Nghiêm Bên Trái Quay - Chương 10

Tác giả: Nhất Ngột

Khi Tống Mộ Thanh ra đời được một thời gian, vì mẹ cô là dòng dõi thư hương môn đệ nên mẹ hết sức bồi dưỡng cô thành thục nữ tài đức vẹn toàn. Lúc Tống Mộ Thanh ba tuổi, năm ấy sau một buổi trưa, ngay trước mặt ông ngoại cô đem “tam tự kinh” đọc thành “Nhân chi sơ, tính bổn thiện, tính tương cận, tập tương viễn, không gọi là chó, mèo biết……” Sau đó cái kế hoạch kia liền ૮ɦếƭ từ trong trứng nước rồi.
Cha mẹ nhất trí cho rằng trong cơ thể cô không có tư chất làm thục nữ, vì vậy sau vài chục năm, đối với cảnh cô hành vi phản nghịch “Ba ngày không đánh nhảy lên lầu lật ngói”, trừ dạy dỗ mấy câu cũng chỉ là than thở.
Tống Mộ Thanh am hiểu nhất là trước mặt người ngoài giả bộ hình tượng một cô gái ngoan ngoãn, thường được mọi người tán dương mấy câu :đứa nhỏ này thật nghe lời”. Bình thường lúc này cô không biết xấu hổ cười cười, sau đó nhìn thấy vẻ mặt mẹ cứng lại và khóe miệng cha cũng co co giật giật. Nếu là lúc cô đến giả bộ cũng không muốn giả bộ trong cả lời nói thì chỉ có thể là một trong hai vấn đề. Một là tâm trạng cô không có hứng, hai là người nọ rất đáng ghét.
Mà dưới mắt, hai loại tình huống đều có.
Thành phố C lấy giá đắt nổi danh là nhà hàng Tây trong, dao trong tay Tống Mộ Thanh chạm đáy đĩa phát ra âm thanh chói tai mà người đối diện cô giống như là không nghe thấy. Anh ta vẫn đang thao thao bất tuyệt phát biểu ý kiến bất mãn của anh ta với giá phòng giảm xuống, rồi lại giải thích chuyện nữ minh tinh nào đó đã kết hôn với một người thần bí nào đó……
Cô không nhịn được nhíu nhíu mày. Ngồi ở chỗ này đã một canh giờ, mà người đàn ông này đã nói ít nhất 55 phút, trong 55 phút này giờ khắc nào cũng khoe khoang sự nghiệp và các mối quan hệ của anh ta.
“XX gần đây không phải nhận một bộ phim điện ảnh mới, xem người đàn ông kia 89% chính là đạo diễn! Chồng cô ấy thật không phải là đàn ông, trên đỉnh đầu đội mũ xanh mơn mởn còn yên tâm thoải mái ăn cơm bao (trai bao). Sách sách sách……”
Tống Mộ Thanh giương mắt nhìn người đàn ông đối diện một cái, chịu đựng chán ghét đem nuốt khối thịt không rõ tư vị gì xuống.
“Tôi còn nghe nói, cô ta xuất hiện ở……”
Những lời còn lại anh ta cúi thấp người nhỏ giọng nói. Nhưng Tống Mộ Thanh căn bản nghe không vào, nhìn cái bộ dáng kia vô cùng hối hận không nên mềm lòng đồng ý với mẹ đi xem mắt.
“Dương tiên sinh……” Cô để dao xuống đĩa, dùng khăn ăn lau khóe miệng.
“Ách, tôi họ Lưu.”
“Dương tiên sinh” đối diện nói. Cô thầm nghĩ, quản anh họ Ngưu tính dê, có liên quan với tôi hay sao?
“Được rồi, Lưu tiên sinh……” Cô đang muốn nói chuyện, di động trên bàn liền vang lên. Nhìn thấy người đối diện bất mãn nhíu nhíu mày, cô coi như không thấy cầm điện thoại lên. Nhìn tên tuổi hiện trên màn mình cô nhếch khóe miệng.
“Nhanh đi ra cho mình! Cậu phẩm vị gì vậy, xem mắt cũng không nhìn đối tượng là ai. Lớn lên như vậy mà cũng đòi xem mắt, cậu tham ăn như vậy sao?”
“Ăn không vô nữa rồi, mình đây không phải dừng ăn rồi đấy thôi.” Tống Mộ Thanh vừa nói vừa nhìn ra ngoài. Quả nhiên ven đường đối diện xuất hiện Tam Tử và chiếc xe thể thao màu đỏ “phong tao” của cậu ta.
“Ít nói nhảm đi, mau ra ngoài!”
Tống Mộ Thanh kẹp di động giữa bả vai và đầu, từ trong ví tiền lấy ra một nửa tiền bữa cơm này, sau đó không nhìn người đối diện có bộ dạng gì, cầm túi xách vừa đứng lên vừa nói: “Sao? Tam thiếu gia dưỡng thương được ăn đồ đại bổ gì à? Tính khí khó chịu a!”
Người đàn ông xem mắt cùng cô hậu tri hậu giác hướng về bóng lưng của cô giơ tay lên: “Ai……” Thấy cô đầu cũng không quay đầu lại, ngược lại lại khiến mấy người bên cạnh tò mò nhìn sang, ngượng ngùng để tay xuống.
Tống Mộ Thanh đi đến cạnh xe nhưng không đi lên, chỉ đứng ở ven đường nhìn người ngồi bên trong cười.
“Vâng vâng, mình nhận thua. Đừng cười, thẩm sợ!” Tam Tử ngượng ngùng, làm bộ như không nhịn được nói.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt sau vụ cãi nhau hôm ở bệnh viện. Cũng như những lần khác, Tam Tử luôn là người nhận thua trước. Cũng không biết là cậu ta không nhẫn nhịn được hay là đạo hạnh của Tống Mộ Thanh quá sâu nữa.
Mười mấy năm qua, Tống Mộ Thanh, Trần Mặc Mặc và Tam Tử luôn ầm ĩ cãi nhau là vậy. Mặ kệ là ai xảy ra chuyện không vui, cô đều coi như không có chuyện gì xảy ra trong bộ nhớ tự động đem tin tức của người kia giấu đi. Giống như người kia không hề có trong cuộc sống của mình, cho đến khi người nọ đầu hàng trước, sau đó cô như là đột nhiên khôi phục lại trí nhớ, a, thì ra hai người là bạn tốt. (mình nể @@)
Tam Tử đẩy cửa xe lái phụ ra, Tống Mộ Thanh thuận thế ngồi vào. Nhìn thấy chân của Tam Tử còn bó thạch cao, lập tức đổi sắc mặt.
“To gan quá rồi a, một chân cậu cũng dám lái xe ra ngoài!”
Tam Tử nhìn cô trầm mặt, khí thế kia lập tức như bị đâm thủng, phốc,…….một tiếng đã trút giận.
“Mình đây không phải nghe nói mẹ cậu buộc cậu đi xem mắt với một con cóc, vội vàng tới đây anh hung cứu mỹ nhân hay sao? Hơn nữa, ca ca ta đây tay đua chuyên nghiệp cũng không có kỹ thuật bằng ta, đừng nói là một chân, chính là không có chân……” Cậu ta đột nhiên cảm thấy nói như vậy là điềm xấu, dừng một chút: “Dù là một chân, ca ca ta cũng có thể lái xe thể thao như phi thuyền.: Cậu ta ngước đầu hả hê nói.
Tống Mộ Thanh liếc cậu ta một cái: “Chú cảnh sát giao thông sao lại không bắt cái kẻ không tuân thoe luật giao thông nhỉ? Mình thà tự thuê xe đi cũng không ngồi đây! Nhĩn cậu như vậy mình cảm thấy ngồi xe này rất nguy hiểm.”
Cô vừa nói vừa đẩy cửa xe. Tam Tử kéo cô lại.
“Đợi chút……”
Tống Mộ Thanh quay đầu lại, nhìn thấy cậu ta một tay cầm tay lái, liếc nhing cô một cái, lại xoay qua chỗ khác.
Cô ngồi yên, chờ cậu ta nói chuyện. Từ nhỏ đến lớn khi cậu ta có chuyện đứng đắn muốn nói với cô liền có bộ dạng này.
“Thanh Thanh……” Cậu ta gọi tên cô, qua một lúc lâu mới nói tiếp: “Cậu rất vội vã muốn kết hôn?”
Tống Mộ Thanh sững sờ, không ngờ cậu ta lại hỏi chuyện này. Đoán chừng là thấy cô đi xem mắt mới hỏi vậy.
“Mình không vội!”
Tam Tử vui mừng ra mặt, tiếp lại hỏi: “Vậy cậu đi xem mắt làm gì, còn cái loại người như vậy?” Cậu ta chỉ vào nhà hàng tây đối diện.
“Ba mẹ mình gấp!”
Tam Tử nhìn ngoài cửa sổ một chút, lại nhìn Tống Mộ Thanh. Xoa xoa long bàn tay đã ra đầy mồ hôi, cậu ta lau lên quần áo.
“Nếu là……Nếu gấp như trong lời nói, cậu……Suy nghĩ một chút về mình đi…….” Cậu ta một câu cũng phải dừng lại nhiều lần, nói xong cũng không dám nhìn cô, ho khan che giấu hai tiếng.
Tống Mộ Thanh cả kinh, mặc dù sớm biết Tam Tử có cái ý kia, nhưng cũng chỉ là ngầm hiểu với nhau. Cô từng muốn tất cả mọi người đều không nói, đến khi cậu ta tìm được tình yêu chân chính của mình thì coi như là không có chuyện này xảy ra. Thật không nghĩ lúc này cậu ta lại nói ra, nhất thời cô không biết phải ứng đối như thế nào.
Nếu đổi lại là người khác, hai ba câu nói thắng thắn là đuổi được đi rồi. Cô không muốn Tam Tử sẽ hận cô, cô sợ tình cảm mười mấy năm của bọn họ sẽ game over.
“Tam Tửm chúng ta biết nhau nhiều năm như vậy, giống như anh em……Mình……” Cô lắp ba lắp bắp nói.
Nhưng Tam Tử đột nhiên bật cười ‘hì hì’, nhìn Tống Mộ Thanh cười như là vớ được vàng vậy, gục trên tay lái không ngừng cười.
“Cậu hoàn, cậu còn tưởng là thật……”
Tống Mộ Thanh nhìn cậu ta cười giống như là bị rút gân, sắc mặt chuyển từ hồng sang trắng, từ trắng sang đen, thẹn quá thành giận, tát một phát vào ót của cậu ta, từ trong kẽ răng nhả ra một chữ.
“Cút!”
Tam Tử xoa xoa cái trán bị ᴆụng vào tay lái, nhưng vẫn cười đến bộ dạng đáng đánh đòn, miệng cũng ngoác đến tận mang tai. Đột nhiên một chú cảnh sát giao thông đến gần cửa sổ xe, bị dọa sợ cậu ta lui về phía sau.
“Hắc, có thể nhờ chút không. Xuống xe đi!”
“Chú cảnh sát, cháu không có làm gì nha! Cháu là công dân tuân theo luật pháp.” Cậu ta đau khổ nói.
Chú cảnh sát liếc cậu ta một cái, thay cậu ta mở cửa xe: “Ít nói nhảm! Xuống xe!”
Tống Mộ Thanh cảm thấy những lời này cùng với câu “Ít nói nhảm đi, mau ra ngoài!” mới vừa rồi của cậu ta cách làm tuy khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu, lập tức vui vẻ. Nhìn Tam Tử với ánh mắt “Đáng đời cậu, báo ứng”, vui mừng xuống xe.
“Bằng lái!”

KenhTruyen24h.Com - Website đọc truyện hay nhất!
Tam Tử nghiêng ngã tựa vào trên xe, thạch cao ở chân trong gió đêm vô cùng mất hồn. Sờ khắp túi trên người, sau đó lại đem xe lật lên một lần, làm mặt khổ với chú cảnh sát giao thông: “Chú cảnh sát, hôm nay cháu ra ngoài gấp, quên. Chú xem……”
“Nhìn cái gì vậy! Có một chân còn không mang theo bằng lái!” Chú ta trợn mắt nhìn Tam Tử một cái. Sau đó lôi ra một cuốn sổ nhỏ: “Tên!”
“Tam Tử!” Tam Tử phản xạ có điều kiện mà nói.
Chú cảnh sát giao thông sâu kín nhìn cậu ta một cái: “Trêu tôi phải không?”
“Không đúng, không đúng. Triệu…..” Tam Tử sờ sờ đầu, suy nghĩ một hồi cũng không nhớ tên mình là gì. Mặt buồn bực quay đầu lại hỏi Tống Mộ Thanh: “Mình tên là Triệu cái gì vậy?”
Cậu ta hỏi như vậy là làm khó Tống Mộ Thanh rồi. Từ khi Tam Tử bắt đầu gọi Tam Tử, cô vẫn gọi cậu ta là vậy. Thời điểm độc ác sẽ gọi là “Triệu Tam thiếu gia”, Cho nên quanh năm không dùng, quên tên thật của cậu ta là gì rồi.
“Bản thân mình còn không nhớ được , sao mình nhớ được!”
Tam Tử lại suy nghĩ một lát, đột nhiên vỗ đầu một nhát: “Triệu Nghị! Chính là Triệu Nghị!”
Chú cảnh sát đen mặt ghi danh, sau đó nói đôi câu lấy lệ.
Tống Mộ Thanh khoanh tay cùng Tam Tử đứng ở ven đường chờ tài xế nhà cậu ta. Liếc cậu ta một cái, sâu kín nói: “Tam Tử, mình nhớ anh trai cậu tên là Triệu Nghị mà?”
Tam Tử sững sờ, trợn mắt nhìn một lúc rồi nói: “Vậy mình gọi là gì?”
“Mình sao biết đực. Về nhà hỏi anh trai cậu đi!”
…………
“Ai, Tống Mộ Thanh.”
“Làm sao?”
“Nghe nói cậu đi đến doanh trại thăm Lận Khiêm phải không?”
“Uhm!”
Tam Tử quay đầu nhìn cô.
“Cậu coi trọng anh ta?”
“Ai biết được? Cậu không phải nói mình nhắm vào quyền thế nhà anh ta hay sao?”
Tam Tử ngập ngừng mấy máy môi, cuối cùng lầm bầm thật thấp: “Thật xin lỗi!”
“Không có chuyệ gì, đại nhân ta đại lượng!”
Cách nhà một đoạn Tống Mộ Thanh yêu cầu tài xế dừng xe.
“Làm sao vậy? Còn chưa đến mà?” Tam Tử nhìn ra ngoài một chút, hỏi cô.
“Tự mình đi về là được!” Cô sửa lại nếp váy, mở cửa xuống xe.
“Cậu có ý gì? Sợ người ta hiểu lầm?” Cậu ta xuống xe theo, một tay chống cửa xe: “Mình nói nha Tống Mộ Thanh, ba mẹ cậu cũng không phải là mình chưa thấy qua, muốn hiểu lầm đã sớm hiểu nhầm, không cần lúc này mới phủi sạch quan hệ đâu!”
“Thời kỳ này rất đáng sợ. Bọn họ hiện tại nếu nhìn thấy một người không quen biết hỏi đường mình thì cũng sẽ nghĩ có vấn đề đấy!” Cô nhìn căn nhà cách đó mấy chục mét, bất đắc dĩ nói.
Cô nói những điều này không khoa trương chút nào. Không biết hai người nhà cô dạo này trúng tà gì mà rất muốn nhanh chóng gả cô đi. Mỗi khi cha cô nói giọng người cha tốt với cô, nói đến con của người bạn làm ăn tốt như thế nào, Tống Mộ Thanh nhìn ông bằng ánh mắt hoài nghi, khiến cho ông không thể nói thêm được lời nào nữa thì thôi. Nhưng so với mẹ cô, cha cô hàm súc hơn rất nhiều. Mẹ cô không biết từ đâu có được một xáp hình, mỗi ngày đều mở ra trước mặt cô, ngày ngày đều không giống nhau. Nói tường tận hoàn cảnh gia thế trình độ học vấn, công việc của những người kia, thậm chí tường tận đến mức tiền lương, tài sản cố định có bao nhiêu, trước đây có bao nhiêu bạn gái.
Tống Mộ Thanh mấy ngày nay lòng tin giảm dần, chuyện thường làm nhất là cầm gương quan sát mình. Tuy không phải là khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng giống một cô nương như hoa như ngọc, tại sao lại bị hai người coi như hàng ế đại hạ giá, hận không thể ngay lập tức đem cô mang ra ngoài tiêu thụ?
Cửa thang máy mở ra, cô chỉ nghe thấy âm thanh mở cửa của nhà bọn họ ở đối diện.
Tô Thanh đứng ở trước cửa, trên người mặc tạp dề, tay cầm nắm cửa, kỳ vọng nhìn cô.
Tống Mộ Thanh thở dài một cái, kéo chân đi tới.
“Lưu tiên sinh kia như thế nào?”
Tô Thanh nhìn thấy cô không kịp chờ đợi hỏi. Tống Mộ Thanh lười phải ứng phó “Uhm” một tiếng đi qua bà đi vào. Ngửi thấy được mùi thơm của canh, sờ sờ dạ dày đang kẹp lép của mình.
Đối diện một người như vậy quả thật không thể nuốt trôi.
“Cha con nói anh ta có một công ty quảng cáo, mặc dù công ty không lớn nhưng cũng may là người có lòng cầu tiến, lại là người thành thật. Mặc dù lớn hơn con nhiều tuổi nhưng hơn tuổi mới biết thương con.” Tô Thanh đi theo phía sau Tống Mộ Thanh, vừa đóng cửa vừa nói.
Tống Mộ Thanh liếc mắt nhìn về phía cửa. Người đàng hoàng? Cô không nhìn ra anh ta đàng hoàng ở chỗ nào! Lòng cầu tiến, người đàng hoàng, nhiều hơn vài tuổi, những câu này nghe thế nào cũng giống như bà ngoại nói ba cô lúc trẻ.
“Cha con còn nói……”
“Mẹ, mẹ đừng cái gì cũng nghe theo cha, tự mẹ suy nghĩ một chút có được hay không! Người kia ba mươi bảy tuổi bộ dạng giống như là bốn mươi bảy tuổi, so với cha còn già hơn. Một cái công ty có bao nhiêu thành tựu? Chỉ sợ không ai nhìn ra anh ta là ông chủ, trông thấy người khác hận không đưa danh thi*p giới thiệu ngay vậy. Tuổi đã cao mà không kết hôn, nhìn thấy phụ nữ mắt sáng như sao, hiển nhiên là sắc lang. Đàn ông như vậy không phải thân thể có vấn đề chính là nhân cách có vấn đề! Cha nhưng năm này đầu óc bị rượu làm hỏng, ngay cả mắt cũng không tinh nữa, làm sao mẹ cũng như ba? Đừng nói con mới chỉ 23, kể cả con 32 cũng không bao giờ đem cả đời giao cho người đàn ông kia!”
Cô rất tức giận, nói một hơi không chút thở gấp. Tô Thanh trợn mắt nhìn cô, một lúc sau liền chảy nước mắt.
Tống Mộ Thanh nhìn dáng vẻ hèn yếu của bà càng thêm tức, trong lòng giống như có lửa đang bùng lên, nhưng lại không đành lòng rống lên với bà chỉ đành tự mình nén xuống, kìm nén đến tim và thái dương cùng giật giật. Định nhắm mắt làm ngơ quay người muốn đi.
Lúc này Tống Bình cầm tờ báo đi từ trong thư phòng bước ra, ông chỉnh lại mắt kính trên sống mũi. Nếu như bỏ đi cái bụng bia nhô lên kia, ngược lại rất có phong cách lịch sự và sức quyến rũ của đàn ông trung niên. Ông nhìn cảnh trước mặt không khỏi ngẩn người, sau đó nhớ ra hôm nay an bài cho con gái đi xem mắt.
“Con đi xem mắt như thế nào?”
Ông hỏi thật không đúng lúc, khí hỏa vừa được Tống Mộ Thanh áp xuống liền bùng lên. Hít sâu vài cái mới không kích động quở trách, liếc ông một cái, quay về phòng mình.
Cửa “Phanh” đóng sầm một tiếng, Tô Thanh bị âm thanh kia làm cả người run lên. Hai cánh tay nắm chặt tạp dề.
“Nó phát điên cái gì vậy?” Tống Bình không hiểu.
Tô Thanh nhìn ông một cái, đi vào phòng bếp, không lên tiếng.
Tống Mộ Thanh nằm trên giường một lát, xoay tới xoay lui vài vòng, càng nghĩ càng hối hận. Mẹ cô cái gì cũng không biết, cả đời này cha nói gì thì nghe cái ấy, to tiếng với mẹ thì có ích lợi gì? Nhưng cô rất tức, trêu tức cô là mẹ cô luôn coi lời nói của cha cô như thánh chỉ, bản thân không hề có chủ kiến. Mẹ cô trước kia không phải là người như vậy!
Nhớ tới hôm nay xem mắt người đàn ông họ Lưu kia, nếu thật để cô cùng người đàn ông như vậy kết hôn sống ૮ɦếƭ cả đời……Suy nghĩ như vậy khiến cô thấy thật ghê tởm. Cũng không biết cha cô tính toán cái gì, chỉ mong hôm nay náo loạn như vậy, về sau mẹ sẽ không làm khó cô bởi những chuyện như thế này nưa. Dù mẹ vẫn muốn cô tiếp tục xem mắt nhưng tối thiểu cũng không tìm cái dạng này.
Nghĩ đi nghĩ lại tâm tình cô tốt hơn một chút, nghe tiếng gõ cửa và tiếng mẹ gọi cô ra ăn chút đồ, cũng không thấy chán ghét nữa.
Tô Thanh những ngày qua rảnh rỗi, rất thích làm một ít đồ ăn cho họ ăn tối. Mặc dù phần lớn đều vào bụng Tống Mộ Thanh nhưng hầu hết đều làm dựa trên khẩu vị của Tống Bình.
Tống Mộ Thanh cảm giác mẹ cô có ý lấy lòng cha, từ khi còn bé đã như vậy. Vì vậy đã rất lâu bỏ quên cô. Cô từng ghen tỵ nhưng cha cô không có vẻ vui sướng và nói lời cảm ơn, cô lại tức giận. Biết được bên ngoài ông có tình nhân, cô càng thấy mẹ làm như vậy thật không đáng giá.
Tô Thanh ngồi đối diện với Tống Mộ Thanh, nhìn cô uống xong bát canh, muốn nói lại thôi.
“Thanh Thanh……”
“Vâng.”
“Mẹ không biết ảnh người kia. Cha con nói không tệ, mẹ liền cho là……”
“Canh đậu bách hợp này không tệ, ngày mai con không đi làm, mẹ dạy con làm như thế nào đi.” Tống Mộ Thanh cũng không sợ buổi tối ăn nhiều sẽ béo phì, lại tự múc thêm cho mình một bát.
Tô Thanh thụ sủng nhược kình nhìn cô, hồi lâu mới nói:
“Con……Làm sao muốn học cái này?” Bà nghi ngờ hỏi.
Tống Mộ Thanh mặc dù biết nấu cơm nhưng cho tới bây giờ cũng không thích mấy hoạt động nâu nướng trong phòng bếp lắm.
“Gần đây trời nóng nực, uống cái này rất tốt.” Cô như không có chuyện gì xảy ra nói.
Tô Thanh cẩn thận nhìn từ đầu đến chân cô hai lần, cuối cùng thấy vành tai cô ửng hồng, khẽ cười.
“Người kia như thế nào?”
“Còn chưa có gì. Chỉ là, tốt vô cùng.” Cô không tự nhiên cầm chén lên che mặt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc