Nghiêm Bên Trái Quay - Chương 29

Tác giả: Nhất Ngột

Lận Khiêm nói chính mình ngủ, lại có thể thấy được không lâu sau cô đã ngủ ngon, trong lòng anh lại cảm thấy kỳ quái cực kỳ, không cam lòng chỉ một mình anh không nỡ nhắm mắt. Một lát xoa xoa tóc của cô, một lát hôn hôn mặt, một lát lại gọi tên của cô. Thấy cô mở mở mí mắt, cho là cô đã tỉnh lại, nhưng ai biết cô mê hoặc nhìn anh một cái rồi lại nhắm mắt lại. Vì vậy anh nổi giận, vừa động liền đè người lên.
Trong thời điểm đòi mạng này, một tiếng chuông điện thoại đơn điệu không chịu cô đơn vang lên. Điện thoại vang một lúc, người gọi điện thoại kiên trì không ngừng, Lận Khiêm giống như không nghe thấy. Tống Mộ Thanh khẽ cắn môi dưới, kiềm chế âm thanh mắc cỡ sắp ra khỏi miệng, đè bàn tay không an phận trong áo sơ mi.
“Anh, đừng… Điện thoại di động…”
Lận Khiêm vùi đầu ở cổ cô, âm thanh ông ông, hết sức buồn bực, dùng một tay nhét cái điện thoại kêu không ngừng xuống dưới gối: “Đừng động tới nó!”
Tống Mộ Thanh nghe được giọng nói khàn khàn của anh, hết sức đắc ý. Hai người ăn tủy trong xương rồi mới biết nó ngon, trong lúc tình yêu đang cuồng nhiệt, đừng nói là vành tai và tóc mai chạm vào nhau rất rễ gây súng lửa, chính là chung ᴆụng một lúc ánh mắt đã bắn lửa tứ tung.
“Mộ Thanh…” Anh ʍúŧ lấy vành tai của cô, mơ hồ gọi tên cô, lại trêu chọc lòng người khác thường.
Tống Mộ Thanh cảm giác xương sống của mình dưới động tác trêu chọc của anh mà tê tê dại dại, giống như kiến bò. Ưm một tiếng, không tự giác nhéo eo một cái, lại chọc cho Lận Khiêm không chỉ khổ sở mà còn vui sướng rên lên một tiếng, dùng sức ấn cái tay làm đau anh xuống, cùng lúc đó gặm cắn xương quai xanh như vội vàng muốn ăn sạch cô.
“Lận đoàn trưởng, anh không phải là vừa đi họp về mà là vừa từ đảo hoang trở lại chứ? Nhìn anh như vậy, ‘đói’ đã bao nhiêu năm rồi?” Tống Mộ Thanh một tay ngăn ở trước иgự¢ anh, tạo chút khoảng cách, nhìn anh cười đặc biệt hả hê, giọng nói cợt nhã.
Lận Khiêm hừ một tiếng hung hăng gặm lên môi cô một cái, thật sự chính là ‘gặm’. Cho đến khi Tống Mộ Thanh mơ màng kêu đau cầu xin tha thức mới buông tha.
“Em chính là thiếu dạy dỗ!” Hôn thêm một cái lên môi cô, cuối cùng vẫn không chỉ lo bản thân thoải mái, vẫn nhớ là cô vừa nói cô không thoải mái, cho nên không làm loạn nữa. Ôm cô thật chặt, kề sát bên tai cô mà thở.
Từ nhỏ Tống Mộ Thanh chính là người không biết phân biệt, người ta tốt với cô, cô ghi ở trong lòng, ngoài miệng không thừa nhận thì thôi đi, cố tình còn nói mấy lời cay nghiệt. Rõ ràng là lỗi của cô, người khác không truy cứu trách nhiệm, cô lại còn đẩy trách cho người khác, khéo mồm khéo miệng nói trắng thành đen, nói ૮ɦếƭ thành sống.
Vừa gặp phải người thân cận, trong lòng cô hiểu, mặc kệ cố tình gây sự như thế nào cũng sẽ không bị ghi hận, cho nên cái tật xấu này càng ngày càng bộc phát nghiêm trọng.
Nhưng không, vừa thấy công kích của Lận
Khiêm dừng lại, tay phía trên cô lập tức ba phần màu sắc mở phường nhuộm. Một tay giống như rắn leo lên cổ anh, một tay nhu nhược không xương vẽ vài vòng ở trên иgự¢ anh, lời nói ra càng như mật đường ngâm ba ngày ba đêm.
“Lúc này không có anh dạy em chứ sao….”
Âm cuối nâng lên, nhẹ nhàng quét qua cái dây cung sắp đứt đoạn của Lận Khiêm.
Vừa dứt lời, cũng cảm thấy tiếng hít thở bên cạnh trở nên nặng nề hơn, từng chút khí nóng phả vào vùng mẫn cảm sau tai cô. Mỗi tiếng đều nhẹ mà mềm dẻo như sợi tơ, rơi vào lỗ tai cô, chui vào trong cơ thể cô, hơi thở như trăm ngàn móng vuốt gãi vào trong tâm.
Cái này chính là do cô chọn, trêu chọc ђàภђ ђạ anh, rõ ràng là bê đã tự đập vào chân mình.
Thấy trong mắt anh càng ngày càng mờ, cảm thấy tiếng chuông điện thoại nhỏ bé ở dưới gối, cô lập tức lên tiếng nhắc nhở anh.
“Điện thoại di động… Nói không chừng, là bên doanh trại có việc gấp tìm anh…”
Động tác nhào tới của Lận Khiêm dừng lại, cho cô một ánh mắt uy Hi*p “sau này thu thập em”, sờ bên dưới cái gối. Hết sức không vui liếc số điện thoại trên màn hình, trên mặt thoáng qua một tia nghi ngờ, tiếng chuông lại vang lên hai tiếng mới đưa điện thoại cho Tống Mộ Thanh, cau mày nói: “Là tìm em…”
Tống Mộ Thanh vẫn còn nhìn vẻ mặt bất mãn của anh, trong lòng vụng trộm vui mừng, không khỏi sửng sốt khi nghe câu nói của anh.
Người có thể nghĩ gọi điện thoại cho Lận Khiêm để tìm cô thì không nhiều lắm. Trần Mặc Mặc có chút kinh sợ với Lận Khiêm, huống chi cô ấy cũng không phải là không hiểu chuyện mà gọi điện tới vào lúc này. Triệu Nghị và Lận Khiêm quen biết nhiều năm, giữa hai người vẫn còn loại lí mà loạn cắt không đứt, quan hệ bạn bè phức tạp lại càng khó phân biệt. Nếu như là Triệu Nghị, Lận Khiêm sẽ không để điện thoại kêu một thời gian dài như vậy, lại còn tới phân biệt là cuộc gọi của ai.
Còn dư lại hai người, bất luận là mẹ cô Tô Thanh, hay là Tam Tử rảnh rỗi không có chuyện gì đi kiếm chuyện, cô đều không muốn nhận.
Cô nhìn Lận Khiêm, lấy di động, trực tiếp thả vào trong hộc kéo của hộc tủ bên giường. Lật người đưa lưng về phía anh, vùi trong иgự¢ anh, lôi kéo cánh tay anh vòng qua ngang hông mình, nhắm mắt lại.
“Ngủ đi, đừng quên ngày mai anh còn phải đi họp.”
Lận Khiêm không có ngủ cùng cô, mà vỗ vỗ vai cô như trấn an, kéo ngăn kéo ra, cầm điện thoại vẫn còn đang vang ở bên trong đi tới ban công.
Một khắc anh đứng dậy kia Tống Mộ Thanh liền mở mắt ra, duy trì tư thế vừa rồi lẳng lặng nằm, bóng lưng cao lớn thu nạp toàn bộ trong mắt cô. Như cảm thấy có ánh mắt sau lưng, Lận Khiêm quay đầu lại nhìn cô một chút, lại xoay qua chỗ khác nói chuyện với người trong điện thoại.
Anh đứng ở nơi có vài tia sáng thưa thớt, chỉ có hình dáng là rõ ràng. Tống Mộ Thanh không nhìn rõ khi anh quay đầu nhìn cô có vẻ mặt như thế nào, nhưng một khắc kia cảm giác giống như là bị một tầng ánh sáng dìu dịu che lấp.
Hắn nói rất ít, lúc nói chuyện âm thanh kèm theo một chút cung kính, rất thấp, giống như là cố ý không để cho cô nghe được. Nhưng cũng có mấy câu ít ỏi cũng lọt vào trong tai cô!
“Đúng vậy”, “Người yên tâm”, “Cô ấy rất tốt”.
Tống Mộ Thanh khẳng định người bên kia không phải là Tam Tử. Bởi vì đối với cậu ta, Lận Khiêm sẽ không có thái độ tốt như vậy. Nói không chừng khi nghe có giọng nam truyền tới sẽ khẳng khái cúp điện thoại.
Anh nói rất lâu, Tống Mộ Thanh muốn nói anh nhanh lên một chút rồi cúp điện thoại, buổi tối bên ngoài rất lạnh, không cần nhiều lời với bà ấy. Nhưng lời tới cổ lại giống như bị kẹt lại, làm thế nào cũng không mở miệng được.
Khi Lận Khiêm đóng cửa ban công cô lập tức nhắm mắt lại, không nhúc nhích, lỗ tai lại mở rộng chú ý động tĩnh của anh. Nghe “chi nha” một tiếng, sau đó giường bị lún xuống, cả cô người ngã phía về phía sau, tự nhiên lăn vào trong иgự¢ anh.
Cánh tay Lận Khiêm vòng quanh cô, nắm lấy tay cô đặt chung một chỗ cằm đặt lên đỉnh đầu cô, khẽ mè nheo.
“Ngày mai anh và em đi một chuyến tới bệnh viện.” Anh nói.
Cô đã liệu trước những gì anh nói, những lời này cũng ở trong suy đoán của cô. Nhưng khi chân chính nghe được cô mới nhớ tới, vừa rồi cô suy nghĩ thật lâu bọn họ nói những thứ gì, lại quên suy nghĩ làm thế nào ứng phó với anh.
Qua hồi lâu, cô cũng không trả lời. Lận Khiêm nắm tay cô, uyển chuyển thúc giục cô.
“Ngày mai anh phải đi họp, anh không rảnh.” Cô cứng rắn nói.
“Ngày mai hai giờ hội nghị kết thúc, trước khi trời tối anh đều rất rảnh. Anh báo cho lính cần vụ của cậu, hắn sẽ vào đúng hai giờ rưỡi đón em tới bệnh viện, chúng ta sẽ gặp ở đó!” Lận Khiêm trực tiếp an bài.
Tác chiến coi trọng không chỉ là thắng vì mưu lược chiến thuật đánh bất ngờ, mà còn là hiệu suất. Lận Khiêm căn cứ kẻ địch giảo hoạt mà thay đổi, quỷ kế đa đoan, dùng thời gian ngắn nhất tìm ra sách lược hữu hiệu nhất.
Đối phó với Tống Mộ Thanh, thì phải chiếm trước, không thể để cho cô cơ hội suy xét và đánh trả.
Tống Mộ Thanh giật giật. tay Lận Khiêm căng thẳng, cô lập tức bị siết chặt co lại về phía sau.
Thở dài, không thể tránh được cho nên may mắn là anh quyết định: “Anh quyết định là được rồi, em không phục tùng mệnh lệnh có phải là bị quân pháp xử lý không?”
“Không cần quân pháp, là gia pháp phục vụ!”
иgự¢ Lận Khiêm bị một cùi chỏ, rên lên một tiếng.
“Nói lâu như vậy, bà ấy đã nói gì với anh?” Tống Mộ Thanh hỏi anh, như là không thèm để ý, chỉ là thuận tiện hỏi mà thôi. Mắt nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, rèm cửa không được kéo hết, chỉ có nhìn thấy một góc trăng sáng.
“Bà ấy nói em đột nhiên không thấy, bà rất lo lắng, hỏi em có phải gặp chuyện không may không, hiện tại đang ở đâu, ở cùng người nào. Còn hỏi anh là ai.”
Anh nói một câu, ngón tay liền cào một chút lên mu bàn tay cô, vô cùng mờ ám. Nói xong câu cuối liền gõ một cái, biểu đạt bất mãn đối với việc Tống Mộ Thanh không giới thiệu anh với cha mẹ vợ tương lai.
“Hừ, anh lừa em! Bà ấy mới không quan tâm em như vậy. Em hiểu rõ bà, hiện tại bà ấy chỉ biết hỏi khi nàng em đến bệnh viện, khóc lóc kể lể người đàn bà kia dây dưa như thế nào.”
“Em không chỉ là người trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, lại còn cố chấp, đã cho rằng mẹ em quan tâm cha em mà không để em ở trong lòng. Mặc kệ nói như thế nào, mọi người là người một nhà, máu mủ tình thâm. Em hơn nửa đêm mất tích, người ngoài cũng đều đi xung quanh tìm em, huống chi là mẹ em? Em suy nghĩ một chút, khi bà ấy lo lắng người chồng đang trong phòng phẫu thuật, lại lo lắng con gái đột nhiên mất tích, trong lòng bà có bao nhiêu khó chịu?’
Đạo lý này làm sao cô không hiểu, chỉ là đi vào ngõ cụt, ngồi lì ở trong góc tường sống ૮ɦếƭ không chịu quay lại mà thôi.
“Lận đoàn trưởng, sao hôm nay anh lại dài dòng như vậy chứ. Dứt khoát là đi nói với lãnh đạo của anh một chút, để hắn an bài cho anh làm công việc tư tưởng chính trị đặc biệt đi.”
Lận Khiêm làm sao không biết cô là đang bị anh nói trúng tim đen, nên mới chuyển sang chuyện khác.
“Em liên tục “người ngoài” cũng có thể thành tay chân, một người nhà có tiếng có miếng lại có thể biến thành người ngoài? Khi em nghe thấy cha em gặp chuyện không may, trong lòng em không có chút gấp gáp nào sao? Lòng của em không có ác như vậy!”
Tống Mộ Thanh ánh mắt buồn bã, thân thể cũng cứng đờ theo. Trong nháy mắt cô có cảm giác bị người khác nhìn thấu, nhưng loại cảm giác này cũng không xấu.
Cô vươn thẳng mũi ngửi ngửi: “Sao em lại ngửi thấy một mùi chua chua ấy nhỉ? Cứ liên tục nói người ngoài người ngoài, không phải đều nói không để ở trong lòng hay sao!”
Lận Khiêm vừa dùng lực, liền quay cô lại với mình, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô nói:
“Anh hiểu rõ em, em và cậu ta từ nhỏ đã quen biết, tình cảm người bình thường không thể so được. Em coi cậu ta là khuê mật cũng tốt, tay chân cũng tốt, nhưng cũng không thể coi cậu ta thành người trong nhà.”
Ánh mắt sâu sa lộ ra tia lạnh lẽo, chỉ cần một cái nhìn Tống Mộ Thanh cũng cảm nhận được sự nguy hiểm, thu lại vẻ mặt không để ý. Nhìn đường cong cương nghị trên mặt anh, không tự kiềm chế cũng nghiêm túc theo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc