nghiệp, một người chồng và cô còn có ba mươi năm để bước tiếp. Mọi thứ cô có bây giờ gần như là viên mãn, và không có lý do gì để cô phải dừng chân tại chỗ và sống không tốt.
Một lúc lâu sau, bộ não luôn hoạt động điên cuồng cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi, cơ thể Tô Dĩnh bắt đầu thả lỏng, dần dần đi vào giấc ngủ. Nhưng không quá vài phút sau, cô lại bị tiếng chuông điện thoại làm cho bừng tỉnh.
Tô Dĩnh chạm vào điện thoại, nhìn thấy ID người gọi trên màn hình, trong lòng chợt căng thẳng, cô có một dự cảm không lành.
Cô đặt điện thoại lên tai để nghe, quả nhiên.
Bên kia nói với cô, cửa hàng quần áo của cô đang cháy.