Nghề Vương Phi - Chương 28

Tác giả: Hoa Dương Hoa Ảnh

Thử nghiệm. 
Tần Vũ Lâu lạnh lùng nhìn mẹ, nghe bà nói tiếp: "Con gái ngoan, theo mẹ thấy, nhân duyên giữa con và Tấn vương chưa hẳn đã hết đâu." Chân thị kéo tay con gái, mắt lim dim tưởng tượng: "Sức khỏe của thái tử càng ngày càng yếu, sống được ngày một ngày hai, không ai có thể nói trước được. Nếu ngày nào đó, thái tử gia có chuyện không may, vị trí ở Đông cung đến chín phần mười sẽ rơi vào tay Tấn vương điện hạ. Con thử nghĩ xem, tuy Thái tử là con trưởng, nhưng ai không biết, Hoàng thượng thương yêu nhất là Tấn vương điện hạ, phái hắn xuất binh đi Liêu Đông chẳng qua là để hắn lập công quay về, thuận lợi mà lên ngôi."
"Ha ha ha ---" Vũ Lâu hừ giọng: "Nếu hắn tốt như thế, sao trước đây không gả con cho hắn đi."
"Chuyện của ca ca con không chờ được lâu vậy." Chân thị nói: "Con gái ngoan, con nghĩ thế nào?"
"Con nghĩ ---" Vũ Lâu cười ngọt ngào, vỗ về bả vai của mẹ: "Dù cho việc con gả cho Huệ vương là vì lý do gì đi chăng nữa, nhưng một khi con đã cùng hắn bái đường, đừng nói hắn là kẻ ngốc, kể cả hắn có là người ૮ɦếƭ, con cũng phải chăm sóc cho hắn."
"Con --- ôi, mẹ cứ nghĩ là con khôn ngoan, sao lại không biết phân biệt tốt xấu như thế chứ!"
Vũ Lâu ngoáy ngoáy tai, khinh mạn ngáp một cái, nói với Phi Lục: "Chúng ta quay về Vương phủ."
"Con --- quay lại ngay---" muốn chạy hả, không dễ như vậy đâu, Chân thị cầm cổ tay Vũ Lâu: "Ả Thẩm Băng Sơ kia, có gây phiền phức cho con không?"
"Đại khái là nàng ta muốn làm thi*p của Huệ vương điện hạ, con không để tâm đến việc này, đồng ý nàng ta cũng được."
"A?" Chân thị chống nạnh, dí ngón tay vào đầu con gái, khiển trách: "Mẹ nói cho con biết, chuyện này nếu như có lần đầu sẽ có lần thứ hai. Cha con thời trẻ có một tiểu muội, cả ngày mắt đi mày lại, còn muốn mẹ lập nàng ta làm thi*p. Lúc đó mà mẹ đáp ứng, thì bây giờ có khi con đã có tới mười mấy bà mẹ kế, với anh em cùng cha khác mẹ rồi."
Tần Khải Canh thở dài: "Chuyện xưa lắc xưa lơ như thế rồi, còn nói với con làm gì."
Vũ Lâu đi đến trước mặt cha, vỗ vai ông nói: "Cha, thì ra cuộc sống của cha cũng không dễ dàng gì." Tần Khải Canh cảm thán: "Con gái ngoan, con hiểu được sự khó xử của cha là tốt rồi."
Chân thị hét rống lên: "Con nhóc ૮ɦếƭ tiệt kia, con là con gái ta dứt ruột đẻ ra, con đứng về phía ai hả?"
"Con là con gái mẹ dứt ruột đẻ ra, giờ lại là bát nước hắt đi rồi, cha mẹ cứ từ từ tâm sự, con hồi phủ đây." Nàng mặc kệ mẹ hò hét phía sau, cùng Phi Lục quay về Vương phủ.
Trong xe ngựa, nàng mở chiếc quạt Độc Cô Diệp Thành vừa tặng, chăm chú nhìn một lúc, chợt nảy ra một ý hay, thì thầm với Phi Lục: "Cứ làm theo những gì ta bảo đi."
Phi Lục xoa xoa cằm, lo lắng: "Tiểu thư, người muốn làm gì vậy?"
"Thí nghiệm."
"Kiểm tra thế nào?"
"Thử xem Độc Cô Lam Tranh sợ đến mức nào ---" Vũ Lâu mở quạt, chỉ vào bức tranh đôi bướm vờn hoa nói: "Sợ con bướm màu đỏ này đến mức nào."
Về đến phủ, Lam Tranh vẫn đang ngồi cùng Băng Sơ, nàng ta thấy Vũ Lâu, lại càng sát vào người Lam Tranh. Vũ Lâu cũng không để ý đến hai người họ, chỉ thầm nghĩ, cứ kệ bọn họ, nàng còn việc quan trọng hơn phải làm.
Dùng bữa tối xong, Lam Tranh và Băng Sơ còn chơi một ván cờ Song Lục (*), rồi mới theo Vũ Lâu về phòng.
(*) Song Lục Kỳ: hay VN mình gọi là cờ thỏ cáo.
Mục tiêu của trò chơi là di chuyển mọi quân cờ của người chơi về bảng nhà của anh ta rồi lấy đi trước đối thủ.
- Trò chơi này chơi giữa hai người, mỗi người có 15 quân đỏ hoặc trắng (quân cờ). Mục tiêu là di chuyển tất cả các quân cờ hết bàn trước đối thủ.
- Trước tiên lắc xí ngầu, số nước đi của bạn bằng số điểm bạn lắc được bằng xí ngầu. Quân cờ đỏ di chuyển từ 1-24, quân cờ trắng di chuyển từ 24-1. Quân cờ trên đầu mỗi ô có thể di chuyển và đặt vào một khu vực tam giác không có quân cờ đối thủ.
- Bạn cũng có thể di chuyển quân cờ đến các vị trí chỉ có một quân cờ của đối thủ, bằng cách đó quân cờ của đối thủ sẽ di chuyển đến khu vực “vạch ngang” ở giữa bảng và xem như bị "nhốt tù".
- Quân cờ trên vạch phải bắt đầu lại từ đầu, bạn không thể di chuyển bất kỳ quân cờ nào khác cho đến khi bạn đã di chuyển quân cờ trên vạch ngang.
"Tần Vũ Lâu --- hôm nay ngươi đi đâu thế?" Lam Tranh đi đến cửa phòng ngủ lại bắt đầu dở chứng gây chuyện với nàng.
Nàng mỉm cười: "Hôm nay thi*p ra ngoài tìm đồ chơi cho điện hạ. Mau theo thi*p vào xem."
Vào phòng ngủ, Vũ Lâu bảo Phi Lục dẫn hết hạ nhân lui xuống. Nàng che mắt Lam Tranh: "Điện hạ, tạm thời đừng nhìn, ta sẽ cho điện hạ một sự ngạc nhiên lớn." Lam Tranh không hiểu tâm tư của Vũ Lâu, còn cho là thực sự có đồ chơi gì hay ho đang chờ mình, liền cười hi hi gật đầu: "Được, ta tuyệt đối không hé mắt!"
Vũ Lâu dắt hắn tới trước giường, cởi giày, vén màn lên cho hắn ngồi xuống.
"Vũ Lâu, rốt cuộc là có thứ gì để chơi?" Hắn còn không biết xui xẻo đang chờ trước mắt.
Nàng chậm rãi buông tay: "Ngài nhìn xem."
Hắn mở to mắt, nụ cười trên mặt như đông cứng, ngay chóp mũi hắn là một con bướm đỏ thẫm.
"Không --- không ---" hắn sợ hãi gạt nó ra, theo bản năng lùi về phía sau: "Đừng lại đây ---" hắn lại phát hiện mấy thứ ma vật khiến hắn sợ hãi đang vây đầy xung quanh.
Vũ Lâu sai Phi Lục cắt vải đỏ ra, khâu thành hàng trăm con bướm, treo bên trong giường, mục đích là muốn hắn có tránh cũng không tránh được.
Lần trước hắn vì nhìn thấy cái yếm người đẹp đùa cùng bướm của nàng mà sợ hãi ngất đi, trên quạt của Tấn vương lại là bức vẽ đôi bướm vờn hoa, cả hai chuyện này có thể cho thấy, hắn sợ con bướm màu đỏ.
Nàng cầm một con bướm đưa đến trước mặt hắn: "Sao ngươi phải sợ cái này!"
"Ngươi ---- ngươi là ai?" Hắn hoảng sợ trừng to mắt, hai hàm run lên, trán toát đầy mồ hôi lạnh, hắn kinh ngạc nhìn vào khoảng không trước mặt: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Vũ Lâu đặt tay vào vai hắn lay lay: "Lam Tranh, ngươi đang nhìn gì thế?"
Hắn dùng toàn bộ sức lực đẩy nàng ra, sau đó giấu đầu vào tay áo, hoảng sợ kêu to: "Cứu----"
Vũ Lâu chắc chắn hắn đã nhìn thấy gì đó, kéo kéo tay áo, dí con bướm đỏ vào mặt hắn, lớn tiếng: "Mau nhớ lại đi ---"
Thật ngạc nhiên là Lam Tranh lại không ngất, ngẩng đầu mờ mịt nhìn Vũ Lâu, một giọt nước mắt chợt rơi xuống má: "Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao lại ở đây?"
"Ta là Tần Vũ Lâu, ngươi nhìn kỹ đi!"
Thân mình Lam Tranh càng không ngừng run rẩy, mồm lắp bắp không rõ tiếng: "Lửa --- lửa --- "
"Cái gì lửa?" Nàng vội hỏi, giờ đây mỗi lời trong miệng hắn đều có lý do cả.
Hắn đưa mắt nhìn quanh, rồi lại dừng trên hình ảnh con bướm đỏ kia, môi mơ hồi phát ra vài âm thanh đứt quãng không rõ âm tiết, Vũ Lâu tiến lại gần đến nghe, đúng lúc này, hắn đột ngột ôm lấy đầu, khóc lớn.
"Vương gia ---" thị vệ ở cửa nghe tiếng xông vào: "Vương gia, có chuyện gì vậy?"
Vũ Lâu ra đỡ hắn, thử dò hỏi: "Lam Tranh, ngươi sao rồi?"
"Đừng, đừng lại đây…" Hắn lùi về góc giường, lấy tay áo che mặt, cả người lạnh run: "Cứu mạng, cứu mạng…"
Vũ Lâu thấy hắn sợ hãi như vậy lại không đành lòng, dịu dàng nói: "Ổn rồi, Lam Tranh, đừng sợ…" Nàng đi lại gần, muốn ôm lấy hắn, an ủi hắn. Đột nhiên nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, màn bị giật mạnh, một nguồn lực mạnh mẽ nắm lấy vai nàng, đẩy nàng ra.
Thân ảnh màu trắng lướt qua người nàng, tiến vào trong giường, ôm lấy Huệ vương đang run rẩy: "Lam Tranh, người làm sao…"
Lam Tranh nhào vào trong иgự¢ Băng Sơ, khóc rống lên.
"Đừng khóc, đừng khóc, có Băng Sơ ở đây rồi." Thẩm Băng Sơ quay về phía Vũ Lâu, khóe miệng khẽ cười lạnh: "Vương phi, người còn không mau đem những thứ dọa người này đi đi!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc