Nghiêm Bên Trái Quay - Chương 42

Tác giả: Nhất Ngột

Tống Mộ Thanh dẫn Lận Khiêm đi gặp bà ngoại cô, bà ngoại cô vô cùng cao hứng. Kể từ sau khi ông ngoại cô qua đời, lão nhân gia người một mình ở trong viện nhà mình dưỡng lão, mặc dù có người cẩn thận chăm sóc, nhưng tinh thần và thân thể cũng không bằng lúc trước. Nằm trên ghế xích đu trong sân, thấy có người tới híp mắt hỏi: “Có phải Thanh Thanh tới không?”
Tống Mộ Thanh không biết “Thanh Thanh” trong miệng bà đến tột cùng là nói cô hay là Tô Thanh. Chỉ là đến gần, lão nhân gia thấy rõ người tới biểu tình mừng rỡ trong mắt đột nhiên biến thành vài phần mất mác. Tống Mộ Thanh đứng ở trước người bà, giả vờ tức giận nói: “Nếu bà không vui khi nhìn thấy cháu, vậy cháu đi là được.”
Lúc này bà mới vui lại, lôi kéo tay Tống Mộ Thanh, trọng giọng nói còn coi cô như là đứa trẻ mà dụ dỗ. Nếp nhăn trên mặt càng khắc sâu thêm khi bà khẽ cười, người trông thấy càng cảm thấy chua xót khó chịu.
Thấy người đàn ông xa lạ mặc quân phục đứng thẳng ở sau lưng Tống Mộ Thanh, tay bà run rẩy vịn Tống Mộ Thanh đứng lên, đeo kính lão trên cổ lên, lôi kéo tay Lận Khiêm, không ngừng quan sát, cười ha hả, trong miệng nói: “Dáng dấp thằng bé này thật tốt, xứng với cháu gái ngoại bảo bối của bà.”
Trong lúc này tính cách Lận Khiêm giống như biến đổi, toàn nói những lời nói có cánh, dụ cụ bà miệng cũng không khép được, trong đôi mắt đều là nụ cười không gì ngăn được. Không qua bao lâu đã coi anh giống như cháu trai ruột, đến cháu gái ngoại chính thức là Tống Mộ Thanh cũng phải đứng một bên.
Ăn cơm trưa xong cụ bà bắt đầu đuổi người. Tống Mộ Thanh không chịu, muốn bên bà một lát, đột nhiên cụ bà lại sưng mặt lên dạy dỗ cô.
“Còn coi cháu là người hiểu biết, thì ra vẫn là một đứa tính trẻ con, không biết nặng nhẹ. Cháu muốn gặp bà thì lúc nào tới mà chẳng được? Công việc của Lận Khiêm có thể bị chậm trễ hay sao?”
Tống Mộ Thanh còn muốn nói, cụ bà cũng không do dự khoát tay đuổi cô: “Đi mau đi mau, cháu ở đây rất ồn ào, bà còn muốn một mình yên tĩnh một chút.”
Lận Khiêm cũng nói không có việc gì, dù thế nào hai ngày nữa anh mới trở về doanh trại, còn thời gian để bồi bà. Nhưng ý bà đã quyết, nói gì cũng không dược, giống như là ghét bỏ Tống Mộ Thanh ở đây gây ồn ào khiến bà phiền lòng vậy. Không có cách nào, Tống Mộ Thanh chỉ đành dặn dò lại bảo mẫu chăm sóc bà ngoại cho thật tốt. Lúc đi lại cảm thấy có gì không yên tâm, liên tục xác định thuốc cần dùng đều có trong phòng.
“Nếu không bà cứ dọn đến nhà cháu ở thôi. Chúng cháu cũng chăm sóc bà được.” Lời này của cô đã nói rất nhiều lần, cũng biết bà ngoài sẽ không đồng ý, nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định.
Cụ bà khinh thường miết miết miệng trước mặt bọn họ, hừ một tiếng.
“Vậy bà chú ý thân thể nhé, có chuyện gì thì gọi cho cháu.” Lận Khiêm nói, sau đó bảo bảo mẫu ghi lại số điện thoại của anh.
Mặc dù nói như vậy, nhưng ở doanh trại anh bận rộn như vậy cũng không phải là nói rời đi là lập tức đi được, sao có thể hễ gọi là tới. Nhưng cụ bà lại hết sức hài lòng với cách làm của anh, cười đến mắt cũng híp lại, ngay cả đến bảo mẫu cũng cười khanh khách nhìn Tống Mộ Thanh.
Ra đến cửa, Tống Mộ Thanh quay đầu lại liếc mắt nhìn, đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh khi còn bé. Khi Tống Bình và Tô Thanh ầm ĩ với nhau liền đưa cô tới nơi này, buổi tối Tô Thanh sẽ ôm cô tới, cũng không vào trong nhà, đặt cô ở trên bậc thang của viện, sửa lại quần áo cô một chút, dặn dò đôi câu phải nghe lời ông bà ngoại, hai hôm nữa sẽ đến đón cô, sau đó gõ cửa rồi xoay người trở về chăm sóc Tống Bình.
Trong hơi gió lạnh đêm đông, mấy con thiêu thân đảo quanh đèn đường, thùng rác đầu hẻm bên cạnh kêu “cạch” một tiếng, mèo hoàn lật thùng rác kiếm đồ ăn, cô bị làm sợ đến co rụt lại. Thân hình nho nhỏ, ngồi gọn ở trên bậc thang đá xanh, nhìn bóng dáng của Tô Thanh dưới ánh đèn, quay đầu lại nhìn cánh cửa sắt màu xanh ở sau lưng. Cũng không lâu lắm trong phòng liền truyền đến tiếng ông ngoại khỏe mạnh mười phần: “Mau đi xem có phải bảo bối của nhà chúng ta tới hay không.” Ngay sau đó chính là bước chân dồn dập, tiếng cọt kẹt khó nghe của cửa sắt, rồi gương mặt tươi cười của bà ngoại xuất hiện ở trên đỉnh đầu cô: “Bảo bảo nhà chúng ta tới.” Lại bất mãn nói: “Không biết làm mẹ như thế nào nữa, trở về nhà cũng không vào trong, trời lạnh như vậy còn đặt đứa nhỏ trên đất.”
Chop mũi cô đau xót, trên gương mặt bị ngón tay mang theo vết chai của Lận Khiêm vuốt qua.
“Đừng khóc. Có rảnh rỗi thì chúng ta sẽ tới thăm bà ngoại.” Anh nói.
Tống Mộ Thanh cúi đầu gật một cái, sau đó bị anh dắt về phía trước. Đi chưa được mấy bước, đột nhiên anh bất động/ Tống Mộ Thanh cũng đứng lại theo, không hiểu chân tướng nhìn anh. Nhìn theo ánh mắt đùa cợt của anh, cô quay đầu.
“Thì ra em đã sớm có dự mưu trước, khi đó đã muốn lừa gạt anh tới gặp bà ngoại.” Anh nhìn chằm chằm cánh cửa bên cạnh, trên cánh cửa bụi bặm ghi chữ “Diện”, như có chút hiểu ra nói.
Tống Mộ Thanh dở khóc dở cười. Nhà này ẩn trong ngõ sâu, đối diện chính là cửa hàng ngày đó cô nhận lầm chị họ Lận Khiêm là tình địch thiếu chút nữa bêu xấu, lừa gạt anh tới đây. Mặc dù cửa hàng này cách nhà bà ngoại cô vài bước, lúc ấy cô cũng có mấy phần thiện cảm với anh, muốn mượn cơ hội rút ngắn khoảng cách với anh. Dù sao cũng là người chưa biết được bao lâu, thuần túy cũng chỉ là muốn cho anh nếm thử chút đồ ăn ngon, không có dù chỉ một chút phần tâm tư kia.
“Hiện tại mới biết à, em còn tưởng rằng lúc vừa mới tới anh đã phát hiện ra.” Cô liếc anh một cái.
“Vừa rồi không chú ý.” Trong mắt anh thoáng qua một chút mất tự nhiên.
Tống Mộ Thanh hừ một tiếng, hiển nhiên là không tin lời anh. Anh là lính trinh sát, địa phương đã từng đến một lần là ở trong lòng có thể vẽ ra một bản đồ chính xác, huống chi ngõ hẻm này cũng không dài, vị trí tiệm mì nhà này lại dễ thấy, anh làm sao có thể không chú ý tới.
Thấy cô không tin, anh lộ ra vẻ mặt tự nhận là đáng thương nhất từ khi biết cô, đuôi mắt cụp xuống, không thể làm gì nói: “Anh cũng có lúc khẩn trương.”
Tống Mộ Thanh không tin lời mình nghe được. Anh lại khẩn trương? Bởi vì đi gặp người thân của cô, sợ không được công nhận hay sao?
“Vẻ mặt này của em là ý gì?” Anh nắm cằm khép lại cái miệng há to của cô, không hài lòng nói.
Cô lắc lắc đầu tránh thoát tay anh, thận trọng hỏi: “Tại sao anh phải khẩn trương?” Cô chính là như vậy, càn rỡ ngang ngược ở trước mặt người khác, chỉ khi nào ᴆụng phải anh, mới có thể cẩn trọng khi chứng thực cô có mấy phần ở trong lòng anh.
“Người nào đó thông minh, nhất định là biết vì sao.” Anh quay đầu đi về phía trước, nắm chặt tay cô ở trong lòng bàn tay. Bàn tay nho nhỏ mịn màn, cái cảm giác mềm mại không xương đó khiến anh không kìm nổi rạo rực trong lòng. Nhìn bóng dáng trùng điệp của hai người trên mặt đất, đột nhiên anh sinh ra cảm giác cứ như vậy dắt cô đi mãi trong con hẻm này.
**
Buổi tối Tống Mộ Thanh nấu cơm, không biết anh thích cái gì, khi hỏi anh anh nói: “Anh không kén ăn, chọn món sở trường của em mà làm.” Trên người cô mặc tạp dề, giơ giơ cái xẻng trong tay, liếc anh một cái, đặc biệt chân thành hỏi: “Anh thích cà chua xào trứng gà hơn hay là trứng gà xào cà chua?”
Lận Khiêm vuốt vuốt đầu cô, cười cởi tạp dề trên người cô xuống. Tống Mộ Thanh cho là anh muốn ra tay, vì vậy coi là chuyện đương nhiên đưa cái xẻng cho anh, ai ngờ bị anh cởi ra nhét xuống thảm, ngón tay bắt đầu động vào cài áo của cô.
“Anh thích ăn nhất là món Tiểu Thanh.” Anh nâng đầu gối dùng sức một cái, cả người cô liền bị ôm ngang.
“Không được không được, nói gì thì trước khi đi anh cũng phải ăn một bữa cơm ngon đã.” Vì thế cô còn len lén chuẩn bị rất nhiều nến “…Hơn nữa, trên thực đơn cũng không có món này.”
“Có hay không là do anh quyết định.” Cô giãy giụa lợi hại, anh lại càng muốn đè cô xuống ghế sa lon chuẩn bị Gi*t ngay tại chỗ. Nhưng trong thời khắc mấu chốt, lúc Tống Mộ Thanh đã bị anh hôn đến không phân rõ đông tây nam bắc, chuẩn bị đầu hàng, điện thoại di động của anh lại liều mạng vang lên. Người gọi điện thoại giống như biết anh đang làm chuyện xấu, hạ quyết tâm phải cắt đứt anh.
Tống Mộ Thanh đẩy bờ vai anh một cái, hổn hển nói: “Nói không chừng có chuyện quan trọng tìm anh…”
Lận Khiêm thở dài một hơi dài ơi là dài, chưa thỏa mãn Dụς ∀ọηg hung hăng ôm cô một cái mới đứng dậy tìm được điện thoại dưới ghế sa lon, nhận máy.
Chỉ trong thời gian nói mấy câu, Tống Mộ Thanh nhìn sắc mặt của anh không nhịn được trở nên nghiêm túc thâm trầm, càng ngày càng khó coi. Vươn cái tay nhỏ bé kéo chéo áo của anh, Lận Khiêm quay đầu nhìn cô một cái, nắm chặt tay cô trong tay.
“Đã biết. Bên này tôi còn có việc, không đi được.” Anh nhíu chặt chân mày, môi mím lại thành một đường.
Không biết bên kia nói gì, đột nhiên Lận Khiêm ngồi thẳng dậy, nói tiếng: “Vâng!”
Tống Mộ Thanh bị anh đột nhiên cao giọng làm sợ hết hồn, tay run một cái, bị anh nắm thật chặt. Nghe những lời vừa rồi của anh, mặc dù giọng nói nghiêm túc nhưng cũng lộ ra hai phần tùy ý, nhưng câu nói cuối lại đột nhiên trịnh trọng giống như phục tùng vô điều kiện mệnh lệnh của cấp trên vậy.
“Nếu có chuyện thì anh trở về đi thôi.” Cô ngồi dậy tựa vào bên cạnh anh, thử thăm dò nói.
Lận Khiêm xoay người, tầm mắt chuyển từ gương mặt lo lắng của cô xuống xương quai xanh và nửa bờ vai bị lộ ra, tiếc hận than một tiếng. Một bên giúp cô sửa sang quần áo xong một bên nói: “Ông ngoại bên nhà gọi tới, bảo anh về nhà một chuyến.”
Liên tưởng đến câu “Vâng” vừa rồi kia, nghĩ đến ông ngoại hoặc cậu lấy thân phận thủ trưởng gọi đến cho anh. Nếu ra lệnh chỉ có phục tùng, chuyện này không có dư âm thương lượng.
“Em hiểu. Bọn họ vừa là trưởng bối vừa là lãnh đạo của anh. Anh sắp phải đi Tây Tạng, nói không chừng có chuyện muốn dặn dò anh.” Cô trừng mắt liếc anh một cái, đỡ lấy ngón tay đang chậm chạp dao động trên người cô của anh, bản thân thì cài nút áo trên bộ иgự¢ của mình.
Lận Khiêm nghĩ đến lúc anh chưa đi bộ đội, khi ông ngoại và cậu cũng dùng giọng ra lệnh yêu cầu anh và cậu nhỏ làm thế này thế nọ, anh còn có thể trợn mắt lời lẽ hùng hồn nói: “Cháu không phải là lính của ông (cậu)” Gần như trong lúc anh nói, ông ngoại của anh lập tức nói: “Đừng tưởng rằng cháu không phải là lính của ông…”
Anh gật đầu một cái, lưu luyến ôm lại hung hăng hôn cô một lúc, mới nói: “Anh sẽ về trễ, em ngủ trước đi, không cần chờ anh.”
Tống Mộ Thanh hôn đáp lại, thờ ơ nói: “Em mới không chờ anh, đi nhanh đi.”
Kết quả cô chờ cả buổi tối Lận Khiêm cũng không trở lại. Khi nhận được điện thoại của anh, anh đã ở trên đường lớn.”
Lận Khiêm cầm điện thoại di động, quay đầu nhìn những giọt sương đang dần biến mất trên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Một màu trắng xóa, tầm mắt bị sương mù dày đặc ngăn trở, làm thế nào cũng không nhìn thấy rõ dưới đường lớn là con sông chạy dài hay là vách đá vạn trượng. Đây là một cảnh tượng hùng vĩ, từ nhỏ sống ở nơi thành phố hiếm khi thấy tuyết, anh chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Nhưng hiện tại anh không có tâm tình để thưởng thức, lo nghĩ và lo lắng đè nặng lên trong lòng anh, khiến cho hô hấp của anh cũng trở nên nặng nề khác thường.
Một lớp băng thật dày đọng lại trên đường, những vụn băng bị văng ra bởi những lượt xe qua lại. Mấy chiếc xe quân dụng uy vũ chậm rãi đi trên đường, giống như một người đàn ông mạnh mẽ bị mù, rõ ràng có một thân bản lĩnh, nhưng bởi vì không hiểu rõ hoàn cảnh xung quanh nên không có chút không gian để thi triển, mỗi bước đi phải thật thận trọng thử thăm dò.
Người lái xe này chính là người quân nhân lão luyện, có hơn mười năm kinh nghiệm, đã từng khoa trương nói nhắm mắt cũng có thể bình yên vô sự lái xe đến Tây Tạng. Nhưng hiện tại anh ta đang cau mày, dưới nhiệt độ này, ngoài cửa là gió lạnh thấu xương, nhiệt độ trong xe cũng khiến cho người ta run lập cập, nhưng trên trán anh ta lại toát ra những giọt mồ hôi lạnh. Đôi tay tiếp tục nắm chặt tay lái, một giây cũng không dám thư giãn, mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía trước, dùng sức đến mức con ngươi cũng sắp rớt ra ngoài.
Từ khi lên cao nguyên liền gặp phải thời tiết mưa tuyết lớn sương mù dày đặc, tuyết rơi một chút đã dày lên đến mắt cá chân, có lúc mưa lớn ngay cả người ở trước mắt cũng không nhìn thấy rõ mặt, lớp băng càng ngày càng dày thêm đến hơn nửa thước. Tất cả người đi lại hằng năm ở trên con đường này đều nói chưa từng gặp phái thời tiết ác liệt như thế.
Vì chạy an oan, bọn họ đã trì hoãn rất nhiều ngày ở trên đường, mắt thấy nhưng vật dụng cứu người cần thiết không thể chuyển đến đúng hạn, bên kia đã liên tục thúc giục, trong lòng mọi người đều vô cùng lo lắng, hận không mọc cánh ra được để bay đi mang những món đồ này đến nơi. Ai cũng không dám đánh cược tính mạng của cả đoàn xe, cũng không đùa giỡn nói đến mấy xe chở vật liệu, mọi người đều chỉ có thể gấp trong lòng mà thôi.
Lận Khiêm gấp đến độ ruột cũng thắt chặt vào. Thời tiết càng ngày càng xấu đi, như vậy sợ rằng chỉ có thể bị vây ở trên đường, tiến cũng không được lùi cũng không xong. Cuối cùng người lái xe chủ động xin đi Gi*t giặc mở đường trước mặt, lấy mạng bảo đảm vì mục đích an toàn cho cả đoàn xe, chỉ kém dùng mệnh lệnh quân đội nữa thôi.
Đột nhiên một xe bị trượt, phần đuôi không khống chế được hướng, cả sườn xe cũng bắt đầu trượt theo. Mặc cho người lái xe nắm chặt tay lái như thế nào cũng vô dụng.
Lận Khiêm giống như nghe được loáng thoáng trong xe truyền tới tiếng kêu to nóng vội: “Không được, xe trước mặt bị trượt rồi… Bên phải là vách núi.”
Chiếc xe này đi ở đằng trước, nếu mà cứ trượt như vậy không chỉ bọn họ mất mạng dưới vách đá, ngay cả đoàn xe cũng có thể gặp nạn theo. Lúc này người lái xe đã hoang mang lo sợ, tay nắm vô lăng đã nổi gân xanh, lòng bàn chân đạp hết sức vào thắng xe, cả người cũng đã nằm trên tay lái. Mặc dù Lận Khiêm có dũng có mưu, nhưng khi gặp thời tiết ác liệt trăm năm mới có này thì không có được cách nào, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.
Đột nhiên một lực lớn ᴆụng vào, Lận Khiêm và người lái xe, kể cả nhân viên cần vụ tạm thời cũng đều dưới tác dụng của quán tính rơi về phía ngược lại. Cả người người lái xe cũng đã dính trên cửa xe, bên hông Lận Khiêm ᴆụng phải tay lái, chính là vị trí vết thương cũ, ngây lập tức đau đến đổ mồ hôi hột.
“Đoàn trưởng.” Nhận viên cần vụ không để ý đến mình, lập tức nằm sấp tới, thấy anh xanh cả mặt lo lắng rống lên một tiếng.
“Không có việc gì.” Anh khoát tay, tay khác nắm hông, khom người. Lại hỏi lái xe: “Tình huống như thế nào?”
Người lái xe lau cửa sổ một cái, ghé đầu nhìn ra ngoài, lập tức đổi sắc mặt: “Đoàn, đoàn trưởng… Chúng ta ᴆụng phải ụ đá, buồng sau xe, một nửa đã treo ở giữa không trung…”
Lận Khiêm nghe vậy sắc mặt càng thêm khó coi. Xe tải quân dụng nặng mười mấy tấn, ᴆụng phải ụ đá ven đường chính là bọn họ đã gặp nạn lớn. Có thể thấy với lực va đập vừa rồi, ụ đá này sẽ không chịu được bao lâu, lật xe cũng là chuyện sớm muộn.
“Nhanh chóng xuống xe!” Nói xong cũng cầm lên cái tay cầm mở xe ra, lập tức gió lạnh đến tận xương đập vào mặt.
Anh không vội vã lên xe sau tị nạn mà vòng qua đầu xe nhìn ven đường tra xét tình huống. Ngăn xe có ba ụ đá, một ụ đã bị đuôi xe ᴆụng bay ra ngoài, chỉ còn lại một đoạn cọc xi măng ngắn ngủn, hai ụ đá còn lại đều đã có vết nứt.
Nhân viên cần vụ chính là cháu trai của lính cần vụ trước kia của ông ngoại Lận Khiêm, nói là đi theo chăm sóc anh, nhưng rốt cuộc là chăm sóc hay là giám thị thì chỉ có anh và ông cụ hai người biết. Lúc này thấy Lận Khiêm liều mạng đến gần vách núi, lập tức bị hù dọa mấy nửa cái mạng, giọng cũng thay đổi, the thé rống lên: “Đoàn trưởng, cẩn thận…”
Lời còn chưa nói hết đã bị một ánh mắt sắc bén của Lận Khiêm cắt đứt.
“Bảo người ở xe sau xuống xe, chuyển vật liệu trên xe sang xe sau đi. Nhanh lên!” Anh vừa mở miệng lập tức gió lạnh ập đầy miệng, sặc đến khuôn mặt đỏ bừng, trong gió còn kèm theo nhưng vụn băng.
Đang nói, phía sau lại có người lảo đảo chạy tới: “Đoàn trưởng, không xong. Bình xăng sau xe phát nổ.”
Khi đầu xe trượt sau xe cũng trượt theo, vì vậy chiếc xe thứ hai cũng bắt đầu trượt, cũng ᴆụng phải một bên núi. Trong lúc đang cảm thấy may mắn, lại phát hiện bình xăng được bọc đầy sợi bông trong quá trình trượt đã bị băng nhọn xé rách, bình xăng cũng bị quét nứt một đoạn dài. Xăng nhanh chóng chảy đầy đất kết thành băng.
Thật là họa vô đơn chí. Lận Khiêm chửi thề trong miệng một tiếng, nhân viên cần vụ và binh sĩ chạy tới báo tin giống như bị tưới gió lạnh, rung mình một cái, sửng sốt đứng ở đó chờ chỉ thị.
“Còn đứng ngây đó làm gì? Khuân đồ!” Anh tức thiếu chút nữa lấy mũ đập lên đầu họ. Nói xong cũng không để ý ngang hông, nắm dây thừng bò lên mui xe. Cả sườn xe đột nhiên rung lên một cái, Lận Khiêm đứng ở trên mui xe giống như bị gió lớn quét đi lảo đảo một cái. Mọi người dưới đất căng thẳng trong lòng, theo bản năng đưa tay ra bắt.
May mắn động tác Lận Khiêm linh hoạt, hai ụ đã còn lại cũng không đứt rời lập tức. Lận Khiêm cắn răng dùng dao quân dụng bên mình phá vỡ mui xe, gạt tuyết trên trần xe đi, “xoẹt xoẹt” một tiếng, sau đó dùng sức kéo ra một bọc vật liệu ném xuống phía dưới xe.
Thấy thủ trưởng mình ra trận, có người bắt đầu bò lên xe, nhiều người lên ngược lại sẽ tăng thêm sức nặng của sườn xe, hết nhanh hơn. Vì vậy chỉ ba người ở trên mui xe ném, còn lại vội vã ném đồ lên xe phía sau.
Người lái xe đứng ở ben đường đột nhiên quát to lên: “Mau xuống đây, xe sắp lật rồi.”
Anh ta vừa dứt lời, Lận Khiêm liền cảm thấy sườn xe bắt đầu nghiêng ra bên ngoài, dưới lòng bàn chân không yên, cũng không xem cao bao nhiêu mét, dưới đất là băng cứng rắn, tung người một cái cùng nhảy xuống theo hai người kia.
Chỉ nghe đùng đùng mấy tiếng vang, xe tải quân dụng giống như một con vật khổng lồ lăn xuống vách núi, tiếng vang ầm ầm chấn động mặt đất, người cũng run lên hai cái. Mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, thân núi bên kia đường cũng có tiếng động vang lên, người tinh mắt phát hiện một tầng một tầng tuyết, trùng trùng điệp điệp lao xuống.
“Mau tránh ra…”
“Cẩn thận, đoàn trưởng…”
Căn bản Lận Khiêm không nghe rõ ai đang gọi anh, không phân rõ phương hướng, chỉ bằng trực giác khi huấn luyện dã ngoại luyện thành ngay tại chỗ lộn mấy vòng về phía bên cạnh. Đột nhiên sau lưng cảm thấy một luồng lực mạnh, bị tông về phía trước đến mấy mét.
Tất cả chỉ xảy ra trong hơn mười giây, tất cả mọi người giống như bị định trú, cho đến khi gió từ trên cao nguyên thổi đến làm cho người ta hít thở không thông, tất cả tiếng vang đều biến mất, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, đống tuyết đi qua trên đường lớn như ong vỡ tổ kia để lại phía dưới một chút màu ô liu.
**
Tống Mộ Thanh đột nhiên thức tỉnh, ngồi dậy mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cô không nhớ rõ là mình gặp ác mộng gì, nhưng loại cảm giác biết rõ là mộng lại không thể tỉnh lại, ở trong mộng rơi thẳng xuống, thậm chí không biết rơi vào nơi nào, cảm giác giống như là có một bàn tay, gắt gao Ϧóþ cổ cô, khiến cho cô không thở nổi.
Cô lau trán một cái. Cầm điện thoại di động lên liếc mắt nhìn, không có cuộc gọi nào gọi tới. Vừa mới đặt xuống, liền truyền đến tiếng gõ cửa.
Cô bé thư ký dò đầu vào, cười duyên nói: “Lão đại, có một anh lính tìm chị.” Nói xong còn mập mờ mở lớn hai mắt.
Tống Mộ Thanh lập tức đứng lên, nghĩ đến giấc mộng vừa rồi, trực giác nói nhất định Lận Khiêm đã xảy ra chuyện. Vội vàng hấp tấp đi nhanh mấy bước đến cửa, chỉ thấy người đứng ở cửa có chút quen mắt. Nhận ra là nhân viên cần vụ tiểu Trần của cậu Lận Khiêm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông ngoại Lận Khiêm ước gì cô không có chút quan hệ với Lận Khiêm, nếu như anh xảy ra chuyện, thông báo với cô cũng sẽ chỉ là những người quen trong doanh trại của anh.
“Có chuyện gì sao?” Tống Mộ Thanh đưa ra sắc mặt hòa hoãn. Bất kể nói như thế nào, tiểu Trần giúp Diệp Hoài Nam trả tiền cho anh ta.
Tiểu Trần đứng thẳng người, giọng nói cứng rắn nói: “Thủ trưởng muốn gặp cô.’
“Là Sư trưởng Trương hay là ông cụ Trương?” Tống Mộ Thanh buộc tóc lên, hỏi.
Tiểu Trần dừng một chút, ánh mắt nhìn Tống Mộ Thanh có chút biến hóa. Dường như là bất mãn với xưng hô “ông cụ Trương” của cô: “Là lão thủ trưởng.”
Cô vô thức nhíu nhíu mày, ngẩng đầu lên đã giãn ra: “Làm phiền anh ra ngoài chờ tôi một chút.” Liếc nhìn cô bé thư ký, ý bảo cô: “Đây là khách quý, nhất định phải cẩn thận tiếp đãi.”
Nhưng có lẽ cô bé thư ký làm việc chưa lâu với cô, không khỏi có chút không ăn ý, bản lãnh nhìn mặt mà nói chuyện cũng chỉ học được ba phần của Tống Mộ Thanh. Vừa nghe “anh lính” này nói chuyện với lão đại mình với giọng không tốt, liền tự chủ trương cho là Tống Mộ Thanh nói “cẩn thận tiếp đãi” là có thâm ý khác.
Vì vậy, sau khi Tống Mộ Thanh thay một bộ quần áo trong phòng nghỉ tạm thời đi ra ngoài, nhìn thấy nét mặt kinh ngạc của tiểu Trần. Sắc mắt thối, sống lưng cứng còng ngồi ở một bên. Mà cô bé thư ký lại vẻ mặt cảnh xuân rực rỡ, nhìn thấy cô lập tức tranh công cười lên.
“Chúng ta đi thôi.”
Tiểu Trần lập tức đứng lên, giống như chạy trốn đi tới cửa thang máy trước.
Tống Mộ Thanh ngồi ở trong xe, càng ngày càng rời xa công ty. Sau nưa giờ chạy xe, xe quẹo vào một con đường núi ít xe đi lại. Lại qua khoảng mười phút, đến cổng chính có quân nhân bảo vệ hai bên, sau đó dừng lại trước một căn biệt thự nhỏ ba tầng.
Đã sớm có một người đàn ông trung niên chờ ở ngoài cửa. Thấy xe ngừng lại lập tức đi tới mở cửa xe thay Tống Mộ Thanh.
Tống Mộ Thanh không biết thân phận của người này, thái độ kính cẩn gật đầu với ông ta một cái. Người đàn ông trung niên lại cười nhẹ với cô một tiếng, vẻ mặt ôn hòa nói: “Chú là Lý Chấn Hoa, là cần vụ của lão thủ trưởng. Nhất định cháu đừng ngại, có thể gọi chú một tiếng chú Lý giống như Lận Khiêm.”
Thấy khi nhắc đến Lận Khiêm trong mắt ông sáng hơn một chút, Tống Mộ Thanh không khỏi có thêm mấy phần thiện cảm đối với người đàn ông trung niên hết sức có khí chất quân nhân này, theo lời gọi một tiếng: “Chú Lý.”
“Lão thủ trưởng đang chờ ở bên trong, chú dẫn cháu đi vào.” Ông đi ở phía trước, vừa đi còn vừa chỉ vào một chậu Quân Tử Lan nói: “Đây là khi đại thọ 60 của lão thủ trưởng Lận Khiêm cầm về, nói là giống hiếm thấy. Mỗi ngày lão thủ trưởng đều tự mình chăm sóc.”
Tống Mộ Thanh có chút kinh ngạc, Lận Khiêm còn có thể tặng một vật như vậy? Nhưng ngay sau đó cô suy ngẫm thâm ý trong lời nói của Lý Chấn Hoa, cười nhạt một tiếng.
“Cháu không có nghiên cứu gì về hoa cỏ, chẳng qua cảm thấy quả thật chậu Quân Tử Lan này có chút không giống bình thường.” Cô bỏ qua không đề cập đến sự hiếu thuận của Lận Khiêm, lại càng không nói đến sự yêu thích của ông cụ đối với anh, giống như là chỉ theo lời của ông ta cẩn thận quan sát chậu hoa này vậy.
Lý Chấn Hoa dừng lại, không nói gì thêm, trực tiếp dẫn cô vào phòng.
Tống Mộ Thanh không phải là không khẩn trương. Cô nắm chặt túi xách, lòng bàn tay thấm ra một tầng mồ hôi dày. Chống lại ánh mắt như đao kiếm của ông cụ Trương, may mà trên đường đi tới cô không ngừng xây dựng tâm lý cho mình, nhưng cũng không khỏi co rụt lại. Ánh mắt rơi vào bàn đá xanh trên mặt đất, ổn định lại, lần nữa ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt tìm tòi của ông.
Trên mặt cô nhìn như không kiêu ngạo không tự ti không thối lui nhìn thẳng vào mắt ông cụ Trương, nhưng ánh mắt cũng đang lặng lẽ quan sát trang trí trong nhà. Mặc dù bên ngoài căn nhà ba tầng này là thiết kế theo kiểu phương tây, nhưng trong đại sảnh và nội thất bên trong lại bày biện theo lối phương đông. Một bộ đồ dùng gia đình bằng lim vô cùng hấp dẫn mắt người thể hiện rõ địa vị của chủ nhà. Kệ giả cổ phân chia đại sảnh thành hai phần, phía trên bày đồ sứ cổ mặc dù xinh đẹp và tinh xảo nhưng cũng không nhất định là đồ thật.
Tống Mộ Thanh nghe được một tiếng hừ, lập tức thu lại tinh thần, hết sức chăm chú ứng đối với ông cụ có thể nói là thân kinh bách chiến duyệt vô số người ở trước mặt này.
“Nghe nói…” Ông dừng gậy chống trong tay một chút, chậm rãi mở miệng: “Là cô chủ động ở cùng một chỗ với cháu ngoại tôi.”
Tống Mộ Thanh không nhịn được giật lông mày. Lời này rất khó trả lời, ông cụ đã tra cô cho rõ ràng rồi. Nói không thì là nói láo, nói đúng, thì có nghi ngờ là có mưu đồ khác. Thậm chí nếu như cô nói “Vâng”, tiếp đó ông cụ sẽ nói những gì rồi.
Cô thoáng chút trầm ngâm, rồi mở miệng: “Là cháu chủ động đưa ý, nhưng Lận Khiêm cũng đã thận trọng suy tính rồi sau đó mới đồng ý.”
Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ “thận trọng”, chính là muốn nhắc nhở ông cụ, nếu anh có nghĩ tới, trải qua thời gian dài suy tính “thận trọng” như vậy, Lận Khiêm cũng không phải là không biết. Huống chi, theo Diệp Hoài Nam lén lút tiết lộ, ông cụ Trương âm thâm hết sức hài lòng với đứa cháu ngoại này, thường xuyên tán dương anh có chủ kiến, suy tính vấn đề chu toàn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc