Chân Ninh Hồi mới bước được một nửa đã bị ép thu về, tay thì sống ૮ɦếƭ kéo Ninh Ngộ không buông, có ૮ɦếƭ cũng phải kéo đệm lưng! Hơn nữa Ninh Ngộ thi đứng đầu toàn khóa, không chừng bố nhìn thấy Ninh Ngộ thì tâm trạng sẽ tốt hơn, sau đó sẽ mở cho một con đường?Cô bé cúi đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn nghiêm chỉnh, ánh mắt len lén nhìn bố, trùng hợp Ninh Chí Khiêm cũng đang nhìn cô, biểu cảm bình tĩnh, ánh mắt lãnh đạm, hoàn toàn không hiểu bây giờ bố đang nghĩ gì, chột dạ mới có cảm giác giống như bị ánh mắt này đâm một nhát như vậy, cô bé lập tức thu hồi ánh mắt, ngoan ngoãn nhìn chằm chằm mũi chân mình, chỉ có cánh tay đang túm Ninh Hồi là dùng sức cấu vào tay cậu, tỏ ý anh mau mở miệng nói chuyện với bố đi.
Ninh Ngộ bị cô bé túm lấy, chạy cũng không chạy được, thấy đầu tóc cô bé lộn xộn, rối bù cúi thấp đầu, cặp sách vẫn đeo ngay ngắn trên lưng, vừa đáng thương vừa đáng yêu, tuy trong lòng chỉ hận rèn sắt không thành thép, nhưng rốt cuộc thương yêu vẫn lớn hơn tức giận, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, mở miệng thay cô bé, “Bố, chuyện này con phải gánh trách nhiệm ạ, con làm anh, Hồi bảo thi không tốt, là do con không thể đôn thúc và kèm cặp con bé, còn về chuyện họp phụ huy….
là chủ ý của con…”Ninh Hồi cực kỳ kinh ngạc, cô bé biết Ninh Ngộ sẽ giúp cô không sai, nhưng không ngờ lại mang oan uổng giúp cô! Sau khi kinh ngạc lại cảm động cực kỳ, khoác cánh tay Ninh Ngộ, rưng rưng nước mắt.
Ninh Chí Khiêm từ đầu tới cuối chỉ lạnh lùng nhìn hai đứa con trai con gái trước mặt, không nói bất cứ điều gì.
Ninh Ngộ chỉ cảm thấy đỉnh đầu luôn bốc lên ớn lạnh, cậu thà rằng bố bùng nổ tức giận còn tốt hơn xử lý lạnh lùng thế này, lạnh đến nỗi dường như không khí xung quanh đều đóng băng lại, áp lực cực kỳ lớn, làm người ta không thể thở được.
“Chủ nhiệm Ninh!” Trong phòng làm việc truyền đến giọng nói của một bác sĩ trẻ.
Ninh Chí Khiêm nhìn họ một cái sâu xa, không nói một lời đã đi về phòng làm việc…Ninh Hồi ngây ngẩn, mở to mắt nhìn theo bóng lưng bố biến mất, hồi lâu sau mới nhìn Ninh Ngộ, bẹt môi nói, “Ngộ bảo, bố không để ý chúng ta?”Ninh Ngộ cau mày âm thầm thở dài.
“Ngộ bảo, bố….
dường như giống không quen chúng ta….
” Ninh Ngộ không trả lời cô, cô có chút không cam lòng, lắc lắc tay Ninh Ngộ, buồn bã gọi, “Ngộ bảo…”Ninh Ngộ chỉ có thể đồng tình nhìn cô bé.
Cô bé dán lên cánh tay cậu, “Ngộ bảo, bố không để ý chúng ta, em rất sợ…”Ninh Ngộ bất đắc dĩ, “Em đó! Sớm biết có ngày hôm nay thì sao ban đầu lại làm? Được rồi, anh sẽ giúp em.
”“Ngộ bảo, anh tốt thật đó!” Nghĩ đến vừa nãy một mình Ninh Ngộ gánh vác tất cả trách nhiệm, cô bé càng cảm động, “Nhưng mà Ngộ bảo, chúng ta nên làm gì?”Bố không để ý cô bé, cô bé không dám vào phòng làm việc quấy rầy công việc của bố, nhưng mà cũng không dám rời đi!Cô hỏi Ninh Ngộ, chẳng phải Ninh Ngộ cũng không biết nên làm gì sao? Lại một lần nữa thở dài, “Cứ đứng ở đây đi…” Không chừng về nhà vẫn phải tiếp tục đứng!“Ờ…” Nếu như chỉ đứng thôi thì cô bé cũng không sợ.
Quả thực hai người đứng nguyên tại chỗ, mỗi người đứng im trong phạm vi viên gạch của mình, giống như vẽ một nhà lao, không dám bước ra khỏi viên gạch đó.
Thời gian trôi qua từng chút một, nhìn bố mặc áo blouse dẫn theo mấy bác sĩ đi từ phòng làm việc ra, không liếc họ lấy một cái đã nhanh chân rời đi, không biết là đi đâu nhưng vội vàng như vậy chắc chắn là đi cứu bệnh nhân.
Ninh Ngộ nhìn thấy vậy, cau mày, khuyên nhủ hết nước hết cái, “Hồi bảo! Bố mẹ bận đến nỗi không có mấy ngày được về nhà ăn cơm, bà nội tuổi tác cũng cao rồi, em phải hiểu chuyện hơn!”Ninh Hồi cúi đầu, tràn đầy tự trách, “Em biết rồi, sau này không như vậy nữa…”Đợi một lúc lâu, Ninh Chí Khiêm vẫn chưa quay lại, Ninh Hồi nhón mũi chân nhìn, vừa sợ hãi lại vừa trông mong, cuối cùng vẫn không thể đợi được bố, nhưng đợi được cô giáo.
Cô giáo vẫn cười hiền hòa như vậy, tựa như không biết chủ nhiệm Ninh chính là bố của họ vậy, ngược lại xin lỗi nói, “Để các em chờ lâu rồi, đi thôi, bây giờ chúng ta đi mua sách.
”Ninh Hồi không thể tiếp tục giả bộ được nữa, dắt tay Ninh Ngộ đi theo phía sau cô giáo, lấy dũng khí hết lần này đến lần khác, cuối cùng chủ động nói, “Cô ơi, em sai rồi, em nhận sai với cô ạ.
” Cô bé nghiêm túc thừa nhận tất cả chuyện mình đã làm, “Cô ơi, em xin lỗi cô, sau này em sẽ không làm vậy nữa.
”Giáo viên cười, “Cô tin em.
”“…” Ninh Hồi rất ngạc nhiên, dễ dàng tin tưởng cô như vậy sao?Cô giáo thu hết tất cả biểu cảm của cô bé, cười gật đầu, “Phải! Cô nghe nói bạn học Ninh Ngộ có kiến thức uyên thâm, đặc biệt là rất có cảm hứng với lịch sử văn hóa các triều đại trước nhà Tần, có thể nói với cô là vì sao không?”Muốn thảo luận với cô bé chuyện này sao? Ninh Hồi không dám ra vẻ trước mặt cô giáo, khiêm tốn nói, “Cô à, em đâu có được tính là kiến thức uyên thâm gì ạ, chỉ có điều thích đọc mấy quyển sách này thôi ạ! Thích văn hóa thời đó chẳng qua là vì thời đại đó biển lớn chứa trăm sông, trăm nhà đua tiếng thơm, thích con người khi đó coi trọng thiên địa nhân hòa, đưa mọi vật trở lại nguyên trạng, càng thích tinh thần quý tộc và kỵ sĩ của Trung Quốc thời đó, đó là một khoảng thời đại lấy lễ nghĩa làm sự ràng buộc cho xã hội và triết học quốc gia.
”“Phải đó!” Cô giáo dùng ánh mắt tán thưởng nhìn cô, một học sinh lớp mười có thể hiểu được đến trình độ này cũng coi như không tồi rồi, “Một đứa trể ủng hộ lấy lễ nghĩ làm sự ràng buộc, sao cô có thể không tin tưởng em chứ?”Ninh Hồi sững sờ, chưa có giáo viên nào nói chuyện với cô bé như vậy, có cảm động, bỗng nhiên cũng có quyết tâm, giương môi, “Cô ơi, em sẽ cố gắng ạ.
”“Đi thôi!” Cô giáo không nói thêm gì khác, Ninh Hồi là một đứa trẻ cực kỳ thông minh, nói đến đây là được rồi.
Hai anh em chuyên tâm cùng cô giáo chọn sách, cùng nhau đặt vào xe của cô giáo.
Ninh Hồi còn nói, “Cô ơi, nhà em có rất nhiều sách, sau này em sẽ mang một ít đến trường, đặt ở góc thư viện chia sẻ cùng các bạn được không ạ?”“Được chứ!” Cô giáo khen ngợi.
Đạt được sự khẳng định của cô giáo Ninh Hồi rất vui vẻ, càng làm vững chắc quyết tâm mình phải cố gắng.
Khi về đến nhà, bố mẹ đều chưa về.
Đúng là chuyện trời sập, Ninh Hồi vừa về dến nhà đã vào phòng làm bài tập, còn viết một tờ giấy cam kết, để cho bố xem.
Ninh Chí Khiêm về trước Nguyễn Lưu Tranh, nhưng về đến nhà cũng đã muộn lắm rồi, vừa đến nhà đã nhìn thấy Ninh Hồi cuộn tròn trên sô-pha phòng khách, đang ngủ, trên người đắp chămưn, đương nhiên có Ninh Ngộ vẫn ngồi bên cạnh, một người anh không rời Ninh Hồi nửa bước, tấm chăn kia tám phần cũng là Ninh Ngộ đắp cho.
“Bố.
” Ninh Ngộ đứng dậy.
Trên mặt Ninh Chí Khiêm vẫn là sự âm u khiến người khác không đoán ra, Ninh Ngộ sợ Ninh Hồi sẽ bị phạt, “Bố, hôm nay Hồi bảo đã nhận sai rồi, hơn nữa vừa về nhà đã làm bài tập, con kiểm tra cho em nó rồi, chỉ sai một câu thôi ạ, rất tốt ạ.
”Ninh Chí Khiêm xua tay, ý bảo cậu về phòng đi ngủ.
Ninh Ngộ nhìn gương mặt u ám của bố, không dám làm trái lại, vừa lùi vừa nói, “Bố, thực sự là chủ ý do con đề xuất để Tiêu baba đi họp phụ huynh, bố đừng mắng Hồi bảo.
”Nói xong, kỳ thực cũng không về phòng, chỉ trốn đi, chuẩn bị “cứu” Ninh Hồi kịp thời.
Ninh Chí Khiêm ngồi xuống sô-pha, phát hiện tờ giấy cam kết trên bàn, cầm lên đọc, đọc xong, ánh mắt rơi trên mặt con gái.
Cũng không biết có phải cảm ứng hay không, Ninh Hồi đột nhiên thức giấc, vừa mở mắt đã nhìn thấy bố.
Việc suy nghĩ cả một buổi tối chính là nhận sai với bố, cho nên trong lúc nửa tỉnh nửa mơ rụi rụi mắt, mở miệng đã lập tức nói, “Bố, con sai rồi, bố đừng không để ý con!”Nhớ đến ánh mắt bố nhìn mình như một người lạ lúc chiều, trong lòng không hỏi buồn bã, cô bé luôn làm nũng trước mặt bố giơ tay ôm lấy cổ Ninh Chí Khiêm, dựa vào vai anh, “Bố, con đảm bảo, sau này không xem sách linh tinh nữa, sẽ ngoan ngoãn học tập, kỳ thi cuối kỳ nhất định sẽ không còn điểm dưới trung bình nữa! Con còn nhờ anh Nhất Nhất làm giáo viên cho con, bố, bố tin con đi, con thực sự sẽ biến thành một Hồi bảo hoàn toàn mới, bố, cô giáo cũng tin con, bố cũng tin con một lần được không?”Ninh Chí Khiêm nhìn chằm chằm vào giấy cam kết của cô bé, mục tiêu cuối kỳ viết rất rõ ràng, mỗi môn phải đạt được bao nhiêu điểm.
*Vì ở đây nhắc đến thì thi cuối kỳ nên chắc những phần trước đó là thi giữa kỳ, mình sẽ sửa lại một chút nhé.
Khi Ninh Hồi cọ vào vai bố, kinh ngạc phát hiện bên mang tai của bố lại có mấy sợi tóc bạc, hơn nữa nếp nhăn nơi khóe mắt cũng sâu hơn không ít, trong lòng đột nhiên chua xót không thôi, bố già đi rồi…Trong lòng cô bé, bố là siêu nhân không gì không thể, là ngọn núi lớn vững chắc kiên định, sao có thể già được chứ? Cổ họng nghẹn lại, “Bố, bố đừng động đậy.
”Cô bé giơ tay ra, nhẹ nhàng bới một hồi trên tóc bố, nhổ xuống mấy sợi tóc bạc cho bố xem, vết nhăn trên khóe mắt bố cũng rõ ràng tới nhức mắt, hai tay cô bé nhẹ nhàng xoa khóe mắt bố, “Bố, bố dùng kem mắt của mẹ đi!”Ninh Chí Khiêm bị lời nói của con gái dập tắt không ít lửa giận trong lòng, vẫn không nói gì, chỉ muốn xem xem rốt cuộc con gái muốn chơi trò gì, nhưng lại thấy ánh lệ trong mắt con bé.
“Bố!” Ninh Hồi lại ôm lấy cổ anh, “Bố đừng già đi!”Trong lòng cô, bố là đẹp trai nhất trên đời! Sao cô bé nỡ nhìn người mình tôn sùng nhất già đi chứ? Lại nhớ đến lời lúc chiều Ninh Ngộ nói, muốn cô bé hiểu chuyện hơn, nước mắt ào ào rơi xuống, khóc lóc nói, “Bố, con xin lỗi bố, Hồi bảo không nghe lời để bố và mẹ lo lắng, nếu như Hồi bảo nghe lời hơn thì bố và mẹ sẽ lâu già hơn, bố, sau này Hồi bảo sẽ ngoan ngoãn.
”Trong lòng Ninh Chí Khiêm cũng vừa chua xót vừa mềm mại, ôm con gái vào trong lòng, Hồi bảo của anh vốn dĩ luôn rất ngoan!.