Nằm cả buổi tối trên ghế sa lon cứng rắn trong phòng bệnh, làm thế nào cũng không ngủ ngon được, lại còn tê chân, chân dính lại đau như bị kim châm vậy. Trước khi Tống Bình tỉnh lại vội vàng đi tới công ty, không ngờ sáng sớm ở trước cửa thang máy lại gặp cô con gái “bên ngoài”, như thường lệ lại muốn cãi lộn. Tống Mộ Thanh không có thời gian để ý đến cô ta, chờ người đi vào liền đứng sau người khác để ngăn cản tầm mắt.
Hiệu suất xử lý công việc của Diệp Hoài Nam rất cao, đến khi cô đến phòng làm việc trợ lý Nhậm đã in hiệp nghị anh ta truyền tới đặt ở trên bàn cô. Cô cầm lên đọc từng câu từng chữ, lúc làm bài thi ở trường cũng không nghiêm túc như vậy.
“Tôi đã nhìn rồi, không vấn đề gì. Huống chi luật sư Diệp làm việc, còn có cái gì không yên lòng được chứ!”
“Anh ta luôn hé ra cái mặt khiến người ta không thể yên tâm.”
Tống Mộ Thanh ngẩng đầu lên từ trong đống tài liệu nhìn cậu ta, không tin cậu ta đã nhanh như vậy mà quên mất cách ăn mặc khiến người ta trọn đời không thể quên của Diệp Hoài Nam vào ngày hôm qua. Miệng nói như vậy nhưng cuối cùng cô cũng lật qua loa hai cái liền đặt ở một bên. Ngón tay gõ trên bàn một cái, dừng một lúc lâu mới tựa như quyết định nói: “Chuyện này vẫn nên từ từ, trước nên đặt trọng tâm lên chuyện hợp tác với Triệu thị.”
Nhậm trợ lý nghi ngờ nhìn cô một cái, rõ ràng mấy ngày trước còn kiên quyết không đồng ý để từ từ, sao sau một giấc ngủ tỉnh dậy liền khẩn trương vậy? Quả nhiên phụ nữ là sinh vật hay thay đổi. Cậu lắc đầu một cái, không nói được lời nào vùi đầu đi ra ngoài. Đột nhiên cửa bị đẩy ra, khi cậu cảm thấy thì đã không còn kịp nữa rồi. “Phanh” một tiếng, cậu che trán, vẻ mặt đau khổ nhìn về phía cô gái bịt kín kia.
“Đúng, đúng, không dậy nổi…” Trần Mặc Mặc duy trì tư thế phá cửa, ngây ngốc nhìn người đàn ông đang che đầu trước mắt, ngũ quan hiện ra vẻ co quắp. Hết sức uất ức nói: “Các người không có chuyện gì đóng cửa làm gì vậy?”
Ác nhân cáo trạng trước đúng không? Nói xong giống như hai người bọn họ đóng cửa làm gì để người khác không biết được.
Tống Mộ Thanh liếc cô một cái, nói với Nhậm trợ lý: “Cái này coi như là tai nạ lao động, hỏi Triệu Nghị tiền thuốc thang. Đừng ngượng ngùng mở miệng, dù thế nào đi nữa anh ta cũng nhiều tiền hơn, hơn nữa rất vui vẻ làm kiểu chuyện chùi đít* cho người khác như thế này!” Nói xong lại cao thâm khó lường thoáng nhìn qua trên người Trần Mặc Mặc.
*thề là cái từ này nguyên gốc của bản raw.
Nhất thời khóe mắt Nhậm trợ lý giật giật, tiếp đó chống đỡ ánh mắt quan sát lo lắng trùng trùng của cô gái cạnh cửa, nhìn cũng chỉ mười tám mười chin tuổi, nhỏ nhắn xinh xắn trắng trẻo mũm mĩm, mặt tròn trịa, dáng dấp cũng không tệ. Nhưng ánh mắt có chút mệt mỏi, nhìn giống như còn chưa tỉnh ngủ.nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Đánh giá như thế nào cũng cảm thấy có chút … ngu.
Thì ra, khẩu vị của Triệu tổng thật tốt, thật đúng thưởng thức kỳ lạ.
Tống Mộ Thanh vừa nhắc tới hai chữ “Triệu Nghị” Trần Mặc Mặc si ngốc ngơ ngác đứng yên giống như bị thắt cổ, sau giật mình phục hồi tinh thần, ánh mắt bình tĩnh yên sóng lập tức xuất hiện một ngọn lửa tức giận. Nhậm trợ lý vừa rời đi, cô lập tức đóng cửa lại, bày ra một bộ: “Mình chính là muốn khóc cho cậu xem.”
Tống Mộ Thanh đẩy hồ sơ ra, tựa lưng vào ghế ngồi nhìn cô, một bộ mình rửa tai lắng nghe. Trần Mặc Mặc nghiêm túc ngồi đối diện cô, lời nói gần bật ra khỏi miệng rồi lại chạy về, muốn nói lại thôi.
Tống Mộ Thanh nhíu mày: “Triệu Nghị lại làm gì cậu rồi hả?”
“Làm sao cậu biết?” Trên mặt Trần Mặc Mặc lập tức hiện ra vẻ vừa vui mừng vừa giận vừa xấu hổ.
Chỉ với gương mặt cái gì cũng hiện ra của cô, nói dễ nghe là lòng dạ đơn thuần, nói khó nghe thì chính là có chút ngu, Tống Mộ Thanh muốn nhìn không ra cũng khó. Vì cô hàng năm cũng không mong trông thấy suy nghĩ tự ái, Tống Mộ Thanh rất phối hợp làm ra bộ dạng đau khổ suy tư rồi cuối cùng bừng tỉnh hiểu ra.
“Nói đi, mình nghe.” Cô nhìn đống tài liệu Nhậm trợ lý tìm đến để cho cô nước đến chân mới nhảy, chồng lên cao gần nửa người, thúc giục Trần Mặc Mặc vẫn còn đang đấu tranh tư tưởng.
Ánh mắt Trần Mặc Mặc mơ hồ, lát nhìn lên rồi lại nhìn xuống, lát lại nhìn Tống Mộ Thanh, lát lại nằm sấp trên bàn, lát lại Ϧóþ tay mình. Thấy Tống Mộ Thanh hơi lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, mới vội vàng nói: “Mình muốn nói là… nếu, nếu như mà mình mang thai, cậu nói phải làm như thế nào?”
Thật nhanh vụng trộm nghiêng mắt nhìn cô một cái, lại hắc hắc cười gượng hai tiếng: “Này dĩ nhiên không phải là thật, mình chỉ là nói cái giả thiết. Nếu như gì gì kia, phải làm sao?”
Tống Mộ Thanh vừa nghe cô nói xong cũng giật mình trong lòng, cũng không nói một lời nhìn chằm chằm Trần Mặc Mặc, thẳng đến khi chăm chú nhìn cô đến đầu tóc tê dại. Trần Mặc Mặc cũng cảm thấy sau lưng thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, ngồi như gánh nặng đâm vào lưng, cái ௱ôЛƓ lớn cỡ bàn tay len lén dịch trên ghế mấy lần.
Qua một lúc lâu, cô thở ra một hơi thật dài: “Không phải là mình ở trong bụng cậu, cũng không phải là ở trong bụng mình, mình làm sao biết phải làm như thế nào?”
“Vậy nếu hiện tại cậu mang thai, Lận đoàn trưởng muốn kết hôn với cậu, nhưng cậu lại không muốn. Vì vậy anh ấy liền uy Hi*p cậu, không kết hôn sẽ nói cho cho cha mẹ cậu biết, phải làm sao?” Cô nằm ở trên bàn nhìn Tống Mộ Thanh, chờ đợi cô nói ra đáp án.
Tống Mộ Thanh liếc cô một cái: “Mình gian khổ phấn đấu một thời gian dài như vậy, không phải vì mục tiêu kết hôn lâu dài với anh ấy hay sao? Nếu hiện tại anh ấy cầu hôn với mình, mình lập tức về nhà cầm chứng minh thư và hộ khẩu ra cục dân chình. Mình làm cái gì mà không muốn chứ?”
Trên thức tế cô muốn đến phát điên rồi. Vừa nghĩ đến mợ Lận Khiêm chuẩn bị cả doanh đội danh môn thục nữ hiền lương thục đức, xếp thành hàng đứng sau cô chăm chăm nhìn anh, cô liền hận không được lập tức gọi điện thoại để cho anh làm báo cáo kết hôn.
Quân cưới là được pháp luật bảo vệ. Đến lúc đó hai người bọn họ chính là cầm một bó hoa đỏ, chín đồng tiền, người nhà của anh muốn phân phối mấy cô gái có quân tịch cũng phải chờ bọn họ cầm hoa xanh rồi mới nói. Nhưng người ta phải đợi bao lâu cô cũng không biết, có lẽ là cả đời?
Trần Mặc Mặc vô lực nhìn cô: “Cậu dè dặt một lần cho mình đi, che giấu ý tưởng của mình đi.”
Dè dặt thì cái rắm gì, cô muốn dè dặt còn có thể đuổi kịp anh? Tống Mộ Thanh nghĩ thầm.
“Cậu nói sai rồi. Nói bụng kia của cậu là người nào làm ra?” Đột nhiên cô lớn tiếng, khiến cho Trần Mặc Mặc bị dọa một trận run run.
“Người nào, có người nào đâu?” Trần Mặc Mặc phản bác theo bản năng: “Không phải. Ý của mình là ai nói mình mang thai?”
“Thôi đi Trần Mặc Mặc, mình còn không biết cậu nữa? Đầu ngón tay cậu khi nào thì khẩn trương, khi nào thì nói dối mình đều rõ ràng. Cậu tìm đến mình còn không phải muốn thành thật khai báo hay sao? Nói đi, nói chi tiết một chút.” Cô ung dung tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn Trần Mặc Mặc gõ gõ đầu ngón tay.
Trần Mặc Mặc lầm bầm câu gì đó, rũ đầu không dám nhìn cô. nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Chuyện như vậy cô đã nín nhịn ở trong lòng suốt cả một ngày, như thế nào cũng không có được chủ ý, cố tình tên khốn kiếp kia lại ép rất gắt, lúc này mới không có biện pháp tìm đến Tống Mộ Thanh khai báo, muốn cô giúp một tay nghĩ một biện pháp. Nhưng vừa chạm phải ánh mắt của Tống Mộ Thanh, một câu cô cũng không nói ra được.
“Triệu Nghị biết không?” Tống Mộ Thanh hỏi.
Cô ngẩn người một chút, im lăng không lên tiếng gật đầu một cái, tiếp tục gõ gõ đầu ngón tay.
Tống Mộ Thanh cũng lười dài dòng cùng cô, chuyện như vậy đến tột cùng là như thế nào, nói không chừng chính Trần Mặc Mặc cũng không rõ ràng. Cô cầm điện thoại di động lên, trực tiếp gọi cho Triệu Nghị, vừa lên tiếng liền hỏi: “Anh định làm như thế nào?” Không biết còn tưởng rằng cô mới chính là chính chủ.
Triệu Nghị cũng không phải là người dài dòng, trực tiếp cho cô hai chữ: “Kết hôn!”
Tống Mộ Thanh thở phào nhẹ nhõm, hung hăng trợn mắt nhìn Trần Mặc Mặc vừa nghe được lời trong diện thoại lập tức co rúm lại một cái.
“Hình như cô ấy không quá vui lòng gả cho anh.”
Này không phải vui lòng, là sợ được không? Trần Mặc Mặc ở trong lòng nói thêm hai câu này.
“Hôn lễ định vào ngày 23 tháng sau.” Triệu Nghị trực tiếp nói cho cô biết quyết định.
Tống Mộ Thanh để điện thoại xuống, bất đắc dĩ nhún nhún vai với đôi mắt long lanh giống như cún con của Trần Mặc Mặc: “Mình đã hết sức.” Vẻ mặt bất đắc dĩ khiến sự vui mừng nhàn nhạt ở trong lòng gió thổi cũng không lọt.
Trần Mặc Mặc lập tức trút giận, đuôi lông mày nơi khóe mắt cũng cụp xuống.
“Thật ra thì gả cho Triệu Nghị cũng không tệ. Anh ta có tiền tài nhiều lại đẹp trai, quan hệ hai nhà các cậu cũng không tệ, cha mẹ anh ấy cũng coi cậu như con gái ruột nên cũng sẽ không uất ức cậu. Còn nữa, cậu suy nghĩ một chút, hiện tại cậu đang cậu đang có cháu trai trưởng nhà họ Triệu, nhà bọn họ từ trên xuống dưới, ngay cả nuôi chó cũng phải vì bảo bối cậu.” Tống Mộ Thanh không nhiều lời bình thản khai thông Trần Mặc Mặc.
Trần Mặc Mặc không ngừng lắc đầu, nắm thịt hồng hào trên mặt cũng lay theo. Nếu gả cho Triệu Nghị, vậy còn không phải ngày nào cũng gặp ác mộng hay sao? Suy nghĩ đến cuộc sống sống cùng với anh ta cô liền rung mình một cái.
Mặc dù bề ngoài Triệu Nghị trầm ổn, nhưng bên trong chăn lại cực kỳ bá đạo. Anh ta coi trọng lập tức thu vào tay, nhưng Trần Mặc Mặc lại sợ anh ta như thỏ nhìn thấy chim ưng vậy. Cho nên trong giây phút Tống Mộ Thanh hiểu tâm tư của anh ta, cô đã nghĩ đến có một ngày như thế. Nhưng hiện tại cô lại cảm thấy quá nhanh, nhanh đến mức thành thục lõi đời là cô còn không thấy rõ thấy con đường phía trước, đơn thuần ngây thơ như Trần Mặc Mặc lại nhanh chóng kết hôn như vậy, chính cô vẫn còn là đứa bé đấy.
“Triệu Nghị làm sao gạt cậu lên giường được?” Tống Mộ Thanh tò mò hỏi.
Mặt Trần Mặc Mặc vụt một cái đỏ hồng lên. Hồi lâu mới nặn ra bốn chữ từ trong kẽ răng: “Tiểu nhân hèn hạ!”
Một lần Trần Mặc Mặc len lén pha rượu bị Triệu Nghị bắt được, cũng trong lúc “vô ý” lỡ miệng nói ra khiến Trần Mặc Mặc bị người cha cổ hủ giáo huấn một trận, sau vẫn ghi hận trong lòng, nhưng chỉ dám ghi hận trong lòng mà thôi chứ không có can đảm dám hung hăng phản kháng trả thù anh. Khi người uống say đều sẽ làm ra chuyện lúc tỉnh táo không dám làm, ở trong mưu tính sâu xa nhìn xa trông rộng, sau khi Triệu tổng cố ý chuốc say Trần Mặc Mặc, lửa giận trong lòng Trần Mặc Mặc áp đảo áp bức người phản kháng, rốt cuộc lửa cháy lan ra đồng cỏ. nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Ngày hôm sau tỉnh lại trong cơn đau đầu đến muốn nứt ra, thấy Triệu Nghị táng tận lương tâm thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ còn cười cô thì trong lòng cô vừa sảng khoái vừa thống hận.
Sảng khoái vì cô nhớ mang máng ở trong phút chốc nhào tới kia cô ở bên trên, cho nên cô ở trên Triệu Nghị. Thống hận chính là, Triệu tổng nói với cô: “Anh là một người rất có ý thức trách nhiệm.” Mà nửa tháng sau khi chuyện ấy xảy ra, đột nhiên Triệu tổng lại nói cho cô biết: “Anh cảm thấy em mang thai, em phải phụ trách với anh.”
Nhưng vì cái gì cô mang thai lại còn phải phụ trách với anh ta? Trần Mặc Mặc vẫn không hiểu được.
Thật vất vả dụ dỗ Trần Mặc Mặc đi, Tống Mộ Thanh cầm những tài liệu nghe nói có thể khiến cho cô trong vòng một tháng trở thành người quản lý chuyên nghiệp nhưng một chữ không không đọc được. Muốn gọi điện thoại cho Lận Khiêm, nói cho anh biết Trần Mặc Mặc và Triệu Nghị cũng sắp kết hôn, tưởng tượng nhưng lại bỏ cái suy nghĩ có ý thúc giục cưới này đi.
Nhưng cô vừa đặt điện thoại lại thì Lận Khiêm lại gọi điện thoại lại.
“Chủ nhật em không có chuyện gì thì tới đây nha.” Anh nói.
“Nhớ em?” Tống Mộ Thanh hả hê nằm nghiêng trên bàn.
“Cứ như vậy đi, anh phải nhanh chóng đến sân huấn luyện.” Anh vội vàng cúp điện thoại.
Lời nói dặn anh phải nghỉ ngơi còn chưa nói ra miệng, Tống Mộ Thanh trợn mắt nhìn biểu tượng “cuộc trò chuyện kết thúc” trên điện thoại một cái.
“Anh nói em đi em lập tức phải đi? Nhưng em lại không đi, xem anh có thể làm gì em?”