Nghiêm Bên Trái Quay - Chương 11

Tác giả: Nhất Ngột

Lận Khiêm mới từ sân huấn luyện trở về liền nhận được điện thoại của nhà. Anh nghe cho có lệ, lại thấy sắp nói vào trọng điểm vội vàng lấy cớ cúp điện thoại.
Anh rể anh vẫn luôn ở bên cạnh, nội dung trò chuyện cũng nghe được bảy tám phần, không hiểu hỏi: “Sao lại an bài xem mặt cho cậu, cậu chưa nói với người nhà chuyện tiểu Tống à?”
Lận Khiêm ném di động vào trong ngăn kéo, nằm trên ghế sờ sống mũi, nghe anh rể nói anh lại cảm thấy đau đầu. Ban đầu là lười giải thích, tất cả mọi người đều hiểu lầm anh có quan hệ với Tống Mộ Thanh, bây giờ muốn giải thích cũng không thể.
“Em với cô ấy trong sạch, chuyện gì cũng không có!”
“Thôi đi, anh còn không biết cậu nữa. Ngoài mặt thì luôn giả bộ không để ý, không chừng trong lòng lại vụng trộm vui mừng không biết thành cái dạng gì rồi đấy!” Anh rể anh khinh thường liếc anh một cái, ngồi vào trên bàn, không còn dáng vẻ lãnh đạo trước mặt binh lính nữa.
“Anh xem cô gái kia không tệ! Chỉ tại tính khí thối của cậu, ngay trước mặt anh với tiểu Lưu khó chịu với người ta, người ta một tiếng phản kháng cũng không có. Nếu đổi là chị cậu, vậy còn không……” Đột nhien cảm thấy trước mặt em vợ quở trách vợ không thích hợp, vội vàng vòng vo: “ Hơn nữa đừng xem trên vai cậu có mấy sao mấy gạch mà ra ngoài không để ý đến ai, chúng ta lâu ngày không về nhà luôn ở trong doanh trại, không phải cô nương nào cũng nguyện ý gả cho quân nhan chúng ta đâu.”
Lận Khiêm coi lời nói của anh rể không cs chút quan hệ gì với mình, câm lấy kế hoạch huấn luyện tân binh trên bànlớn tiếng gọi Gấu trung đội trưởng gọi vào.
“Anh nói, dẫu gì anh cũng là anh rể của cậu, anh đang nói chuyện với cậu, tôn trọng anh chút không được sao?”
“Trong doanh trại chỉ nói chuyện công sự chớ đem chuyện tư nói vào. Từ chính ủy, nếu anh rảnh như vậy buổi trưa thay tôi đi họp?” Một bên anh cùng anh rể nói chuyện một bên cầm kế hoạch ném về phía trung đội trưởng: “Cậu cho nhiều thời gian nghỉ ngơi như vậy để cho bọn họ chơi sao? Như vậy còn gì là huấn luyện? Làm lại!”
Trung đội trưởng gương mặt đau khổ, huấn luyện như thế này những tân binh kia đã oang oang kêu cha gọi mẹ rồi, huấn luyện như vậy có để cho người ta ngủ nũa không đây?
Nhìn sắc mặt của đoàn trưởng lời muốn nói ra cũng nuốt vào. Âm thầm nhìn qua chính ủy, thấy anh nháy mắt lúc này mới đứng nghiêm đáp một tiếng “Vâng” sau đó ôm kế hoạch đi ra ngoài. Ra cửa chưa được mấy bước liền ᴆụng vào một người.
“Cậu chạy loạn cái gì, bộ đi không có mang theo mắt hay sao?”
Vừa thấy người lỗ mãng chạy tới là thuộc hạ của mình, trung đội trưởng lập tức hạ giọng rống lên.
Đỗ Tử Đằng bị ᴆụng phải đầu choáng váng, chóp mũi cũng bị ᴆụng như bị bẹo xuống, nghĩ xoa xoa lại nhìn thấy sắc mặt của trung đội trưởng không tốt, ủy khuất nhìn nhìn.
“Chuyện gì?” Trung đội trưởng trầm mặt hỏi.
Đỗ Tử Đằng đánh bạo liếc mắt nhìn vào trong phòng làm việc, thấy đoàn trưởng đang nói chuyện với chính uỷ thở phào nhẹ nhõm. Ý thức được trung đội trưởng đang lườm mình lập tức co rúm cổ lại.
“Hỏi cậu thì trả lời, câm rồi à?”
Đỗ Tử Đằng bị giọng oang oang dọa sợ hết hồn, lập tức đem ngón tay lên miệng ý bảo nhỏ giọng một chút, hoàn toàn quên người trước mặt là lãnh dạo của mình. Ánh mắt lại liếc vào bên trong, mới nhỏ giọng nói đôi câu.
“Cậu lén lút ở đây làm gì? Còn không vào báo cáo chính ủy?”
“Chị dâu nhỏ tới, trước đừng cho đoàn trưởng biết.” Cậu ta vươn tới nói nhỏ.
Gấu trung đội trưởng gãi gãi đầu, không rõ chị dâu nhỏ mới gặp qua một lần có chủ ý gì. Rõ rang người đã đến cửa lại phải gạt đoàn trưởng.
“Đi, trước đón người vào đã!” Nói xong liền vỗ tập giấy trong tay lên người Đỗ Tử Đằng, sải bước đi.
Bên này Tống Mộ Thanh ở trước cổng doanh trại đi tới đi lui nhiều vòng, trên đường tới chịu bụi bặm không ít nhưng không thấy bóng “đau bụng” kia đâu. Cũng không biết là cậu ta không tìm thấy anh rể của Lận Khiêm hay là không cẩn thận bị Lận Khiêm bắt gặp?
Cô điên cuồng ngồi một đường, thật vất vả đến được chỗ này lại bị cản lại, nói là không có việc không cho vào. Cô chột dạ giải thích cho lính gác nửa ngày, nói cô là bạn gái của Lận đoàn trưởng cũng không được cho vào cho đến khi chính đoàn trưởng ra dẫn vào.
Lần trước là đi cùng Ôn Nhã, chị ấy ra vào doanh trại đã nhiều năm nên đã quen mặt, hơn nữa có Lưu liên trưởng tự mình đến đón. Nhưng lúc này cô chỉ một thân một mình, người ta không trực tiếp đuổi cô đi đã là tốt lắm rồi.
Tống Mộ Thanh không có biện pháp. Điện thoại của Lận Khiêm như thế nào cũng không gọi được. Nếu anh biết cô mặt dày tìm tới cửa, nếu không một tay xáh cô ném giữa đường thì đã là nể mặt cô lắm rồi. Đang không biết làm gì thì nhìn thấy Đỗ Tử Đằng đi qua, cô lập tức thân thiết vẫy tay gọi. Nhưng Đỗ Tử Đằng cũng chỉ là một tên lính quèn, cũng không thể dẫn cô vào được a! Cô suy nghĩ một chút liền có chủ ý nhờ đến anh rể của Lận Khiêm.
Tống Mộ Thanh cũng không sợ Lận Khiêm đã giải thích rõ với anh rể của anh. Nếu là như vậy mục đích cô cô càng thêm quang minh chính đại hơn.
Ôn Nhã ước gì đem cô và Lận Khiêm lập tức thành đôi đã nói lên người nhà của anh rất muốn hoàn thành chuyện lớn cả đời cho anh, anh rể của anh lại đang ở cùng một chỗ với anh, bình thường sẽ phí tâm không ít cho chuyện này. Nếu hiện tại cô tự mình tới cửa, chẳng lẽ bọn họ còn có thể từ chối?
Nghĩ như vậy Tống Mộ Thanh liền không để ý nhiều nữa, một tâm chờ Đỗ Tử Đằng dẫn người ra.
Cũng không biết có phải cô chờ quá gấp gáp hay không, trong lòng phiền não, tốc độ của Đỗ Tử Đằng quá chậm. Tóm lại khi cô cho là mình đoán sai, mới thấy một người to lớn đi sau lưng Đỗ Tử Đằng nhỏ gầy đến gần cô. Người nọ bước chân lớn, mấy bước liền vượt lên trước mặt Đỗ Tử Đằng, còn phất tay với Tống Mộ Thanh, cao giọng gọi: “Chị dâu nhỏ.”
Âm thanh của hắn không nhỏ, giống như sấm đánh, Tống Mộ Thanh bị rống theo phản xạ che lỗ tai. Ngay cả binh lính gác cổng cũng không nhịn được liếc mắt nhìn anh ta.
Đây không phải chính là Gấu trung đội trưởng ngày đó huấn luyện đám tân binh hay sao? Tống Mộ Thanh khắc sâu âm thanh của anh ta trong trí nhớ. Cô phất tay với bọn họ một cái.
Gấu trung đội trưởng cùng lính gác cổng nói chuyện một phen, Tống Mộ Thanh ghi danh sau đó được dẫn vào.
“Chị dâu nhỏ, em không có nói với đoàn trưởng.” Đỗ Tử Đằng ghé gần vào tai cô nói nhỏ.
Tống Mộ Thanh nhìn gương mặt tranh công của cậu ta hài lòng gật đầu một cái, toát ra một chút cảm giác là lãnh đạo.
Thật ra thì cậu ta có nói hay không cũng không quan trọng, cô bây giờ cũng đã đi vào. Đoạn đường đi này đã có không ít người nhìn thấy cô, khi đi ngang qua hoặc cười gọi cô: “Chị dâu nhỏ” hoặc nhìn cô với ánh mắt tò mò, cùng nói nhỏ đôi câu với các binh lính khác sau đó làm ra bộ dạng bừng tỉnh hiểu ra. Hơn nữa cô tin tưởng, lấy sự nổi tiếng của Lận Khiêm, bình thường bị anh huấn luyện cho nên đối với cuộc sống riêng của anh rất hiếu kỳ, lãnh đạo của anh cũng rất quan tâm chuyện này của anh, không quá nửa giờ một nửa doanh trại sẽ biết: “Bạn gái Lận đoàn trưởng lại tới thăm anh.”
Cái gọi là “ba người thành vịt”, lời đồn được nhiều người lặp lại người ta sẽ tin thành thật. Mặc dù quan hệ hiện tại của hai người một chút cũng không có nhưng từ mồm mọi người nói ra, anh cũng khó cãi, muốn giải thích cũng giải thích không được. Coi như anh tức giận muốn đuổi cô đi, khi đó cũng sẽ có người tới can ngăn hòa giải.
Nghĩ đến bộ dạng Lận Khiêm không thể làm gì, khổ mà không nói được, Tống Mộ Thanh hả hê trong lòng. Vì để không tỏ ra việc gì trên mặt nên nét mặt cô có chút cổ quái.
Đỗ Tử Đằng quái dị nhìn cô chằm chằm, nhìn rồi lại nhìn, tiểu tử này vẫn không hiểu chị dâu có ý gì. Gấu đội trưởng đi ở phía trước đột nhiên quay đầu lại, nhìn cậu ta nhìn chằm chằm Tống Mộ Thanh, tằng hắng một cái, trừng mắt liếc cậu ta. Đỗ Tử Đằng lập tức đàng hoàng cúi đầu không dám nhìn loạn.
Tống Mộ Thanh lại được dẫn đến ký túc của Lận Khiêm, nhưng lần này cửa vẫn đóng.
Gấu trung đội trưởng lung túng nhìn Tống Mộ Thanh, gãi gãi cái đầu không có bao nhiêu tóc.
“Nếu không để em đi tìm đoàn trưởng?”
“Không cần, các anh cứ đi làm việc đi. Tôi đợi anh ấy ở đây cũng được.” Cô thông cảm nói.
“Chuyện này…… Không tốt lắm đâu. Nếu đoàn trưởng biết chúng em không chiêu đãi tốt với chị dâu, nhất định sẽ mắng chúng em.”
Gấu trung đội trưởng mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng cũng nghĩ vậy. Đoàn trưởng cũng sẽ không mắng chửi người, anh chỉ sẽ nói “Đi, mười km! Không chạy xong không có cơm ăn.”, “Đi, năm tổ hít đất, không có làm hết thì đừng có đi ngủ”, “Đi, đi dọn nhà vệ sinh”……
Bạo quân a bạo quân!
“Chính là tôi khiến các anh phiền toái, anh ấy muốn mắng thì phải mắng tôi mới đúng!” Tống Mộ Thanh cười cười. Trong lúc đó trong lòng cô lại nghĩ, anh ta sao có thể mắng được, cảm tạ anh còn không kịp ấy chứ.
Lời này của cô rất có ý. Vừa chiều lòng của trung đội trưởng gấu, lại khiến cho bọn họ cảm thấy cô là một người hiểu lý lẽ. Đặc biệt là một câu tiếp theo, người khác nghe được lại càng hiểu nhầm mối quan hệ của bọn họ.
“Đúng rồi, gần đây trời nóng nực, các anh huấn luyện cực khổ, tôi hầm ít canh cách thủy mang tới.” Vừa nói cô vừa cầm hộp giữ nhiệt đưa lên.
Trung đội trưởng Gấu và Đỗ Tử Đằng cũng ngây ngẩn cả người. Trước cổng đã thấy chị dâu nhỏ xách theo hộp này, khi hắn muốn cầm giúp cũng không muốn, vốn tưởng rằng là muốn tự tay đưa cho đoàn trưởng, ai ngờ lại là cho bọn hắn.
Mặc dù không biết bên trong tột cùng là canh gì nhưng người ăn không quen cơm tập thể như Đỗ Tử Đằng nháy mặt một cái nhìn chằm chằm hộp giữ nhiệt rồi lập tức nuốt nước miếng ‘ực’ một cái. Bọn họ có mấy chục người, một người có thể không được nhiều nhưng cũng có thể được một hớp.
Thật mất mặt! Trung đội trưởng Gấu chỉ tiếc rèn sắt không thành thếp, gõ một cái vào ót của cậu ta.
“Trung đội trưởng, anh chê tay nghề của tôi không được tốt ư?” Tống Mộ Thanh nghiêng đầu hỏi.
“Không có, không có……” Trung đội trưởng xua tay liên tiếp nói “không có”.
“Hộp cũng có chút nặng, tôi xách nửa ngày rồi cũng mỏi tay.”
“Cám ơn chị dâu nhỏ.” Âm thanh của Đỗ Tử Đằng vang lên, vượt lên một bươc nhận lấy rồi ôm vào иgự¢ của mình, cười đùa nói: “Trung đội trưởng, việc này để em làm thôi.”
Trung đội trưởng trừng mắt liếc cậu ta một cái, sờ sờ cái đầu trọc của mình, hướng Tống Mộ Thanh cười hì hì.
“Vậy……Đa tạ chị dâu nhỏ.”
“Không cần cám ơn, các anh nhanh lên. Mau đi đi!” Tống Mộ Thanh khoát tay, ngược lại có chút lung túng.
Thật ra đây là cô chuẩn bị cho Lận Khiêm, sợ sức ăn của anh lớn nên để vào hộp giũ nhiệt lớn nhất. Sau khi tới noi này cô tạm thời đổi chủ ý.
Nếu làm như vậy, anh so với tảng đá còn cứng rắn hơn, luốn làm anh vui có khi lại thành ngược lại, chỉ làm cho anh thêm chán ghét mà thôi. Không bằng làm vui lòng người bên cạnh anh, để cho bọn họ đều ủng hộ cô, giúp cô theo dõi anh, thời thời khắc khắc đều nhớ tới ở bên cạnh anh có cô là được.
Cô tựa vai vào lan can, mặt cười hả hê. Cười khúc khích mấy tiếng, không phát hiện ra có mấy binh lính đi qua tò mò nhìn mình.
Nhưng đứng ở trước cửa chờ một giờ, Tống Mộ Thanh bắt đầu cười không được. Đã qua lâu như vậy, Lận Khiêm khẳng định đã biết cô đang đợi ở đây. Cho nên anh như vậy là cố ý không xuất hiện, là khiến cho cô thức thời, sớm rời đi không dây dưa anh nữa.
Tống Mộ Thanh cắn răng dậm chân, cô cố tình không để anh như ý.
Chặn nguời hỏi rõ phòng làm việc của anh, cô liền xông thẳng tới đó. Nhưng ở trong phòng ngay cả một bóng người cũng không thấy. Giày vò cả một buổi cho đến trưa, nơi xa từng đội từng đội vừa hát quân ca vừa tiến về phía phòng ăn.
Tống Mộ Thanh đột nhiên nở nụ cười giảo hoạt rồi đi theo về phía bọn họ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc