Ngày thứ hai sau khi trợ lý của Tống Bình đến bệnh viện Tống Mộ Thanh bắt đầu trở lại công ty đi làm, lấy thân phận thay mặt tổng giám đốc.
Hiển nhiên Tống Bình cũng không dễ dàng giao giang sơn ông kinh doanh nhiều năm vào tay cô, công ty là mang tên ông ta, há có thể để Tống Mộ Thanh nắm ở trong tay, tùy thời cho ông ta một kích trí mạng? Nhưng trợ lý của Triệu Nghị cầm dự án hợp tác của Triệu thị tới bệnh viện, hết sức uyển chuyển biểu đạt Triệu thị hi vọng hợp tác với Tống đại *****.
Hiện tại công ty Tống Bình giống như là một bệnh nhân hôn mê sâu, mặc dù không ૮ɦếƭ ngay được nhưng nếu có Triệu thị giúp một tay thì có thể cải tử hồi sinh. Vậy làm sao có thể không khiến Tống Bình động lòng được? Sau khi cân nhắc trên dưới, do dự tạm thời giao quyền lực cho Tống Mộ Thanh.
Tống Mộ Thanh cũng không phải là mười phần cam nguyện nhận lấy. Nếu như chỉ vì cứu vãn công ty, cô tuyệt đối sẽ không trở về, nếu làm không tốt, công ty đóng cửa, cô sẽ bị người người oán giận, mặc dù cô không hề làm gì nó cũng không chạy thoát được số mạng đóng cửa, nếu làm rất tốt, có khởi sắc, đó không phải là gia tăng lợi thế cho Tống Bình tiếp tục tiêu dao bên ngoài hay sao?
Nhưng hiện tại cô không thể chỉ suy tính những thứ này/
Hiện tại coi như cô đã thấy rõ, Tống Bình là giang sơn dễ đổi, không có người đàn bà đang nằm ở trong bệnh viện kia thì cũng sẽ còn những người đàn bà xinh đẹp trẻ tuổi hấp dẫn khác. Cô cản được một lúc, nhưng không cản được một đời. Huống chi nhưng loại chuyện này vốn là cô không nên nhúng tay, phí sức nhưng lại chẳng có kết quả tốt, cô cũng mệt mỏi.
Đứng ở cửa sổ sát đất trong văn phòng, nhìn người đi đường qua lại như thoi đưa ở phía dưới,đáy lòng Tống Mộ Thanh sinh ra cảm giác bi thương.
Làm cha và con như bọn họ, sợ là không ai có.
Gọi điện thoại nội bộ cho thư ký, an bài thời gian họp, vừa mới ngồi xuống, nhấp một ngụm cà phê nồng đậm có thể làm cho tinh thần cô lập tức phấn khởi, điện thoại di động lập tức vang lên.
Là Lận Khiêm. Cô nghiêng đầu nhìn đồng hồ, không phải là lúc này anh đang họp sao?
“Lúc nào thì tan việc?” Điện thoại vừa thông anh lập tức hỏi tới.
Tống Mộ Thanh nằm ở trên bàn làm việc, một chút dáng vẻ trang trọng trầm ổn của tổng giám đốc cũng không có, chân đung đưa từng cái. Nếu để cho những người ngoài cửa nhìn thấy, nhất định sẽ hoài nghi cô hiện tại với cái người buổi sáng vừa tới công ty, khuôn mặt lạnh như sương, vẻ mặt băng sơn suy diễn hoàn hảo, đến cùng là có cùng một người hay không.
“Hội nghị quan trọng như vậy anh lại gọi điện thoại cho em, nhớ em rồi sao?” Cô cười nói đùa giỡn. Lận Khiêm ở trước mặt người người khác luôn luôn nghiêm chỉnh, nhất định sẽ không làm ra chuyện lãnh đạo nói chuyện ở phía trên, anh ở phía dưới tán tỉnh người.
“Kết thúc trước thời gian, nếu hiện tại em có thể đi, anh tới đón em.”
Tống Mộ Thanh nghe được tiếng khởi động xe, chắc anh vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho cô. Mỉm cười ngọt ngào, đến âm thanh cũng đều là ngọt. Lật đi lật lại một đống tài liệu ở trước mặt, cô ảo não nói: “Làm thế nào đây, em còn một đống chuyện phải xử lý, sau hai giờ nữa còn phải mở một hội nghị quan trọng.”
Bên kia một hồi lâu cũng không có tiếng động, Tống Mộ Thanh cho là anh mất hứng, đang muốn hò hét hai câu, lại nghe anh nói: “Thời gian đã quyết định rồi.”
“Sáng sớm ngày mai anh phải trở về quân đội, 23 tháng sau đi Tây Tạng.” Dừng một chút anh nói tiếp.
Vừa mới bắt đầu Tống Mộ Thanh chưa kịp phản ứng, mấy ngày nay, bọn họ giống như đôi tình nhân bình thường, mỗi ngày đều có thể gặp mặt. Chỉ mới vài ngày thôi mà cô đã thành thói quen ngọt ngào suôn sẻ như vậy.dღđ。l。qღđ Sau khi anh trở lại doanh trại không phải là không thể gặp mặt, nhưng doanh trại không phải là nhà cô, sao có thể ngày ngày chạy qua chỗ đó. Đừng nói là quy củ không cho phép, chính là nhiều người nhìn như vậy, cô cũng không phải là không biết xấu hổ, sợ cử chỉ vô tâm khiến cho anh gặp nhiều phiền toái.
Hiện tại mới đầu tháng, 23 tháng sau, không sai biệt nữa còn năm mươi ngày. Cô lặng yên trong chốc lát, ngón tay vô ý thức vẽ vòng tròn trên mặt bàn gỗ lim. Khi vang lên tiếng gõ cửa cô mới ý thức được hiện tại không phải là lúc nên nói chuyện.
Anh có việc bận, cô cũng có một trận chiến phải đánh.
Cô cúi đầu nói một tiếng với Lận Khiêm: “Anh cứ về nhà trước đi, em sẽ trở về sớm một chút.” Sau đó nói người ngoài cửa đi vào.
Trước đó Tống Mộ Thanh đã xin chỉ giáo một chút với Triệu Nghị, bên cạnh lại có trợ lý giúp một tay, nhưng cuối cùng rất nhiều chuyện cô phải quyết định. Mặc dù đầu óc cô thong minh, nhưng cho tới bây giờ cũng không phải là dùng trong nghề này. Hiện tại cô là người mới, thiếu hụt nghiêm trọng kinh nghiệm thực chiến, bất kỳ một bảo biểu trên văn kiện cũng có thể làm cho não cô ngưng trệ phải Ϧóþ huyệt thái dương, chớ nói chi những thuộc hạ ngồi không ăn bám kia của Tống Bình, thấy cô quan mới nhậm chức chuẩn bị tới bới móc này.
“Anh cảm thấy lần này cơ hội xoay mình của chúng ta có bao nhiêu phần trăm?” Tống Mộ Thanh nhức đầu gấp lại sổ sách văn kiện hạng mục, hỏi trợ lý Nhậm Khải đang cung kính đứng ở bên cạnh bàn.
Cô nói “Chúng ta”, đương nhiên kéo anh ta lại cùng chung một thuyền với mình. Trong đó không chỉ là tin tưởng với Triệu Nghị mà còn là tin tưởng với chính bản thân anh ta. Sau khi Tống Bình hỏi ý kiến anh ta ở trong bệnh viện thì trợ lý của Triệu Nghị không biến sắc nhìn ông ta một cái, anh ta trả lời “Tôi tin tưởng năng lực của đại *****”, bọn họ đã là người trên cùng một chiếc thuyền. Anh ta không có lựa chọn nào khác.
Nhậm Khải hạ mắt xuống, khi đưa mắt lên nhìn là bộ dáng sóng nước chẳng xao động quen thuộc.
“Nếu như hợp tác với Triệu thị có kết thúc mỹ mãn, hoàn toàn có thể hóa giải vấn đề tiền bạc đang cấp bách.” Anh ta nhìn Tống Mộ Thanh một cái, thấy cô chau mày, lại nói: “Nhưng nội bộ công ty tồn tại rất nhiều vấn đề, lên án đã lâu, hơn nữa còn là trí mạng. Đây mới là vấn đề nên giải quyết nhất.”
“Sớm muộn cũng muốn thu thập hai lão này.” Tống Mộ Thanh hung tợn nói.
Lão đại bộ phận nhân sự và bộ phận tài vụ, từ ngày đầu Tống Bình xây dựng sự nghiệp đã đi theo ông ta. Bản lãnh thật sự không có, ngược lại vỗ ngựa nịnh nọt thì có thừa. Cậy vào thân phận “khai quốc công thần” của mình, nhét không ít người không xin được việc trong nhà mình vào trong công ty, từ chức quản lý, xuống tới bác gái vệ sinh, cũng có thể tìm ra được có quan hệ thân thích theo chân bọn họ
“Còn có, bản thân tổng giám đốc…”
Tống Mộ Thanh không nhịn được phất tay một cái, những việc hoang đường kia của Tống Bình cô đã không còn muốn nghe nữa. Nhậm Khải thức thời dẫn đề tài theo hướng khác.
Thư ký gõ cửa đi vào, thong báo đã tới thời gian họp. Tống Mộ Thanh liếc qua cổ tay, đã sắp tới năm giờ. Vừa nghĩ tới việc khi cô ở bộ phận tài vụ giả vờ đánh đấm, may mắn nghe nói khi các ngành đến họp giống như là đi khai chiến, ầm ĩ rối bời. Chờ bọn họ ầm ĩ xong, đoán chừng một giờ cũng không đủ, còn cần phải dùng một giờ để trở về. Cô không khỏi thấy nhức đầu, nhìn Nhậm Khải.
“Đây là lần đầu tiên cô lấy thân phận thay mặt Tổng giám đốc xuất hiện trong
hội nghị." Anh ta nhàn nhạt nói, ý là, tốt nhất cô nên tự mình ứng phó, đừng nghĩ giao cho tôi.
Tống Mộ Thanh bất đắc dĩ thở dài, thuộc hạ của Triệu Nghị quả nhiên đều giống hắn, vô tình vô nghĩa!
Vừa tới cửa phòng họp liền nghe thấy bên trong đã khai chiến. Tống Mộ Thanh hít sâu một hơi, ý bảo thư ký đẩy cửa ra. Bên trong phòng nhân sự trách cứ phòng hành chính các cuộc họp hàng năm không thú vị, không sáng ý chút nào, phòng hành chính mắng phòng tài vụ đứng giữa kiếm lợi đút túi riêng, phòng tài vụ châm chọc phòng nhân sự tiếng nói im bặt đình chỉ*
*Im bặt đình chỉ (kết nhiên nhi chỉ) ý nói người văn vẻ biến hóa sánh ngang với quỷ thần nhưng khi đến lúc xảy ra chuyện thì lại im bặt (to mồm ý mà)))
Tống Mộ Thanh không nhìn mọi người đi thẳng tới ghế chủ trì, mặt không chút thay đổi, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, gật đầu một cái với thư ký để cho cô chia tài liệu dùng trong khi họp cho mọi người.
"Hiện tại các vị đang cầm trong tay chính là bản kế hoạch hợp tác với Triệu thị. Trên đó ghi rất rõ ràng, tôi nghĩ là không cần thiết tôi phải giải thích. Tôi nghĩ như vậy rất hợp lý, không cần lấy bất kỳ cớ gì với tôi, mặc kệ các người dùng phương pháp gì, dự án này, chỉ cần thành công không cho phép thất bại. Nếu không, tôi rất vui lòng thiết lập tổ chức lại công ty này!"
Cô nhàn nhạt quét mọi người một vòng, ánh mắt cố ý dừng lại mấy giây trên người phòng tài vụ và phòng nhân sự. Thấy Nhậm Khải quăng ánh mắt tán dương cho cô, cô giảo hoạt cười.
"Tôi đã hẹn Triệu tổng đàm luận, tiếp theo hội nghị do Nhậm trợ lý chủ trì. Nhậm phụ tá, không thành vấn đề chứ?"
Nhậm Khải lệ rơi ở trong lòng. Triệu tổng đi ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, cô đi đâu hẹn hắn bàn luận vậy? Rõ ràng là chạy về nhà bạn trai. Nhưng anh lại không thể nói có vấn đề, đó không phải là khiến mọi người chất vấn năng lực của mình hay sao?
Anh nhắm mắt nói: "Không thành vấn đề."
Tống Mộ Thanh hết sức hài lòng gật đầu, trở về phòng làm việc cầm túi xách lên lập tức tan tầm.
Ra khỏi thang máy, cô vừa đi ra cửa vừa gọi điện thoại cho Lận Khiêm. Vang không quá hai tiếng liền thong, giống như anh coi chừng điện thoại đợi điện thoại của cô ấy.
"Em ra viện rồi, anh ở nhà sao?"
"Anh thấy được."
Thấy? Tống Mộ Thanh không hiểu: "Lận đoàn trưởng anh khi nào thì luyện thành thiên lý nhãn vậy, tất cả đều có thể nhìn thấy?" Nói xong giống như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài tầng lầu.
"Thất thần cái gì? Mau tới đây?"
Tống Mộ Thanh nhìn thấy trên mặt anh mang theo nụ cười hài hước, nói về phía điện thoại di động.
Bên ngoài đại sảnh dừng một chiếc xe việt dã màu đen, khiêm tốn mà nổi bật, giống như người đàn ông đang tựa trên thân xe kia.
Tống Mộ Thanh thu tay, chạy chậm về phía anh. Giống như là đi trên mây, con đường cô đi qua kia, phía sau như nở ra hoa đẹp vậy.
"Anh tới từ khi nào vậy?" Những gương mặt đi qua đi lại đều là gương mặt quen cô khắc chế vui sướng trong đáy lòng, không lập tức nhào tới trên người anh. Đứng ở trước mặt anh, trong mắt đều mang theo nụ cười triền miên nhìn anh. Đôi cánh tay vòng qua cái eo gầy gò mang thương tổn của anh.
"Anh vẫn ở nơi này." Anh cười, kéo cửa xe bên ghế phụ xe: "Lên xe đi, người bận rộn."
"Sao anh lại không nói cho em? Nếu biết sớm là anh vẫn đang chờ ở phía dưới chắc chắn em sẽ không làm trễ nãi lâu như vậy." Tống Mộ Thanh nhỏ giọng oán trách nói.
"Dù sao anh về nhà cũng không có chuyện gì, đợi một chút cũng không cần vội." Anh cúi người qua, thắt dây an toàn cho cô, "Nếu quyết định muốn về công ty, phải làm cho tốt, đừng như trước kia, trốn việc làm đi uống trà chiều."
Anh nói là khi anh bị thương nằm bệnh viện, cô không đi làm cả ngày sống ở trong bệnh viện với anh. Mặc dù trong lòng anh cũng nguyện ý thường xuyên cùng cô sống chung một chỗ, nhưng càng hy vọng hiện tại cô học cách độc lập và trưởng thành. Anh không thể giống như những người bạn trai khác, không giống như một người chồng khác, hầu hết thời gian đều ở bên cạnh cô được. Những ngày sau này, nhất định bọn họ sẽ là chung ᴆụng thì ít mà xa cách thì nhiều, trừ phi cô theo quân. Có điều điều kiện theo quân quá gian khổ, dưới điều kiện đãi ngộ cuộc sống vật chất cho cô, anh không muốn cô phải sống cuộc sống gian khổ.
"Vậy em cũng là vì người nào? Anh thật sự cầm tinh con chó, không chỉ có cắn người mà còn là người tâm không tốt." Tống Mộ Thanh trừng mắt nhìn anh, Thấy phía trước không có xe khác, liền nghiêng qua ôm cánh tay của anh, hả hê nói: "Chỉ là bắt đầu từ ngày hôm qua em đã chính thức gia nhập bộ tộc đi làm, về sau em phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, anh phụ trách xinh đẹp như hoa.
Lận Khiêm không lên tiếng, tiếp tục lái xe, trong mắt là nụ cười ấm áp.
Vừa tới cửa chung cư Tống Mộ Thanh liền nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu đen giống xe của Lận Khiêm. Chỉ có hai số cuối của biển số xe là khác mà thôi.
Khu chung cư nhỏ này mới hoàn thành không bao lâu, không có bao nhiêu hộ gia đình, vì vậy gần tối đã có vẻ rất quạnh quẽ. Chiếc xe kia ẩn trong bóng chiều, cô không có cách nào nhìn xuyên qua cử thủy tinh nhìn thấy rõ người trong xe, nhưng từ vị trí dừng xe, nhất định là biết Lận Khiêm.
Lận Khiêm chỉ dùng một bàn tay cầm tay lái. Tống Mộ Thanh chặt chẽ cầm chặt tay Lận Khiêm, tựa vào trên vai anh. Thấy chiếc xe dừng ở kia mới buông anh ra ngồi thẳng người lên.
“Là ai vậy?” Cô hỏi.
Lận Khiêm đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, cho dù là ban đêm anh cũng có thể thấy rõ ràng. Anh dần dần đi chậm lại, nhìn bảng số xe một cái, hết sức không hề gì nói: “Là tiểu Trần. Chỉ một mình cậu ta ở trên xe.”
Vốn Tống Mộ Thanh còn mơ hồ lo lắng, người trong nhà bên ngoại của Lận Khiêm biết quan hệ bọn họ, có thể đột nhiên chạy tới thẩm tra cô có hợp cách hay không? Vào lúc nghe anh nói chỉ có một mình tiểu Trần, lập tức thở phào nhẹ nhõm, bị Lận Khiêm liếc mắt một cái.
Lận Khiêm dừng xe xong, lui về phía sau ngồi liếc mắt ý bảo Tống Mộ Thanh cầm đồ này nọ theo, sau đó liền xuống xe. Khi xe bọn họ tới gần, tiểu Trần đã đứng ở ven đường, thế đứng quân nhân tiêu chuẩn, tầm mắt vẫn đi theo xem của Lận Khiêm, sau khi Lận Khiêm xuống xe tầm mắt lại dừng ở trên người Lận Khiêm. Chạy chậm tới bên cạnh anh, bộp một cái chào một tiếng.
Tống Mộ Thanh ở trong xe kì kèo mè nheo không chịu xuống xe, lại sợ bị tiểu Trần nhìn thấy có ý kiến gì, liền cầm hai túi thức ăn từ ghế sau lên, làm dáng vẻ vùi đầu tìm kiếm đồ, ánh mắt lại liếc trộm hai người ở phía trước xe.
Chỉ thấy hình như tiểu Trần nói vài câu gì đó, Lận Khiêm cau mày không kiên nhẫn nhìn anh ta. Sau một lát đột nhiên tiểu Trần liếc nhìn qua phía bên cô. Đột nhiên Tống Mộ Thanh tiếp xúc được ánh mắt thanh lãnh của anh ta, trong lòng giật mình, chậm rãi cúi đầu.
Khi cô lại nâng mắt lên tiểu Trần đã lên xe, đang khởi động xe chuẩn bị đi. Lận Khiêm nhìn về phía vị trí ven đường tiểu Trần vừa đứng, trong tay có thêm một túi giấy gì đó. Cô thoáng nheo mắt lại, cảm thấy kỳ quái. Thứ đồ gì đó anh cầm nhất định là đồ ông ngoại hoặc là cậu của anh giao phó cho tiểu Trần, nhìn hình dạng tài liệu linh tinh gì đó… nhưng vì sao lại là bì đựng cũ?
“Còn không xuống xe? Nhìn những thứ này em đã cảm thấy no rồi?” Cô đang suy nghĩ, cửa kính xe bên cạnh bị gõ một cái. Lận Khiêm đứng ở bên cạnh xe buồn cười nhìn cô.
“Nhìn những thứ đồ này sao có thể no bụng được, còn
không bằng nhìn anh." Cô cầm lên một hộp thịt bò sống quơ quơ trước mặt anh: "Nhưng mà tài nấu nướng của em hẳn là anh đã nghe thấy đi?"
Lận Khiêm hồi tưởng lại Đỗ Tử Đằng đánh giá nồi canh của cô, gật đầu một cái: "Hình như là rất tốt."
Tống Mộ Thanh xuống xe, đang muốn nhét hai cái túi vào trong lòng mình (1) lại bị anh lấy qua. Đột nhiên trong tay trống trơn, ¢ươиg ¢ứиg một chút mới thu hồi tay vắt chéo ra sau lưng, làm một bộ "anh có điều không biết": "Tất nhiên không sai, chỉ là giới hạn với nấu canh thôi. Cho nên..." Cô nhìn một túi nilon có hơn nửa là thịt và mấy loại thực phẩm nào đó. "Những thứ đồ này, muốn để em giải quyết là có chút vấn đề."
(1): ở đây bản raw là "vào trong lòng anh" nhưng mình thấy không hợp nên tự ý chuyển đổi thành "vào trong lòng mình".
Lúc tan việc sau sự vui sướng khi đột nhiên nhìn thấy anh đi qua, bụng Tống Mộ Thanh đói kêu vang, lúc này mới nhớ tới cơm trưa mình cũng quên ăn. Hiển nhiên là không tránh được bị Lận Khiêm giảng giải một phen. Đi ngang qua một nhà hàng, vốn cô định giải quyết vấn đề no ấm và vấn đề cơm tối ngay tại chỗ, nhưng Lận đoàn trưởng kiên quyết hủy bỏ đề nghị của cô, nói là bữa cơm cuối cùng trước khi hai người tách ra nhất định phải ăn ở nhà.
Tống Mộ Thanh khinh bỉ nhìn anh một cái. Kỳ thật tính cách chanh hỏi chảnh thối tha lúc trước đều là giả vờ chăng, là vì bày khoan dung đề cao giá trị con người đúng không?
Nhưng khi đến siêu thị, Lận đoàn trưởng cực kỳ cuộc sống hóa (2) đẩy xe đẩy đến trước khu thực phẩm, ném các loại thịt như không cần tiền vào trong xe đẩy, cô lại có mười phần thần thái như con gái nhìn hai bên mà không nhìn đường đi.
(2) Ở đây có nghĩa Lận Khiêm giống như một người phụ nữ của gia đình, quen thuộc với việc đi chợ, bếp núc...
Tống Mộ Thanh chưa bao giờ nghĩ đến việc Lận Khiêm biết nấu cơm, cho tới khi cô phát hiện thì khá là kinh ngạc. Khi anh đoạt lấy tạp dề trong tay cô, đặt thịt bò ngay ngắn ở trên thớt, hết sức hả hê nhìn cô một cái thì cô mới phản ứng được.
Một người đàn ông mà bất luận về một mặt nào cũng ưu tú vốn là vô cùng hiếm, nếu anh ta còn có thể tự động trí năng (3) hòa toàn bộ, tập nấu ăn trở thành một người chồng có nhiều chức năng, quả thật cũng quá... quá kinh khủng.
(3) Trí tuệ và năng lực.
Tống Mộ Thanh ngơ ngác nhìn anh thuần thục rửa rau cắt thức ăn, động tác giơ tay chém xuống, nghĩ trừ việc sinh con chắc chắn là anh không làm được, còn có cái gì mà anh không biết chứ! Tốt nhất là nên chuẩn bị tâm tư, tránh cho đến lúc đó lại bị dọa.
"Anh....làm sao có thể nấu cơm?"
Lận Khiêm vo gạo xong bỏ vào trong nồi cơm điện mới quay đầu lại nhìn cô một cái: "Khi mới vào bộ đội, anh bị ông ngoại ném vào trong bộ phận hậu cần ngây người nửa năm."
Tống Mộ Thanh vẫn cảm thấy bất kỳ một người đàn ông nào mặc quân trang cũng có thể rạng rỡ năm phần, huống chi anh là người đàn ông xuất sắc như vậy. Tạp dề ngang hông không hề tổn hại đến nửa phần thần thái của anh, ngược lại tôn lên vẻ hồn nhiên tuấn tú xuất trần ngăn cách không giống người thường, tăng thêm hai phần hơi thở thế tục, càng thêm cuộc sống hóa.
Nhìn gò má của anh, Tống Mộ Thanh cảm thấy cuộc đời này có một người đàn ông múc một chậu nước rửa chân cho mình, thu lại thân tài năng rửa tay nấu cơm cho mình, có lòng chờ mình mấy giờ nhưng không hề quấy rầy đến mình dù chỉ một chút, thật là chuyện may mắn biết bao.
Khi lắp đặt sửa sang phòng bếp và phòng ăn đều dùng đèn sưởi ấm, ở dưới ánh đèn màu quất, đường cong trên gương mặt kiên nghị anh trở nên nhu hòa hơn. Tay anh lưu loát cắt một quả cam trang trí món ăn, thấy cô trố mắt đứng ở một bên lập tức đưa một miếng vào trong miệng cô.
Tống Mộ Thanh theo bản năng hé miệng, nhai kỹ. Hương vị chua chua ngọt ngọt vào trong miệng cô cũng chỉ còn lại có ngọt, ngọt đến khắc trong tâm can cô. Qua một hồi lâu, nghe một tiếng cười khẽ mới hồi phục lại tinh thần. Lúng túng nhìn thẳng vào mắt anh, tiếp tục câu nói vừa rồi.
"Không phải tốt nghiệp trường quân đội xong là quan quân sao, làm sao anh lại trở thành người khuân vác vậy?"
Lận Khiêm chống tay đi tới cốc cô một cái: "Vào năm cuối cùng giận dỗi với lão cha, trực tiếp nghỉ học vào bộ đội."
Tống Mộ Thanh bật cười. Vốn cho rằng anh luôn thành thục chững chạc mưu lược động lòng người, không ngờ cũng có thời điểm tuổi trẻ hết sức lông bông như vậy.
"Lận Khiêm, sao anh không hỏi xem sao đột nhiên em lại quyết định về công ty làm việc?" Cô đi qua ngồi, ôm anh từ phía sau lưng, mặt dán chặt trên lưng anh.
"Anh hỏi em sẽ nói?" Anh ngừng lại động tác trên tay, khẽ nghiêng đầu, chỉ nhìn thấy đỉnh đầu đen tuyền.
"Ừ, từ nay về sau, vô luận là cái gì, chỉ cần anh hỏi em sẽ thẳng thắn."