Nghịch Thế - Chương 22

Tác giả: Nhàn Nhân Hữu Nhàn

Xung đột chính diện
Thiệu Duật Thần tiêm một mũi thuốc ngủ, trở về liền ngủ say, khi anh mở mắt lại, bên ngoài cửa sổ sao đã đầy trời, anh nghiêng đầu nhìn người con gái bên giường đang nắm tay mình ghé vào đó đang ngủ. Thiệu Duật Thần không tự kiềm chế mà lộ ra nụ cười làm cho sắc mặt lo lắng lập tức tan biến.
Uông Ninh Hi không ngủ sâu lắm, chỉ một chút tiếng động liền tỉnh lại tức khắc. Ngẩng đầu thì nhìn thấy Thiệu Duật Thần đang nhìn chằm chằm vào cô, trong khoảnh khắc cô lại không biết làm thế nào, giống như bị anh nhìn thấu. Cô bắt buộc bản thân bình tĩnh lại, một tay vén tóc ở phía trước ra sau tai, sau đó hai tay nắm tay anh, “Đỡ hơn chưa, còn đau không?” Cô mỉm cười, “Em bảo chị Trương để lại cơm cho anh, anh chờ một chút, em mang lên cho anh.” Nói xong cô đứng lên, nhưng lại bị Thiệu Duật Thần trở tay giữ chặt.
“Anh không đói chút nào, hơn nữa đã nửa đêm, ăn cơm vào dạ dày sẽ khó chịu.” Anh mỉm cười nói lải nhải, “Nằm bên cạnh anh một lúc.” Anh dùng tay kia cố hết sức vén lên góc chăn.
Ninh Hi đứng tại chỗ, mặt hơi đỏ, nhìn chỗ bên cạnh của người đàn ông vô cùng lúng túng. Cô quay đầu nhìn tiểu Cẩm Nhiên ngủ ở trên giường, vừa muốn mở miệng đã bị Thiệu Duật Thần ngắt lời.
“Anh sẽ không làm gì em đâu, hiện tại anh động một tí cũng đau không chịu nổi.” Anh vẫn cười, sau đó nhìn Cẩm Nhiên đã ngủ say, “Thằng bé này anh thấy cũng nên một mình ngủ một phòng, ngày mai em hỏi bác sĩ tâm lý một chút.”
Khuôn mặt Uông Ninh Hi càng đỏ hơn, yêu cầu của anh, trong lòng cô biết rõ ràng. Cô chậm chạp di chuyển đến bên kia giường, xốc chăn lên chậm rãi nằm xuống bên cạnh anh, cô đưa tay ôm cổ anh, đặt trán mình trên vai anh, trong phút chốc, nước mắt lại không thể kiềm chế mà chảy xuống, chính cô cũng không rõ ràng tại sao, là vì sự an toàn không khẳng định, hoặc là không dám nhúng chàm hạnh phúc.
Thiệu Duật Thần lẳng lặng thở ra một hơi, anh cứ như vậy nhìn lên trần nhà, “Ninh Hi, anh lập tức bảo Chính Đông dạy em một số kỹ năng phòng thân, lúc đầu không muốn để lộ em trước mặt kẻ địch, nhưng anh sợ em bỏ đi.” Nói xong anh cười khổ một tiếng, trong đó là sự bất đắc dĩ dày đặc và nỗi thương cảm nhàn nhạt.
Ninh Hi nắm cánh tay thật chặt, gắt gao ôm anh, không biết từ lúc nào, sự kiên cường và giàu kinh nghiệm của cô đã tan biến tất cả khi ở trước mặt người đàn ông này, chỉ còn lại một người con gái dịu dàng như nước và yếu đuối không thể chịu nổi gánh nặng. Lúc này cô lại nghĩ tới lời nói ba năm trước đây của Chu cảnh ti, yêu đối tượng khi làm nhiệm vụ là rất nguy hiểm.
Hiện tại Ninh Hi đã khẩn trương thực sự cảm nhận được sự nguy hiểm như vậy, nó là một loại kiên cường dẻo dai khiến cô không thể chống đỡ luôn tra tấn thần kinh của cô, dường như một ý nghĩ chợt loé lên muốn nói thẳng với anh, cầu xin sự tha thứ và chấp nhận của anh.
“Em không sợ, Duật Thần, em nói rồi có anh em không sợ gì cả, anh nhất định phải khoẻ mạnh, em sẽ không bỏ đi, em sẽ ở bên cạnh anh luôn bảo vệ anh, để em đi theo bên cạnh anh nhé, cho dù anh ở nơi nào, được không?”
“Được!” Trong lòng Thiệu Duật Thần yên tâm, nắm tay anh nhẹ nhàng bao phủ tay cô, chậm rãi sờ soạng, anh có chút không thể tin, tâm nguyện của anh thực sự trở thành sự thật. Theo đuổi khó khăn như vậy, ngay lúc bản thân chịu khổ thì cô lại tự nhiên đứng bên cạnh mình, ban đêm mỗi lần anh nằm mơ đều cười mà tỉnh ngủ, lúc minh mẫn lại luôn nghĩ mình có phải đang nằm mơ hay không.
Buổi sáng khi Uông Ninh Hi thức dậy, phát hiện mình cứ như vậy ôm anh, cùng ngủ ngon. Cô nghiêng đầu thì thấy Thiệu Duật Thần nhanh chóng nhắm mắt lại, cô lập tức mỉm cười, “Tại sao nhìn lén?” Cô đưa tay véo mũi anh, oán trách.
“Anh nào có nhìn lén, anh cần nhìn lén sao, nếu anh không bị thương thì bây giờ em chính là dê con đợi anh làm thịt, không đúng, phải…” Còn chưa nói ra khỏi miệng thì thấy khuôn mặt của Uông Ninh Hi đã đỏ đến mức sắp chảy máu ra.
“Không đứng đắn!” Cô xoay mặt, trở mình xuống giường.
“Nhìn xem, anh chính là sợ em thẹn thùng mới làm bộ đấy.” Anh cười to, chỉ được một tiếng rồi dừng lại, anh chau mày, vẻ mặt đau đớn. Ninh Hi cũng nhíu mày theo, cô biết anh cười thế này lại khiến иgự¢ anh bắt đầu đau.
“Em đi gọi bác sĩ Hứa cho anh.” Nói xong cô chạy đi, vừa mở cửa thì thấy Mục Uyển Thanh đứng ở đó, xem ra vẻ mặt của cô ta có chút kỳ lạ. Uông Ninh Hi theo ánh mắt của cô ta mà cúi đầu nhìn mình, hoá ra ngủ cả đêm quần áo không được chỉnh tề, cô vội vàng cúi đầu sửa sang lại cài nút áo, vuốt tóc thẳng lại, cô ngẩng đầu lần nữa thì thấy sắc mặt của Mục Uyển Thanh tái xanh.
“Mục tiểu thư có việc?” Cô chặn cửa, không muốn cho cô ta đi vào.
“Tôi tìm Duật Thần có chuyện, Uông tiểu thư bận việc của cô đi.” Giọng nói của cô ta rất lạnh, ánh mắt không nhìn thẳng vào Ninh Hi, chỉ là dùng khoé mắt liếc qua.
Uông Ninh Hi đứng tại chỗ không động đậy chút nào, “Bây giờ Duật Thần không thoải mái, nếu Mục tiểu thư không có việc gấp có lẽ đừng đi vào quấy rầy thì tốt hơn.”
“Uông Ninh Hi!” Mục Uyển Thanh nâng cao giọng, cô ta vốn nhìn thấy bộ dạng của Uông Ninh Hi cũng rất khó chịu, lúc này cô lại dám chặn cửa, “Đừng tưởng rằng Duật Thần cho cô đeo một chiếc nhẫn thì không biết mình họ gì, ở trong Thiệu gia này không có ai dám ngăn cản đường đi của Mục Uyển Thanh tôi.”
“Tôi không phải cản cô Mục tiểu thư, lúc này, tôi nghĩ ngoài bác sĩ Hứa ra, ai đến tôi cũng đều ngăn cản. Mục tiểu thư không có việc gấp, hãy đợi sau khi bác sĩ Hứa xem qua không có việc gì thì lại đến.” Uông Ninh Hi vẫn bình thản, như thế khiến Mục Uyển Thanh rơi xuống thế yếu, lúc này người làm ở dưới đều ngửa đầu nhìn trên lầu, trên mặt Mục Uyển Thanh có chút không nén được giận, “Nhìn cái gì, còn nhìn nữa tôi sẽ giữ lại tròng mắt sau đó đuổi đi.” Nói xong cô ta hùng hổ nghiêm mặt xuống lầu.
Uông Ninh Hi sửa sang lại bản thân một chút xong xuôi, vừa đi tìm Hứa Tấn Dật thì anh ta liền lên đây, vẻ mặt có chút lo âu, “Duật Thần thế nào lại xảy ra vấn đề?”
Uông Ninh Hi kinh ngạc nhìn Hứa Tấn Dật vọt vào trong phòng, đi theo sau là Mục Uyển Thanh. Uông Ninh Hi đứng đó nhìn cô ta cười lạnh với mình, “Thế nào, tôi lại làm sai rồi, là cô nói Duật Thần không thoải mái, tìm bác sĩ dù sao cũng không sai chứ.” Nói xong cô ta từ bên cạnh cô sượt qua rồi vào phòng.
Uông Ninh Hi đành chịu, dường như từ khi Thiệu Duật Thần công khai quan hệ của bọn họ, chỉ trong một đêm, thái độ của Mục Uyển Thanh đối với cô xoay đổi 180 độ, Uông Ninh Hi hiểu chút ít suy nghĩ trong lòng cô ta, vì vậy những điều này cũng không làm cho cô cảm thấy bất ngờ, nhưng cách thức quyết liệt như vậy vẫn khiến cô có lo lắng mới, ở trong ngôi nhà này, ngoại trừ đối phó Thiệu Duật Thần, cô vẫn có nguy cơ bốn phía.
Ninh Hi trở lại phòng, liền thấy Hứa Tấn Dật nghiêm mặt hướng về mình, “Không phải đã nói với cô rồi sao, tốt nhất đừng cho cậu ấy lộn xộn.”
“Cô không phải dụ dỗ Duật Thần miệt mài chứ?” Mục Uyển Thanh khoanh tay, nghiêm mặt liếc xéo Uông Ninh Hi đang đỏ mặt.
Sắc mặt Hứa Tấn Dật thay đổi một chút, vừa muốn nói gì đã bị Thiệu Duật Thần cản lại, “Ninh Hi, chừng nào thì em biết dụ dỗ anh hả, dù anh đau ૮ɦếƭ cũng đáng giá.” Nói xong lại nhịn không được muốn cười, anh cố gắng nhịn xuống.
“Còn ba hoa, vừa rồi nếu không phải tự anh cười đến dữ dội thì cũng không cần uống thuốc đắng.”
Mục Uyển Thanh trừng mắt với người trên giường, sắc mặt cô ta ngày càng khó coi, cuối cùng hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đạp cửa đi ra. Thiệu Duật Thần và Uông Ninh Hi có vẻ rất bình tĩnh, trái lại bác sĩ Hứa bị hoảng sợ, anh ta hoang mang nhìn hai người trước mắt, trên mặt Thiệu Duật Thần đã không còn nét tươi cười, Uông Ninh Hi cũng giận tái mặt. Bầu không khí trong phòng lập tức ngưng trệ, Hứa Tấn Dật nhìn về phía cửa, anh ta vội vàng dặn dò vài câu rồi lui ra ngoài.
Thiệu Duật Thần nhìn thấy Uông Ninh Hi buồn bã, anh chậm rãi giơ cánh tay lên gọi cô, Uông Ninh Hi mau chóng chạy qua, cô ngồi cạnh giường nắm tay anh, cúi đầu không nói câu nào.
“Ninh Hi, Uyển Thanh cô ấy…”
“Đừng nói nữa, em hiểu được, thực ra Mục tiểu thư rất thích anh…”
“Đây không phải trọng điểm.” Thiệu Duật Thần ngắt lời cô, Uông Ninh Hi giương mắt nghiêm túc nhìn anh, Thiệu Duật Thần cứ như vậy nắm tay cô, “Trọng điểm là anh chỉ yêu em, trọng điểm là cô ấy sẽ làm khó em.”
“Trọng điểm là cô ấy sẽ tạo thành ảnh hưởng bất lợi đối với sự nghiệp của anh.” Uông Ninh Hi cũng nắm tay anh.
Thiệu Duật Thần sửng sốt một chút, cuối cùng cười cười ảm đạm, anh mím môi vài cái, Uông Ninh Hi rất nhạy bén mà đứng dậy, đi đến cạnh bàn rót nước cho anh. Nhìn thấy bóng lưng của cô, trong lòng Thiệu Duật Thần cảm xúc lẫn lộn, yêu cô, chiều cô, rồi lại sợ không thể cho cô hạnh phúc, càng sợ có một ngày cô sẽ rời khỏi mình, dùng một lý do anh không thể chấp nhận hoặc là một cách thức khiến anh không thể chịu đựng.
Anh an ủi bản thân nhiều lần, lúc này cô đi vào cuộc sống của mình là bởi vì chân tình trong lúc nguy nan mà không trộn lẫn lý do khác. Có lẽ chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh hiện tại sợ bóng sợ gió, anh luôn mơ hồ không yên, hoặc là từ tính cách của cô khi thì dịu dàng khi thì cứng cỏi, hoặc là từ ánh mắt của cô lúc thì thùy mị lúc thì sắc bén, cũng có thể tin nhắn đêm đó, hoặc là lần đấu súng kia, hoặc là khi cô liếc mắt nhìn Đoàn Dịch Lâm…
“Ngồi dậy uống một chút nước nào. Anh suy nghĩ gì đó?” Uông Ninh Hi bưng ly ngồi xuống, từ từ dìu anh ngồi dậy, đưa nước đến bên miệng anh.
Thiệu Duật Thần không uống, anh nhìn ly nước, thản nhiên mở miệng, “Thế lực của Uyển Thanh ở hội Thanh Sơn không thể khinh thường, nếu anh và cô ấy ở cùng nhau thì có thể thực sự làm ít công to, nhưng anh không muốn phụ lòng em, vì vậy anh tự nguyện phạm sai lầm lớn nhất…”
Động tác của Uông Ninh Hi cứng lại, bây giờ chuyện cô sợ hãi nhất chính là Thiệu Duật Thần liên tiếp bày tỏ cõi lòng của anh với cô, anh không nói, cô còn có thể tự gây tê, giả vờ thực ra anh không có đối xử tốt với mình như vậy, cô còn có thể an ủi đã không tính toán phản bội anh chẳng qua là lời nói dối thiện ý. Cô thất thần, ly nước từ từ đổ xuống làm ẩm ướt vạt áo trước của Thiệu Duật Thần, nhưng cô vẫn ngẩn ngơ không biết. Thiệu Duật Thần cứ như vậy nhìn cô, không biến sắc, không có biểu cảm, cho đến khi tiếng gõ cửa của Văn Chính Đông cắt ngang bầu không khí cứng nhắc này.
“Em xin lỗi!” Uông Ninh Hi nhảy dựng lên, nhanh chóng cầm lấy khăn giấy bên cạnh lau chùi, nhưng mà quá ướt, cô nhìn nửa ngày vẫn thấy rằng không thể lau khô hết.
“Giúp anh đổi một chiếc khác đi.” Thiệu Duật Thần không có ý tứ trách móc cô, nói xong anh vẫn để Văn Chính Đông đi vào. Anh ta cầm một bản văn kiện lớn trong tay, vào cửa thấy Uông Ninh Hi anh ta lập tức ngậm miệng nhìn Thiệu Duật Thần. Uông Ninh Hi cũng hiểu được mà lúng túng, ở trước mặt một người đàn ông thay áo cho người đàn ông khác, “Nếu không em ra ngoài trước nhé.”
“Không cần. Sau này chuyện của anh, chuyện bang hội, chuyện công ty em đều có quyền được biết.”
Văn Chính Đông hơi nhíu mày, thật cẩn thận nhìn hai người trước mặt, ánh mắt của Thiệu Duật Thần một khắc cũng không rời khỏi gương mặt của Uông Ninh Hi, giống như ánh mắt đi săn báo khiến Văn Chính Đông trông thấy cũng không tránh khỏi có chút hoảng hốt, anh ta biết Thiệu Duật Thần đang quan sát cô!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc