Khóc lóc kể lểQuản gia sắp xếp cho Vũ Lâu một sương phòng sạch sẽ để ở, đối diện với người đã từng là Vương phi, quản gia cũng rất xúc động. Ông đau lòng cho một người từng là Vương phi cao quý, xinh đẹp, mà giờ lại bị sa vào tình cảnh này, trong lòng ông cũng đã có chủ ý riêng, từ nay về sau ông sẽ cố gắng trợ giúp nàng sống thật tốt trong Vương phủ này.
Năng lực thích nghi với nghịch cảnh của Vũ Lâu từ trước đến giờ vốn rất mạnh mẽ, ở nơi nào thì sẽ làm đúng nhiệm vụ của mình ở đó, nàng quay sang quản gia cảm tạ ông: "Từ nay về sau, phải phiền ngài giúp đỡ rồi."
Quản gia nói: "Ôi sao lại nói thế, ta phải nói điều đó mới đúng, trước đây ngài đối xử với ta rất tốt." Ông nhìn xung quanh thấy không có ai mới nhỏ giọng nói với Vũ Lâu: "Ngài nên cẩn thận Mục phu nhân, nàng ta cũng không phải cây đèn cạn dầu đâu."
Vũ Lâu cười khổ: "Ta sẽ làm tốt việc của mình, nếu nàng ta cố tình đến gây sự, thì ta cũng không có cách nào." Nàng có nghe nói đến Mục gia, cũng là một gia tộc có danh vọng ở kinh thành. Quản gia dặn dò thêm một vài chuyện nữa rồi mới rời đi.
Quản gia đi không bao lâu, thì Phi Lục vừa được thả tự do đẩy cửa bước vào. Vừa nhìn thấy tiểu thư nhà mình, mũi cô đã cay xè, ôm chầm lấy Vũ Lâu khóc. Vũ Lâu vốn mệt mỏi đến mức chẳng còn sức mà khóc, nhưng thấy Phi Lục khóc như vậy, nàng cũng xúc động rơi nước mắt. Khóc một trận đã đời, tâm trạng hai người cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Vũ Lâu ngửi ngửi người Phi Lục, rồi lại ngửi ngửi người mình, nhíu mày nói: "Khó ngửi ૮ɦếƭ đi được." Nhiều ngày bị giam trong ngục, người cũng bám đầy mùi hôi thối.
"Tiểu thư chờ một chút, em đi đun nước!" Mấy hôm trước Phi Lục đã sống với Vương phủ, nên rất quen đường đi và người trong phủ, cô nhanh chóng chuẩn bị đồ để tắm rửa cho Vũ Lâu. Vũ Lâu lôi kéo Phi Lục cùng tắm, nhưng Phi Lục không chịu, cứ nhất định nói là tiểu thư phải tắm trước.
Đúng lúc hai người đang vui đùa thì có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, tiếng thị nữ ở bên ngoài vang lên: "Vương gia cát tường."
Vũ Lâu giật nảy mình: "Phi Lục, mau đưa y phục tới đây cho ta." Nàng vừa đứng dậy nhận xiêm y, chưa kịp mặc thì Lam Tranh đã bước vào, mặt đối mặt với nàng.
Vũ Lâu "a" lên một tiếng, đưa hai tay lên che иgự¢ rồi ngồi sụp xuống thùng tắm.
"Cũng đâu phải ta chưa từng nhìn thấy." Hắn nói với Phi Lục: "Ngươi ra ngoài đi."
"……Vâng." Phi Lục buông khăn tắm xuống, lui ra ngoài, đóng chặt cửa lại.
Vũ Lâu vùi nửa khuôn mặt xuống nước, chỉ lộ từ mũi lên, đảo mắt nhìn hắn. Lam Tranh đi đến bên người nàng, liếc mắt dò xét một cái: "Nước trong thế kia, chỗ nào của nàng ta cũng nhìn thấy hết, còn che gì nữa."
Vũ Lâu nghe xong, vội đưa tay túm một nắm cánh hoa hương liệu bên cạnh, ném vào trong thùng tắm, một tầng cánh hoa trôi nổi trên mặt nước, che lấp tầm nhìn của Lam Tranh.
Lam Tranh cười khẽ: "Nàng cũng lắm cách thật đấy."
Vũ Lâu vẫn không nói gì. Lam Tranh lại nói tiếp: "Để ta kỳ lưng cho nàng." Nói xong, hắn xắn tay áo cầm khăn tắm định chạm vào nàng.
Vũ Lâu vội dựa lưng về phía sau, trốn sang bên kia thùng tắm: "Để ta tự làm, không dám phiền ngài."
Vì nước tắm nóng, mà hai má nàng ửng hồng, cũng vì đang tức giận nên cánh môi anh đào khẽ bĩu ra, nhìn chỗ nào cũng thấy thật đáng yêu, khiến trong lòng Lam Tranh như có lửa thiêu đốt, hừng hực nóng. Hắn ϲởí áօ ngoài, bước vào thùng tắm, thân mật ôm lấy nàng. Vũ Lâu thấy hắn tiến vào, vừa sợ vừa hận. Hai người cứ đẩy đẩy kéo kéo cũng có chút thú vị, Lam Tranh nổi hứng trêu đùa, liền ôm vai nàng, học theo bộ dạng ngơ ngác trước kia nói: "Vũ Lâu, sao nàng không chơi với ta?"
Nàng nghe thấy giọng điệu này của hắn, trong lòng lại đau như bị kim đâm, hơi nước bốc lên khiến mắt nàng cũng mờ sương: "Không cho ngươi học theo hắn."
Lam Tranh nghiêng đầu nhìn nàng, ra vẻ sợ hãi nói: "Vũ Lâu, sao nàng lại tức giận? Đừng tức giận, được không, được không, được không?"
Vũ Lâu đẩy hắn, nước mắt chảy ra: "Đã nói rồi, không cho ngươi bắt chước hắn!"
Lam Tranh thấy nàng khóc, vội ôm chặt lấy nàng, hôn lên nước mắt của nàng, an ủi: "Đừng khóc, ta không bắt chước nữa là được mà."
"Buông ra."
Yêu cầu này cũng hơi vô lễ, hắn vừa ôm được nàng vào lòng, làm sao buông tay được. Lam Tranh vùi đầu vào gáy nàng: "Ta không buông, nàng định làm gì nào? Đánh ta à? Nàng thắng được không?"
Vũ Lâu biết không phản kháng được, đành nhắm mắt lại, oán hận nói: "…… Ngươi học võ công, chỉ biết bắt nạt ta……"
Lam Tranh cũng hối hận vì ngày đó тһô Ьạᴏ với nàng, thấp giọng nói: "…… Thật sự xin lỗi, là ta không tốt, nàng quên chuyện ngày đó đi……"
Nàng nheo mắt lại, nhìn hắn cười lạnh: "Ngươi nói quên thì quên được sao?" Nói xong, người nàng cũng cứng lại, căng thẳng chờ hắn trả thù.
Lam Tranh cư xử тһô Ьạᴏ với nàng, vì lúc đó nàng có tự do, ở ngoài tầm tay của hắn, hắn không thể nắm bắt được, nên mới nóng vội mà nghĩ ra hạ sách đó. Nhưng bây giờ nàng đã ở bên cạnh hắn, hắn biết nàng sẽ không thể rời đi đâu, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.
"Vậy nàng nói ta phải làm sao bây giờ?" Lam Tranh nói: "Không thì nàng đánh ta vài cái đi, ta nói thật đấy, ta tuyệt đối không đánh trả." Nói xong, hắn hít sâu một hơi, chờ nàng động thủ. Nhưng một lát sau cũng không có động tĩnh gì, hắn hé một mắt nhìn, thấy nàng đang che miệng, cố nén tiếng khóc.
"Vũ Lâu?" Hắn kéo tay nàng ra, thấp giọng, cẩn thận hỏi: "Ta đã nói cho nàng đánh ta rồi mà, sao nàng không đánh lại còn khóc thế này……"
Vũ Lâu giãy dụa nức nở: "Ngươi buông ra…… Buông ra……"
Lam Tranh cầm tay nàng đánh vào Ⱡồ₦g иgự¢ mình: "Ta cho nàng động thủ, nàng không làm, sau này không có cơ hội đâu." Hắn dùng sức kéo, ôm chặt nàng vào lòng.
"Hu hu hu hu……" Vũ Lâu dựa vào иgự¢ hắn khóc ròng: "Ngươi căn bản không hiểu thế nào là thông cảm cho người khác, ngươi là kẻ ích kỷ nhất trên đời, ngươi vĩnh viễn cũng chỉ biết nghĩ đến những gì ngươi muốn, không thèm quan tâm đến cảm xúc của người khác. Trong mắt ngươi, ta không phải là người, mà chỉ là một thứ đồ vật nào đó mà thôi, ngươi muốn đoạt thì đoạt, muốn vứt thì vứt……"
Lam Tranh nghe nàng mắng đến đó, xen vào cãi: "Ta chưa từng nghĩ sẽ vứt bỏ nàng mà……"
Hắn vừa nói xong, Vũ Lâu khóc càng lớn hơn: "Chỉ cần ngươi thích, ngươi có thể đẩy ta vào giáo phường tư, ngục giam, bất cứ nơi nào ngươi muốn, ngươi có nghĩ tới tình cảnh của ta không? Ta vĩnh viễn không bao giờ biết được ngày mai, ngày sau, ngươi sẽ sắp xếp vận mệnh của ta thế nào…… Hu hu hu……"
"…… Bỏ tù nàng mới có thể đoạt lại nàng từ tay Tấn vương mà……"
Nàng có đầy một bụng những lời oán trách muốn nói ra, nhưng vì tâm trạng kích động, nước mắt chan chứa, mà nói năng cũng không còn rõ ràng nữa: "…… Rốt cuộc ngươi có hiểu ta đang nói gì không? Ngươi vui vẻ thì ta còn đường sống, ngươi không vui sẽ đóng dấu lên người ta, ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ ta…… Hu hu, ta sợ hãi ngươi, sống cùng với ngươi, ta không biết lúc nào sẽ lại bị tổn thương, cả kẻ thù của ngươi và ngươi đều làm tổn thương ta…… Ta trốn cũng không cách nào trốn được, ngươi luôn nghĩ ra mọi cách để bắt ta về chịu khổ…… Hu hu……"
Bao nhiêu uất ức của nàng đều hóa thành nước mắt, nhưng cũng không thể xoa dịu vết sẹo trong lòng nàng. Lam Tranh khẽ vuốt lưng Vũ Lâu, dịu dàng nói: "Thật sự xin lỗi……"
Vũ Lâu vẫn khóc. Một lát sau mới cảm xúc mới bình ổn lại, khẽ thút thít đẩy hắn ra: "…… Để ta ngồi một mình một lát."