Cãi nhau ầm ĩ“Đúng là Lam Tranh…” Nghe cung nữ nói xong, Vũ Lâu hoàn toàn sáng tỏ quỷ kế của Lam Tranh. Hắn đã biết trước nàng định làm gì, mới nghĩ ra cách làm cho nàng nhầm lẫn thời gian, ngăn cản nàng cứu Tần Viễn Địch.
Nói cách khác, chính tay nàng đã Gi*t ૮ɦếƭ ca ca của mình, thậm chí, chính nàng đã rút ngắn thời gian sống của ca ca đi một ngày…
Bây giờ, trong lòng nàng chỉ còn lại sự oán hận đối với hắn: “Lam Tranh!” Nàng rít răng phun ra hai chữ này, thì nước mắt cũng không kìm được, chảy dài xuống hai gò má. Nàng cắn môi, lau nước mắt, xoay người muốn đi.
Phi Lục vội chạy theo: “Tiểu thư, người định đi đâu?!”
“Đương nhiên là đi tìm chàng hỏi cho rõ!”
Vừa rồi, khi nghe cung nữ nói lại, Phi Lục đại khái cũng đã hiểu rõ sự tình: “Dù thế nào, thì thiếu gia cũng không thể sống lại được, tiểu thư, người đừng ỷ được sủng ái mà kiêu ngạo, gây chuyện với Hoàng thượng!!!”
“Gây chuyện với Hoàng thượng?!” Nàng thấp giọng hỏi lại. Phi Lục gật đầu: “Người bình tĩnh một chút, ngàn vạn lần không thể đi chất vấn Hoàng thượng được, khiến long nhan tức giận! Hoàng thượng là Hoàng thượng, không phải Huệ vương, cũng không phải Thái tử!!!”
Nàng đột nhiên nhếch miệng cười lạnh: “Đúng vậy, càng ngày chàng càng có dáng vẻ của Hoàng thượng, chỉ nói một câu đã khiến người ta ૮ɦếƭ không có chỗ chôn. Nhưng mà… Ha ha, giờ ta sợ gì chứ? Ta đã không còn người thân nào để phải chịu cho chàng uy Hi*p nữa!” Dứt lời, nàng đẩy Phi Lục ra, chạy đi tìm Lam Tranh.
“Tiểu thư…”
Phi Lục không kịp cản, Vũ Lâu đã chạy tới cửa đại điện. Vì vội vàng chạy nên nàng không kịp để ý, lao thẳng vào một người ở đằng trước. Mũi nàng đau nhức, liền lùi về sau vài bước. Đến khi nhìn rõ người đó là ai, lửa giận càng làm cho khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng nhăn lại, tức giận đến run người, hét ầm lên: “Chàng tới đây làm gì?”
Lam Tranh nhướng mày cười: “Không phải nàng nói muốn dâng rượu cho Tần Viễn Địch sao? Sao giờ còn chưa đi, chậm chạp hắn sẽ sốt ruột đấy…”
Nàng đang muốn tìm hắn để cãi vã, hắn lại tự dâng mình đến tận cửa chọc tức nàng.
“Chàng! Chàng! Độc Cô Lam Tranh, chàng thật đê tiện!” Vũ Lâu oán hận: “Chàng lại làm cho ta ngủ mê mệt một ngày một đêm, nhớ sai thời gian!!! Vậy mà chàng cũng nghĩ ra được, chàng thật quá giả dối!”
Hắn cười nhạt: “Đúng vậy, giả dối hơn nàng một chút.” Hắn thừa nhận lỗi của mình.
“Chàng trả lại mạng của ca ca cho ta.” Vũ Lâu khóc như đê vỡ: “Vì sao chàng nhất định phải dồn huynh ấy vào chỗ ૮ɦếƭ chứ?”
“Hắn tự nguyện chịu ૮ɦếƭ, chính nàng mới là người cố tình làm bậy, muốn cứu hắn ra.” Lam Tranh nói: “Nàng lại đi lừa gạt ta, sắp đặt, chuẩn bị để cứu tội phạm. Người sai rõ ràng là nàng, tại sao giờ còn hùng hồn mà chất vấn ta? Đúng là buồn cười. Tần Vũ Lâu. Có phải vì ta quá cưng chiều nàng nên nàng phát điên mất rồi?”
Nàng chỉ một lòng nghĩ muốn cứu Tần Viễn Địch, làm sao quan tâm đến cái gì mà đúng hay sai: “Nếu ta không phải là kẻ vì người nhà nên việc gì cũng làm được, thì chàng cho là, làm sao ta lại đến bên chàng?”
Phi Lục thấy Vũ Lâu vừa nói xong, thì sắc mặt Hoàng thượng liền trầm xuống, vội khuyên nhủ: “Tiểu thư, có những chuyện không thể tuỳ tiện nói lung tung. Để nô tỳ đỡ người vào trong nghỉ ngơi, bình tĩnh lại một chút.”
“Ta đang rất bình tĩnh!” Vũ Lâu đẩy Phi Lục ra, tức giận cười lạnh với Lam Tranh: “Cũng tốt, ૮ɦếƭ hết mới tốt. Như vậy, ta và chàng ở bên nhau sẽ không phải lo gì nữa, nhà ta cũng chẳng còn ai phải ૮ɦếƭ oan ૮ɦếƭ uổng nữa.”
“Tần Vũ Lâu! Nàng có biết nàng đang nói gì không?” Lam Tranh bực tức: “Cái miệng hại cái thân, cố tình nói bừa nàng có biết sẽ có hậu quả gì không?!”
“Đương nhiên là biết!” Vũ Lâu loạt xoạt kéo áo, để lộ иgự¢ ra: “Chàng có thể đóng thêm một dấu nữa đi!”
Lam Tranh cũng buồn bực: “Cho nên, nàng tốt nhất là ngoan ngoãn một chút!” Dứt lời, hắn hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Hắn không muốn tiếp tục tranh cãi với nàng, cứ như vậy chẳng có kết quả gì cả.
Vũ Lâu cũng không giữ hắn lại, chỉ nói với theo: “Chàng vẫn như thế… chưa từng thay đổi… Hễ là người hay vật bị chàng căm hận, thì chàng nhất định sẽ loại bỏ… Là ta ngốc nghếch, ta lại vọng tưởng chàng có thể buông tha cho chúng ta một con đường sống…”
Lam Tranh xoay người, lạnh lùng liếc nhìn nàng: “Nàng biết rõ như thế, còn làm những chuyện vô dụng đó làm gì?”
Nàng hỏi: “Có phải có một ngày nào đó, khi chàng chán ghét ta, cũng sẽ bỏ rơi ta không?”
Lúc Lam Tranh tới gặp nàng, hắn đã chuẩn bị tinh thần đón nhận oán khí của nàng, nhưng bộ dạng điên cuồng vừa rồi của Vũ Lâu khiến hắn không biết nên làm gì, liền nghĩ tạm thời tránh đi. Không ngờ nàng vẫn không chịu buông tha, còn cố tình nói những lời khiến người ta tổn thương.
Trong lòng hắn không chỉ tức tối mà còn rất khổ sở, cũng cười lạnh đáp lễ: “Cho nên, một người thông minh như nàng, chắc hẳn sẽ hiểu phải làm thế nào để tồn tại chứ!”
“Phải sống cạnh một nam nhân âm hiểm giả dối, lúc nào cũng bày mưu tính kế như chàng, ta tình nguyện…”
Hắn quay người lại, bước từng bước tới gần nàng: “Tình nguyện thế nào?”
“Tình nguyện lúc trước gả cho Tấn vương, ít nhất hắn cũng có thể bảo vệ chúng ta chứ không đuổi cùng Gi*t tận thế này!”
Nghe thấy tiểu thư nhà mình nói ra những lời đại nghịch bất đạo này, Phi Lục sợ đến trắng bệch mặt mũi, run rẩy nói: “Tiểu thư, không thể nói thế được.” Cô kinh hãi nhìn phản ứng của Hoàng thượng, thấy hắn trợn mắt, khẽ nhếch môi, quả nhiên, hắn cũng bị mấy lời này của đối phương đả kích không nhẹ.
Lam Tranh trợn trừng hai mắt, bỗng nhiên cười tự giễu: “Nàng nói gì? Tần Vũ Lâu, cái tên đáng ૮ɦếƭ đó cũng đã ૮ɦếƭ rồi. Giờ phút này mà nàng còn dám nói những lời như thế sao?!”
“Người xưa không phải đã từng nói sao? Càng đến lúc không thể quay đầu, thì mới biết mình muốn gì…”
“Nàng muốn gì?” Lam Tranh nắm lấy cằm nàng, lạnh lùng hỏi.
“Được gả cho người mình yêu, bình bình yên yên, đời đời kiếp kiếp…”
Mấy lời của nàng khiến Lam Tranh như phát điên, đang nghiến răng nghiến lợi muốn cãi cọ với nàng, chợt nghe nàng nói tiếp: “Mà chàng, thì không hề đáp ứng được một chút nào hết…”
Lửa giận của hắn như bùng lên, những lời này đã khiến hắn tổn thương sâu sắc. Nhưng, ngẩn người giây lát, thì lửa giận kia cũng tan thành mây khói, trong lòng cảm thấy vô cùng trống rỗng.
Gả cho người mình yêu… Hắn không đáp đứng được một điều kiện nào…
Thì ra, những khúc mắc lúc trước của bọn họ vẫn luôn tồn tại, chẳng qua là bị những âm mưu tầng tầng lớp lớp tạm thời che lấp đi mà thôi…
Trừ nàng ra, hắn cũng không hề quan tâm đến người nhà nàng.
Việc ở cùng với hắn, chỉ là do nàng bất đắc dĩ phải lựa chọn, nàng bị ép phải gả cho hắn. Sự cố chấp của nàng cùng với sự an bài của vận mệnh, đã bắt nàng phải tay trong tay cùng hắn bước tiếp. Trong lòng hắn cũng đã từng tự hỏi, nếu nàng gả cho người khác, có phải cũng giống như thế không?!
Có phải sẽ không vì hắn là Độc Cô Lam Tranh mà có sự khác biệt?!
Nàng đi theo hắn, nhưng chắc gì đã yêu hắn…
Hắn ngơ ngác nhìn nàng, cũng không biết nên phản ứng thế nào với câu nàng vừa nói: “Vũ Lâu…”
Vũ Lâu bị giọng nói tràn ngập bi thương của hắn làm cho tỉnh táo lại, nàng quá tức giận đến mụ mị đầu óc mà buột miệng nói ra những lời đó… Nhưng nghĩ tới việc hắn đã làm, nàng lại ngang bướng không chịu thua, ngẩng đầu oán hận nhìn hắn: “Đừng gọi ta!” Dứt lời, nàng bỏ mặc hắn đứng đó, xoay người quay về tẩm cung.