Thổ lộTự tay hắn đã vùi dập nàng, ђàภђ ђạ nàng, làm sao có thể bù đắp đây?
Vũ Lâu khóc tức tưởi, vì bị điểm huyệt nên chỉ có thể mềm người tựa vào lòng hắn, trừ khóc ra, nàng chẳng làm được gì khác, nước mắt này, cũng vô lực như thân thể nàng bây giờ vậy.
"Vũ Lâu…Vũ Lâu…" Hắn lặp đi lặp lại gọi tên nàng, cũng không dám nhìn nàng, sợ nàng dùng ánh mắt oán hận nhìn hắn.
"Buông… Buông ta ra…" Nàng yếu ớt nói.
Lam Tranh lau nước mắt của mình, lưu luyến không rời thả nàng ra, chỉ sợ lại sơ xuất khiến Vũ Lâu bị thương tổn. Hắn chạy ra ngoài lấy thuốc trị bỏng về, nhẹ nhàng bôi bên ngoài miệng vết thương của nàng, tay hắn chạy loạn lên lại vô ý chạm vào vết thương khiến Vũ Lâu đau đến toát mồ hôi lạnh. Lam Tranh thấy nàng đau như vậy, càng cảm thấy mình sai lầm, đặt thuốc mỡ sang một bên, đau lòng ôm chặt lấy nàng.
Trán Vũ Lâu toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch nhưng đôi môi vằn đỏ tia máu đến chói mắt: "Buông ra…" Thấy hắn bất động, nàng yếu ớt bổ sung một câu: "Van xin ngươi…"
Lam Tranh nghe xong hai chữ "van xin", nước mắt lại không nhịn được mà chảy xuống. Nàng vẫn quật cường như vậy, dù có chuyện gì cũng không chịu thua, vậy mà giờ lại yếu mềm khẩn cầu hắn, nhưng vẫn là, khẩn cầu để rời xa hắn…
"Vũ Lâu…xin lỗi…thật sự xin lỗi nàng…"
Ánh mắt nàng chuyển qua vết bỏng của mình, vết sẹo hồng hồng hiện lên chính xác chữ đầu trong tên hắn: "Ngươi…đã vừa lòng chưa? Ta có thể rời đi được rồi chứ?"
Lam Tranh lắc đầu, nức nở: "Nàng đừng đi, là ta không tốt…Nàng đừng giận ta…" hắn ôm nàng, vẫn lẩm bẩm: "Nàng đừng đi, đừng đi…"
Hắn đã quen có nàng làm bạn mỗi ngày, cười cũng được, quậy phá cũng được, từ lúc hắn tỉnh lại, lần đầu tiên mở mắt hắn đã nhìn thấy nàng, mỗi ngày tỉnh giấc cũng là ngắm nhìn khuôn mặt đẹp như bức tranh ấy, hắn không dám nghĩ, không dám tưởng tượng nếu nàng đi rồi, hắn sẽ thế nào. Hắn cứ ôm lấy nàng như vậy, không muốn buông tay. Cũng không biết qua bao lâu, hắn thấy người trong lòng mình giật giật, có vẻ huyệt đạo của nàng đã được giải.
Vũ Lâu vẫn chưa dùng được nhiều khí lực, chậm rãi rời ra khỏi vòng tay của hắn, khẽ động một chút mới ngồi thẳng được. Tay chậm rãi khép lại vạt áo, che đi một chút khoảng иgự¢ đang bị lộ ra. Lam Tranh không dám tùy tiện chạm vào nàng, thấy nàng ngồi không nổi đưa tay ra muốn đỡ, lại bị nàng đẩy ra.
Nàng ngồi dậy, khẽ điều chỉnh hơi thở, thấy khí lực khôi phục được vài phần, liền dời ra mép giường muốn đi.
"Vũ Lâu… Nàng đừng đi…" Hắn chỉ có thể nói được những lời này.
"Ngươi đã nói…sẽ để cho ta đi…" Nàng thản nhiên nói, lau vết máu trên môi đi.
Hai mắt Lam Tranh rưng rưng, nhưng vẫn cười nói ra vẻ thoải mái: "Nàng biết ta nói chuyện đều không tính toán gì."
Nàng lạnh lùng nhìn hắn, đôi mắt không có cảm xúc gì, Lam Tranh bị nàng nhìn như thế, cũng không cười nổi nữa, đưa tay ra ngăn nàng lại: "Ta không cho nàng đi…"
Vũ Lâu vịn giường đứng lên, nói: "Ngươi còn muốn làm gì nữa? Không phải ngươi đã chơi chán ta rồi sao? Còn giữ ta lại làm gì?"
Lam Tranh ôm lấy nàng, nức nở: "Không, không, vừa rồi là do ta quá tức giận…Nàng đừng rời bỏ ta…" Thân thể của nàng cứng lại, không mềm mại như vừa rồi, chỉ đứng yên như một pho tượng không cảm xúc trong lòng hắn. Lam Tranh sợ, sợ nàng chống cự yên lặng mà kiên quyết thế này.
Vũ Lâu giãy dụa, dưới chân hụt một cái, ngã nhào xuống đất, vì cú ngã này, mà những sự thống khổ đau đớn cố nén trong đáy lòng đều trào ra, nàng khóc lớn.
Lam Tranh vội ngồi xổm xuống ôm nàng lên: "Vũ Lâu, là ta không tốt, nàng đánh ta đi." Nói xong, hắn nắm tay nàng đánh vào người mình. Vũ Lâu dùng hết khí lực toàn thân đẩy hắn ra, khóc ròng nói: "Rốt cuộc là ngươi muốn tra tấn ta đến bao giờ?! Ta chịu đựng đủ rồi‼ Hu hu…Từ khi bắt đầu sống cùng với ngươi, cuộc sống của ta không có gì tốt đẹp cả! Giờ ngươi biến ta thành thế này, ngươi còn muốn gì nữa? Ta chưa từng cầu xin gì ngươi, lần này ta cầu xin ngươi, ngươi thả ta đi đi, cha ta nợ ngươi, ta không trả nổi, cũng không muốn trả nữa."
"Ta không cần nàng trả." Giọng Lam Tranh nghẹn ngào: "Nếu ta muốn tra tấn nàng, thì đã động thủ từ lâu rồi…"
"Được." Vũ Lâu nói: "Vậy để ta đi đi."
Nàng đứng dậy, đi ra ngoài điện, nhưng chỉ đi được vài bước đã bị hắn ôm lấy từ phía sau.
"Vũ Lâu…Ta yêu nàng…"
Thân thể nàng chấn động, dừng bước, hắn xoay người nàng lại, để nàng quay mặt nhìn hắn.
Hắn lại lặp lại: "Ta yêu nàng." Đôi mắt sưng đỏ lên vì khóc cũng không che giấu được tình cảm chân thật của Lam Tranh.
Hắn sụt sịt mũi, cố không để nước mắt rơi xuống, gượng cười nói: "Cho nên…Nàng đừng đi…Được không?"
Than cháy trong chậu phát ra những tiếng lép bép, càng khiến không khí trở nên trầm mặc đáng sợ.
Nàng chăm chú nhìn hắn, đột nhiên cười khanh khách: "Thì ra ngươi yêu ta…" Nàng gạt nước mắt: "Ngươi yêu ta…"
"Vũ Lâu?" Vì sao nàng lại cười?
"Thú vị thật, thì ra thiên hạ còn có người yêu ta thế này." Vết sẹo khiến nàng đau đến tận xương tủy, khiến nàng cũng không dám có động tác gì quá mạnh bạo, nhưng để có thể thoát khỏi vòng tay hắn, đau thế nào cũng đáng giá. Nàng lại đẩy Lam Tranh ra, lui từng bước về phía sau: "Mặc kệ ngươi có mục đích gì, nhưng giờ ngươi nói những lời đó cũng chẳng có ích gì đâu."
"Ta có thể có mục đích gì được?" Lam Tranh nói: "Ta nói ta yêu nàng…Ta có mục đích gì được chứ?"
"Ngươi nói những lời này, không phải là vì muốn giữ ta lại hay sao?" Vũ Lâu cười lạnh: "Không phải ngươi nắm quyền hành trong tay sao, ngươi không muốn thả ta đi, chỉ cần nói một câu là được, cần gì phải nói ra những lời như thế?"
"Những lời như thế?"
Là những lời mà đời này kiếp này, lần đầu tiên hắn nói ra.
Lam Tranh rưng rưng: "Ta nói thật…"
Hắn không giống như đang nói dối, khác hẳn bộ dạng đùa giỡn bình thường, khiến nàng không thể không tin hắn là chân thật.
Nhưng mà, làm sao có thể như thế?
"Ngươi yêu ta? Ha ha, vì sao ta không cảm nhận được?" Nàng châm chọc cười: "Tình yêu của ngài giấu cũng kỹ thật. Sao lúc ta bị hủy dung, lúc ta bị sảy thai, thì ngươi ở đâu?"
"Ta bất lực…Nhưng từ nay về sau sẽ không như thế…Ta sẽ bảo vệ nàng."
Nàng giận dữ: "Không phải hôm qua ngươi vừa nói sẽ bảo vệ ta hay sao? Sau đó thì sao?!" Nàng kéo vạt áo, bày ra vết sẹo vẫn còn đỏ màu máu: "Bảo vệ ta? Phải không?"
Lam Tranh dời mắt đi chỗ khác: "Thật sự xin lỗi nàng…"
"Không cần phải xin lỗi, chỉ cần từ nay về sau, ngươi đừng yêu ta nữa là được." Vũ Lâu than thở: "Quả nhiên thuật sĩ kia nói đúng, bát tự của ta và ngươi khắc nhau, chỉ có thể là nghiệt duyên."
Lam Tranh sửng sốt: "Sao lại thế, rõ ràng khi mẫu hậu bắt ta cưới nàng, nói bát tự của nàng và ta rất hợp nhau…"
"Vì để có thể trở thành Vương phi của ngươi…là gian lận đó…Ta sinh vào tháng sáu, không phải tháng mười hai. Nếu không làm sao lại có tên là Vũ Lâu trong \'sơn vũ dục lai phong mãn lâu\' được?" (Gió thổi mưa giông trước cơn bão)