Chương 71: 71: Tôi Đến Gánh

Tác giả: Cát Tường Dạ


Có một loại sai lầm, gọi là người khác nói bạn sai thì chính là bạn sai.
Nguyễn Lưu Tranh luôn hiểu được câu này của Đinh Ý Viên.
Đột nhiên, cô đứng bật dậy xông ra ngoài.
“Cô đi đâu đấy?” Đinh Ý Viên gọi với theo cô.
“Tôi đi tìm bà Thái!” Những lời đồn đại nhảm nhí trên mạng bà Thái không biết, cũng không cách nào ngăn cản, nhưng chuyện ở cổng bệnh viện thì có thể đi nói một vài câu khuyên nhủ chứ?“Không cần đi nữa!” Đinh Ý Viên ngắt một chút, “Cô có thể nghĩ được thì người khác không thể nghĩ ra sao? Lãnh đạo bệnh viện đã đi tìm bà Thái rồi, người ta không đi, còn một mực khẳng định cô và thầy Ninh xem thường bà ta nghèo hèn, đối xử với bà ta lạnh nhạt.
”Nguyễn Lưu Tranh đứng đờ tại chỗ.
“Đây chính là nhân tâm! Uổng công làm người tốt rồi đúng không?” Đinh Ý Viên lẩm bẩm.
Nguyễn Lưu Tranh cắn môi, vẫn xông ra ngoài, đến thẳng chỗ bà Thái.
Ở cửa phòng bệnh lại suýt chút nữa ᴆụng phải Đàm Nhã, khuôn mặt cô ấy đầy vẻ tức giận, Nguyễn Lưu Tranh đại khái hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
“Làm người tại sao lại vô lương tâm như vậy chứ?” Đàm Nhã oán thán với cô mấy câu, chỉ vào bà Thái, “Buổi sáng vẫn còn giúp chúng ta, giờ lại thay đổi rồi!”“Mình đi xem sao.
” Cô vỗ vỗ vào vai Đàm Nhã, nói cô ấy đi trước.
Bà Thái một mình ngồi ngẩn ngơ, hốc mắt rất tiều tụy.
Nguyễn Lưu Tranh đứng ở cửa một lúc lâu mới đi đến gần trước mặt, bà Thái lờ mờ nhìn thấy có bóng người, lập tức đau khổ nói, “Đừng đến tìm tôi nữa, đừng tìm tôi, tôi thực sự ૮ɦếƭ ở bệnh viện rồi! Tôi không đi! Không đi! Bác sĩ đánh người phải chịu xử lý!”Cho dù trong lòng có bao nhiêu chuẩn bị, thì khi tận tai nghe thấy bà Thái nói như vậy, trong tim vẫn có chút lạnh, trước mắt vẫn còn hình ảnh bà Thái kéo tay anh gọi Tiểu Ninh, cô cảm thấy bản thân mình cũng không làm sao có thể cúi xuống lau nước mắt cho bà Thái như trước kia được nữa.
“Bà Thái, con là bác sĩ Nguyễn.
” Cô nhẹ nhàng nói.
Bà Thái dừng lại một chút, không phát ra âm thanh.
“Bà, bác sĩ Ninh đánh con trai bà, con nhận lỗi với bà, con xin lỗi.
” Cô thong thả nói, âm thanh có chút thê lương, “Con không biết vì sao bà đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng con nghĩ bà cũng có lý do của riêng mình, người ngoài dù sao cũng không thể ép buộc bà được, cho nên căn bản con không nên đến tìm bà.
”“Vậy….
.
vậy sao cô còn đến?” Bà Thái lẩm bẩm.
Cô cười chua xót, “Con đến, đại khái là vẫn còn có chút không cam lòng.
Con không biết bà nghe những tin đồn nhảm đó hay chưa, nói con như thế nào, con không quan tâm, nhưng thầy Ninh là một bác sĩ tốt, bà hiểu rõ hơn bất cứ ai mà, con giúp anh ấy thể hiện bất bình.
Bà biết không? Con quen thầy Ninh 12năm rồi, từ trước tới giờ anh ấy chưa hề đánh người, thậm chí ngay cả to tiếng với người khác cũng chưa từng.
Nói anh ấy khinh nghèo thích giàu coi thường người nghèo, bà Thái, bà thử đặt tay lên lương tâm mình nghĩ xem, anh ấy đã bao giờ coi thường bà chưa? Bà tự mình phát hiện ra có không? Lúc bà khóc thút thít nước mắt nước mũi đầy mặt kéo tay anh ấy, nước mắt bà rơi đầy trên tay anh ấy, anh ấy có ghét bỏ bà không? Thị lực của bà không tốt, không biết dáng vẻ của anh ấy như thế nào, nhưng anh ấy thực sự xứng đáng giống như nhân vật Ngọc Thụ, không những tướng mạo xứng, con người cũng luôn luôn sạch sẽ gọn gàng, một vết bẩn nhỏ cũng không có, nhưng anh ấy trước giờ không chê bà bẩn.
Anh ấy ở Bắc Nhã tám năm, từ học sinh đến giáo sư, khám cho vô số bệnh nhân, không có ai nói anh ấy không tốt, rất nhiều bệnh nhân ở nơi khác sau khi chữa khỏi rất lâu sau đi ngang qua Bắc Kinh còn có lòng ghé bệnh viện thăm anh ấy, cảm ơn anh ấy, giống như người thân trong gia đình vậy, anh ấy đều kính trọng như bậc trưởng bối của mình, nếu như bệnh nhân là trẻ con, anh ấy cũng giống như con cái mình đau ốm, mua đồ ăn cho bọn nhỏ, mua đồ chơi, đều là tiền của anh ấy, kể chuyện cho bọn trẻ, nói chuyện cười, dỗ bọn trẻ vui vẻ, không phải anh ấy cũng cùng bà nói chuyện sao? Có lẽ khoảng thời gian này anh ấy nói chuyện cùng bà còn nhiều hơn cả con trai bà nữa.
Liên hệ giữa anh ấy với bệnh nhân không chỉ là bệnh, còn có tình cảm.
Anh ấy là một bác sĩ tận tâm tận sức, không hiểu vì sao phải hủy hoại anh ấy như vậy, là muốn khiến anh ấy ở trong nghề không thể phát triển được sao? Nếu như anh ấy không làm bác sĩ nữa, anh ấy còn rất nhiều việc có thể làm, bất luận anh ấy làm gì nhất định sẽ đều thành công, nhưng sẽ ít đi một bác sĩ đối xử với bệnh nhân như người thân của mình.
Bà biết không? Chính buổi tối hôm đó bà tự sát, bác sĩ Ninh đến bệnh viện làm việc cả một đêm, chỉ ngủ được hơn một tiếng, gặp con bà đến gây sự, sau đó còn phải phẫu thuật liên tục cả ngày, suốt cả một ngày thời gian ăn cơm còn không có, cả một ngày uống được cốc cháo con đưa vào bữa sáng, đây chính là chân tướng của bức ảnh đó, lúc tan ca, anh ấy mệt đến nỗi trong thang máy cũng có thể ngủ.
Mà tình huống như vậy, trong một năm có quá nửa thời gian đều như thế.
Không sao, đã chọn làm bác sĩ thì có mệt có khổ có oan ức đều là tự nguyện, không có gì đáng nói, nhưng đặt mình trong hoàn cảnh của người khác, bác sĩ cũng là người, bà cũng là mẹ, nếu như con trai bà cũng mệt mỏi như vậy, tốt như vậy, bà có cam lòng để anh ấy chịu nỗi oan ức như vậy không?”Nói đến đây, cô không biết bà Thái có cảm động hay không, cô hận năng lực biểu đạt có hạn của mình, trong tim từng đợt từng đợt chua xót cùng đau lòng dâng lên như thủy triều nhưng không thể biểu đạt ra được, mà chính cô lại đã chảy nước mắt.
“Bà Thái, nếu như anh ấy biết con tới đây nhất định sẽ phê bình con, bởi vì bà là bệnh nhân, không nên làm phiền đến bà, chỉ là con thấy anh ấy chịu oan ức mới đến nói những lời này, cứ coi như con chưa từng đến đi.
” Mắt cô đỏ hồng quay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Không biết từ lúc nào, hai bệnh nhân khác ở trong phòng bệnh cũng đã bị những lời nói của cô hoàn toàn thu hút, nhìn chằm chằm vào cô, một chữ cũng không nói.
Rất nhanh đến lúc tan ca, Ninh Chí Khiêm đã quay lại, từ trên khuôn mặt anh không tìm ra được điểm nào kỳ lạ.
Bác sĩ Trình, Đàm Nhã, Đinh Ý Viên và một vài người khác, tất cả những người quan tâm đều vây quanh anh hỏi anh như thế nào, anh rất bình thản trả lời một câu: Không sao, chỉ hỏi tình hình thôi.
Sau đó còn an ủi mọi người để họ đừng lo lắng.
“Ninh Chí Khiêm, anh đợi một lát rồi đi đường cửa sau, đám người đó đang chắn cửa lớn rồi, đừng đánh nhau.
” Đàm Nhã vào Bắc Nhã cùng với anh, quan hệ tốt hơn những người khác, luôn trực tiếp gọi thẳng tên anh.
“Sợ cái gì chứ? Dám khiêu khích bác sĩ Ninh đánh hắn không sai, loại người này, phải đánh hắn hỏng người mới được!” Một y tá nhỏ tức giận bất bình.
Đàm Nhã trừng các cô ấy một cái, “Còn nháo chưa đủ sao? Còn đánh? Còn đánh nữa thì không phải là lãnh đạo tìm anh ấy đâu, mà là Cục công an tìm đấy!”Các y tá nhỏ mới hậm hực im lặng.
Chuông gọi vang lên, y tá lại bận rộn đi làm việc, Đàm Nhã thúc giục một tiếng, “Nhanh chóng thay chai dịch cho bệnh nhân đi!”Mọi người tản ra trong nháy mắt, Đàm Nhã lại lần nữa nhắc nhở anh, “Nhớ đừng xung đột với đám người đó nữa, chúng ta dây vào không được chỉ có tránh đi thôi!”Anh gật đầu, “Biết rồi.
”Cô không giống những người khác vây quanh anh, chỉ im lặng thay quần áo, cầm túi xách, tan ca về nhà.
Cô không chính thức là người của Bắc Nhã, cũng không giúp anh được việc gì, ngay cả những lời an ủi và giải thích nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì, chưa kể đến, cô và anh còn là nam nữ chính của tin tồn quy tắc ngầm, có thể tránh xa bao nhiêu thì xa bấy nhiêu, cũng coi như là không mang thêm rắc rối cho anh.
Vào thang máy, ấn số tầng, cửa thang máy vừa chuẩn bị đóng lại bỗng nhiên mở ra, anh đứng bên ngoài nhìn cô, sắc mặt thờ ơ thoải mái, không có bất kỳ cảm giác gánh nặng gì.
Anh vào trong thang máy, cửa đóng lại, thang máy chầm chầm đi xuống.
Lúc thang máy xuống đến tầng 1, cô gấp gáp đi ra trước anh, phía sau tiếng anh truyền đến, “Đi đâu đấy?”Cô ngoái đầu lại, ngạc nhiên, “Đi về ạ!” Còn có thể đi đâu?“Em định đi từ cửa chính để đánh nhau?” Anh trừng cô.
“….
.
” Cô quên mất vụ này.
“Đi theo tôi.
” Anh đi về hướng cửa phụ.
Cô nghĩ ngẫm, đi thì đi.
Cuối cùng, vẫn ngồi vào trong xe anh….
“Cái này cầm về xoa vết thương, có thể sẽ không lưu lại sẹo.
” Anh cầm tuýp thuốc mỡ từ trong xe đưa cho cô, “Cầm từ trong nhà đến, tối qua căn bản muốn cho em mà ngủ quên mất.
”Cô không kìm lòng nổi chạm lên vết thương trên mặt.
Dấu bàn tay lúc bị tát sau buổi tối qua đã gần như biến mất, nhưng vết người phụ nữ đó cào vẫn còn lưu lại.
Tối qua cô bị tóc che đi, ở Ninh gia Ôn Nghi không hỏi, có lẽ không phải là che giấu thành công mà là nhìn thấy rồi nhưng không tiện hỏi, đến nỗi còn nghe thấy Ninh Tưởng lén lút hỏi bố mình, anh giải thích cho cậu bé như thế nào nhỉ? Tóm lại sẽ không nói những lời tốt đẹp về cô, chỉ nói đại loại là không ngoan, không ngoan sẽ bị thương, trở thành bài học phản diện của Ninh Tưởng.
Đến nỗi bố mẹ mình, vì cô đi về luôn trốn tránh nên sáng nay mới nhìn thấy, truy hỏi cô cả một buổi sáng, cũng là lo lắng mặt mày cô sẽ hỏng mất.
Anh nhìn cô chằm chằm, “Đừng khóc nữa, có chuyện gì tôi sẽ gánh, mấy ngày nay đi cùng tôi, đừng đi linh tinh là được.
”“Em khóc lúc nào chứ?” Cô bác bỏ theo bản năng, lau khóe mắt, không hề có nước mắt.
“Mắt đỏ thành mắt thỏ rồi kìa.
” Anh nói, không chút nể tình vạch trần cô.
Cô quay đầu đi, nhìn chằm chằm ra cửa sổ, không muốn thanh minh nữa, “Có chuyện gì anh gánh, anh gánh như thế nào?”“Sẽ không để em không được tiếp tục bồi dưỡng.
” Anh nói.
“Em có được tiếp tục hay không không quan trọng! Anh gánh như thế nào? Nếu như bị xử phạt thì phải làm sao?” Cô quay đầu qua, buột miệng nói ra.
“Thực sự không quan trọng?” Anh hỏi ngược lại cô.
Cô không biết anh hỏi như vậy là có ý gì, “Ừm” một tiếng, lại lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Vậy tôi bị xử phạt cũng không quan trọng, cùng lắm thì từ chức, sau đó tôi đến bệnh viện các em nhận chức, còn có thể tiếp tục làm thầy giáo của em!”.


Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc