Sự thật hé mởĐây là một đêm khiến cho Thiệu Duật Thần và Đoàn Dịch Lâm đều vô cùng mệt mỏi. Thật ra, có những lúc không phải người ta không biết quý trọng, mà là không biết lúc mất đi họ sẽ cảm thấy trống rỗng như thế nào.
Thiệu Duật Thần cứ ngồi một mình bên trong căn phòng của hai vợ chồng, không gian im ắng đến mức có thể nghe được cả tiếng tim đập của mình, càng ngày càng loạn, khiến cho anh hoảng hốt. Phái người đi đã khoảng mười mấy tiếng, một chút tin tức cũng không nhận được. Lệnh truy nã Uông Ninh Hi đã được ban bố khắp các ngã đường và được phát dày đặc trên truyền hình, khiến cho việc tìm người của anh cũng gặp không ít trở ngại.
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, Thiệu Duật Thần như là không nghe thấy. Ngày hôm nay, Văn Chính Đông không biết đã gõ cửa bao nhiêu lần, nhưng anh đều không để ý, anh không biết phải đối diện với anh ta như thế nào, trở mặt với anh ta? Anh ta không những không đối phó với anh mà còn ở bên cạnh giúp đỡ, dường như không có gì phát sinh? Nhưng anh ta cũng lừa dối anh mười mấy năm qua khiến anh không cách nào có thể làm bộ mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Sự thật nan giải làm cho anh hiểu ra một điều, dù bản thân mình nhìn thấy tận mắt nhưng đôi khi đó chưa hẳn là sự thật. Thiệu Duật Thần có loại sợ hãi không thể khống chế, mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi. Anh vô lực ngã nằm trên giường, bàn tay vươn đến vị trí bên cạnh, trống không, chỉ có ra giường lạnh lẽo, cảm giác đó xuyên thấu vào da thịt, theo máu thấm vào trong tim, lạnh đến mức khiến toàn thân anh phát run. Thiệu Duật Thần cuộn mình lại, chỉ có vậy mới khiến anh có chút ấm áp.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, là giọng của người hầu trong nhà, “Thiếu gia, tiểu thiếu gia không ngừng ném đồ vật, đánh người, không ai ngăn được.”
Thiệu Duật Thần hít hít mũi, đứng dậy ra khỏi phòng ngủ, trực tiếp đến phòng của Cẩm Nhiên. Lúc mở cửa, anh thấy dưới chân một đống hỗn độn, trong phòng thứ gì có thể đập đều bị đập nát, thứ gì có thể ném đều bị ném đi. Đứa trẻ kia đang được Văn Chính Đông dùng sức ôm trong иgự¢ mà vỗ về, bất kể từ vị trí nào cũng nhìn thấy ánh mắt mở to phát sáng của cậu bé, bên trong đều là bất an và khó chịu.
“Thiệu Cẩm Nhiên!” Thiệu Duật Thần hét lớn, đem cậu bé từ trong иgự¢ của Văn Chính Đông đặt ngồi trên sàn, “Cháu cũng muốn tạo phản sao?” Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ phát giận với một đứa trẻ. Lúc trước, khi đứa trẻ này quấy khóc, chỉ cần Ninh Hi ôm nó, nhẹ nhàng vỗ về đầu nó, nói hai ba câu thì nó sẽ bình thường trở lại. Mỗi lần nhìn thấy Ninh Hi ôm nó trong lòng, anh đều cảm thấy rất hạnh phúc, tưởng tượng ra con của anh và cô cũng sẽ được cưng chìu như vậy. Mỗi khi nghĩ đến đó, trong đầu anh luôn nghĩ đến bộ dạng đau lòng của cô khi ấy, dùng ánh mắt gần như van xin anh, van xin anh không nên tổn thương đứa bé. Chỉ cần nghĩ đến hành động quá quắt của mình, tim của anh như bị dao cứa vào, anh cứ thế mà cúi nhìn Cẩm Nhiên, thằng bé này bị anh hét lớn, một chút cử động cũng không dám làm, cả người đều phát run.
Lát sau, mọi người đều nghe được một tiếng “Bốp” vang lên, Thiệu Duật Thần đưa tay tát mình một bạt tai trước mắt người làm.
Cẩm Nhiên bất ngờ khóc thành tiếng, tất cả mọi người đều sợ đến ngây người, đứa trẻ này im lặng lâu như vậy rốt cuộc phát ra âm thanh. Nhưng Thiệu Duật Thần như là không nghe thấy, lúc anh lại giơ tay lên thì bị Văn Chính Đông cản lại.
“Tất cả đi ra ngoài!” Văn Chính Đông bảo mọi người lui ra, nhìn đám người rời đi, Mục Uyển Thanh ảm đạm xoay người. Đến lúc này, cô ta đột nhiên thông suốt, cô ta luôn không hiểu mình kém Uông Ninh Hi ở điểm nào, vì sao Thiệu Duật Thần mãi mãi cũng không nhìn thấy Uông Ninh Hi. Thật ra cô ta có gì không tốt? Nếu nói cô ta sai thì cũng là sai khi không có cách nào bước vào trong tim anh, đến nỗi lạc đường không tìm thấy lối ra.
Chuyện tình cảm không thể nói lý lẽ, người đó đối với mình không phải tốt hay không tốt mà là nguyện ý hay không mà thôi.
“Chú, chú ơi!” Cẩm Nhiên tiến lên ôm lấy chân Thiệu Duật Thần, “Thím đâu rồi? Con muốn thím, con muốn ba, con muốn mẹ.”
Trái tim Thiệu Duật Thần như bị dao cứa, anh cũng ôm lấy Văn Chính Đông, dùng toàn bộ sức lực, như người sắp ૮ɦếƭ đuối tìm được khúc gỗ giữa biển nước mênh ௱ôЛƓ. Anh mở miệng hô hấp, cố gắng khống chế bản thân, “Ninh Hi mang thai, không biết bây giờ cô ấy có sao không, có ăn cơm tối chưa, buổi tối cô ấy ở đâu. Hiện tại khắp nơi đều dán lệnh truy nã, cô ấy mang theo đứa bé chạy trốn rất vất vả, không biết có chuyện gì ngoài ý muốn hay không. Bây giờ trời tối cô ấy cần phải cẩn thận, nếu xảy ra chuyện, cô ấy có thể gắng gượng để không đến bệnh viện, có thể xảy ra chuyện gì cũng không ai biết hay không.”
Văn Chính Đông rõ ràng cảm thấy anh đang run rẩy, “Duật Thần, cậu đừng như vậy, Ninh Hi yêu đứa bé như vậy, chắc chắn sẽ không để mình có chuyện gì đâu, là một người nằm vùng, cô ấy chắc chắn sẽ có năng lực bảo vệ mình, cậu hãy tin lời tôi, tin tôi đi!” Anh ta cứ lặp đi lặp lại câu nói đó, hy vọng Thiệu Duật Thần sẽ tỉnh táo trở lại.
Thiệu Duật Thần chậm rãi buông Văn Chính Đông, ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy Cẩm Nhiên, tròng mắt ươn ướt, “Ngoan, khóc đi, chú ở cùng cháu, chú bảo đảm với cháu, thím sẽ mau chóng quay về.” Anh sẽ không để cô ở bên ngoài lâu, cũng sẽ không để cô phải lưu lạc bên ngoài. Thiệu Duật Thần không ngừng nói với mình, anh có thể tìm thấy cô…nhưng chính anh cũng không tin tưởng.
Đoàn Dịch Lâm thay cảnh phục, đi theo Hồ cảnh ti vào trong nhà xác của bệnh viện. Những thi thể tim thấy trên núi đều được đưa đến đây.
Đoàn Dịch Lâm nhìn khuôn mặt trắng bệch của Lư Bội Nghiên, khóe môi run rẩy, hắn quay đầu nhìn về hướng khác, dùng sức nhắm mắt lại, “Tôi muốn đem cô ấy đi.”
“Anh có phải điên rồi hay không, làm vậy tôi sẽ ăn nói như thế nào với cấp trên?” Hồ cảnh ti nhìn Đoàn Dịch Lâm đang trừng mắt với ông ta, giọng nói lập tức dịu hẳn, “Anh yên tâm, tôi sẽ không để người khác động vào cô ấy, chờ mọi việc xong xuôi, tôi sẽ cho các người một thân phận sạch sẽ, đến lúc đó anh có thể quang minh chính đại đem cô ấy đi, chúng ta không ai nợ ai nữa.”
Đoàn Dịch Lâm đen mặt, không nói gì, trong lòng lại khinh bỉ họ Hồ này quá ngây thơ, phải biết rằng ông ta là người duy nhất biết được chân tướng thì làm sao Đoàn Dịch Lâm có thể giữ lại mạng của ông ta được nữa. Đoàn Dịch Lâm xoay người, không dám nhìn người đang nằm trong khay đông lạnh kia, trong lòng vô cùng hổ thẹn.
Trở về khách sạn, Đoàn Dịch Lâm không bật đèn mà cứ đứng bên cửa sổ, nhìn những ngọn đèn nhiều màu của những ngôi nhà bên dưới kia, hắn cũng đã từng hứa hẹn với Lư Bội Nghiên, muốn cùng cô ta chia sẻ mọi thứ trong tương lai. Nhưng mà bây giờ, bọn họ đã không còn tương lai, Đoàn Dịch Lâm nhớ đến mà đau lòng, tròng mắt ươn ướt, hắn nhanh chóng lấy tay lau đi, sau đó lấy điện thoại gọi cho Uông Ninh Hi, bây giờ hắn không còn gì phải cố kị nữa.
Thiệu Duật Thần nhìn di động trên bàn không ngừng rung, trong lòng khẩn trương, anh chậm rãi cầm lên đặt bên tai, bên trong chỉ có tiếng hít thở rất nhỏ, một lát sau, anh bình tĩnh mở miệng, “Không cần diễn trò tiếp đâu.” Đối phương nhanh chóng tắt máy, kỳ thật lúc nhìn thấy số điện thoại, anh đã biết đó là Đoàn Dịch Lâm, chỉ là anh không muốn mình bị lừa một lần nữa.
Ninh Hi mở phong thư màu đen ra, bên trong là một tờ giấy và một chiếc chìa khóa của két bảo hiểm trong ngân hàng. Cô biết rõ, những thứ này phải nhanh chóng lấy đi, cô đang bị truy nã, điều này càng khó khăn hơn.
Cô tùy tiện tìm một bộ quần áo của thương nhân rồi mặc vào, nhanh chóng đi thẳng đến ngân hàng, chiếu theo tờ giấy mà tìm được két bảo hiểm, mở ra, bên trong là một cái USB và một chiếc máy tính xách tay. Ninh Hi hồi hộp mở máy tính, bên trong có hai bộ hồ sơ đã được mã hóa. Uông Ninh Hi dùng sinh nhật và điện thoại của Phương Văn Chính thử mở đều không được, cuối cùng, cô đem ngày mà mình và anh ta gặp nhau nhập vào, hồ sơ được mở ra. Trong đó, có một cái là của cô, cô lập tức mở cái còn lại, là ảnh chụp của một cậu thiếu niên ngây ngô, bên cạnh ghi là Văn Chính Đông.
Uông Ninh Hi như tìm thấy được mặt trời, trên mặt nở một nụ cười nhưng tức khắc bị màn hình lớn truyền tin về lệnh truy nã khiến cố liền tắt máy. Cô cúi đầu, vội vàng cầm đồ chạy ra khỏi cửa chính ngân hàng. Cô biết bây giờ mình không thể dùng phương tiện giao thông công cộng, càng nhiều người thì khả năng bị nhận mặt càng lớn. Cô bắt một chiếc taxi đến công ty chuyển phát nhanh, đem chiếc máy tính gửi cho Chu cảnh ti từng là cấp trên của mình, đây là người duy nhất cô có thể tín nhiệm vào lúc này. Sau đó cô đi đến ngoại thành, Uông Ninh Hi tin chắc nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, trang viên kia chính là nơi chứng kiến những ngày tháng hạnh phúc nhất của cô và Thiệu Duật Thần, đó là nơi ẩn nấp tốt nhất.
Nơi này bình thường không ai đến ở, chỉ có hai vợ chồng già phụ trách trông nom và dọn dẹp vệ sinh, Ninh Hi không tiến vào bằng cửa chính mà lợi dụng ban đêm nhảy từ cửa sổ vào. Trang viên có mấy chục căn phòng, mỗi phòng rất rộng, dù bị phát hiện cũng có thể dễ dàng chạy trốn, huống hồ phía sau còn có mấy tảng đá lớn và lùm cây.
Cô nhẹ nhàng lên lầu, chậm rãi đẩy cánh cửa quen thuộc, mọi thứ vẫn không thay đổi, vẫn sạch sẽ như lúc trước, đâu đây vẫn còn hương vị ngọt ngào của bọn họ, cô lấy tay che miệng, sợ nhịn không được mà khóc lớn. Cô bước vào, nhẹ nhàng chạm vào từng thứ. Trong màn đêm yên tĩnh, mọi thứ hiện lên đều là hình ảnh thân mật trước kia. Nụ cười ấm áp của anh, những lời nói thân mật, cô không cách nào tưởng tượng những thứ đó đều là giả tạo. Nhưng chính anh lại nói những lời đó với cô, bỏ đứa nhỏ, anh buộc cô phải bỏ con của họ. Nghĩ đến đó, trái tim của cô bỏng rát, đau đớn, cô nhẹ nhàng vỗ về bụng của mình, bất kể có gì xảy ra, cô cũng sẽ không để đứa bé có chuyện, đây là tất cả của cô.
Đợi cho tâm trạng ổn định trở lại, Uông Ninh Hi đến thư phòng của Thiệu Duật Thần tìm máy tính, cô đem chiếc USB tìm được cắm vào, bên trong có một file ghi âm và một folder. Uông Ninh Hi hơi bất an, cô không dám mở folder đó ra, cô sợ, sợ rằng đó là bằng chứng phạm tội của Thiệu Duật Thần.
Đầu cô vô cùng đau đớn, hai má bỏng rát, răng cũng đau âm ỉ. Đó là hậu quả của cái tát kia, tai phải cứ ong ong, mọi thứ đều nghe không rõ. Cô chau mày, cuối cùng cố lấy dũng khí mở nó ra.
“Đoàn tiên sinh, hình như Phương Văn Chính đã phát hiện bí mật của chúng ta, tôi đã tạm thời cách chức anh ta, bí mật điều tra, anh nên mau chóng nghĩ biện pháp gì đi, nếu không chúng ta sẽ tiêu đời đó!” File ghi âm bằng điện thoại rất ngắn, Uông Ninh Hi nghe xong cảm thấy ngày càng choáng váng, thì ra cô cùng Duật Thần đều bị lừa, người phụ trách chuyên án lại là nội gián, Đoàn Dịch Lâm không phải là cảnh sát nằm vùng, tất cả mọi chuyện đều là nhầm lẫn.
Uông Ninh Hi cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều nhộn nhạo, cô đã trách lầm Thiệu Duật Thần, Phương Văn Chính biết rõ có người muốn Gi*t cô còn mạo hiểm báo cho cô, bây giờ người ૮ɦếƭ kẻ chạy trốn, con đường phía trước của Thiệu Duật Thần mờ mịt, chắc chắn cảnh sát đã thu thập đủ bằng chứng để khởi tố anh.
Nước mắt Ninh Hi từng giọt từng giọt rơi xuống bàn phím, cô lấy tay lau đi, ngay lập tức gởi nội dung những văn kiện này cho Chu cảnh ti. Nếu có gì bất trắc, cô hy vọng có thể giữ lại những bằng chứng này giúp Thiệu Duật Thần và Văn Chính Đông thoát khỏi những lời buộc tội.
Thiệu Duật Thần dỗ Cẩm Nhiên ngủ xong liền đến phòng của cha. Tuy anh và Hứa Tấn Dật hết sức cố gắng nhưng cha của anh vẫn không tỉnh lại, là một bác sĩ, anh hiểu được những việc anh làm đều là vô nghĩa.
Anh ngồi bên mép giường, mỉm cười, “Ba, con của ba là người vô dụng, là một bác sĩ mà không cứu được ba, làm đại ca lại để mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát, Thiệu gia của chúng ta sắp bị hủy trong tay con rồi, con không những không thể làm trong sạch nó được mà còn làm tổn thương vợ con mình. Ba, ba tha thứ cho con đi, con không chống nổi nữa rồi!”
Sáng sớm hôm sau, Thiệu Duật Thần chuẩn bị mọi thứ xong xuôi liền gõ cửa phòng Mục Uyển Thanh. Thấy người đứng ngoài cửa, cô ta kinh ngạc. Sắc mặt trắng bệch dễ dàng nhìn thấy, thật ra cô ta cũng ngủ không ngon.
“Vào đi.” Âm thanh khàn khàn.
“Khỏi đi!” Anh cúi đầu dừng một chút, “Uyển Thanh, những năm qua cô đã lao tâm rất nhiều vì gia đình tôi, chú Mục vì bảo vệ cha tôi mà mất mạng, vì vậy, dù cô có làm bất cứ chuyện gì tôi đều bỏ qua cho cô, hiện tại cô hãy tự lo liệu cho bản thân.” Giọng điệu của anh hơi bất đắc dĩ, yên lặng xoay người xuống lầu.
Mục Uyển Thanh mơ màng, không biết anh có ý gì, giọng nói của anh có tuyệt vọng xen lẫn cô đơn khiến cô ta hoảng sợ, lúc hoàn hồn muốn đuổi theo đã không kịp, xe của anh đã đi rồi, một mình, không mang theo thứ gì, chỉ đi cùng với Văn Chính Đông. Mục Uyển Thanh luống cuống!
Thiệu Duật Thần một mình vào bệnh viện, đứng thật lâu bên ngoài phòng bệnh của chị mình. Anh biết, nếu làm vậy sẽ hủy tất cả mọi thứ của Thiệu gia. Nhưng anh không có lực chọn nào khác, anh không thể để hai mẹ con Ninh Hi lưu lạc bên ngoài. Anh hít sâu một hơi, mới đưa tay lên muốn mở cửa thì lại bị kéo sang một bên.
“Cậu muốn làm gì?” Văn Chính Đông trợn mắt nhìn, “Cậu bị điên rồi phải không?” Anh ta hạ giọng, sợ người bên trong nghe được, nói xong thì kéo người đến chỗ an toàn.
“Anh làm gì vậy?” Thiệu Duật Thần đanh giọng, quay mặt sang hướng khác.
Văn Chính Đông chau mày, “Cậu muốn làm gì, cùng người thân duy nhất từ biệt? Cậu điên rồi phải không, cậu cho rằng mình đến sở cảnh sát tự thú thì Ninh Hi sẽ không sao? Cái ૮ɦếƭ của Phương Văn Chính rất giống với cái ૮ɦếƭ của người liên lạc với tôi, đều là cố ý chặt đứt ‘đường về’ của người nằm vùng, cậu làm vậy chẳng khác nào chui đầu vào rọ, Uông Ninh Hi là cảnh sát nằm vùng, việc này đã rõ ràng, cậu cho rằng nếu mình tự thú, ૮ɦếƭ đi rồi, cô ấy sẽ không sao?”
“Vậy làm sao bây giờ? Cứ để cô ấy ở ngoài như vậy hay sao? Cô ấy mang thai, tai phải lại bị tổn thương nghiêm trọng, ngay cả việc khám bệnh cơ bản cũng không được, anh muốn tôi để hai mẹ con cô ấy ở bên ngoài tự sinh tự diệt sao? Anh nghĩ màng tai bị thủng có nặng hay không? Nếu không được trị liệu thì sẽ nhiễm trùng, cô ấy xem đứa bé như là bảo bối, ngay cả thuốc giảm sốt cũng sẽ không uống, điều đó sẽ gây ૮ɦếƭ người đấy!”
Văn Chính Đông không lên tiếng, Thiệu Duật Thần giãy khỏi tay anh ta, xoay người đẩy cửa, lại bị Văn Chính Đông giữ lại, “Nếu vậy thì để tôi đi!”
Thiệu Duật Thần đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn anh ta một cách khó tin.
Văn Chính Đông bình tĩnh cười cười, “Đúng vậy, tôi sẽ đi. Tuy rằng tôi nói cho cậu biết tôi là cảnh sát, nhưng những người biết điều đó đều đã ૮ɦếƭ, bây giờ tôi chỉ là một phần tử xã hội đen, như con châu chấu trên sợi dây thừng, hiện tại tôi không làm được gì, chỉ cậu có sức lực xoay chuyển tình thế.”
“Chính Đông…” Thiệu Duật Thần không còn lời gì để nói.
“Lúc lừa gạt cậu tôi cũng không tốt đẹp gì. Nếu có thể làm chút chuyện cho cậu thì tôi sẽ làm, bởi tôi biết cậu thực sự là người tốt, nhất là bác sĩ Thiệu, nếu không có cậu ấy thì rất nhiều người bệnh sẽ bị tổn thất.” Anh ta cười cười, thở phào một hơi, “Tìm cho tôi một luật sư giỏi.”
“Không thể được, rất nguy hiểm, nếu đúng là có nội gián, bọn họ sẽ Gi*t người diệt khẩu.”
Lúc hai người đang nói thì điện thoại của Văn Chính Đông đột nhiên vang lên, anh ta nhìn thoáng qua, ngạc nhiên, không thể tưởng tượng là dãy số đó.
“A lô!”
“Văn Chính Đông, Hồ cảnh ti và Đoàn Dịch Lâm đồng mưu hại Phương Văn Chính, ông ta là nội gián.”
Văn Chính Đông khi*p sợ, “Uông Ninh Hi?!”
Thiệu Duật Thần sửng sốt, mạnh mẽ đoạt lấy điện thoại, “Ninh Hi, Ninh Hi là em phải không?” Cổ họng anh căng thẳng, giọng nói nghẹn ngào, “Em có sao không, bây giờ em nên đến bệnh viện, anh đi tự thú, Ninh Hi, em mau đến bệnh viện đi!”
Nước mắt Uông Ninh Hi rơi như đê vỡ, “Anh đừng đi, người phụ trách chuyên án của anh đã bị Đoàn Dịch Lâm mua chuộc, nếu anh đi thì sẽ mất mạng. Duật Thần, em xin lỗi, em đã hiểu lầm anh, anh không được đi, đó là tự chui đầu vào lưới, em…..A…”
Thiệu Duật Thần chỉ nghe thấy bên trong có tiếng la lớn và tiếng đồ vật rơi vỡ, trong lòng anh hoảng hốt, chắc chắc đã có chuyện xảy ra, “Ninh Hi, Ninh Hi…” Anh không ngừng nói vào điện thoại, nhưng không ai trả lời, một lát sau có giọng nam trầm thấp lên tiếng, “Người của mày Gi*t ૮ɦếƭ vợ tao, bây giờ vợ con mày nằm trong tay tao. Lập tức chuyển giao cổ phần Thiệu thị rồi mang Văn Chính Đông đến đây để trao đổi.”
Thiệu Duật Thần nắm chặt điện thoại, sắc mặt xơ xác tiêu điều, “Lúc nào? Ở đâu?”
“Chờ điện thoại của tao, nhớ kỹ báo cảnh sát cũng vô dụng.” Nói xong hắn liền cúp máy, nghe tiếng tút tút trong điện thoại, lòng anh chợt trở nên rét lạnh.
Đoàn Dịch Lâm nhìn người ngã trên sàn, sau đó khiêng ra ngoài.
Uông Ninh Hi tỉnh lại, chỉ thấy đầu óc mờ mịt, tai ù ù , cơ thể đau đớn, theo bản năng cô vuốt bụng, sợ đứa nhỏ xảy ra chuyện.
“Cảnh sát Đới, cô tỉnh rồi sao?”
Uông Ninh Hi mở to hai mắt, ba chữ “cảnh sát Đới” này làm cô tỉnh hẳn. “Rốt cuộc anh là ai?” Nghĩ đến thủ đoạn nham hiểm của Đoàn Dịch Lâm lúc trước cô có chút sợ hãi, nhẹ nhàng lui về sau, cố gắng bảo vệ bụng của mình.
“Chúng ta là cố nhân, cảnh sát Đới không nhớ sao?” Hắn tiến đến gần dồn ép Ninh Hi lui đến đầu giường, tay hắn vuốt ve bụng cô, “Chậc chậc, có thai? Từng có người cũng hứa hẹn với tôi, nói rằng phải cùng tôi trăm năm hạnh phúc, con cái đầy đàn.”
Uông Ninh Hi cắn răng, rít qua kẽ răng, “Anh là Tưởng Thiếu Dương?”
“Hừ!” Đoàn Dịch Lâm đứng lên, từ trên cao nhìn cô, “Thực vinh hạnh, lâu như vậy mà cảnh sát Đới còn nhớ đến tôi. Đúng là oan gia ngõ hẹp, còn nhớ lời nói cuối cùng của tôi không? Đừng để tôi gặp được cô, nếu gặp được tôi sẽ không bỏ qua cho cô.” Hắn hung tợn thốt lên từng từ, làm cho Ninh Hi dựng tóc gáy.
“Anh làm sao tìm được tôi?”
“Cô nên biết, vẻ bề ngoài xinh đẹp chưa chắc đã là chuyện tốt, tài xế taxi của cô, còn có một nhân viên chuyển phát nhanh, họ đều đến sở cảnh sát báo tin.”
“Vậy anh muốn gì?”
“Tra tấn cô, đòi lại những năm gian khổ của tôi.” Hắn cúi người cách cô rất gần, giọng nói khàn khàn, “Để Thiệu Duật Thần và Văn Chính Đông đền mạng cho vợ tôi, tôi sẽ để cô xem bọn chúng ૮ɦếƭ như thế nào.”
Nói xong, điện thoại Đoàn Dịch Lâm lại vang lên, Hắn vẫy vẫy điên thoại với Uông Ninh Hi, ‘Thiệu Duật Thần đối với cô thật tốt, đáng tiếc cô lại dễ dàng nghi ngờ hắn, phụ nữ như cô thật sự không đáng yêu.”
Hắn không tiếp máy, sau đó quay đầu bỏ đi.
“Tưởng Thiếu Dương, đồ biến thái, thả tôi ra….” Ninh Hi dùng toàn bộ sức lực giãy dụa, lúc này cô mới hiểu được câu “kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay” là gì, cô cúi đầu không ngừng khóc, “Duật Thần, anh đừng đến, ngàn vạn lần đừng đến.”