Nghề Vương Phi - Chương 31

Tác giả: Hoa Dương Hoa Ảnh

Ác ma sống lại
Nàng hít thở định thần, tay giấu trong áo nắm chặt, nuốt cục tức vào trong bụng. Ngồi xuống bên cạnh Lam Tranh, tiếp lấy khăn trong tay thị nữ, khẽ khàng lau mồ hôi cho hắn.
"Nương nương… Để Băng Sơ làm cho." Thẩm Băng Sơ vừa nói xong liền đưa tay ra định giật lấy khăn của Vũ Lâu.
Tần Vũ Lâu rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, ánh mắt hung ác nham hiểm, nghiêng đầu nhìn Thẩm Băng Sơ, đưa khăn tới trước mặt nàng ta, đồng thời nắm chặt tay lại thật nhanh, làm các đốt ngón tay phát ra tiếng kêu răng rắc, nàng lạnh lùng nói: "Vương gia còn chưa tỉnh lại, muội muội không phải đang muốn hô to gọi nhỏ đấy chứ?"
Thẩm Băng Sơ ý thức được, giờ phút này cố tình khiêu khích sẽ không có kết quả tốt, liền vội mặc quần áo vào, bước xuống giường, đứng một bên chờ Lam Tranh tỉnh lại.
Sau khi y quan đến, kiểm tra một hồi cũng chỉ nói giống lần trước, đợt một lát Vương gia sẽ tự nhiên hồi tỉnh lại. Vũ Lâu không vừa lòng, bèn đuổi y quan đi.
Lam Tranh hôn mê từ buổi sáng, tới tận chiều tối vẫn chưa tỉnh lại, rất khác với lần ngất xỉu ngắn ngủi trước đó, khiến Vũ Lâu cực kỳ lo lắng, lại gọi Lưu Hi ra hỏi: "Trước kia Vương gia cũng hôn mê lâu như vậy sao?"
"Nương nương đừng lo, lần trước sau khi ở Phủ Tấn vương về, Vương gia ngủ suốt một ngày một đêm."
Vũ Lâu tạm tin hắn, hơi hơi bình tâm lại.
Nàng cứ ngồi cạnh hắn như thế, chăm sóc hắn, cầu trời khấn phật, đồng thời cũng là âm thầm cạnh tranh cùng Thẩm Băng Sơ. Rốt cuộc đến nửa đêm, Thẩm Băng Sơ cũng không thể gượng được nữa, mơ mơ hồ hồ, ngáp liên tục. Vũ Lâu nhìn thấy, liền cho thị nữ đưa nàng ta đi nghỉ ngơi.
Tần Vũ Lâu tuy rằng nói ra thì bao dung như biển khơi, nhưng gì thì gì, thực sự nhìn thấy một nữ nhân bên cạnh phu quân của mình, vẫn tức giận không kìm được. Chỉ bởi vì vẫn còn để tâm đến thân phận và thể diện của mình, mà không nỡ bộc phát, trực tiếp giáo huấn Thẩm Băng Sơ thôi.
Nhớ đến việc Thẩm Băng Sơ để trần nửa người nằm trên giường hắn. Nỗi tức giận trong lòng lại dâng lên, lại nhìn đến Lam Tranh đang hôn mê, không có chỗ nào trút giận, chỉ chỉ mặt hắn mắng: "Ngươi là cái đồ vương bát đản, ta tránh mặt một đêm, ngươi thì ôm nữ nhân khác cuộn trong chăn! Tốt nhất là ngươi cứ ngủ như thế luôn đi!" Nói xong, trong lòng lại chua xót, mắng không nổi nữa, khẽ vuốt mặt hắn: "… Lam Tranh, ngươi ngàn vạn lần đừng có chuyện gì nhé, là ta không tốt. Về sau ta sẽ không dọa ngươi nữa, chỉ cần ngươi tỉnh lại, ta sẽ quản hết mọi chuyện, muốn ngốc, chúng ta cùng ngốc…"
Ông trời dường như rất rảnh rồi, bèn thỏa mãn tâm nguyện của Vũ Lâu.
Mi mắt Lam Tranh khẽ rung nhẹ, trong miệng phát ra vài tiếng đứt quãng.
"Lam Tranh! Lam Tranh!" Vũ Lâu vội lau nước mắt, vui mừng nhìn hắn. Đúng lúc đó, Lam Tranh đột nhiên mở mắt, hai đôi mắt trừng trừng nhìn nhau. Ngủ cùng giường với hắn nhiều ngày rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn hai mắt của hắn gần như vậy.
Trong suốt, sáng ngời như trăng ngoài cửa sổ.
Lam Tranh ngồi bật dậy, nhìn xung quanh, sau đó bước một bước lớn, chạy tới trước gương trên bàn trang điểm của nàng, trừng trừng nhìn chính mình.
"Lam Tranh, ngươi làm sao vậy?" Hắn không nói một câu, vừa tỉnh lại đã lao đến bàn trang điểm là sao?
Lam Tranh giống như không nghe thấy nàng nói gì, cứ chằm chằm nhìn mặt mình, giây lát lại cúi đầu, khóe miệng khẽ cười nhẹ: "Thì ra đã qua lâu như vậy…"
"Lam Tranh?" Vũ Lâu đứng bên cạnh nhìn hắn, có phải nàng hoa mắt hay không mà lại nhìn thấy hắn cười lạnh…
Hắn híp mắt nhìn nàng: "Vũ Lâu? Tần Vũ Lâu?"
Nàng không biết trả lời như thế nào, hơi gật đầu thừa nhận thân phận của mình.
Hắn bật cười: "Lão già Tần Khải Canh này, lá gan thật to, dám đem con gái gả cho ta."
"Lam Tranh, ngươi thật kỳ quái, có cần gọi y quan không?" Có phải vì bị kích thích mà giờ ý thức lại càng mờ mịt không.
Lam Tranh vừa nghe nàng nói thế, liền thu lại nụ cười, tay ôm lấy trán: "Đầu ta vẫn còn hơi đau… Phải nghỉ ngơi một chút, ngươi đừng làm phiền ta, đi ra ngoài mau đi." Hắn liếc qua khe hở của bàn tay, nhìn trộm Vũ Lâu, thấy nàng bất động, giọng điệu lại càng cứng rắn: "Ngươi không nghe thấy gì sao, ta bảo ngươi đi ra ngoài!"
Quả nhiên là nàng lo lắng thừa rồi, tên nhóc này vẫn đáng ghét như trước đây.
Mới vừa rồi suýt chút nữa là chảy nước mắt vì hắn rồi, thật là cực kỳ ngu xuẩn mà.
"Thi*p cáo từ, Vương gia nghỉ ngơi đi."
Ra khỏi phòng ngủ, nàng không biết đi đâu, lại qua chỗ Phi Lục. Làm Vương phi như nàng thật uất ức, đêm động phòng thì loạn cả lên, cuộc sống bây giờ cũng lộn xộn rối tung. Phi Lục thương tiểu thư nhà mình, lại học theo Chân thị định thuyết phục Vũ Lâu: "Tiểu thư, đêm qua ả Băng Sơ đã mò lên giường Vương gia rồi, người cũng không quản, ta thấy, đúng là ngài không thích Vương gia thật, nếu đã vậy, sao không dao sắc chặt đay (Giải quyết dứt khoát), chấm dứt tất cả đi. Sau khi hồi phủ, để phu nhân tìm cho tiểu thư một hôn sự khác tốt hơn."
Vũ Lâu đang tức giận không có chỗ xả, đưa tay Ϧóþ lấy mặt Phi Lục nói: "Không được có ý tưởng đen tối giống mẹ ta. Tần Vũ Lâu ta biết thua bao giờ chứ, dù là ta muốn đi, cũng không phải bây giờ. Bị người ta bắt nạt, thì phải bắt nạt lại. Thẩm Băng Sơ dám làm cho ta bị khinh thường, ta cũng sẽ phải cho nàng ta biết tay!"
"Tiểu thư, người thật oai phong!"
"Đừng có nịnh bợ, ta bảo em đi điều tra về Thẩm Băng Sơ, kết quả thế nào rồi?"
"Tiểu thư mà không nhắc thì em quên khuấy mất. Triệu Cửu nói, Thẩm Băng Sơ thỉnh thoảng có đi đến một tiểu viện ở trong một ngõ nhỏ, còn về phần tiểu viện đó là của ai, thì vẫn đang điều tra."
"Hừ." Vũ Lâu cười: "Không cần tra ta cũng có thể đoán được, chỉ sợ là…" Nàng ghé sát vào tai Phi Lục: "Có lẽ Vương quản gia cho nàng ta ra ngoài mua tiểu viện. Ta muốn kiểm tra sổ sách, hắn thấy sắp bại lộ, không bằng tiên hạ thủ vi cường (Ra tay trước thì chiếm được lợi thế), gọi ả hồ ly Thẩm Băng Sơ này về gây phiền phức với ta, muốn ép ta rời đi đây mà, nằm mơ đi!"
Qua hơn mười năm không ngừng đấu tranh cùng cha mẹ, tính dai dẳng của Vũ Lâu được bồi dưỡng rất tốt.
Hôm sau, Vũ Lâu đúng giờ mão thức dậy, tránh cho Thẩm Băng Sơ đến tìm Lam Tranh. Hắn vẫn ngủ nướng như thường ngày.
"Vương gia, Vương gia, dậy thôi."
Lam Tranh nằm trên giường, càng cuộn người vào trong chăn làu bàu: "Thật phiền phức…" Vũ Lâu gọi hai tiếng không thấy hiệu quả, chán nản ngồi bên cạnh giường, thúc thủ vô sách (Bó tay không có cách nào), bỗng bị hắn ôm lấy kéo vào trong giường.
"Vũ Lâu, ngủ cùng ta một lúc…"
Nàng giãy dụa: "Mau thả ta ra!"
"Không thả!" Lam Tranh trả lời dứt khoát, ôm chặt lấy nàng không buông, vùi đầu vào иgự¢ nàng: "Không cho ngươi đi!" Hắn cứ dán chặt lấy nàng như vậy, giống y như bộ dạng lúc trước khi bị ngất, bao nhiêu công lao của nàng chảy hết về biển Đông mất rồi, hắn không thay đổi chút nào cả.
Nàng cũng không muốn hết hy vọng nhanh như thế, thử thăm dò: "Lam Tranh, ngươi có nhớ cây quạt đó không?"
"Hả? Quạt gì?"
Quả nhiên là quên rồi, lại hỏi: "Chuyện tối hôm qua, chắc ngươi nhớ rõ chứ."
"Đêm qua làm sao?"
Được lắm, tên này phát bệnh xong lại quên sạch rồi, Tần Vũ Lâu buồn bực, thở dài, thật uổng công.
"Vũ Lâu, Vũ Lâu, ngươi làm sao vậy?" Hắn dụi tới dụi lui, cười hỏi.
Bà đây đương nhiên là vì tên không tim không phổi nhà ngươi mà tan nát lòng đây! Nàng hết cả hy vọng, đẩy hắn ra, nằm ngay đơ như cá ૮ɦếƭ: "Để ta ૮ɦếƭ đi cho xong…"
Lam Tranh đưa tay sờ sờ иgự¢ hắn: "Để ta sờ sờ xem tim ngươi còn đập không."
Vũ Lâu xấu hổ đẩy tay hắn: "May dậy đi còn dùng bữa sáng."
Lam Tranh nhìn một bàn đầy món điểm tâm nguội, ném đũa lên bàn nói: "Ta không ăn bánh nhân thịt và bánh hạt thông, ta muốn ăn quả du cao, bát trân cao, hoặc tạp quả cao cũng được."
Vũ Lâu bình tĩnh phân phó nha hoàn: "Không nghe thấy Vương gia nói gì sao, mau đi chuẩn bị lại điểm tâm đi." Nàng quay sang, ghé sát vào hắn hỏi: "Không phải ngươi vẫn thích ăn đồ ngọt sao, mà, sao tự dưng ngươi có thể gọi rõ tên từng món ăn thế? Ngươi nhớ ra điều gì rồi à?"
"Ngươi nói linh tinh gì vậy?" Lam Tranh nhếch miệng cười: "Ta nghe không hiểu."
Thôi đi, thôi đi. Nàng còn kỳ vọng cái gì nữa, nếu hắn khôi phục rồi, thì sao vẫn còn cái bộ dạng ngây ngây khùng khùng này.
Tinh thần Vũ Lâu sa sút hẳn. Dùng xong bữa sáng, Lam Tranh lấy cớ đầu óc choáng váng, lại quay về phòng nghỉ ngơi, hơn nữa, còn ra lệnh không ai được lại gần.
Vũ Lâu và Băng Sơ liếc nhau một cái, rồi tản ra, một người đi thư phòng, mài mực vẽ tranh, một người thừa dịp trong phủ đang lộn xộn, lén ra ngoài gặp người khác. Còn Độc Cô Lam Tranh thì đang ngửa mặt nằm trên giường, khép hờ hai mắt, sắp xếp lại trí nhớ trong đầu. Hồi tưởng một lúc lâu, cho tới tận khi có thị nữ đến gọi hắn dùng bữa trưa.
"Không ăn!"
"…Vâng." thị nữ cũng không thấy kỳ quái, các nàng mặc kệ Vương gia thế nào, cũng chỉ là bỏ một bữa cơm mà thôi.
Một lúc sau, Vũ Lâu tới gọi hắn: "Vương gia, ngài không đói bụng sao?"
"Đừng làm phiền ta!"
Vũ Lâu nghe xong, thầm chửi mình nhiều chuyện, bụng đói đến dán cả vào lưng mà còn đến quản hắn ăn hay không nữa. Nhưng nói đi nói lại, cũng vẫn lo cho sức khỏe của hắn, phân phó phòng bếp làm cháo tổ yến cho hắn. Vào phòng ngủ, thấy hắn đang tựa vào thành giường, ngẩn người.
"Ngươi không khỏe sao? Ta đã bảo người làm cháo tổ yến, dù không đói cũng nên ăn một chút đi."
"Khỏe hơn nhiều rồi, đầu không đau nữa." Hắn cười híp mắt, lắc đầu.
"Lam Tranh?" Tần Vũ Lâu nhíu mày: "Nhìn ngươi cười thật là lạ…"
"Ngươi mới lạ ấy!" Hắn đi đến bên bàn, ngồi xuống: "Ngươi đút cho ta, ta sẽ ăn."
Chiêu này cũ rồi, nàng nhẹ nhàng thổi nguội thìa cháo rồi đưa tới miệng hắn: "Mời Vương gia dùng."
Vũ Lâu thấy hắn ăn cả cháo nóng mình đưa lên, trong lòng lại thấy lo lắng, thực sự chỉ cần hắn bình an vô sự là tốt rồi, từ nay về sau sẽ không bức bách hắn nữa, cứ thế này mà sống đi. Hắn hôn mê suốt một ngày làm nàng cảm thấy rất hối hận. Lam Tranh nuốt được một miếng, quay đầu: "Bỏ đi, khó ăn muốn ૮ɦếƭ."
Nàng muốn rút lại suy nghĩ vừa rồi. Một chút cũng không thấy hối hận gì hết: "Vậy để thi*p đem xuống." Không ăn được thì đừng ăn, cho ngươi ૮ɦếƭ đói đi. Nói xong, liền cầm bát đi ra ngoài. Lam Tranh thấy đồ ăn bị mang đi, tức muốn dậm chân. Cũng may, không lâu sau Vũ Lâu lại đi đến, trong tay vẫn cầm một bát cháo, nàng ngồi xuống cạnh hắn: "Thi*p biết ngài thích ăn ngọt, nên có bỏ thêm đường vào cháo, ngài nếm thử đi, xem có hợp khẩu vị không." Vũ Lâu cầm khăn lau khóe miệng cho hắn, mỉm cười dịu dàng.
Ánh nắng ban trưa chiếu lên người, khiến nàng như rực sáng, nàng vốn có dung mạo đoan trang mỹ lệ, giờ lại nổi bật trong ánh nắng, khiến người ta thấy như tiên nữ giáng trần.
Hắn trố mắt, chằm chằm nhìn nàng, sau đó cúi đầu, khóe miệng kín đáo lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
"Ta không muốn ăn cháo." Hắn nói.
"Vậy ngài muốn ăn gì, ta sẽ bảo phòng bếp làm."
Hắn híp đôi mắt phượng, tà mị nói: "Ngươi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc